Em từ nhỏ được dạy luôn phải nghe lời người lớn, mỗi khi làm sai gì đó luôn bị khiển trách và so sánh với người khác dần dần tạo cho em cái thói quen tránh né làm những điều mà người khác chưa bảo làm, cho phép làm. Lớn lên em vẫn giữ thói quen đó và càng ngày càng rụt rè, không dám nói suy nghĩ của mình, sợ bị không đồng ý, sợ nói ra làm họ phật lòng.
đó là cách dạy con sai lầm của thé hệ trước , với lối tư duy mòn là người lớn luôn hiểu biết và luôn đúng thì việc người nhỏ tuổi hơn phải im lặng và lắng nghe , dĩ nhiên người lớn tuổi hơn thì phải hiểu biết nhiều hơn người nhỏ nhưng lỗ hổng trong tư duy của họ là họ không phản biện lại những gì họ cho là đúng , và họ không đặt ra câu hỏi là cách truyền đạt kiến thức và tầm hiểu biết của họ nó đạt được những gì , dẫn đến một thế hệ què quặt về tâm lý ,tư duy logic,tư duy phản biện và nhận thức trong hành động. Tôi cũng như bạn và nhận ra cái lỗ hổng trong tư duy của mình thông qua cách giáo dục truyền thống, tôi cũng dạy con cháu mình hãy phản biện đúng cách thông qua từ ngữ và thái độ chuẩn mực đối với người đối diện , nói theo dân gian là không ngoan và không hỗn.
Hơn 7 tháng trôi qua rồi, có ai thực sự đã thoát ra khỏi vòng lặp rụt rè, tự ti chưa ạ? Em vẫn đang học hỏi mỗi ngày, hiện giờ em đã bắt đầu đi làm và đang học cách đối nhân xử thế! Cảm ơn anh Duy Khương đã chia sẻ!
Đừng suy nghĩ bạn là trung tâm , bạn sai thì ngta cũng nhớ ngày một ngày hai thôi , bạn ko qtrong tới mức một sai lầm của mình sẽ đc ng khác nhớ mãi , đừng sợ sai ..
Sự rụt rè ko tới từ sai lầm 1, 2 lần với 1 người mà là quá trình dài nhận sự chỉ trích và dè bỉu từ nhiều người, sai lầm bào mòn cả sự tự tin của bản hân
Em đã từng rụt rè, ít nói chịu bất cứ thiệt thòi gì có thể chịu được. Nhưng khi em loại bỏ các khuyết điểm của bản thân bằng việc đi tập gym , chăm chăm sóc da , chăm học bài thì đã thấy cải thiện sự tự ti hơn rất nhiều . Tóm lại loại bỏ các khuyết điểm để tự tin
8 หลายเดือนก่อน +1
Chính xác là làm những việc nhỏ nhỏ kiểu như Dậy sớm, tập thể dục, ngồi thiền, sắp xếp đồ cho gọn gàng... nó khiến mình có cảm giác kiểm soát được mọi thứ, sự tự tin và năng lượng tăng lên thấy rõ luôn. Nhưng chừng này cũng chưa đủ vì khi gặp 1 ai đó mình vẫn có áp lực, mọi hành động không còn tự nhiên nữa. Cho nên mình cũng học cách cải thiện sự rụt rè bằng cách nói nhiều hơn tí, cố gắng bắt chuyện với một ai đó vài câu nhỏ nhỏ hay mạnh dạng hơn một tí... làm hàng ngày, không bỏ bữa nào, thấy hiệu quả lắm.
Mik cũng là người khá là rụt rè khi đối diện với những thứ mới lạ, thứ mình cảm thấy mình không giỏi. Kiểu đôi lúc mik cảm thấy mik nhạy cảm quá mức nhưng mik biết là cuộc sống thì đôi khi rụt rè, nhút nhát là điều hiển nhiên và bình thường. Hahahaha và sau một quá trình cởi mở và thoải mái với mọi người thì mik đã phá sự bao bọc bởi sự nhút nhát và thoát ra ngoài đón những thứ tốt đẹp nhất 😁😁😁
Sợ sai hay so sánh vs người khác hay luôn cho ng ta là tốt, mình là chưa tổt. Sợ sai, đôi lúc c bị bài mà ko dám phát biểu, lo ng ta nghĩ j về mình. Cảm giác mà bản thân trải qua thật kinh khủng
Hồi trước thì em rất mạnh dạn,trong lớp luôn muốn đưa ra ý kiến của mk khi có thắc mắc. Nhưng dần dần sau này khi lên lớp ,đối với những câu hỏi giáo viên đưa ra,tuy em bt câu trả lời hoặc co ý tưởng nhưng k dám dơ tay và k dám nói vì sợ sai,vì rụt rè
@@vungodinh171 Tớ thì hoàn toàn là do tự ti ấy, tớ từng ở môi trường ganh đua, mình trả lời đúng thầy cô cho điểm cộng sẽ bị các bạn trong lớp ghim sau đấy thì tớ trả lời sai sẽ ồ lên trêu hoặc này kia. Lúc đó tớ đã ngại bị wueee rồi, sau đó tớ cx dần ko dám phát biểu nữa vì sợ mik ngu xong trl ngu wuee lắm :))) Rồi nó quá hơn khi lên ĐH tớ còn ko dám mặc một bộ đồ đẹp vì tớ nghĩ nó quá gây chú ý, khiến mọi người phải nhìn chằm chằm mình, cx sẽ ngại. Nên tớ cứ ngày ngày quần dài áo phông, ko có j thay đổi. Mẹ sắm cho tớ quần áo đẹp, tớ vẫn mặc, nhưng chỉ khi tớ ở 1 mình mới dám làm vậy thôi.
@@chillas_ tôi cũg gióng như bn nhưng lúc tui còn nhỏ trl sai bị trêu tui cũg vui nx:)) nhưng lớn lên từ lúc lớp5 thì ko hiểu sao càng ngày càng ko muốn giơ tay nữa
@@chillas_ mình cũng có lý do như bạn nhưng mình từng nghe cô Tiếng Anh mình nói "cô từng gặp 1 bạn học sinh rất là rụt rè, giảng bài hết 45' cho cả lớp ra về bạn ấy mới dám lên hỏi cô chỗ này là thế nào ạ? Xong cô hỏi bạn ấy vì sao lại ko trl bạn ấy bảo bạn ấy sợ sai sợ mn cười lúc đó co trl thế này nè "đi học để tiếp thu kiến thức, chúng ta ko phải thiên tài mà hiểu tất cả từ lần đầu tiên ko bao giờ sai nên tiếp thu sai thì sửa ,đi học mà ko sai thì các bạn cần đi học làm gì ngồi đọc sách sgk thôi!Vậy nên sai thì mình sửa " Nên dần mình đơn giản hóa họ có thể sẽ cười mình đó nhưng không ai rảnh mà nhai đi nhai lại hay cười mình 5 phút đồng hồ liên tục đâu. Sự thật rằng họ ko quá quan tâm đâu, họ ko sống dùm mình mà để bụng. Nên giờ mình tự tin lắm dám nói, mới học kiến thức mới thì phải chấp nhận sai để rút kinh nghiệm
Trước đây e đã rất tự ti nhưng cũng dần cởi mở hơn. Hiện tại e đi du học đến một đất nước xa lạ ,đặc biệt là rào cản ngôn ngữ , giường như em đang đẩy mình vào trong nhà và đóng cửa không chịu ra ngoài
Người dám đương đầu với thử thách và khó khăn... bằng trí tuệ và sự nỗ lực bền bỉ để tới được mục tiêu và khát vọng của mình thì đó là người bản lĩnh... và mong cho tất cả mọi người sẽ luôn vững tin trên chặng đường phía trước... cảm ơn a Khương với những chia sẻ này ạ🤩🤩
Thật ra mà nói, hầu như hôm nào em cũng nghe anh giải bày nhiều vấn đề, nhiều câu chuyện trong cuộc sống, em nghe từ fb qa sang yt ko bao giờ mà thấy chán cả, vì những ch anh kể hầu như e đều gặp phải, em cố gắng nghe để học hỏi để hiểu để ứng biến ngoài xã hội, mà chắc do em, bản thân có quá nhiều điều tiêu cực, từ cách suy nghĩ cách làm việc về cách giao tiếp, thật ra bản thân em cũng rất sợ này sợ kia, r vào công việc thì hay dùng từ quên và xin lỗi, e an ui bản thân mình rằng mình cũng cố gắng nhiều r, mình cũng phải cố gắng nhiều để theo công việc được, gặp sếp khó tính thì gáng để được kỉ luật hơn học hỏi nhiều thứ hơn, nhưng anh Khương ơi ko biết tại sao bản thân em lại tiêu cực tới mức, rất sợ một lời nói của ng khác lắm, có 1 câu nói mà suy nghĩ quài, r lại bướng, cái tôi thì cao cái tự ái thì khỏi nói lun, nhưng e ko hổn ạ, do cảm xúc của e e ko kiểm soát được, thái độ của e ko tốt, sếp giao cho em công việc đó mà lâu lắm em mới giải quyết được, nhiều khi em suy nghĩ em ko có năng lực nữa ạ, mong là anh cho em lời giải đáp với ạ.
Vào môi trường mới em ít dám nêu ý kiến cá nhân. Vì sợ mình bị rơi vào trường hợp cầm đèn chạy trc ô tô, sợ ng khác nghĩ mình đang thể hiện, sợ cái đó ý tưởng đó đã có rồi mà mình tài lanh thể hiện sn mình ra.
Video của a Khương rất hữu ích. Và từ kinh nghiệm của 1 người đã ra trường 8 năm, đã 30 tuổi, mình xác nhận là lời khuyên của anh đúng nhé các bạn trẻ. Dám nhận sai, dám sửa, lần sau các bạn sẽ làm tốt hơn đó.
Em thấy suy nghĩ của mình nó còn nặng hơn vì em chưa từng hỏi bản thân những câu hỏi trên, em chỉ luôn mặc định tất cả những thứ mình làm đều có thể là sai và sợ trong việc tự đưa ra quyết định cho bản thân. Sau này em hiểu ra được điều này đến từ thời thơ ấu trong cách giáo dục của gia đình cũng như vì sự tự tôn thấp chứ không chỉ vì em là người hướng nội. Em nghĩ là ngoài kia sẽ có rất nhiều bạn giống em vì cách giáo dục của phụ huynh thường thấy là bắt trẻ vâng lời, thường xuyên la mắng khiển trách khi trẻ làm sai, còn làm đúng coi như chuyện hiển nhiên thay vì có thể cỗ vũ động viên trẻ, khiến khi lớn lên trẻ luôn mang theo nỗi sợ và tự ti đó. Nếu làm gì cũng sai thì tốt nhất đừng tự tiện làm gì cả trước khi bị ăn chửi ăn đòn. Gia đình em thì thuộc dạng là đúng sai không quan trọng, tâm trạng vui buồn là lôi ra chửi láng à.
Những điều này khiến mình thường cảm thấy không xứng đáng khi được khen sau khi làm tốt những gì được giao, nó hình thành cái mindset điều mình làm nếu đúng là đương nhiên, nếu sai thì mình là người thất bại
Điểm yếu lớn nhất của em! Em đã thất bại nhiều, đã mất nhiều cơ hội việc làm bởi sự SỢ....😢 Em cảm ơn anh nhiều! Nếu em đc xem video của anh Khương sớm hơn thì em đã ko bị mất bao nhiêu cơ hội rực rỡ cho mình!
Hồi lớp 5 e có đi thi một vài cuộc thi về tin học của tỉnh và e thấy "ủa sao nó dễ vậy?" xong đến lớp 6 lớp 7 lớp 8 e trở nên rụt rè hơn bao giờ hết lúc giơ tay phát biểu hay thuyết trình cũng vậy lúc đó e mới tự hỏi "ủa sao hồi nhỏ mình đi thi 2 3 năm liền vẫn ko sao mà ta" đến lúc đó e mới nhận ra là mình đang thật sự quá nhút nhát năm nay e lớp 9 nhờ xem được vd của a mà e đã có can đảm đi thi hsg 1 lần nữa cảm ơn a vì những đóng góp cho xã hội này
Theo cách bản thân em rút ra đó là do kiến thức bản thân và bên ngoài của mình không vững, (kém) nên không dám nói vì sợ sai dẫn đến rụt rè… Nên em thường khắc phục đó là tìm hiểu tự học trước các vấn đề và dự phòng các tình huống sẽ gặp phải từ đó giúp mình tự tin hơn.
Kiến thức là bao la và rộng lớn, Điều bạn ko biết 1 điều gì đó là bình thường, cái gì mình ko biết mình có thể dũng cảm hỏi người đối diện: hỏi và nhờ họ giải thích thêm...+ Trau dồi + Trải nghiệm thêm. Cách lấy lại tự tin như bọn con nít, buồn khóc đâu có xin phép hay tự ti rụt rè đâu.... ....Tại sao chúng ta lại mất đi sự tự tin đó...... Cảm ơn đã đọc hết ạ.
