History of Philosophy in 16 Questions 6: What Can We Learn From Nature

แชร์
ฝัง
  • เผยแพร่เมื่อ 3 ธ.ค. 2024

ความคิดเห็น • 19

  • @jasminejeanine2239
    @jasminejeanine2239 4 ปีที่แล้ว +2

    I'm definitely into daoism since I believe that it's best to not resist things you cannot change or create stress for no good reason. Then again I have a chronic illness where stress is extremely toxic thus I don't care if I'm logically correct if being correct causes me to be stressed. Thus I choose to trust others, to take them at their word, and to forgive. Thus my focus is on changing my interpretation and belief systems to whatever causes me to be the most happy and least stressed. Most ppl are too attached to their way of thinking even though it manifestly causes them to feel ashamed, stressed and unhappy. Bc not having a set way of thinking is far less scary then having to figure shit out as they go.
    I also believe that we constantly overthink and thus create anxiety over things we can't control to begin with like OTHERS. Thus I find that the majority of stress comes from us thinking we can control stuff we can't and thinking we can't control stuff we can like how we think and what we believe to begin with.

  • @chanpol321
    @chanpol321 5 ปีที่แล้ว +3

    The word "Tao" (道) has a variety of meanings in both ancient and modern Chinese language. Aside from its purely prosaic use to mean road, channel, path, principle, or similar,[2] the word has acquired a variety of differing and often confusing metaphorical, philosophical and religious uses. In most belief systems, the word is used symbolically in its sense of 'way' as the 'right' or 'proper' way of existence, or in the context of ongoing practices of attainment or of the full coming into being, or the state of enlightenment or spiritual perfection that is the outcome of such practices.[3]
    Some scholars make sharp distinctions between moral or ethical usage of the word "Tao" that is prominent in Confucianism and religious Taoism and the more metaphysical usage of the term used in philosophical Taoism and most forms of Mahayana Buddhism;[4] others maintain that these are not separate usages or meanings, seeing them as mutually inclusive and compatible approaches to defining the principle.[5] The original use of the term was as a form of praxis rather than theory - a term used as a convention to refer to something that otherwise cannot be discussed in words - and early writings such as the Tao Te Ching and the I Ching make pains to distinguish between conceptions of the Tao (sometimes referred to as "named Tao") and the Tao itself (the "unnamed Tao"), which cannot be expressed or understood in language.[note 1][note 2][6] Liu Da asserts that the Tao is properly understood as an experiential and evolving concept, and that there are not only cultural and religious differences in the interpretation of the Tao, but personal differences that reflect the character of individual practitioners.[7]
    The Tao can be roughly thought of as the flow of the Universe, or as some essence or pattern behind the natural world that keeps the Universe balanced and ordered.[8] It is related to the idea of qi, the essential energy of action and existence. The Tao is a non-dualistic principle - it is the greater whole from which all the individual elements of the Universe derive. Keller considers it similar to the negative theology of Western scholars,[9] but the Tao is rarely an object of direct worship, being treated more like the Hindu concepts of karma or dharma than as a divine object.[10] The Tao is more commonly expressed in the relationship between wu (void or emptiness, in the sense of wuji) and yinyang (the natural dynamic balance between opposites), leading to its central principle of wu wei (inaction, or inexertion).
    The Tao is usually described in terms of elements of nature, and in particular as similar to water. Like water it is undifferentiated, endlessly self-replenishing, soft and quiet but immensely powerful, and impassively generous.[11] Much of Taoist philosophy centers on the cyclical continuity of the natural world, and its contrast to the linear, goal-oriented actions of human beings.
    In all its uses, the Tao is considered to have ineffable qualities that prevent it from being defined or expressed in words. It can, however, be known or experienced, and its principles (which can be discerned by observing Nature) can be followed or practiced. Much of East Asian philosophical writing focuses on the value of adhering to the principles of the Tao and the various consequences of failing to do so.
    The Tao was shared with Confucianism, Chán and Zen Buddhism and more broadly throughout East Asian philosophy and religion in general. In Taoism, Chinese Buddhism and Confucianism, the object of spiritual practice is to 'become one with the Tao' (Tao Te Ching) or to harmonise one's will with Nature (cf. Stoicism) in order to achieve 'effortless action' (Wu wei). This involves meditative and moral practices. Important in this respect is the Taoist concept of De (德; virtue). In Confucianism and religious forms of Taoism, these are often explicitly moral/ethical arguments about proper behavior, while Buddhism and more philosophical forms of Taoism usually refer to the natural and mercurial outcomes of action (comparable to karma). The Tao is intrinsically related to the concepts yin and yang (pinyin: yīnyáng), where every action creates counter-actions as unavoidable movements within manifestations of the Tao, and proper practice variously involves accepting, conforming to, or working with these natural developments. Wikipedia
    De[edit]

  • @jasminejeanine2239
    @jasminejeanine2239 4 ปีที่แล้ว +2

    When I go into the woods I often don't even bring shoes let alone maps, since nothing helps you be more aware of your surrounding then being barefoot. Thus I find far more mushrooms and other edible when I'm barefoot as it forces you to slow way down and both look and feel what your walking on.

