Trời mưa rét, nghe "Người buông neo" của nhạc sĩ Đỗ Bảo: “Người buông neo về thân mình bé nhỏ” Khác chi đâu vớ được cái chỗ neo, cảm xúc của tôi bám theo trồi lên, chui ra, thổn thức. Như con ốc sên rụt về, thương mình bé nhỏ trong cái thân này, trốn cuộc đời về đây như một đứa trẻ, nằm ấm êm bên bầu vú mẹ. Cuộc đời như dòng sông chảy, ta cứ mãi ngược xuôi, ngày xuôi êm ấm lại ngày ngược khó khăn. “Hát ru con thuyền. Hát cơn trôi dạt. Dẫu bao ngày tháng bao bến bờ. Có điều gì neo mỗi chúng ta?” Tôi đã sống như là tôi hát. Tôi yêu và trân trọng từng phút giây, từng điều xảy ra trong cuộc đời mình, trọn vẹn mình biết ơn cuộc đời. Chúng ta chỉ hát khi trái tim ta rung động, khi ta tràn đầy tình yêu, dù với bất kỳ điều gì, kể cả đó là nỗi đau. Chúng ta thích hát, vì khi chúng ta hát, trái tim được cất lời. Người buông neo, bao triền sông trẻ, bao bờ đê già Biết chăng thời gian sẽ quên mình sớm mai Người lênh đênh, suốt đời không nghỉ, vừa mới đây mà phút giây lại đi. Chúng ta chẳng biết mình là ai và sẽ ra sao nữa, cứ lênh đênh và cứ buông neo tháng ngày. Chúng ta cứ sợ mất, sợ cái gì đó không còn được nắm giữ. Đến mưa, giông còn neo được vào sự sống vĩnh cửu và bình yên, ta ngắm thấy vạn vật kết nối được với nhau, trao và nhận tình yêu, sự sống. Mà sao ta đây lại hoài lênh đênh với “giấc mơ hoang mê”, trôi dạt theo “từng ngày hư không”? Ôm một giấc mơ yêu, ôm một khát khao sống, chúng ta nào có thoát được mẫu hình “Có tôi và người trôi dạt suốt đời, Giữa muôn vạn buồn xanh rợi”. Ngày ta neo vào mối tình bé nhỏ, có những lãng mạn tâm tình nhớ nhung, nhưng rồi sẽ có những trách nhiệm gia đình khi “sống bên một người, sống bên mọi người”, rồi sẽ có vỡ tan, mộng tàn. Người lênh đênh, giữa đời vô tình, thì xếp cánh mộng lớn mỗi bình minh Có tôi và người sẽ còn mỉm cười Dẫu thêm vạn buồn xanh tươi Có phải ai rồi cũng có những lúc nhắc mình phải cứng cỏi lên, và nhớ lại từ ngày ta chào đời, được bế bồng trong tình yêu cha mẹ, chúng ta đã trải qua bao nhiêu điều giúp ta cảm thấy mình được yêu, được có ý nghĩa, được là gì đó với ai đó, với cuộc đời? "Có điều gì neo mỗi chúng ta?" Sao anh cứ tiếc nuối? Sao anh cứ mong mỏi có điều gì giữ tâm hồn hoang hoải của mình ở lại vì sợ những cơn lênh đênh? Chẳng thể lấp đầy những giấc mơ và khát khao yêu thương, ta cứ kiếm tìm mãi thôi. Tất cả bên ngoài kia là vô thường, trời vừa xanh ru đấy mà giông đến liền, nếu chẳng xuôi dòng, có cái gì vẫn là chính nó để mà neo anh? Em chẳng còn là em nữa, mỗi phút giây. Em cứ buông neo hoài, anh có thương mà neo về nơi đây?