Từng là một người rất nói nhiều, nhưng khi lên lớp 10, mới lên thì cũng bình thường nói rất nhiều, nhưng bị chê xấu , bị các bạn mới nói đã nói r còn tỏ ra nguy hiểm, kể từ đó mik cảm thấy tự tin, các bạn nói đã xấu r còn chảnh nhưng vì các bn làm tổn thương tôi nên tôi trở nên rùi rè sợ hãi tự ti, và k muốn ở gần những ng đã nói và tổn thương tôi,☺️ mới lên lớp 10 gặp cú sốc đầu đời
Cách trở nên tự tin trong mọi việc . - Có nhiều việc trong cuộc sống này mà bản thân khó đưa ra được những quyết định và phần lớn cũng đến từ sự tự ti , rụt rè , đăn đo không biết có nên làm hay không những câu hỏi đó sẽ luôn chạy trong đầu chúng ta gây cho và không thể đưa ra quyết định thì gây cho chúng ta cảm giác áp lực rồi sẽ tự ti . Dưới đây sẽ là những cách giúp chúng ta tự tin hơn và ra được những quyết định đúng đắn . 1 . Hiểu rõ vai trò và quyền lợi của mình trong một môi trường hay công việc nào đó . 2 . Hỏi . 3 . Quan sát và xác nhận . 4 . Đừng cố vượt qua sự rụt rè . - Cảm ơn anh Khương về những bài học này ý nghĩa này . 😍
làm người trầm tính lâu rồi khiến mình chần chừ, ko đủ can đảm để làm nhiều việc, lết đc tí rồi dừng, thật sự mong muốn có những tác động j đấy đập vào cuộc sống hiện tại của mình
Em vẫn nhớ rõ, hồi còn nhỏ dưới 4 tuổi, em rất gan dạ, thích nói gì nói, thích làm gì thì làm nhưng mà nói xong làm xong thì bị ông bà cha mẹ chửi, đánh, giận, lâu dần thì em bị nhút nhát vì lo sợ nói ra hay làm vậy có bị la mắng, có làm phiền ai không, tới thời đi học thì giống như mấy đứa nhút nhát, hỏi thì nói, không thì im ỉm cả năm trong lớp. Sau này thì đi làm tiếp xúc nhiều người, với chán nản vì bắt bản thân mình chịu đựng quá nhiều, nên em cũng ráng hết sức thử với làm cái này, cái kia, dù có nhiều người xung quanh nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, nhưng lâu dần nhiều cái can đảm dám làm việc mình thích với muốn nhỏ nhỏ này dù có lúc chỉ làm một mình không ai thấy hay có lúc chỉ một vài người rồi dũng cảm đến mức cả một đám đông hay cả con phố nhìn mình thì mình vẫn làm, dù lúc đầu sợ, nhưng làm xong thì hết sợ và lần sau lại dũng cảm hơn. Giờ thì mình thoải mái và dũng cảm không rụt rè hay sợ hãi như trước nữa nhưng vẫn có sự cân nhắc trong quyết định. Công nhận đánh đập, với mắng nhiếc, chửi bới của người lớn ảnh hưởng tới trẻ nhỏ ghê thiệt.
Gần đây em mới nhận ra em kh phải hướng nội, em chính là nhút nhát và ngại giao tiếp, tiếp xúc với mn thôi. Nhất là với người lạ, em kh phải là kh muốn làm quen với người ta mà là khi đối mặt em kh biết phải nói gì hết. Còn với những người mà em đã quen biết và thân thiết, em như 1 con người khác v, e nói chuyện rất sôi nổi, thậm chí là làm chủ cả team luôn, nhưng chỉ cần 1 người lạ xuất hiện là em lại im lặng kh nói 1 câu. Cho nên năm cấp 1 lớp 345, sau khi quen cả lớp thì em rất hướng ngoại, tương tự lớp 9 của năm c2 (lớp 7,8 vì covid nên phải học onl). Bây giờ em chuẩn bị lên lớp 10, em rất sợ phải làm quen với các bạn mới. Ở nhà thì em suy nghĩ nhiều lắm, nào là lên lớp mình sẽ như này thế kia, hoặc là năm nay mình sẽ mở lòng hơn... Nhưng em biết rõ tính em mà, thực tế sẽ ngược lại như thế, sự thật sẽ vả vào mặt em cái bốp. Trên mxh có thể nói là em rất hướng ngoại, cái gì cũng có thể nói, em chỉ là sợ phải tiếp xúc và nói chuyện với người lạ thôi. Không hiểu sao từ lớp 7 đến bây giờ em không còn hay xung phong phát biểu như trc nữa, em hay sợ sai, sợ mn chê cười. Không biết phải do tuổi dậy thì làm em thay đổi tính cách hay không nhưng hiện tại em đang thực sự không ổn. Em đã nghe lời khuyên từ rất nhiều người, từ mẹ, bạn bè, và cả anh nữa. Nhưng trong người em như kiểu có 2 thế lực nào đó điều khiển suy nghĩ v, 1 bên cho rằng em kh làm đc gì đâu, 1 bên lại nói rằng cố lên mình sẽ làm đc mà, và đương nhiên là bên tiêu cực sẽ chiếm phần lớn... Đây là lần đầu tiên em bày tỏ suy nghĩ của mình trên mxh, chỉ mong những ai đọc đc nếu có ý kiến xin hãy góp ý chân thành để mình thấm sâu hơn những suy nghĩ tích cực.
Em mới lên cấp 3 và phải kết bạn mới nhưng e ko dám mở lời Ko tự tin phát biểu. Dần làm e thấy ngột ngạt lắm ạ. E hướng nội, trầm lặng và tự ti bản thân. Áp lực quá a.
giọng nói truyền cảm của bạn giúp mình ngủ ngon hơn mỗi khi căng thẳng, mất ngủ. những gì bạn truyền đạt thật hữu ích cho nhiều người đang mất định hướng trong cuộc sống... chúc bạn nhiều sức khoẻ và niềm vui trong công việc và gia đình bạn nhé!
bản thân em khi hỏi lúc nào cũng mặc định là cái điều đó quá hiển nhiên nên em làm theo cách mình luôn đến lúc vỡ lẽ lại thì là câu nói "sao không biết mà không hỏi?"
xin chào mọi người ạ !!! e là nam hiện tại em đang là học sinh thpt và em là 1 ng thuộc trong cộng đồng lgbt . từ nhỏ em đã được dạy là phải như này như thế kia mới là đúng .Nhiều lúc em rất muốn thể hiện bản thân làm những gì em thích như là Vẽ hay đơn giản chỉ là việc chắm sóc da (rất đơn giản chỉ từ 2-3 bước ).... cũng bị cha mẹ cũng như người thân phản ứng rất dữ dội học luôn đưa ra những quan điểm của họ rồi bắt buột em phải làm như vậy .Đôi lúc chỉ vì bản tính em ít nói nhỏ nhẹ ko thể" ăn to, nói lớn "như các bạn khác cũng bị lôi ra để so sánh . Thật sự là từ lớp 5 em đã nhận thấy mình không hề giống với các bạn cùng lứa khác và cũng thường hay bị trêu chọc rất nhiều nhưng em chẳng quan tâm đến nó và em cũng chẳng đau lòng vì nó nhưng khi bị người thân nói như vậy em lại cảm thấy rất tội lỗi như mình vừa làm gì đó sai trái vậy. Đã có một khoảng thời gian em cảm thấy rất chán ghét bản thân và tự đặt ra câu hỏi "Tại sao mình lại như vậy? , "Tại sao mình ko như những bạn trai khác ? ....." và từng có một khoảng thời gian em từng liên tục nghĩ về những việc không hay gần như lúc đó em thu mình lại ko muốn tiếp súc hay chia sẻ gì với ai cả vì em rất sợ, sợ họ sẽ có thể nói ra những câu miệt thị và em có những dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Vào khoảng thời gian đó em thật sự rất cần người để chia sẻ nhưng em sợ chẳng ai muốn nghe cả nhưng may mắn là mọi chuyện đã qua nhưng khoãng thời gian đó đã qua khi em bắt đầu kết bạn mới nhưng em nhận ra chỉ trong một khoảng thời gian em đã thay đổi rất nhiều trước đó em là một cậu bé rất năng nổ hoạt bát và luôn tự tin vào bản thân dù cho bạn bè có kì thị hay sử dụng những từ ngữ không hay nhưng sau khoãng thời gian kinh khủng ấy em đã trở nên rụt rè, ăn nói rất nhỏ cũng như không thể hòa nhập một cách nhanh chóng nữa ạ! ! ! Em viết lên đây những lời này giống như những lời tâm sự của em cũng như em muốn xin ý kiến của mọi người về việc làm thế nào để vượt qua những khó khăn mà em đã chia sẻ ở trên cũng như làm thế nào để ba mẹ em có cái nhìn thiện cảm , cởi mở hơn về tình yêu đồng giới đây ạ ??? vì em rất sợ nếu một ngày mọi chuyện trở nên xấu nhất !!! em biết là phải can đảm thừa nhận nhưng em vẫn mong mọi người sẽ cho em ý kiến và lời khyên ạ !!! CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC Ạ! CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ 1 NGÀY TỐT LÀNH :))
Mình nghe chuyện của bn, và mình muốn làm quen với bạn, mình cũng đồng cảm với bạn. Bạn nên đi gặp bác sĩ tâm lý, để những tổn thương tinh thần sẽ được chữa khỏi, Mình cũng tự ti, bị bạn bè bắt nạt và ghét mình, mình chán ko muốn giao tiếp với ai, và ngại giao tiếp. Vì sợ sẽ nghe những lời miệt thị hay càng tổn thương hơn như bạn nói,
Mình đã đọc câu chuyện và cũng phần nào hiểu được cảm giác của bạn. Bản thân mình cũng là một người rụt rè, nhưng mình không nghĩ đó là sai nếu chúng ta "muốn làm chính mình". Mình thấy việc bạn thích vẽ, hay skincare đều là việc tốt, bạn đừng từ bỏ chỉ vì người lớn nói mấy việc đó là sai nha. Cố lên và đừng ngần ngại thể hiện chính mình nhee :>>
Chào bạn ...ừm mình ko biết nên viết thế nào nữa thì ..... Nếu bạn cần hay là muốn có 1 người ủng hộ bạn thì có tôi và .... Tôi cũng muốn kết bạn với bạn nữa . Nếu đọc đc hãy nhắn lại cho tôi nha tôi sẽ đợi đó 😊
Hồi xưa đi học hay nói leo vs hay phát biểu nhưng ko thấy gì nhưng lớn lên rồi nói gì cũng phải suy nghĩ và xem xét kỹ vì sợ bị đánh giá, sợ bị chỉ trích và quan trọng nữa là mình nhận biết được là mình ở đâu và khả năng của mình tới mức nào
Thật ra thì cháu cũng chia sẻ với mọi người luôn là ở một trường mà cháu đang học í có vài thầy cô giáo thậm trí bạn bè là hay gắt gỏng, hay khó chịu, tức giận và hay chửi tục chửi bậy với mọi người thế nên cháu rất là sợ khi phải nói chuyện với những người đó lâu dài lâu dài về sau tự nhiên cháu có một cái tính rụt rè và nhút nhát với một số việc cháu muốn làm. Mong chú và mọi người chỉ cho cháu cách vượt quá nỗi sợ đấy được không ạ. Cám ơn chú vì video này rất có ích cho cháu nói riêng và mọi người nói chung.
rất yêu mến anh, xem anh 2 năm rồi 😍😍😍 cảm ơn anh rất nhiều ạ, chúc anh có nhiều sức khỏe và ra nhiều video bổ ích truyền nhiều kiến thức cho những giới trẻ genz như tụi e ạ
Trước em cũng rụt rè lắm trước ở nhà nhiều thanh quen rồi ít nói hẳn em cũng ít bạn giờ thì em đỡ hơn nhưng mà em lại gặp vấn đề khác lúc mới đi làm thì em vẫn nói nói cười cười lúc đầu xong sau khoảng 1 tháng bắt đầu công việc nó hơi khó em bắt đầu im im làm cũng mấy cô hay nói nặng lời em im im mà làm gặp cô nào vui tính thì em vẫn cười đùa thoải mái giờ em gặp vấn đề công việc cần phải mở mồm nói mà em im im em cảm thấy an toàn có cô ở công ty quý em hay giúp đỡ em bảo phải biết nhờ mồm miệng đỡ chân tay mà giờ em vẫn chưa vượt qua được vẫn im im thêm công việc hơi khó khăn nữa cộng với vấn đề trên dạo làm này em mệt mỏi
tôi bị stress 1 thời gian, nên luôn mang tâm lý tiêu cực, muốn làm việc gì đó nhưng rất sợ người khác bàn tán, sợ bị cô lập như lúc nhỏ. đến giờ đi làm cũng có vị trí trong công ty nhưng tâm lý rụt rè vẫn còn tồn tại.
Hồi nhỏ em rất tự tin nhưng khi càng lớn dần, em hiểu được những gì ba mẹ em chỉ trích em, áp lực học tập và đồng trang lứa, khiến em dần thu mình lại.