  • @kittyeverhart380
    @kittyeverhart380 5 ปีที่แล้ว +1

    Reminds me of oliviakissperasmr talking about how not to try to “be your best self” because the self you currently are is your current “best self”. Like at first it seems counterproductive until you realize it’s not to stop improving or changing, just let it all flow naturally. Like do what feels right to you? Idk I’m just pondering lol

  • @jasminejeanine2239
    @jasminejeanine2239 4 ปีที่แล้ว

    In daoism if something creates stress like the desire to be successful, or "moral/good" or doing the "right" thing, the first thing you do is change how you think and don't worry about doing the "right" anything. Instead focus on taking action, being true to what you're feeling and being not wrapped up in what your culture/others tell you. Thus be true to yourself comes first along with dropping anything which does you harm be it religion, relationships, culture, belief systems etc.

  • @JML689
    @JML689 5 ปีที่แล้ว +1

    Yet you use words to tell me all this.
    Woe, the irony.
    Great talk, I loved this one!

  • @kittyeverhart380
    @kittyeverhart380 5 ปีที่แล้ว

    Ah I see. Thinking about it in terms of relationships, many times the most meaningful things were not what was said, but actions and expressions that transcended language. Like a smile or a hug at a moment when it was needed most. Hmm 🤔 very interesting. I’m enjoying this lecture series thanks to letsfindoutamsr recommending this channel.

  • @chanpol321
    @chanpol321 5 ปีที่แล้ว

    Confucianism, also known as Ruism, is described as tradition, a philosophy, a religion, a humanistic or rationalistic religion, a way of governing, or simply a way of life.[1] Confucianism developed from what was later called the Hundred Schools of Thought from the teachings of the Chinese philosopher Confucius (551-479 BCE), who considered himself a recodifier and retransmitter of the theology and values inherited from the Shang (c. 1600-1046 BCE) and Zhou dynasties (c. 1046-256 BCE).[2] In the Han dynasty (206 BCE-220 CE), Confucian approaches edged out the "proto-Taoist" Huang-Lao as the official ideology, while the emperors mixed both with the realist techniques of Legalism.
    A Confucian revival began during the Tang dynasty (618-907). In the late Tang, Confucianism developed in response to Buddhism and Taoism and was reformulated as Neo-Confucianism. This reinvigorated form was adopted as the basis of the imperial exams and the core philosophy of the scholar official class in the Song dynasty (960-1297). The abolition of the examination system in 1905 marked the end of official Confucianism. The intellectuals of the New Culture Movement of the early twentieth century blamed Confucianism for China's weaknesses. They searched for new doctrines to replace Confucian teachings; some of these new ideologies include the "Three Principles of the People" with the establishment of the Republic of China, and then Maoism under the People's Republic of China. In the late twentieth century Confucian work ethic has been credited with the rise of the East Asian economy.[3]
    With particular emphasis on the importance of the family and social harmony, rather than on an otherworldly source of spiritual values,[4] the core of Confucianism is humanistic.[5] According to Herbert Fingarette's conceptualisation of Confucianism as a religion which regards "the secular as sacred",[6] Confucianism transcends the dichotomy between religion and humanism, considering the ordinary activities of human life-and especially human relationships-as a manifestation of the sacred,[7] because they are the expression of humanity's moral nature (xìng 性), which has a transcendent anchorage in Heaven (Tiān 天) and unfolds through an appropriate respect for the spirits or gods (shén) of the world.[8] While Tiān has some characteristics that overlap the category of godhead, it is primarily an impersonal absolute principle, like the Dào (道) or the Brahman. Confucianism focuses on the practical order that is given by a this-worldly awareness of the Tiān.[9][7] Confucian liturgy (called 儒 rú, or sometimes 正統/正统 zhèngtǒng, meaning 'orthoprax') led by Confucian priests or "sages of rites" (禮生/礼生 lǐshēng) to worship the gods in public and ancestral Chinese temples is preferred on certain occasions, by Confucian religious groups and for civil religious rites, over Taoist or popular ritual.[10]
    The worldly concern of Confucianism rests upon the belief that human beings are fundamentally good, and teachable, improvable, and perfectible through personal and communal endeavor, especially self-cultivation and self-creation. Confucian thought focuses on the cultivation of virtue in a morally organised world. Some of the basic Confucian ethical concepts and practices include rén, yì, and lǐ, and zhì. Rén (仁, 'benevolence' or 'humaneness') is the essence of the human being which manifests as compassion. It is the virtue-form of Heaven.[11] Yì (義/义) is the upholding of righteousness and the moral disposition to do good. Lǐ (禮/礼) is a system of ritual norms and propriety that determines how a person should properly act in everyday life in harmony with the law of Heaven. Zhì (智) is the ability to see what is right and fair, or the converse, in the behaviors exhibited by others. Confucianism holds one in contempt, either passively or actively, for failure to uphold the cardinal moral values of rén and yì.
    Traditionally, cultures and countries in the Chinese cultural sphere are strongly influenced by Confucianism, including mainland China, Taiwan, Hong Kong, Macau, Korea, Japan, and Vietnam, as well as various territories settled predominantly by Chinese people, such as Singapore. Today, it has been credited for shaping East Asian societies and Chinese communities, and to some extent, other parts of Asia.[12][13] In the last decades there have been talks of a "Confucian Revival" in the academic and the scholarly community,[14][15] and there has been a grassroots proliferation of various types of Confucian churches.[16] In late 2015 many Confucian personalities formally established a national Holy Confucian Church (孔聖會/孔圣会 Kǒngshènghuì) in China to unify the many Confucian congregations and civil society organisations. Wikipedia