Cảm ơn bạn, bài viết hay quá. Mình thích đoạn cuối cùng mà bạn viết “Có điều gì neo mỗi chúng ta?” Mỗi chúng ta thật giống những con thuyền lênh đênh, cứ cố đi về bờ ánh sáng nhưng nào có điều gì là vĩnh hằng, vạn sự vô thường chính là điều vĩnh hằng. “Chẳng thể lấp đầy những khát khao và ước mơ yêu thương, ta cứ kiếm tìm mãi thôi”. Rõ ràng như vậy, chúng ta ra đời với tiếng khóc bởi cuộc đời chính là một hành trình trải nghiệm để tu dưỡng, nó chưa bao giờ dễ dàng, mọi cung bậc cảm xúc, những khổ ải hay hạnh phúc, để rồi sau tất cả, nhận ra trần gian này hết thảy đều là vô thường. Có ngày phải có đêm, có nắng thì phải có mưa. Những nỗi buồn hay nỗi đau rồi cũng sẽ phai theo ngày tháng, những yêu thương rồi cũng chia xa nếu không vì lòng người thì cũng vì âm dương cách biệt, bất cứ mối quan hệ nào, gia đình, bạn bè hay tình yêu cũng thế. Đến cái thân ta còn rời bỏ ta. Vậy thì cuối cùng “điều gì neo mỗi chúng ta” đây!? Thôi thì cứ an vui trong hiện tại. Bởi nói cho cùng, cuộc đời vẫn rất đẹp nếu ta luôn biết ơn cuộc đời trong mỗi phút giây, phải không bạn?
Mong là sẽ được nghe thêm những tác phẩm như Người Buông Neo, Người Câu Bóng và Bài Ca Tháng 6 của a Bảo. Và cũng hi vọng vẫn là giọng ca của chị Hà Trần ❤
3.9.2018 - một ngày thật dài. Tôi tìm về với nhạc anh Bảo để tìm đến sự bình yên... Nhưng nghe nhạc mà nước mắt cứ tự nhiên chảy không ngừng. Lời của anh cứ như được viết cho “vạn buồn xanh tươi”...
Nhạc Đỗ Bảo cùng tôi đồng hành thật quá nhiều. Mặc buồn hay vui, miễn nghe đến thì mọi việc sẽ tốt hơn, tâm trí sẽ vững vàng nhưng hồn thì bềnh bồng. Cảm ơn Đỗ Bảo!
Càng nghe càng lắng cùng những ca từ, để suy ngẫm. Soi mình vào đó, thấy mình. thấy đời... Bình an và chọn lựa làm mới lại mình để tiếp tục những hành trình....Cảm ơn anh, cảm ơn Hà Trần và những cống hiến, lan tỏa...
Không gian tĩnh cặn sương tan loãng Hạ tuần trăng vắt đọng côi chèo Xóm đò Long Tu đền Tú Uyên Nửa đêm hương ấm khách mui thuyền Đuôi cờ cân cấn đậu bến xuân
Em nghe bài nào của anh Bảo cũng vì thích quá mà đôi khi cố gắng cảm và hiểu hết lời-giai điệu của bài hát. Rồi lại tự hỏi ko biết hiểu vậy có đúng ý của anh khi sáng tác ko... Buồn cười ghê! :)
▶ Lyrics: The one who anchored his small body Anchor innocent life to this place Anchoring the mother's milk flow early in the morning, warm in one day, difficult in one day. He anchored, surrounded the young river bank, surrounded the old dike Maybe time will forget me soon A person who floats, a lifetime without a break, just a moment ago goes away. The flood anchors the sky just blue. The rain dropped anchor beside the old road. The river water is always anchored with red sand. What anchors each of us? Have a dream of love that never fades away. There is a desire to live in a warm place of life. There's me and the drifter for life. Amidst thousands of green sadness An anchor about a small love Anchoring the stars, ringing the bell early and late, Anchor faith and then miss, live with one person, live with everyone. The anchor, the wine side bitter lips, sometimes weary. When the dream ends, it turns into an invisible tomb. People floating, in the middle of life carelessly, they fold big dreams every dawn Wild dreams anchor each day in vain. Quietly let go of the old imaginary lips. Someone was born in the arms of someone holding them. What anchors each of us? There is a dream of love that cannot be faded away. There is a desire to live a more peaceful life. With me and you will still smile. Despite adding thousands of green sadness. “Singing the boat lullaby. Sing the drift. No matter how many days on shore. What anchors each of us?"