Mình vừa nhạy cảm vừa tự ti và rụt rè, nhưng luôn cố gắng tỏ ra minh la ng k rụt rè, bạn hỏi, s bữa c bt, giờ lại khác qa z, đó la câu hỏi minh hk thể tl, hk phai minh dả tạo, mà minh đang cố gắng nhung nhiều lúc lại hk cố đc, nên mình như là ng 2 tính cách
Trường hợp này e bị nx nhiều r đến tận bây h luôn là: lúc đi học thì hôm này có bài để trả thì hôm qua e đã ngồi và học hết mấy bài mà thầy cô dặn là sẽ chả bài lúc đng học e cx có cái quyết tâm là hôm sau sung phong lên để trả. Cái r qua hôm sau tới tiết thì e kiểu kg giám sung phong sợ lên đó bị quên bài thế là mấy bạn khác sung phong r e bị mất cơ hội lên luôn :)
Bản thân mình trước đây là 1 người cực kỳ tự tin, nhưng sau đó mình gặp phải một lời chê bai của 1 người thầy giáo ngay trước lớp, từ đó mình mắc phải tâm lý ngại ngùng, sợ bị người khác chê cười, luôn căng thẳng khi học giờ của thầy giáo ấy, nếu có 1 phép màu, chỉ mong mình có thể tự do, tự tại như trước, chẳng để ý đến ánh mắt của một ai khác
To overcome the fear, you need first be aware of your responsibility, know to ask, observe and confirm, last but not least be honest with your emotions❤🎉😊😊
Em là con út trong nhà . Mặc dù được cưng chiều nhất nhưng những mong muốn suy nghĩ lời nói của em luôn bị xem nhẹ , em là genz nên có những suy nghĩ khác so với anh chị gen y nhưng anh chị em luôn coi mình là đúng là đã trải đời tất cả , bảo em k đc làm cái này , k đc làm cái kia . Dần dần , em từ 1 đứa trẻ rất tự tin lại biến thành đứa rụt rè ít nói , phải thông qua ý kiến của tất cả mn trong gia đình mới được làm . Nhiều lần em vượt ra những giới hạn đó nhưng mà thứ em nhận lại là những lời nói đá xéo , chê bai, chửi mắng. Từ nhiều lần đó thật sự em trở nên thu mình theo khuôn phép làm những thứ mà ac ba mẹ bảo làm còn khó để chủ động làm một thứ gì cả. Em mong năm nay học đại học ra sống riêng em sẽ không bị gò bó để trở nên tự tin giao tiếp tốt hơn .
Em từng bị HR từ chối ở vị trí bán hàng tại một store do người Trung Quốc quản lý với lý do rụt rè. Cái giá phải trả cho việc rụt rè thực sự rất lớn và là tín hiệu báo bản thân cần nâng cấp và thay đổi.
trước đây tôi là rất tự tin hay lên bảng làm bài và thường xuyên giơ tay phát biểu nhưng kể từ khi cô chủ nhiêm mới chủ nhiệm lớp tôi cô ấy cứ nói tôi là vô trách nhiệm và hay đổi chỗ ngồi của tôi làm cho tôi thiếu tự tin và hay bị các bạn trong lớp nói xấu 😢 hiện tại tôi đã học lớp 11 nhưng những ảnh hưởng từ cô chủ nhiệm và các bạn vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây h
năm nay em lên lớp 9, vì một số lí do khách quan và cũng đc động viên nên đã chuyển đến một ngôi trường mới, có nhiều bạn giỏi hơn, tuy nhiên em ngại và không dám nói chuyện hay tương tác với các bạn nhiều, một phần ngại và một phần vì không tìm được chủ đề thích hợp để nói nữa, em cảm giác mình với các bạn có khoảng cách rất lớn, nên em ít nói hơn, ít thể hiện mình hơn, không còn tự tin trả lời thầy cô hay nói lên những thắc mắc của mình như khi ở trường cũ nữa
@@tramvo330 Từ sau khi viết những dòng này, mk vân đi học bình thường, mk cố gắng gây ấn tượng tốt với gv bằng cách chú ý nghe giảng, cô dạy môn văn cx quan tâm mk hơn, ngoài ra mk cx dần quen [nhưng ko nói chuyện nhiều] với những bạn khác. Mặc dù vẫn còn những bất cập, vẫn còn khoảng cách nhưng mk cảm thấy dễ sống hơn, mong rằng bạn cũng sẽ hoà nhập đc với môi trường mới nhé.
Từ nhỏ đến lớn , e luôn trong cảm giác lo ,sợ , nghĩ nhiều. Sợ đứng trước nhiều ng để thuyết trình , sợ nói lên q.điểm ý kiến ,mng sẽ tập trung nhìn vào mình . Đi làm thì sợ ng này ng kia nói này nọ . Có problom trong cv thì snghi kh bít đồng nghiệp xung quanh có cười chê kh . Mình làm điều này theo ý mình , nhưng snghi rằng mng có chê ,phản bát không .Nhiều lúc muốn đứng lên làm điều mình cho là đúng , nhưng kqua lại sợ . Nên thôi, im lặng cho lành .
Chắc tuỳ người nhưng riêng mình từng như vậy hồi nm cấp 2 ko phải sợ hay tự ti đơn giản mình cảm thấy thoải mái vs những điều như vậy, thik ngồi 1 mình chìm vào những suy nghĩ của riêng mình những lúc như vậy ko mún ai hỏi hay thấy vì lười giải thik và nc nên nhìu lúc vào một góc nào đó lại thấy thoải mái:)))))))))
Nếu muốn tìm kiếm một môi trường để nâng cao sự tự tin, dám chia sẻ tiếng nói của mình thì có thể tham khảo khoá học Public Speaking của anh tại đây: bit.ly/4dauhieurutre
Hãy tiếp tục chia sẻ cách xây dựng sự bản lĩnh, nội lực bên trong để vượt qua sự tự ti sợ sệt rụt rè ko dám đối diện nhé anh. Em rất chờ mong để được học hỏi trau dồi những kĩ năng này hơn nữa
từ khi sinh ra đến năm lớp 3 thì em vẫn là 1 đứa trẻ rất năng nổ tăng động NHƯNG cho đến khi em vừa lên lớp 4 vừa gặp 1 cô giáo chủ nhiệm , thì cô đã dạy bọn em rằng là : " mấy bạn mà giơ tay phát biểu nhiều đồ thì làm bài kiểm tra còn tấp hơn mấy bạn im im học bài , chắc do mấy bạn tập trung hơn " thế là em bị ám ảnh nhưng mà em không tìm ra cách để thoát khỏi cái sự rụt rè nhút nhát đó trong vòng 4 năm liền , em không thể tự tin giơ tay phát biểu vì sợ sai , và muôn vàn kiểu như v , thậm chí đến 1 lần gần đây 1 bạn nữ ngồi cạnh em được cho là nhút nhát ít nói và học rất giỏi cũng nhận xét em rằng em rất rất nhút nhát trong quá trình học tập . em bị mãi như này thì em không biết cách thoát ra . mặc dù vậy khi mà được thầy cô nhờ giúp 1 việc gì đó trong quá trình học tập . gần đây nhất khi về trường đón 20/11 cùng thầy cô thì khi được 1 cô nhờ chụp ảnh giúp cô thì em cũng không thể làm được vì sợ vì ngại ánh nhìn của người khác , sợ chụp xấu , sợ vân vân những điều người khác nghĩ về mình . thì em đang bị bâng khuâng kh biết cách thoát ra nổi sợ này , em biết nó xấu nó không tốt nó khủng hoảng tinh thần em nhưng em không làm được
Lúc trước tôi không sợ như bây giờ, từ khi lên hát đám cưới của một đứa bạn, do ban nhạc chỉnh âm lượng của mic nhỏ hơn so với nhạc nền, nên khi đến đoạn điệp khúc thì mình đã bị bể giọng và phải giảm giọng lại, lúc đó mình rất xấu hổ vì ở dưới có rất nhiều người, từ lúc đó tới giờ hơn 10 năm rồi mình chưa bao giờ lên hát đám cưới nữa vì nỗi sợ ám ảnh lúc đó. Mong xem video này có thể thay đổi được suy nghĩ và có thể tự tin hơn trong cuộc sống. Chúc mọi người đọc được bài viết này sẽ được bình an trong cuộc sống, giàu sang và hạnh phúc.
có thể cậu bé đầu không cảm thấy cần phải bật đèn thôi. Em đến sớm cũng không bật đèn, đèn đã bật lên rồi thì sẽ không tắt đi nữa. Vài bạn đến sớm thường mệt và muốn chợp mắt nên không bật thì hơn.
Phải chi em được thấy video này sớm hơn. Em có tình cảm với bạn kia, bạn đó cũng có tình cảm với em nhưng vì tính nhút nhát mà em đánh mất bạn rồi. Lúc nào em cũng sợ sệt, ngại ngần sợ làm phiền ngta, nhưng bạn luôn chờ em chủ động. Em ko dám làm cgi cả dù em rất muốn. Cảm ơn anh đã chia sẻ video này, e sẽ cố gắng sửa đổi ạ!
Video '4 Bí Quyết Vượt Qua Sự RỤT RÈ, TỰ TI Quá Mức' của Huỳnh Duy Khương thực sự là một nguồn động viên và hướng dẫn quý báu! Cảm ơn bạn đã chia sẻ những bí quyết và chiến lược giúp chúng ta vượt qua những cảm xúc tiêu cực như rụt rè và tự ti. Video này thực sự đầy cảm hứng và sâu sắc, và tôi tin rằng nó sẽ giúp nhiều người tìm ra con đường để vươn lên và tỏa sáng. Cảm ơn bạn và hy vọng sẽ có thêm nhiều video ý nghĩa như thế này!
Bây giờ em cảm thấy mình rất là rụt rè, nhút nhát, không muốn giao tiếp với ai, chỉ muốn ở 1 mình nhưng lại cảm thấy rất cô đơn xong cũng muốn đi gặp mọi người lại không biết nói gì, có cái cảm giác rất là ái ngại, lại muốn về 1 mình nó cứ luẩn quẩn vòng tròn ấy, vừa muốn mạnh dạn lên lại sợ. Em rất muốn thoát khỏi cái tình cảnh này lắm rồi em cũng 21 tuổi rồi mà nhìn mình chẳng ra làm sao thấy hổ thẹn với chính mình, với bố mẹ và mọi người xung quanh lắm.
Đó là hình thành tính cách của m từ lúc bé mõi khi muốn làm gì bm sẽ la nguy hiểm đó hok đc làm , té đó, dơ đó mày làm mắc công tao dọn và dần hình thành bản tính của mình. Mình ngại thử tất cả mọi thứ . và lớn lên m nhận ra nhưng khắc phục thì vẫn chưa mình chỉ khắc phục đc cho con mình thay vì nói vs con leo cầu thang là nguy hiểm thì m chọn cách hd con để con leo. Và cho con trải nghiệm mọi thứ có thể. Còn mình vẫn là ng mẹ rụt rè nhút nhát đang cố cải thiện mình
Làm thêm về chủ đề này đi ạ, em phải thừa nhận mình là người vô cùng rụt rè, nhiều lúc em chỉ tỏ ra không sợ hãi, tự tin nhưng mà khi làm xong việc ấy em run kinh khủng. Không biết làm như thế nào để vượt qua cái cảm giác này 🥲
Hồi nhỏ đùa chạy mẻ nửa răng của không biết cách giải quyết lớn lên làm hư mất răng , thành ra tự tị , khép nép không dám cười nói lớn , ăn cơm không ko hở răng , nhóm 10 người đi chơi thì tới em thì đi ngang bị chó sủa , 100 lần đubgs 100 lần như thế , ngồi đâu cũng bị muỗi cắn . Sau này lớn lên làm có chút tiền đi làm răng lại tự tin chút ít nhưng vẫn còn nhát , nhiều khi mình nói chuyện mà người xung quanh không hiểu , cứ như mọi người trong vòng , còn mình ở ngoài vậy á . Sau này lớn ít quan tâm hơn nên cảm thấy đời vui hẳn , nói không hiểu thì thôi , tôi cứ nói bạn không hiểu mặc bạn , chúng ta không thuộc về nhau ấu âu , về muỗi hay cắn thì tìm hiểu và biết là nhóm máu nên mình thu hút chúng thôi , còn lũ chó , kệ đi không quan tâm , thấy thì tránh :)
Hồi nhỏ khi còn đi học thì em rất mạnh dạn, học cũng khá trong lớp nên rất thoải mái đưa ra thắc mắc của mình với thầy cô và người lớn có khi là bàn luận về nó, khi đó thầy cô rất tốt và kiên nhẫn, bố mẹ thì không cho em câu trả lời và nói tự suy nghĩ, không phải cái gì cũng đặt câu hỏi. Lớn lên, được tiếp xúc với những con người giỏi hơn mình về nhiều mặt, dần dần em có cảm giác sợ sai và ngại đưa ra ý kiến vì lo lắng bị đánh giá rằng mình thiếu hiểu biết.