  • @jasminejeanine2239
    @jasminejeanine2239 4 ปีที่แล้ว

    Most ppl when hiking are far to interested in going somewhere even if they have NO destination in mind. I however want to see as much as possible to find out whats actually in the woods thus I don't use paths, don't care where I'm going but what I'm seeing plus mushrooms like downed trees, thick undergrowth and plenty of water thus the places most ppl want to avoid bc they're constantly having to climb over, under and thru thick shrubs.

  • @konstantinosmei
    @konstantinosmei 5 ปีที่แล้ว +1

    Isn't it arbitrary where the line is drawn which defines what is natural (aka the Dao)? Why can't I think that language, depression, stressing out, and all the socalled antidao things of actually being dao as well?

    • @konstantinosmei
      @konstantinosmei 5 ปีที่แล้ว +1

      @@dvessel sure. Can't I say humans and also everything they do is natural?

  • @chanpol321
    @chanpol321 5 ปีที่แล้ว

    Nho giáo, cũng được biết đến như Ruism, được mô tả như là truyền thống, một triết lý, một tôn giáo, một nhân văn hoặc tôn giáo hợp lý, một cách để quản, hoặc đơn giản là một cách sống. [1] nho giáo phát triển từ những gì sau này được gọi là trăm trường tư tưởng từ những lời dạy của nhà triết học Trung Quốc khổng tử (551 - 479 TCN), người tự coi mình là một kẻ lùi lại và tái truyền của thần học và các giá trị được thừa hưởng từ thương (c . 1600 - 1046 TCN) và các triều đại chu (khoảng 1046 - 256 TCN). [2] trong triều đại nhà Hán (206 TCN - 220), các phương pháp nho giáo đã đánh dấu "các nguyên lão đạo" Huang - Lào làm hệ tư tưởng chính thức, trong khi các hoàng đế trộn lẫn với các kỹ thuật hiện thực của legalism.
    Một cuộc phục hưng nho giáo bắt đầu từ thời nhà đường (618 - 907). Vào cuối đường, nho giáo phát triển để đáp lại Phật giáo và đạo lão và được xây dựng lại như neo-nho giáo. Hình thức hồi sinh này đã được thông qua như là cơ sở của các kỳ thi Hoàng gia và triết lý cốt lõi của lớp chính thức của học giả trong triều đại tống (960 - 1297). Việc bãi bỏ hệ thống kiểm tra trong 1905 đánh dấu sự kết thúc của chính thức nho giáo. Các trí thức của phong trào văn hóa mới vào đầu thế kỷ XX đã đổ lỗi cho nho giáo về những điểm yếu của Trung Quốc. Họ tìm kiếm các giáo lý mới để thay thế những lời giảng dạy nho giáo; một số trong những hệ tư tưởng mới này bao gồm "ba nguyên tắc của nhân dân" với việc thành lập Trung Hoa dân Quốc, và sau đó Maoism thuộc cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Vào cuối thế kỷ XX đạo đức làm việc Khổng giáo đã được ghi nhận với sự nổi lên của nền kinh tế Đông á. 3