Cảm ơn anh rất nhiều ạ! Video thật sự rất hay và cần thiết. Ở video sau anh có thể làm về chủ đề yêu đơn phương được ko ạ, phải làm sao khi mik thích một người đã có người yêu đc ạ. Em cảm ơn❤
Ý tưởng hay gì đó em điều biết em cũng biết nhiều lúc mình nên nói nhiều mạnh dạn nhưng lời đến miệng cuối cùng vẫn là không dám nói ra sợ nói ra sẽ nói sai gì sợ nói ra người ta phán xét thật sự dấp thiệt
Em có thể nói là rụt rè cũng có thể không, trong lớp học, có lúc em chủ động, có lúc ko, nhưng khi đi vô 1 buổi tập, em vẫn im không đưa ra ý kiến nhưng vẫn hay chủ động làm, nhưng đề ra ý kiến hay gì em lại không dán, khi mệt, t lỡ nhăn mặt tí thì lại có người nói em thái độ, điều làm em sợ, em sợ người ta hiểu làm em, sợ người ta nói này kia em, sợ đủ thứ cái và em hay tự ngồi nhớ lại và tự đổ lỗi, em luôn nghĩ đó là lỗi của em, là do em sai, hay đáng ra lúc đó mình không nên như thế thì mọi chuyện đã không như vậy, mặc dù trong 1 tập thể, ai cũng được quyền ý kiến hay khó chịu khi người kia làm ảnh hưởng tới mn nhưng em vẫn nghĩ đó là do em- Em chẳng biết phải làm sao, đôi lúc em cảm thấy khá lạc lõng
Bây giờ em của hiện tại là 1 người rất rụt rè và tự ti về bản thân mình. Hiện giờ em đang ở cuối năm c3 rồi nhưng vẫn chưa có được một mối quan hệ hay một người bạn thân nào cả hầu hết các bạn bè năm c2 em quen h cũng không còn thân thiết với em nữa , Cảm giác cô đơn nó vẫn luôn đeo bám em hàng ngày . Em luôn suy nghĩ rất nhiều , suy nghĩ là do mình xấu quá hay nhạt quá hay là do mình không chịu mở lòng với họ …. Thực sự hiện tại em đang rất là bối rối và vô định với chính bản thân mình , cảm giác bất lực với chính bản thân luôn . Vậy mong mọi người đưa ra lời khuyên cho em với ạ.
Mình tự ti vì ko xinh đẹp mình ko muốn đưa ra quan điểm của mình vì mình nghĩ mình ko quan trọng, mình ko giỏi ăn nói sao cái gì mình cũng ko bằng người ta
Năm nay 24 tuổi, không phải là lần đầu biết bản thân nhút nhát nhưng đúng thật sự quá nhút nhát đến nỗi như vô hình trong đám đông. Mỗi lần nói chuyện hay dc ai hỏi là vừa cười vừa ttar lời trong lo sợ xem có tl đúng chưa liệu đối phương có đánh giá mình k, rất ngại tiếp xúc vs khác giới, càng là ng mình thích thì càng ngại tiếp xúc. Bản thân mình luôn nâng cấp năng lực, nỗ lực và cố gắng nên trong công việc hoàn thành khá tốt. Nhưng có một vấn đề đến giờ mình vẫn rất sợ mẹ, mẹ mắng. Mẹ mình k bao giờ khen, mà khi mẹ tức giận vì bất cứ thứ gì mình luôn là người bị mẹ mắng, làm gì sai hay đúng cx vẫn bị mẹ mắng tùy tâm trạng, vui k sao mà cứ bực là dồn hết lên mình thậm chí là đánh đập để giải toả. Mình sợ làm mọi thứ kb có đúng hay sai. Lúc đi học từ c2 c3 lực học của mình tốt nhưng không bao giờ mình dám thể hiện ra, không dám vì sợ lm sai. Lm sai lại sợ bị nói hoặc mắng, đến giờ là 6 năm sống tự do thoát khỏi mẹ nhưng mình vẫn sợ vẫn lo lắng với mọi thứ. Bh khi ra trường cần phải giao tiếp nhiều mình sợ lắm mh k dám hỏi k dám nói chuyện tất cả chỉ để trong đầu. Thế nên năng lực mình có nhưng mibhf nhút nhát k có tự tin bản lĩnh nên dễ bị ngta bắt nạt khó mà lên đc.
Em hồi trước cũng vậy nhưng giờ thì chỉ việc cho thì cứ làm thôi. Tự nhiên thấy mọi việc nó dễ lắm chỉ là muốn làm hay không muốn làm và thích tập trung hay muốn phóng tâm.
Rất nhiều người khen e xinh đẹp dth nhưng ngta càng khen e càng tự ti nhút nhát kh giám đứng giữa đám đông e đi đâu cũng đeo khẩu trang e đi học có một lần e hc môn tiếng anh Cả lớp đang đc bài khẩu trang e rất là bự tuy mặt e nhỏ nên thầy kh thấy e đc bài nên thầy kêu e gỡ khẩu trang ra e giả bộ kh nghe thầy kêu lần 2 bn e nói là bn kêu e là thầy kêu bn gỡ khẩu trang ra lúc đó e mở khẩu trang vừa mở ra là e lấy một bn tay bịt miệng lại có rất nhiều bn nhìn e nên e càng ngại hơn thầy mới kêu e đứng lên e giả bộ kh nghe thầy mới hỏi là có ai bt e sao kh gỡ tay ra có mấy bn dơ tay thầy mới nói là thôi tội nghiệp con nhỏ qua thầy cho e đeo khẩu trang lại lúc đó e rất muốn khóc nhưng e kh muốn mình mít ướt bn e chọc quê e e nói kh có khóc có lúc e bị mấy bn ăn hiếp vì e rất lập dị ít chơi với mấy bn vì v e rất ghét hc nhưng mẹ kh cho e nghỉ hc vì mẹ kh bt e ở trường như thế nào tuy ở nhà e rất hung dữ nhưng tới trường e rất dễ bị ăn hiếp e rất thích múa nhưng e kh dám đứng trên đám đông và chỗ đông người.
Em đang là sinh viên đại học năm 2 nhưng em vẫn luôn gặp khó khăn trong việc thuyết trình trước lớp. Em luôn tránh né công việc thuyết trình cho các bạn khác. Các bạn trong lớp em rất tự tin và nhiều năng lượng điều đó càng làm em thu mình lại . Em luôn lo lắng là nếu cứ nhút nhát như thế này em sẽ rất khó khăn khi ra trường. =(((((
Em sắp trở thành svn1 rồi, cứ nghỉ đến việc lên đại học thuyết trình em run lắm, vì em chưa bao giờ dám thuyết trình ở cấp 3, ko biết phải làm sao nữa, áp lực quá chị ơi
Em ơi có gắng mạnh dạn tự tin thuyết trình trên lớp nè, vì mình còn đang đi học có thầy cô và các bạn sửa sai giúp mình. Không ai cười em đâu, cô gái ạ!
Quá nhìu vấn đề ở chính con người mình, rụt rè, nhút nhát, ko dám nói chuyện, hỏi chuyện ai, thậm chí là cả ánh mắt mọi ng xung quanh mình cũng ko dám đối diện, dần dần cảm giác mình như bị "dư thùa" trong chính cuộc sống này😅
Thật sự lúc đầu còn nhỏ thì em cũng khá mạnh dạn trong giao tiếp nhưng dần dà lớn lên gặp một số vấn đề tâm lý nhất định cộng với việc người lớn bảo cái này không được cái kia không được nên em bắt đầu thu mình lại. Vì vậy ngày càng lớn người nhà em lúc nào cũng bảo em phải vượt qua sợ hãi, phải bản lĩnh lên các thứ tuy nhiên chẳng chỉ dẫn em cách để làm hay là đưa ra một lời khuyên nào cả, chỉ đưa ra một lời nói suông khiến em rất bối rối không biết hiện tại nên làm như thế nào.😔😔
Hồi đó những năm cấp 1, em rất thích giơ tay đọc bài cho cả lớp, cảm thấy làm việc đó rất vui vẻ. Lên những năm cấp 2, em cũng giơ tay đọc bài vậy đó. Nhưng bỗng 1 hôm có bạn bảo sao giọng em đọc nghe kì kì, khác so với lúc nói chuyện. Lúc đó em còn cảm thấy bạn kia rất kì và thấy giọng em bình thường. Nhưng những lần đọc bài sau, em đều lắng nghe kĩ giọng mình, dần dần em cảm thấy giọng em kì thiệt và rồi em bắt đầu thấy ngại việc giơ tay đọc bài. Thế là sau đó, em không còn muốn giơ tay đọc bài nữa. :((( Và đến giờ cấp 3, em cảm thấy việc đọc bài đối với em là một điều xa xỉ.
Bắt đầu lại không muốn dơ tay. Có những câu hỏi, đọc bài hay nó có sẵn chỉ cần đọc là được dơ tay trả lời để gv còn dạy tiếp. Rồi từ đó giáo viên lại mặc định mình sẽ làm được nay kia nọ nọ. Họ kêu mình trl những câu hỏi, mình bị rối trl không được thế là bị nói này kia.
1. Hiểu rõ được trách nhiệm và quyền lợi của mình
2. Hỏi
3. Nhìn nhận và đưa ra nhận xét.
4. Chấp nhận cảm xúc của mình
Em từ nhỏ được dạy luôn phải nghe lời người lớn, mỗi khi làm sai gì đó luôn bị khiển trách và so sánh với người khác dần dần tạo cho em cái thói quen tránh né làm những điều mà người khác chưa bảo làm, cho phép làm. Lớn lên em vẫn giữ thói quen đó và càng ngày càng rụt rè, không dám nói suy nghĩ của mình, sợ bị không đồng ý, sợ nói ra làm họ phật lòng.
giốg mk quá
Mình cũng vậy
đó là cách dạy con sai lầm của thé hệ trước , với lối tư duy mòn là người lớn luôn hiểu biết và luôn đúng thì việc người nhỏ tuổi hơn phải im lặng và lắng nghe , dĩ nhiên người lớn tuổi hơn thì phải hiểu biết nhiều hơn người nhỏ nhưng lỗ hổng trong tư duy của họ là họ không phản biện lại những gì họ cho là đúng , và họ không đặt ra câu hỏi là cách truyền đạt kiến thức và tầm hiểu biết của họ nó đạt được những gì , dẫn đến một thế hệ què quặt về tâm lý ,tư duy logic,tư duy phản biện và nhận thức trong hành động. Tôi cũng như bạn và nhận ra cái lỗ hổng trong tư duy của mình thông qua cách giáo dục truyền thống, tôi cũng dạy con cháu mình hãy phản biện đúng cách thông qua từ ngữ và thái độ chuẩn mực đối với người đối diện , nói theo dân gian là không ngoan và không hỗn.
Mình cũng thế😢
Mk cũng vậy
Hơn 7 tháng trôi qua rồi, có ai thực sự đã thoát ra khỏi vòng lặp rụt rè, tự ti chưa ạ? Em vẫn đang học hỏi mỗi ngày, hiện giờ em đã bắt đầu đi làm và đang học cách đối nhân xử thế! Cảm ơn anh Duy Khương đã chia sẻ!
Đừng suy nghĩ bạn là trung tâm , bạn sai thì ngta cũng nhớ ngày một ngày hai thôi , bạn ko qtrong tới mức một sai lầm của mình sẽ đc ng khác nhớ mãi , đừng sợ sai ..
Điều bạn nói k áp dụng với mẹ tôi.
Sự rụt rè ko tới từ sai lầm 1, 2 lần với 1 người mà là quá trình dài nhận sự chỉ trích và dè bỉu từ nhiều người, sai lầm bào mòn cả sự tự tin của bản hân
Kiểu như bị overthinking á
Bây giờ thì em lại nhớ và hâm mô em của ngày xưa
Một cô gái rất tự tin ,mạnh dạn,vô tư và hoà đồng.Trái ngược với hiện tại
Uhm
bạn có gặp chuyện j ko, hãy vượt qua nó và trở nên tự tin, mạnh dạn hơn đi
Em đã từng rụt rè, ít nói chịu bất cứ thiệt thòi gì có thể chịu được. Nhưng khi em loại bỏ các khuyết điểm của bản thân bằng việc đi tập gym , chăm chăm sóc da , chăm học bài thì đã thấy cải thiện sự tự ti hơn rất nhiều . Tóm lại loại bỏ các khuyết điểm để tự tin
Chính xác là làm những việc nhỏ nhỏ kiểu như Dậy sớm, tập thể dục, ngồi thiền, sắp xếp đồ cho gọn gàng... nó khiến mình có cảm giác kiểm soát được mọi thứ, sự tự tin và năng lượng tăng lên thấy rõ luôn. Nhưng chừng này cũng chưa đủ vì khi gặp 1 ai đó mình vẫn có áp lực, mọi hành động không còn tự nhiên nữa. Cho nên mình cũng học cách cải thiện sự rụt rè bằng cách nói nhiều hơn tí, cố gắng bắt chuyện với một ai đó vài câu nhỏ nhỏ hay mạnh dạng hơn một tí... làm hàng ngày, không bỏ bữa nào, thấy hiệu quả lắm.
Cái đó chỉ là bề nổi, bên trong bạn vẫn vậy.
Mik cũng là người khá là rụt rè khi đối diện với những thứ mới lạ, thứ mình cảm thấy mình không giỏi. Kiểu đôi lúc mik cảm thấy mik nhạy cảm quá mức nhưng mik biết là cuộc sống thì đôi khi rụt rè, nhút nhát là điều hiển nhiên và bình thường. Hahahaha và sau một quá trình cởi mở và thoải mái với mọi người thì mik đã phá sự bao bọc bởi sự nhút nhát và thoát ra ngoài đón những thứ tốt đẹp nhất 😁😁😁
Sợ sai hay so sánh vs người khác hay luôn cho ng ta là tốt, mình là chưa tổt. Sợ sai, đôi lúc c bị bài mà ko dám phát biểu, lo ng ta nghĩ j về mình. Cảm giác mà bản thân trải qua thật kinh khủng
Hồi trước thì em rất mạnh dạn,trong lớp luôn muốn đưa ra ý kiến của mk khi có thắc mắc. Nhưng dần dần sau này khi lên lớp ,đối với những câu hỏi giáo viên đưa ra,tuy em bt câu trả lời hoặc co ý tưởng nhưng k dám dơ tay và k dám nói vì sợ sai,vì rụt rè
Hồi trước em cũng thế nhưng nhiẻu giáo viên nói "thích nói leo thế?" sau nhiều lần ko dám nói hoặc lí nhí trong miệng.
@@vungodinh171 Tớ thì hoàn toàn là do tự ti ấy, tớ từng ở môi trường ganh đua, mình trả lời đúng thầy cô cho điểm cộng sẽ bị các bạn trong lớp ghim sau đấy thì tớ trả lời sai sẽ ồ lên trêu hoặc này kia. Lúc đó tớ đã ngại bị wueee rồi, sau đó tớ cx dần ko dám phát biểu nữa vì sợ mik ngu xong trl ngu wuee lắm :))) Rồi nó quá hơn khi lên ĐH tớ còn ko dám mặc một bộ đồ đẹp vì tớ nghĩ nó quá gây chú ý, khiến mọi người phải nhìn chằm chằm mình, cx sẽ ngại. Nên tớ cứ ngày ngày quần dài áo phông, ko có j thay đổi. Mẹ sắm cho tớ quần áo đẹp, tớ vẫn mặc, nhưng chỉ khi tớ ở 1 mình mới dám làm vậy thôi.
@@chillas_ tôi cũg gióng như bn nhưng lúc tui còn nhỏ trl sai bị trêu tui cũg vui nx:)) nhưng lớn lên từ lúc lớp5 thì ko hiểu sao càng ngày càng ko muốn giơ tay nữa
@@chillas_ mình cũng có lý do như bạn nhưng mình từng nghe cô Tiếng Anh mình nói "cô từng gặp 1 bạn học sinh rất là rụt rè, giảng bài hết 45' cho cả lớp ra về bạn ấy mới dám lên hỏi cô chỗ này là thế nào ạ? Xong cô hỏi bạn ấy vì sao lại ko trl bạn ấy bảo bạn ấy sợ sai sợ mn cười lúc đó co trl thế này nè "đi học để tiếp thu kiến thức, chúng ta ko phải thiên tài mà hiểu tất cả từ lần đầu tiên ko bao giờ sai nên tiếp thu sai thì sửa ,đi học mà ko sai thì các bạn cần đi học làm gì ngồi đọc sách sgk thôi!Vậy nên sai thì mình sửa " Nên dần mình đơn giản hóa họ có thể sẽ cười mình đó nhưng không ai rảnh mà nhai đi nhai lại hay cười mình 5 phút đồng hồ liên tục đâu. Sự thật rằng họ ko quá quan tâm đâu, họ ko sống dùm mình mà để bụng. Nên giờ mình tự tin lắm dám nói, mới học kiến thức mới thì phải chấp nhận sai để rút kinh nghiệm
@@chillas_ ôi tui giống như bạn vậy:((, cứ tưởng mình tui bị
Trước đây e đã rất tự ti nhưng cũng dần cởi mở hơn. Hiện tại e đi du học đến một đất nước xa lạ ,đặc biệt là rào cản ngôn ngữ , giường như em đang đẩy mình vào trong nhà và đóng cửa không chịu ra ngoài
Người dám đương đầu với thử thách và khó khăn... bằng trí tuệ và sự nỗ lực bền bỉ để tới được mục tiêu và khát vọng của mình thì đó là người bản lĩnh... và mong cho tất cả mọi người sẽ luôn vững tin trên chặng đường phía trước... cảm ơn a Khương với những chia sẻ này ạ🤩🤩
Thật ra mà nói, hầu như hôm nào em cũng nghe anh giải bày nhiều vấn đề, nhiều câu chuyện trong cuộc sống, em nghe từ fb qa sang yt ko bao giờ mà thấy chán cả, vì những ch anh kể hầu như e đều gặp phải, em cố gắng nghe để học hỏi để hiểu để ứng biến ngoài xã hội, mà chắc do em, bản thân có quá nhiều điều tiêu cực, từ cách suy nghĩ cách làm việc về cách giao tiếp, thật ra bản thân em cũng rất sợ này sợ kia, r vào công việc thì hay dùng từ quên và xin lỗi, e an ui bản thân mình rằng mình cũng cố gắng nhiều r, mình cũng phải cố gắng nhiều để theo công việc được, gặp sếp khó tính thì gáng để được kỉ luật hơn học hỏi nhiều thứ hơn, nhưng anh Khương ơi ko biết tại sao bản thân em lại tiêu cực tới mức, rất sợ một lời nói của ng khác lắm, có 1 câu nói mà suy nghĩ quài, r lại bướng, cái tôi thì cao cái tự ái thì khỏi nói lun, nhưng e ko hổn ạ, do cảm xúc của e e ko kiểm soát được, thái độ của e ko tốt, sếp giao cho em công việc đó mà lâu lắm em mới giải quyết được, nhiều khi em suy nghĩ em ko có năng lực nữa ạ, mong là anh cho em lời giải đáp với ạ.
Vào môi trường mới em ít dám nêu ý kiến cá nhân. Vì sợ mình bị rơi vào trường hợp cầm đèn chạy trc ô tô, sợ ng khác nghĩ mình đang thể hiện, sợ cái đó ý tưởng đó đã có rồi mà mình tài lanh thể hiện sn mình ra.
Video của a Khương rất hữu ích. Và từ kinh nghiệm của 1 người đã ra trường 8 năm, đã 30 tuổi, mình xác nhận là lời khuyên của anh đúng nhé các bạn trẻ.
Dám nhận sai, dám sửa, lần sau các bạn sẽ làm tốt hơn đó.
Em thấy suy nghĩ của mình nó còn nặng hơn vì em chưa từng hỏi bản thân những câu hỏi trên, em chỉ luôn mặc định tất cả những thứ mình làm đều có thể là sai và sợ trong việc tự đưa ra quyết định cho bản thân. Sau này em hiểu ra được điều này đến từ thời thơ ấu trong cách giáo dục của gia đình cũng như vì sự tự tôn thấp chứ không chỉ vì em là người hướng nội. Em nghĩ là ngoài kia sẽ có rất nhiều bạn giống em vì cách giáo dục của phụ huynh thường thấy là bắt trẻ vâng lời, thường xuyên la mắng khiển trách khi trẻ làm sai, còn làm đúng coi như chuyện hiển nhiên thay vì có thể cỗ vũ động viên trẻ, khiến khi lớn lên trẻ luôn mang theo nỗi sợ và tự ti đó. Nếu làm gì cũng sai thì tốt nhất đừng tự tiện làm gì cả trước khi bị ăn chửi ăn đòn. Gia đình em thì thuộc dạng là đúng sai không quan trọng, tâm trạng vui buồn là lôi ra chửi láng à.
You are not alone. Cố lên!
Những điều này khiến mình thường cảm thấy không xứng đáng khi được khen sau khi làm tốt những gì được giao, nó hình thành cái mindset điều mình làm nếu đúng là đương nhiên, nếu sai thì mình là người thất bại
Điểm yếu lớn nhất của em! Em đã thất bại nhiều, đã mất nhiều cơ hội việc làm bởi sự SỢ....😢 Em cảm ơn anh nhiều! Nếu em đc xem video của anh Khương sớm hơn thì em đã ko bị mất bao nhiêu cơ hội rực rỡ cho mình!
Hồi lớp 5 e có đi thi một vài cuộc thi về tin học của tỉnh và e thấy "ủa sao nó dễ vậy?" xong đến lớp 6 lớp 7 lớp 8 e trở nên rụt rè hơn bao giờ hết lúc giơ tay phát biểu hay thuyết trình cũng vậy lúc đó e mới tự hỏi "ủa sao hồi nhỏ mình đi thi 2 3 năm liền vẫn ko sao mà ta" đến lúc đó e mới nhận ra là mình đang thật sự quá nhút nhát năm nay e lớp 9 nhờ xem được vd của a mà e đã có can đảm đi thi hsg 1 lần nữa cảm ơn a vì những đóng góp cho xã hội này
Theo cách bản thân em rút ra đó là do kiến thức bản thân và bên ngoài của mình không vững, (kém) nên không dám nói vì sợ sai dẫn đến rụt rè… Nên em thường khắc phục đó là tìm hiểu tự học trước các vấn đề và dự phòng các tình huống sẽ gặp phải từ đó giúp mình tự tin hơn.
Kiến thức là bao la và rộng lớn, Điều bạn ko biết 1 điều gì đó là bình thường, cái gì mình ko biết mình có thể dũng cảm hỏi người đối diện: hỏi và nhờ họ giải thích thêm...+ Trau dồi + Trải nghiệm thêm. Cách lấy lại tự tin như bọn con nít, buồn khóc đâu có xin phép hay tự ti rụt rè đâu.... ....Tại sao chúng ta lại mất đi sự tự tin đó......
Cảm ơn đã đọc hết ạ.
Tôi giỏi cái này, bạn giỏi cái kia thì tại sao phải tự ti về cái mình ko biết nhỉ ??
Từng là một người rất nói nhiều, nhưng khi lên lớp 10, mới lên thì cũng bình thường nói rất nhiều, nhưng bị chê xấu , bị các bạn mới nói đã nói r còn tỏ ra nguy hiểm, kể từ đó mik cảm thấy tự tin, các bạn nói đã xấu r còn chảnh nhưng vì các bn làm tổn thương tôi nên tôi trở nên rùi rè sợ hãi tự ti, và k muốn ở gần những ng đã nói và tổn thương tôi,☺️ mới lên lớp 10 gặp cú sốc đầu đời
Cách trở nên tự tin trong mọi việc .
- Có nhiều việc trong cuộc sống này mà bản thân khó đưa ra được những quyết định và phần lớn cũng đến từ sự tự ti , rụt rè , đăn đo không biết có nên làm hay không những câu hỏi đó sẽ luôn chạy trong đầu chúng ta gây cho và không thể đưa ra quyết định thì gây cho chúng ta cảm giác áp lực rồi sẽ tự ti . Dưới đây sẽ là những cách giúp chúng ta tự tin hơn và ra được những quyết định đúng đắn .
1 . Hiểu rõ vai trò và quyền lợi của mình trong một môi trường hay công việc nào đó .
2 . Hỏi .
3 . Quan sát và xác nhận .
4 . Đừng cố vượt qua sự rụt rè .
- Cảm ơn anh Khương về những bài học này ý nghĩa này . 😍
làm người trầm tính lâu rồi khiến mình chần chừ, ko đủ can đảm để làm nhiều việc, lết đc tí rồi dừng, thật sự mong muốn có những tác động j đấy đập vào cuộc sống hiện tại của mình
23 tuổi rồi tui nhút nhát quá, nhất là thể hiện tình cảm với người mình yêu
Bây giờ sao rồi a ơi😅😅😅
Em vẫn nhớ rõ, hồi còn nhỏ dưới 4 tuổi, em rất gan dạ, thích nói gì nói, thích làm gì thì làm nhưng mà nói xong làm xong thì bị ông bà cha mẹ chửi, đánh, giận, lâu dần thì em bị nhút nhát vì lo sợ nói ra hay làm vậy có bị la mắng, có làm phiền ai không, tới thời đi học thì giống như mấy đứa nhút nhát, hỏi thì nói, không thì im ỉm cả năm trong lớp. Sau này thì đi làm tiếp xúc nhiều người, với chán nản vì bắt bản thân mình chịu đựng quá nhiều, nên em cũng ráng hết sức thử với làm cái này, cái kia, dù có nhiều người xung quanh nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, nhưng lâu dần nhiều cái can đảm dám làm việc mình thích với muốn nhỏ nhỏ này dù có lúc chỉ làm một mình không ai thấy hay có lúc chỉ một vài người rồi dũng cảm đến mức cả một đám đông hay cả con phố nhìn mình thì mình vẫn làm, dù lúc đầu sợ, nhưng làm xong thì hết sợ và lần sau lại dũng cảm hơn.
Giờ thì mình thoải mái và dũng cảm không rụt rè hay sợ hãi như trước nữa nhưng vẫn có sự cân nhắc trong quyết định.
Công nhận đánh đập, với mắng nhiếc, chửi bới của người lớn ảnh hưởng tới trẻ nhỏ ghê thiệt.