    Với sự nhấn mạnh đặc biệt về tầm quan trọng của gia đình và sự hài hòa xã hội, chứ không phải trên một nguồn các giá trị tinh thần othertrần, [4] cốt lõi của nho giáo là nhân văn. [5] theo khái niệm nho giáo của Herbert Fingarette là một tôn giáo liên quan đến "thế tục như thiêng liêng", [6] nho giáo vượt sự chia cắt giữa tôn giáo và nhân văn, xem xét các hoạt động bình thường của đời sống con người - và đặc biệt là mối quan hệ của con người-như là một biểu hiện của thiêng liêng, [7] bởi vì họ là những biểu hiện của bản chất đạo đức của nhân loại (xìng 性), trong đó có một Anchorage siêu ở trên trời (Tiān 天) và mở ra thông qua một sự tôn trọng thích hợp cho các linh hồn hay thần (shén) của thế giới. [8] trong khi Tiān có một số đặc điểm chồng lấn các thể loại của Thiên chủ, nó là một nguyên tắc tuyệt đối không cá nhân, như dào (道) hoặc Brahman. Nho giáo tập trung vào trật tự thực tế được đưa ra bởi một nhận thức này-thế gian của Tiān. 9 [7] phụng vụ nho giáo (gọi là 儒 rú, hay đôi khi là 正統/正统 zhèngtǒng, có nghĩa là ' bác sĩ ') được dẫn dắt bởi các linh mục Khổng giáo hoặc "sages của nghi thức" (禮生/礼生 lǐshēng) để thờ phượng các vị thần trong các ngôi đền công cộng và tổ tiên của Trung Quốc được ưa thích trong một số dịp Các nhóm tôn giáo và các nghi thức tôn giáo dân sự, trên đạo 10
    Các mối quan tâm của thế gian của nho giáo dựa trên niềm tin rằng con người về cơ bản là tốt, và Teachable, improvable, và perfectible thông qua nỗ lực cá nhân và xã, đặc biệt là tự trồng trọt và tự sáng tạo. Tư tưởng nho giáo tập trung vào việc trồng trọt Đức hạnh trong một thế giới có tổ chức về mặt đạo Đức. Một số các khái niệm cơ bản và thực hành đạo Đức Khổng giáo bao gồm rén, yì, và lǐ, và zhì. Rén (仁, ' benevolence ' hay ' humaneness ') là bản chất của con người mà biểu hiện như lòng trắc ẩn. Đây là hình thức Đức hạnh của Thiên đàng. [11] yì (義/义) là sự giữ gìn sự ngay chính và khuynh hướng đạo đức làm điều tốt. Lǐ (禮/礼) là một hệ thống các chỉ tiêu nghi lễ và đắn xác định cách một người phải hành động đúng đắn trong cuộc sống hàng ngày trong sự hòa hợp với luật thiên đàng. Zhì (ngày) là khả năng để xem những gì là đúng và công bằng, hoặc trò chuyện, trong các hành vi được trưng bày bởi những người khác. Nho giáo giữ một trong khinh, hoặc thụ động hoặc tích cực, cho sự thất bại để duy trì các giá trị đạo Đức Hồng y của rén và yì.
    Theo truyền thống, các nền văn hóa và các quốc gia trong lĩnh vực văn hóa Trung Quốc chịu ảnh hưởng mạnh mẽ bởi nho giáo, bao gồm Trung Quốc đại lục, Đài Loan, Hồng Kông, Macau, Hàn Quốc, Nhật bản và Việt Nam, cũng như các lãnh thổ khác nhau được định cư chủ yếu bởi nhân dân Trung Quốc , chẳng hạn như Singapore. Ngày nay, nó đã được ghi nhận cho việc định hình xã hội đông á và cộng đồng Trung Quốc, và ở một mức độ nào đó, các phần khác của Châu á. 12 [13] trong những thập kỷ cuối cùng đã có những cuộc đàm phán về một "sự hồi sinh nho giáo" trong cộng đồng học thuật và giáo viên, [14] [15] và đã có một sự gia tăng cơ sở của nhiều loại nhà thờ khổng tử. [16] cuối năm 2015, nhiều cá tính khổng giáo chính thức thành lập một nhà thờ khổng tử thánh quốc gia (孔聖會/孔圣会 Kǒngshènghuì) tại Trung Quốc để thống nhất rất nhiều đoàn và tổ chức xã hội dân sự. wikipedia

  • @alan2here
    @alan2here 4 ปีที่แล้ว

    h