Gần đây em mới nhận ra em kh phải hướng nội, em chính là nhút nhát và ngại giao tiếp, tiếp xúc với mn thôi. Nhất là với người lạ, em kh phải là kh muốn làm quen với người ta mà là khi đối mặt em kh biết phải nói gì hết. Còn với những người mà em đã quen biết và thân thiết, em như 1 con người khác v, e nói chuyện rất sôi nổi, thậm chí là làm chủ cả team luôn, nhưng chỉ cần 1 người lạ xuất hiện là em lại im lặng kh nói 1 câu. Cho nên năm cấp 1 lớp 345, sau khi quen cả lớp thì em rất hướng ngoại, tương tự lớp 9 của năm c2 (lớp 7,8 vì covid nên phải học onl). Bây giờ em chuẩn bị lên lớp 10, em rất sợ phải làm quen với các bạn mới. Ở nhà thì em suy nghĩ nhiều lắm, nào là lên lớp mình sẽ như này thế kia, hoặc là năm nay mình sẽ mở lòng hơn... Nhưng em biết rõ tính em mà, thực tế sẽ ngược lại như thế, sự thật sẽ vả vào mặt em cái bốp. Trên mxh có thể nói là em rất hướng ngoại, cái gì cũng có thể nói, em chỉ là sợ phải tiếp xúc và nói chuyện với người lạ thôi. Không hiểu sao từ lớp 7 đến bây giờ em không còn hay xung phong phát biểu như trc nữa, em hay sợ sai, sợ mn chê cười. Không biết phải do tuổi dậy thì làm em thay đổi tính cách hay không nhưng hiện tại em đang thực sự không ổn. Em đã nghe lời khuyên từ rất nhiều người, từ mẹ, bạn bè, và cả anh nữa. Nhưng trong người em như kiểu có 2 thế lực nào đó điều khiển suy nghĩ v, 1 bên cho rằng em kh làm đc gì đâu, 1 bên lại nói rằng cố lên mình sẽ làm đc mà, và đương nhiên là bên tiêu cực sẽ chiếm phần lớn... Đây là lần đầu tiên em bày tỏ suy nghĩ của mình trên mxh, chỉ mong những ai đọc đc nếu có ý kiến xin hãy góp ý chân thành để mình thấm sâu hơn những suy nghĩ tích cực.
y chang mình luôn :(
Giống mk tự ti lắm
tó cũng từng bị như z
Bây giờ bạn như nào r đã vượt qua nổi sợ ấy chưa
Bạn cố lên nhé tớ cũng bị v và đang cố vực qua đây tớ tin là mình sẽ vực qua, và chắc rằng cậu cũng sẽ vực qua 🎉😊🎉
Em mới lên cấp 3 và phải kết bạn mới nhưng e ko dám mở lời
Ko tự tin phát biểu. Dần làm e thấy ngột ngạt lắm ạ. E hướng nội, trầm lặng và tự ti bản thân. Áp lực quá a.
giọng nói truyền cảm của bạn giúp mình ngủ ngon hơn mỗi khi căng thẳng, mất ngủ. những gì bạn truyền đạt thật hữu ích cho nhiều người đang mất định hướng trong cuộc sống... chúc bạn nhiều sức khoẻ và niềm vui trong công việc và gia đình bạn nhé!
Em đang mắc vào trong sự rụt rè bất kỳ nào đó. Cám ơn anh về video này!
bản thân em khi hỏi lúc nào cũng mặc định là cái điều đó quá hiển nhiên nên em làm theo cách mình luôn đến lúc vỡ lẽ lại thì là câu nói "sao không biết mà không hỏi?"
xin chào mọi người ạ !!! e là nam hiện tại em đang là học sinh thpt và em là 1 ng thuộc trong cộng đồng lgbt . từ nhỏ em đã được dạy là phải như này như thế kia mới là đúng .Nhiều lúc em rất muốn thể hiện bản thân làm những gì em thích như là Vẽ hay đơn giản chỉ là việc chắm sóc da (rất đơn giản chỉ từ 2-3 bước ).... cũng bị cha mẹ cũng như người thân phản ứng rất dữ dội học luôn đưa ra những quan điểm của họ rồi bắt buột em phải làm như vậy .Đôi lúc chỉ vì bản tính em ít nói nhỏ nhẹ ko thể" ăn to, nói lớn "như các bạn khác cũng bị lôi ra để so sánh . Thật sự là từ lớp 5 em đã nhận thấy mình không hề giống với các bạn cùng lứa khác và cũng thường hay bị trêu chọc rất nhiều nhưng em chẳng quan tâm đến nó và em cũng chẳng đau lòng vì nó nhưng khi bị người thân nói như vậy em lại cảm thấy rất tội lỗi như mình vừa làm gì đó sai trái vậy. Đã có một khoảng thời gian em cảm thấy rất chán ghét bản thân và tự đặt ra câu hỏi "Tại sao mình lại như vậy? , "Tại sao mình ko như những bạn trai khác ? ....." và từng có một khoảng thời gian em từng liên tục nghĩ về những việc không hay gần như lúc đó em thu mình lại ko muốn tiếp súc hay chia sẻ gì với ai cả vì em rất sợ, sợ họ sẽ có thể nói ra những câu miệt thị và em có những dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Vào khoảng thời gian đó em thật sự rất cần người để chia sẻ nhưng em sợ chẳng ai muốn nghe cả nhưng may mắn là mọi chuyện đã qua nhưng khoãng thời gian đó đã qua khi em bắt đầu kết bạn mới nhưng em nhận ra chỉ trong một khoảng thời gian em đã thay đổi rất nhiều trước đó em là một cậu bé rất năng nổ hoạt bát và luôn tự tin vào bản thân dù cho bạn bè có kì thị hay sử dụng những từ ngữ không hay nhưng sau khoãng thời gian kinh khủng ấy em đã trở nên rụt rè, ăn nói rất nhỏ cũng như không thể hòa nhập một cách nhanh chóng nữa ạ! ! ! Em viết lên đây những lời này giống như những lời tâm sự của em cũng như em muốn xin ý kiến của mọi người về việc làm thế nào để vượt qua những khó khăn mà em đã chia sẻ ở trên cũng như làm thế nào để ba mẹ em có cái nhìn thiện cảm , cởi mở hơn về tình yêu đồng giới đây ạ ??? vì em rất sợ nếu một ngày mọi chuyện trở nên xấu nhất !!! em biết là phải can đảm thừa nhận nhưng em vẫn mong mọi người sẽ cho em ý kiến và lời khyên ạ !!! CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC Ạ! CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ 1 NGÀY TỐT LÀNH :))
Mình nghe chuyện của bn, và mình muốn làm quen với bạn, mình cũng đồng cảm với bạn.
Bạn nên đi gặp bác sĩ tâm lý, để những tổn thương tinh thần sẽ được chữa khỏi,
Mình cũng tự ti, bị bạn bè bắt nạt và ghét mình, mình chán ko muốn giao tiếp với ai, và ngại giao tiếp. Vì sợ sẽ nghe những lời miệt thị hay càng tổn thương hơn như bạn nói,
Mình đã đọc câu chuyện và cũng phần nào hiểu được cảm giác của bạn. Bản thân mình cũng là một người rụt rè, nhưng mình không nghĩ đó là sai nếu chúng ta "muốn làm chính mình". Mình thấy việc bạn thích vẽ, hay skincare đều là việc tốt, bạn đừng từ bỏ chỉ vì người lớn nói mấy việc đó là sai nha. Cố lên và đừng ngần ngại thể hiện chính mình nhee :>>
Chào bạn ...ừm mình ko biết nên viết thế nào nữa thì .....
Nếu bạn cần hay là muốn có 1 người ủng hộ bạn thì có tôi và ....
Tôi cũng muốn kết bạn với bạn nữa . Nếu đọc đc hãy nhắn lại cho tôi nha tôi sẽ đợi đó 😊
@@SkaikentoAdreiFloyen-wg4yc cảm ơn bạn rất nhiều !!!! Tôi cũng vậy rất vui đc gặp bn !!!!
@@nguyenthanhhuong8089 mình cũng giống bạn vậy nhưng rồi sẽ ổn thôi. Mình tin vậy!!!
Hồi xưa đi học hay nói leo vs hay phát biểu nhưng ko thấy gì nhưng lớn lên rồi nói gì cũng phải suy nghĩ và xem xét kỹ vì sợ bị đánh giá, sợ bị chỉ trích và quan trọng nữa là mình nhận biết được là mình ở đâu và khả năng của mình tới mức nào
Thật ra thì cháu cũng chia sẻ với mọi người luôn là ở một trường mà cháu đang học í có vài thầy cô giáo thậm trí bạn bè là hay gắt gỏng, hay khó chịu, tức giận và hay chửi tục chửi bậy với mọi người thế nên cháu rất là sợ khi phải nói chuyện với những người đó lâu dài lâu dài về sau tự nhiên cháu có một cái tính rụt rè và nhút nhát với một số việc cháu muốn làm. Mong chú và mọi người chỉ cho cháu cách vượt quá nỗi sợ đấy được không ạ. Cám ơn chú vì video này rất có ích cho cháu nói riêng và mọi người nói chung.
rất yêu mến anh, xem anh 2 năm rồi 😍😍😍 cảm ơn anh rất nhiều ạ, chúc anh có nhiều sức khỏe và ra nhiều video bổ ích truyền nhiều kiến thức cho những giới trẻ genz như tụi e ạ
Lịch sự ngoan ngoãn cũng là 1 điểm yếu vì nó làm mất thoải mái và không có sợ dây liên kết với mn kểu như khách sáo ấy
Người có bản lĩnh là người hiểu rõ về sự rụt rè và nhút nhát, biết nên sợ cái gì và không nên sợ cái gì
Trước em cũng rụt rè lắm trước ở nhà nhiều thanh quen rồi ít nói hẳn em cũng ít bạn giờ thì em đỡ hơn nhưng mà em lại gặp vấn đề khác lúc mới đi làm thì em vẫn nói nói cười cười lúc đầu xong sau khoảng 1 tháng bắt đầu công việc nó hơi khó em bắt đầu im im làm cũng mấy cô hay nói nặng lời em im im mà làm gặp cô nào vui tính thì em vẫn cười đùa thoải mái giờ em gặp vấn đề công việc cần phải mở mồm nói mà em im im em cảm thấy an toàn có cô ở công ty quý em hay giúp đỡ em bảo phải biết nhờ mồm miệng đỡ chân tay mà giờ em vẫn chưa vượt qua được vẫn im im thêm công việc hơi khó khăn nữa cộng với vấn đề trên dạo làm này em mệt mỏi
tôi bị stress 1 thời gian, nên luôn mang tâm lý tiêu cực, muốn làm việc gì đó nhưng rất sợ người khác bàn tán, sợ bị cô lập như lúc nhỏ. đến giờ đi làm cũng có vị trí trong công ty nhưng tâm lý rụt rè vẫn còn tồn tại.
Hồi cấp 2 mình từng là ng khá năng động . Mà cuối cùng lên cấp 3 chỉ bt ngồi 1 chỗ , k giao lưu vs bạn bè cùng lớp và chỉ chơi duy nhất 1 đứa trg lớp.
Hồi nhỏ em rất tự tin nhưng khi càng lớn dần, em hiểu được những gì ba mẹ em chỉ trích em, áp lực học tập và đồng trang lứa, khiến em dần thu mình lại.
video quá hữu ích,cảm ơn anh Khương rất nhiều❤ một video dài 14 phút nhưng giúp được rất nhiều người tự ti và rụt rè như em
Mình vừa nhạy cảm vừa tự ti và rụt rè, nhưng luôn cố gắng tỏ ra minh la ng k rụt rè, bạn hỏi, s bữa c bt, giờ lại khác qa z, đó la câu hỏi minh hk thể tl, hk phai minh dả tạo, mà minh đang cố gắng nhung nhiều lúc lại hk cố đc, nên mình như là ng 2 tính cách
Trường hợp này e bị nx nhiều r đến tận bây h luôn là: lúc đi học thì hôm này có bài để trả thì hôm qua e đã ngồi và học hết mấy bài mà thầy cô dặn là sẽ chả bài lúc đng học e cx có cái quyết tâm là hôm sau sung phong lên để trả. Cái r qua hôm sau tới tiết thì e kiểu kg giám sung phong sợ lên đó bị quên bài thế là mấy bạn khác sung phong r e bị mất cơ hội lên luôn :)
Tội cảm giác này hầu như ai cũng có ha😅
Bản thân mình trước đây là 1 người cực kỳ tự tin, nhưng sau đó mình gặp phải một lời chê bai của 1 người thầy giáo ngay trước lớp, từ đó mình mắc phải tâm lý ngại ngùng, sợ bị người khác chê cười, luôn căng thẳng khi học giờ của thầy giáo ấy, nếu có 1 phép màu, chỉ mong mình có thể tự do, tự tại như trước, chẳng để ý đến ánh mắt của một ai khác
To overcome the fear, you need first be aware of your responsibility, know to ask, observe and confirm, last but not least be honest with your emotions❤🎉😊😊
Em là con út trong nhà . Mặc dù được cưng chiều nhất nhưng những mong muốn suy nghĩ lời nói của em luôn bị xem nhẹ , em là genz nên có những suy nghĩ khác so với anh chị gen y nhưng anh chị em luôn coi mình là đúng là đã trải đời tất cả , bảo em k đc làm cái này , k đc làm cái kia . Dần dần , em từ 1 đứa trẻ rất tự tin lại biến thành đứa rụt rè ít nói , phải thông qua ý kiến của tất cả mn trong gia đình mới được làm . Nhiều lần em vượt ra những giới hạn đó nhưng mà thứ em nhận lại là những lời nói đá xéo , chê bai, chửi mắng. Từ nhiều lần đó thật sự em trở nên thu mình theo khuôn phép làm những thứ mà ac ba mẹ bảo làm còn khó để chủ động làm một thứ gì cả. Em mong năm nay học đại học ra sống riêng em sẽ không bị gò bó để trở nên tự tin giao tiếp tốt hơn .
Bé y chang chị luôn. Chị 9x nay đã đi làm rồi ra xã hội cũng đỡ phần nào, nhưng cứ về nhà lại bị rụt rè lại như cũ.
Em từng bị HR từ chối ở vị trí bán hàng tại một store do người Trung Quốc quản lý với lý do rụt rè.
Cái giá phải trả cho việc rụt rè thực sự rất lớn và là tín hiệu báo bản thân cần nâng cấp và thay đổi.
làm cách nào đây bạn, từ người năng động, chủ động hoạt bát. Hiện tại đến công việc mới đã nhiều tháng nhưng vẫn còn rụt rè
trước đây tôi là rất tự tin hay lên bảng làm bài và thường xuyên giơ tay phát biểu nhưng kể từ khi cô chủ nhiêm mới chủ nhiệm lớp tôi cô ấy cứ nói tôi là vô trách nhiệm và hay đổi chỗ ngồi của tôi làm cho tôi thiếu tự tin và hay bị các bạn trong lớp nói xấu 😢 hiện tại tôi đã học lớp 11 nhưng những ảnh hưởng từ cô chủ nhiệm và các bạn vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây h
năm nay em lên lớp 9, vì một số lí do khách quan và cũng đc động viên nên đã chuyển đến một ngôi trường mới, có nhiều bạn giỏi hơn, tuy nhiên em ngại và không dám nói chuyện hay tương tác với các bạn nhiều, một phần ngại và một phần vì không tìm được chủ đề thích hợp để nói nữa, em cảm giác mình với các bạn có khoảng cách rất lớn, nên em ít nói hơn, ít thể hiện mình hơn, không còn tự tin trả lời thầy cô hay nói lên những thắc mắc của mình như khi ở trường cũ nữa
mik cx cùng hoàn cảnh giống bạn vậy á
@@tramvo330 Từ sau khi viết những dòng này, mk vân đi học bình thường, mk cố gắng gây ấn tượng tốt với gv bằng cách chú ý nghe giảng, cô dạy môn văn cx quan tâm mk hơn, ngoài ra mk cx dần quen [nhưng ko nói chuyện nhiều] với những bạn khác. Mặc dù vẫn còn những bất cập, vẫn còn khoảng cách nhưng mk cảm thấy dễ sống hơn, mong rằng bạn cũng sẽ hoà nhập đc với môi trường mới nhé.
Từ nhỏ đến lớn , e luôn trong cảm giác lo ,sợ , nghĩ nhiều. Sợ đứng trước nhiều ng để thuyết trình , sợ nói lên q.điểm ý kiến ,mng sẽ tập trung nhìn vào mình . Đi làm thì sợ ng này ng kia nói này nọ . Có problom trong cv thì snghi kh bít đồng nghiệp xung quanh có cười chê kh . Mình làm điều này theo ý mình , nhưng snghi rằng mng có chê ,phản bát không .Nhiều lúc muốn đứng lên làm điều mình cho là đúng , nhưng kqua lại sợ . Nên thôi, im lặng cho lành .
Thay đổi mỗi ngày từng chút một. Bạn sẽ cảm ơn chính mình, yêu mình lắm ❤️❤️
Chắc tuỳ người nhưng riêng mình từng như vậy hồi nm cấp 2 ko phải sợ hay tự ti đơn giản mình cảm thấy thoải mái vs những điều như vậy, thik ngồi 1 mình chìm vào những suy nghĩ của riêng mình những lúc như vậy ko mún ai hỏi hay thấy vì lười giải thik và nc nên nhìu lúc vào một góc nào đó lại thấy thoải mái:)))))))))
Nếu muốn tìm kiếm một môi trường để nâng cao sự tự tin, dám chia sẻ tiếng nói của mình thì có thể tham khảo khoá học Public Speaking của anh tại đây: bit.ly/4dauhieurutre
khóa học có thu phí ko ạ?
@@minhanh8046 nếu là khóa học thì có chứ bạn
Hãy tiếp tục chia sẻ cách xây dựng sự bản lĩnh, nội lực bên trong để vượt qua sự tự ti sợ sệt rụt rè ko dám đối diện nhé anh. Em rất chờ mong để được học hỏi trau dồi những kĩ năng này hơn nữa
từ khi sinh ra đến năm lớp 3 thì em vẫn là 1 đứa trẻ rất năng nổ tăng động NHƯNG cho đến khi em vừa lên lớp 4 vừa gặp 1 cô giáo chủ nhiệm , thì cô đã dạy bọn em rằng là : " mấy bạn mà giơ tay phát biểu nhiều đồ thì làm bài kiểm tra còn tấp hơn mấy bạn im im học bài , chắc do mấy bạn tập trung hơn " thế là em bị ám ảnh nhưng mà em không tìm ra cách để thoát khỏi cái sự rụt rè nhút nhát đó trong vòng 4 năm liền , em không thể tự tin giơ tay phát biểu vì sợ sai , và muôn vàn kiểu như v , thậm chí đến 1 lần gần đây 1 bạn nữ ngồi cạnh em được cho là nhút nhát ít nói và học rất giỏi cũng nhận xét em rằng em rất rất nhút nhát trong quá trình học tập . em bị mãi như này thì em không biết cách thoát ra . mặc dù vậy khi mà được thầy cô nhờ giúp 1 việc gì đó trong quá trình học tập . gần đây nhất khi về trường đón 20/11 cùng thầy cô thì khi được 1 cô nhờ chụp ảnh giúp cô thì em cũng không thể làm được vì sợ vì ngại ánh nhìn của người khác , sợ chụp xấu , sợ vân vân những điều người khác nghĩ về mình . thì em đang bị bâng khuâng kh biết cách thoát ra nổi sợ này , em biết nó xấu nó không tốt nó khủng hoảng tinh thần em nhưng em không làm được
Lúc trước tôi không sợ như bây giờ, từ khi lên hát đám cưới của một đứa bạn, do ban nhạc chỉnh âm lượng của mic nhỏ hơn so với nhạc nền, nên khi đến đoạn điệp khúc thì mình đã bị bể giọng và phải giảm giọng lại, lúc đó mình rất xấu hổ vì ở dưới có rất nhiều người, từ lúc đó tới giờ hơn 10 năm rồi mình chưa bao giờ lên hát đám cưới nữa vì nỗi sợ ám ảnh lúc đó. Mong xem video này có thể thay đổi được suy nghĩ và có thể tự tin hơn trong cuộc sống. Chúc mọi người đọc được bài viết này sẽ được bình an trong cuộc sống, giàu sang và hạnh phúc.
có thể cậu bé đầu không cảm thấy cần phải bật đèn thôi. Em đến sớm cũng không bật đèn, đèn đã bật lên rồi thì sẽ không tắt đi nữa. Vài bạn đến sớm thường mệt và muốn chợp mắt nên không bật thì hơn.
Phải chi em được thấy video này sớm hơn.
Em có tình cảm với bạn kia, bạn đó cũng có tình cảm với em nhưng vì tính nhút nhát mà em đánh mất bạn rồi. Lúc nào em cũng sợ sệt, ngại ngần sợ làm phiền ngta, nhưng bạn luôn chờ em chủ động. Em ko dám làm cgi cả dù em rất muốn. Cảm ơn anh đã chia sẻ video này, e sẽ cố gắng sửa đổi ạ!
Video '4 Bí Quyết Vượt Qua Sự RỤT RÈ, TỰ TI Quá Mức' của Huỳnh Duy Khương thực sự là một nguồn động viên và hướng dẫn quý báu! Cảm ơn bạn đã chia sẻ những bí quyết và chiến lược giúp chúng ta vượt qua những cảm xúc tiêu cực như rụt rè và tự ti. Video này thực sự đầy cảm hứng và sâu sắc, và tôi tin rằng nó sẽ giúp nhiều người tìm ra con đường để vươn lên và tỏa sáng. Cảm ơn bạn và hy vọng sẽ có thêm nhiều video ý nghĩa như thế này!
Hay lắm cảm ơn bạn, bạn rất đẹp trai và thông thái 😊
Cám ơn em nhiều
Tình trạng của mình rất giống video. Sợ môn thể dục vì sợ bản thân làm không được sợ mọi người nhìn chê cười bị xấu hổ. Vì tự ti về ngoại hình
em là 1 người sợ phải nổi bật nên chẳng dám chủ động làm điều gì hết:
Bây giờ em cảm thấy mình rất là rụt rè, nhút nhát, không muốn giao tiếp với ai, chỉ muốn ở 1 mình nhưng lại cảm thấy rất cô đơn xong cũng muốn đi gặp mọi người lại không biết nói gì, có cái cảm giác rất là ái ngại, lại muốn về 1 mình nó cứ luẩn quẩn vòng tròn ấy, vừa muốn mạnh dạn lên lại sợ. Em rất muốn thoát khỏi cái tình cảnh này lắm rồi em cũng 21 tuổi rồi mà nhìn mình chẳng ra làm sao thấy hổ thẹn với chính mình, với bố mẹ và mọi người xung quanh lắm.
Có cùng tính cách vs a, anh đã 30t. Em còn trẻ thay đổi dần rồi sẽ ổn thôi
toi cung vay
Cũng 21 tuổi và vì tình trạng này mà thất nghiệp, muốn buông bỏ luôn😥
@@thiiht3309 bạn ở đâu? mik ở tp là nơi ồn ào náo nhiệt mà mik lại nhút nhát qá. chán thật
@@KoNezu-fj7cp mình ở tp nhỏ, hazz cũng cố gắng mạnh dạn lắm rồi mà vẫn không đạt, hiện tại mình đang tiêu cực lắm:((
Từng là 1 người hoạt bát nhưng dần dần rụt rè vì quá nhiều lời chỉ trích trong những việc nhỏ nhặt 😢😢
Mình cũng giống bạn
Hồi nhỏ, mình là người nghịch ngợm, vui vẻ, năng động, rồi lên cấp 2 bị bạn bè bắt nạt, coi thường, và lôi m ra lm trò cười
Hồi cấp 1 mình cũng bạn nhưng lên cái cấp 2,3 rồi lại thay đổi
26 tuổi hơn rồi, đi làm công việc lớn rồi. Mà mắc phải y như bạn,... Mình phải làm sao vượt qua đây ạ :(
@@SangNguyen-tf6ep kết bạn với mình nói chuyện cho vui
Tự tin và vượt qua sự rụt rè bằng cách tập trung vào ước mơ và mục tiêu cá nhân cũng là một cách!
Đó là hình thành tính cách của m từ lúc bé mõi khi muốn làm gì bm sẽ la nguy hiểm đó hok đc làm , té đó, dơ đó mày làm mắc công tao dọn và dần hình thành bản tính của mình. Mình ngại thử tất cả mọi thứ . và lớn lên m nhận ra nhưng khắc phục thì vẫn chưa mình chỉ khắc phục đc cho con mình thay vì nói vs con leo cầu thang là nguy hiểm thì m chọn cách hd con để con leo. Và cho con trải nghiệm mọi thứ có thể. Còn mình vẫn là ng mẹ rụt rè nhút nhát đang cố cải thiện mình
Làm thêm về chủ đề này đi ạ, em phải thừa nhận mình là người vô cùng rụt rè, nhiều lúc em chỉ tỏ ra không sợ hãi, tự tin nhưng mà khi làm xong việc ấy em run kinh khủng. Không biết làm như thế nào để vượt qua cái cảm giác này 🥲
Bạn hướng nội
@@uiti5547 t không biết nữa, k chắc nội ngoại gì luôn 🥲
Theo trải nghiệm từ bản thân của mình thì, mình thấy cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để hết rụt rè tự tin là: Kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
🤣🤣🤣🤣
lúc nhỏ em rụt rè và nhút nhát , nhưng sau khi đi lính thì mạnh dạn và tự tin hẳn ra , thật sự biết ơn 2 năm đó
Mình cũng vậy. Nhiều người nói uổng phí thời gian khi đi lính. Nhưng đối với mình thì qungax thời gian đó giúp mình mạnh dạn, tự tin hơn
Bạn đã trải qua điều gì vậy ạ, mình muốn nghe cảm nhận và kinh nghiệm của bạn. Do mình đang ở trong tình huống tương tự
@@kaymoneyalottoww4828 môi trường kỷ luật, kỉ cương, nghiêm khắc sẽ chui rèn ý chí, bản lĩnh của bạn
Bản thân mình không phải là người hướng nội nhưng nghe anh giảng hay quá áp dụng để mở rộng vấn đề của dạng NLXH.😂
Hồi nhỏ đùa chạy mẻ nửa răng của không biết cách giải quyết lớn lên làm hư mất răng , thành ra tự tị , khép nép không dám cười nói lớn , ăn cơm không ko hở răng , nhóm 10 người đi chơi thì tới em thì đi ngang bị chó sủa , 100 lần đubgs 100 lần như thế , ngồi đâu cũng bị muỗi cắn . Sau này lớn lên làm có chút tiền đi làm răng lại tự tin chút ít nhưng vẫn còn nhát , nhiều khi mình nói chuyện mà người xung quanh không hiểu , cứ như mọi người trong vòng , còn mình ở ngoài vậy á . Sau này lớn ít quan tâm hơn nên cảm thấy đời vui hẳn , nói không hiểu thì thôi , tôi cứ nói bạn không hiểu mặc bạn , chúng ta không thuộc về nhau ấu âu , về muỗi hay cắn thì tìm hiểu và biết là nhóm máu nên mình thu hút chúng thôi , còn lũ chó , kệ đi không quan tâm , thấy thì tránh :)
Hồi nhỏ khi còn đi học thì em rất mạnh dạn, học cũng khá trong lớp nên rất thoải mái đưa ra thắc mắc của mình với thầy cô và người lớn có khi là bàn luận về nó, khi đó thầy cô rất tốt và kiên nhẫn, bố mẹ thì không cho em câu trả lời và nói tự suy nghĩ, không phải cái gì cũng đặt câu hỏi. Lớn lên, được tiếp xúc với những con người giỏi hơn mình về nhiều mặt, dần dần em có cảm giác sợ sai và ngại đưa ra ý kiến vì lo lắng bị đánh giá rằng mình thiếu hiểu biết.
Cảm ơn anh rất nhiều ạ! Video thật sự rất hay và cần thiết. Ở video sau anh có thể làm về chủ đề yêu đơn phương được ko ạ, phải làm sao khi mik thích một người đã có người yêu đc ạ. Em cảm ơn❤
Tập dần vs vc ngừng suy nghĩ đến người đó đi bn
Ý tưởng hay gì đó em điều biết em cũng biết nhiều lúc mình nên nói nhiều mạnh dạn nhưng lời đến miệng cuối cùng vẫn là không dám nói ra sợ nói ra sẽ nói sai gì sợ nói ra người ta phán xét thật sự dấp thiệt
Em có thể nói là rụt rè cũng có thể không, trong lớp học, có lúc em chủ động, có lúc ko, nhưng khi đi vô 1 buổi tập, em vẫn im không đưa ra ý kiến nhưng vẫn hay chủ động làm, nhưng đề ra ý kiến hay gì em lại không dán, khi mệt, t lỡ nhăn mặt tí thì lại có người nói em thái độ, điều làm em sợ, em sợ người ta hiểu làm em, sợ người ta nói này kia em, sợ đủ thứ cái và em hay tự ngồi nhớ lại và tự đổ lỗi, em luôn nghĩ đó là lỗi của em, là do em sai, hay đáng ra lúc đó mình không nên như thế thì mọi chuyện đã không như vậy, mặc dù trong 1 tập thể, ai cũng được quyền ý kiến hay khó chịu khi người kia làm ảnh hưởng tới mn nhưng em vẫn nghĩ đó là do em-
Em chẳng biết phải làm sao, đôi lúc em cảm thấy khá lạc lõng
sau này cậu đừng quá quan tâm đến cảm xúc của người khác nữa tập chung vào bản thân nhiều hơn mình nghĩ sẽ ổn hơn thôi
Mình rất rụt rè, và luôn kiểu luôn cho mình thua người khác, và mãi như vậy tận.mấy năm
Kiểu ở là làm cái chuyện gì cũng bị mắng, chỉ trích, phán xét nên lớn lên bị rụt rè
Bây giờ em của hiện tại là 1 người rất rụt rè và tự ti về bản thân mình. Hiện giờ em đang ở cuối năm c3 rồi nhưng vẫn chưa có được một mối quan hệ hay một người bạn thân nào cả hầu hết các bạn bè năm c2 em quen h cũng không còn thân thiết với em nữa , Cảm giác cô đơn nó vẫn luôn đeo bám em hàng ngày . Em luôn suy nghĩ rất nhiều , suy nghĩ là do mình xấu quá hay nhạt quá hay là do mình không chịu mở lòng với họ …. Thực sự hiện tại em đang rất là bối rối và vô định với chính bản thân mình , cảm giác bất lực với chính bản thân luôn . Vậy mong mọi người đưa ra lời khuyên cho em với ạ.
T cũng vậy, cũng cô đơn, không có bạn, lúc nào cũng một mình😢😢😢. Ko biết làm sao để thoát khỏi cảm giác này ¿
Mình năm nay trên 30 tuổi. Và mình đang sử dụng 2 câu này hằng ngày.
Cảm ơn những tips nhỏ của anh. E rất muốn anh chia sẻ thêm về chủ đề này ạ 🍀
Mong anh cho giải pháp tận gốc hơn, làm người rụt rè hoài quá mệt r ạ
Mình tự ti vì ko xinh đẹp mình ko muốn đưa ra quan điểm của mình vì mình nghĩ mình ko quan trọng, mình ko giỏi ăn nói sao cái gì mình cũng ko bằng người ta
Năm nay 24 tuổi, không phải là lần đầu biết bản thân nhút nhát nhưng đúng thật sự quá nhút nhát đến nỗi như vô hình trong đám đông. Mỗi lần nói chuyện hay dc ai hỏi là vừa cười vừa ttar lời trong lo sợ xem có tl đúng chưa liệu đối phương có đánh giá mình k, rất ngại tiếp xúc vs khác giới, càng là ng mình thích thì càng ngại tiếp xúc.
Bản thân mình luôn nâng cấp năng lực, nỗ lực và cố gắng nên trong công việc hoàn thành khá tốt.
Nhưng có một vấn đề đến giờ mình vẫn rất sợ mẹ, mẹ mắng. Mẹ mình k bao giờ khen, mà khi mẹ tức giận vì bất cứ thứ gì mình luôn là người bị mẹ mắng, làm gì sai hay đúng cx vẫn bị mẹ mắng tùy tâm trạng, vui k sao mà cứ bực là dồn hết lên mình thậm chí là đánh đập để giải toả. Mình sợ làm mọi thứ kb có đúng hay sai. Lúc đi học từ c2 c3 lực học của mình tốt nhưng không bao giờ mình dám thể hiện ra, không dám vì sợ lm sai. Lm sai lại sợ bị nói hoặc mắng, đến giờ là 6 năm sống tự do thoát khỏi mẹ nhưng mình vẫn sợ vẫn lo lắng với mọi thứ. Bh khi ra trường cần phải giao tiếp nhiều mình sợ lắm mh k dám hỏi k dám nói chuyện tất cả chỉ để trong đầu. Thế nên năng lực mình có nhưng mibhf nhút nhát k có tự tin bản lĩnh nên dễ bị ngta bắt nạt khó mà lên đc.
Bạn giống mình quá!
Cùng 24 tuổi, tui cũng gặp vấn đề giống bạn
Em cx từng bị như vậy rồi! Luc ở nơi đông người mà cái quạt ở ngay bên cạnh cx ko dám bật !! Trời thì nóng
Em hồi trước cũng vậy nhưng giờ thì chỉ việc cho thì cứ làm thôi. Tự nhiên thấy mọi việc nó dễ lắm chỉ là muốn làm hay không muốn làm và thích tập trung hay muốn phóng tâm.
Rất nhiều người khen e xinh đẹp dth nhưng ngta càng khen e càng tự ti nhút nhát kh giám đứng giữa đám đông e đi đâu cũng đeo khẩu trang e đi học có một lần e hc môn tiếng anh
Cả lớp đang đc bài khẩu trang e rất là bự tuy mặt e nhỏ nên thầy kh thấy e đc bài nên thầy kêu e gỡ khẩu trang ra e giả bộ kh nghe thầy kêu lần 2 bn e nói là bn kêu e là thầy kêu bn gỡ khẩu trang ra lúc đó e mở khẩu trang vừa mở ra là e lấy một bn
tay bịt miệng lại có rất nhiều bn nhìn e nên e càng ngại hơn thầy mới kêu e đứng lên e giả bộ kh nghe thầy mới hỏi là có ai bt e sao kh gỡ tay ra có mấy bn dơ tay thầy mới nói là thôi tội nghiệp con nhỏ qua thầy cho e đeo khẩu trang lại lúc đó e rất muốn khóc nhưng e kh muốn mình mít ướt bn e chọc quê e e nói kh có khóc có lúc e bị mấy bn ăn hiếp vì e rất lập dị ít chơi với mấy bn vì v e rất ghét hc nhưng mẹ kh cho e nghỉ hc vì mẹ kh bt e ở trường như thế nào tuy ở nhà e rất hung dữ nhưng tới trường e rất dễ bị ăn hiếp e rất thích múa nhưng e kh dám đứng trên đám đông và chỗ đông người.
Em đang là sinh viên đại học năm 2 nhưng em vẫn luôn gặp khó khăn trong việc thuyết trình trước lớp. Em luôn tránh né công việc thuyết trình cho các bạn khác. Các bạn trong lớp em rất tự tin và nhiều năng lượng điều đó càng làm em thu mình lại . Em luôn lo lắng là nếu cứ nhút nhát như thế này em sẽ rất khó khăn khi ra trường. =(((((
Em sắp trở thành svn1 rồi, cứ nghỉ đến việc lên đại học thuyết trình em run lắm, vì em chưa bao giờ dám thuyết trình ở cấp 3, ko biết phải làm sao nữa, áp lực quá chị ơi
Em ơi có gắng mạnh dạn tự tin thuyết trình trên lớp nè, vì mình còn đang đi học có thầy cô và các bạn sửa sai giúp mình. Không ai cười em đâu, cô gái ạ!
Quá nhìu vấn đề ở chính con người mình, rụt rè, nhút nhát, ko dám nói chuyện, hỏi chuyện ai, thậm chí là cả ánh mắt mọi ng xung quanh mình cũng ko dám đối diện, dần dần cảm giác mình như bị "dư thùa" trong chính cuộc sống này😅
Thanks so much 😍
Nhớ hùi xưa cũng hay bị đi học sớm, cũng vào lớp ko bật đèn gì cả, chỉ đơn giản là để dễ ngủ thêm1 tí
Em đang do dự vì mới thử việc 1 tháng đã nghỉ việc để chuyển qua cty khác phù hợp hơn, xem xong clip quyết tâm luôn...
Mình cũng k bật đèn vì mik thích ngồi trong bóng tối. K ai làm phiền. Chứ k phải rụt rè : )))
CÀ MAU ĐÃ XEM 👍👍💝💝 CẢM ƠN Anh Khương ĐÃ LÀM VIDEO HAY VÀ BỔ ÍCH 💗💗 CHÚC Anh Khương NHIỀU SỨC KHỎE💕💕
Thật sự lúc đầu còn nhỏ thì em cũng khá mạnh dạn trong giao tiếp nhưng dần dà lớn lên gặp một số vấn đề tâm lý nhất định cộng với việc người lớn bảo cái này không được cái kia không được nên em bắt đầu thu mình lại. Vì vậy ngày càng lớn người nhà em lúc nào cũng bảo em phải vượt qua sợ hãi, phải bản lĩnh lên các thứ tuy nhiên chẳng chỉ dẫn em cách để làm hay là đưa ra một lời khuyên nào cả, chỉ đưa ra một lời nói suông khiến em rất bối rối không biết hiện tại nên làm như thế nào.😔😔
Thật nhớ bản thân mình ngày trước: vô tư tự nhiên chứ ko p con người quan tâm quá nhiều ánh mắt ng khác như bây h 😥
Tôi cg nhớ mình ngày trước. Mặn mà hoạt bát
Hồi đó những năm cấp 1, em rất thích giơ tay đọc bài cho cả lớp, cảm thấy làm việc đó rất vui vẻ. Lên những năm cấp 2, em cũng giơ tay đọc bài vậy đó. Nhưng bỗng 1 hôm có bạn bảo sao giọng em đọc nghe kì kì, khác so với lúc nói chuyện. Lúc đó em còn cảm thấy bạn kia rất kì và thấy giọng em bình thường. Nhưng những lần đọc bài sau, em đều lắng nghe kĩ giọng mình, dần dần em cảm thấy giọng em kì thiệt và rồi em bắt đầu thấy ngại việc giơ tay đọc bài. Thế là sau đó, em không còn muốn giơ tay đọc bài nữa. :((( Và đến giờ cấp 3, em cảm thấy việc đọc bài đối với em là một điều xa xỉ.
Em thấy ngại việc đọc bài bởi vì em cảm thấy rằng mọi người đều nghĩ như bạn kia chỉ là họ không nói ra..
Em thì hồi nhỏ đã làm lớp trưởng nên rất dạn. Chỉ là em tăng động quá nên hay gặp rắc rối
Từng rất muốn giơ tay đọc, trả lời bài nhưng sau vài lần sai bị chửi thì ko giơ tay nữa và cho dù bị gọi đứng lên cũng run ko bình tĩnh đc 🥲🥲🥲
Giống mình thế
Bắt đầu lại không muốn dơ tay. Có những câu hỏi, đọc bài hay nó có sẵn chỉ cần đọc là được dơ tay trả lời để gv còn dạy tiếp. Rồi từ đó giáo viên lại mặc định mình sẽ làm được nay kia nọ nọ. Họ kêu mình trl những câu hỏi, mình bị rối trl không được thế là bị nói này kia.
bên cạnh những tips nhanh lẹ, em thật sự muốn tìm hiểu giải pháp để đối mặt, vượt qua sự nhút nhát, rụt rè một cách lâu dài.
Hay wa a oi