nghe xao lòng lắm luôn chú Đỗ Bảo ạ
Trời mưa rét, nghe "Người buông neo" của nhạc sĩ Đỗ Bảo:
“Người buông neo về thân mình bé nhỏ”
Khác chi đâu vớ được cái chỗ neo, cảm xúc của tôi bám theo trồi lên, chui ra, thổn thức. Như con ốc sên rụt về, thương mình bé nhỏ trong cái thân này, trốn cuộc đời về đây như một đứa trẻ, nằm ấm êm bên bầu vú mẹ. Cuộc đời như dòng sông chảy, ta cứ mãi ngược xuôi, ngày xuôi êm ấm lại ngày ngược khó khăn.
“Hát ru con thuyền. Hát cơn trôi dạt.
Dẫu bao ngày tháng bao bến bờ.
Có điều gì neo mỗi chúng ta?”
Tôi đã sống như là tôi hát. Tôi yêu và trân trọng từng phút giây, từng điều xảy ra trong cuộc đời mình, trọn vẹn mình biết ơn cuộc đời. Chúng ta chỉ hát khi trái tim ta rung động, khi ta tràn đầy tình yêu, dù với bất kỳ điều gì, kể cả đó là nỗi đau. Chúng ta thích hát, vì khi chúng ta hát, trái tim được cất lời.
Người buông neo, bao triền sông trẻ, bao bờ đê già
Biết chăng thời gian sẽ quên mình sớm mai
Người lênh đênh, suốt đời không nghỉ, vừa mới đây mà phút giây lại đi.
Chúng ta chẳng biết mình là ai và sẽ ra sao nữa, cứ lênh đênh và cứ buông neo tháng ngày. Chúng ta cứ sợ mất, sợ cái gì đó không còn được nắm giữ. Đến mưa, giông còn neo được vào sự sống vĩnh cửu và bình yên, ta ngắm thấy vạn vật kết nối được với nhau, trao và nhận tình yêu, sự sống. Mà sao ta đây lại hoài lênh đênh với “giấc mơ hoang mê”, trôi dạt theo “từng ngày hư không”? Ôm một giấc mơ yêu, ôm một khát khao sống, chúng ta nào có thoát được mẫu hình “Có tôi và người trôi dạt suốt đời, Giữa muôn vạn buồn xanh rợi”. Ngày ta neo vào mối tình bé nhỏ, có những lãng mạn tâm tình nhớ nhung, nhưng rồi sẽ có những trách nhiệm gia đình khi “sống bên một người, sống bên mọi người”, rồi sẽ có vỡ tan, mộng tàn.
Người lênh đênh, giữa đời vô tình, thì xếp cánh mộng lớn mỗi bình minh
Có tôi và người sẽ còn mỉm cười
Dẫu thêm vạn buồn xanh tươi
Có phải ai rồi cũng có những lúc nhắc mình phải cứng cỏi lên, và nhớ lại từ ngày ta chào đời, được bế bồng trong tình yêu cha mẹ, chúng ta đã trải qua bao nhiêu điều giúp ta cảm thấy mình được yêu, được có ý nghĩa, được là gì đó với ai đó, với cuộc đời?
"Có điều gì neo mỗi chúng ta?"
Sao anh cứ tiếc nuối? Sao anh cứ mong mỏi có điều gì giữ tâm hồn hoang hoải của mình ở lại vì sợ những cơn lênh đênh? Chẳng thể lấp đầy những giấc mơ và khát khao yêu thương, ta cứ kiếm tìm mãi thôi. Tất cả bên ngoài kia là vô thường, trời vừa xanh ru đấy mà giông đến liền, nếu chẳng xuôi dòng, có cái gì vẫn là chính nó để mà neo anh? Em chẳng còn là em nữa, mỗi phút giây.
Em cứ buông neo hoài, anh có thương mà neo về nơi đây?
Cảm ơn bạn, bài viết hay quá. Mình thích đoạn cuối cùng mà bạn viết “Có điều gì neo mỗi chúng ta?” Mỗi chúng ta thật giống những con thuyền lênh đênh, cứ cố đi về bờ ánh sáng nhưng nào có điều gì là vĩnh hằng, vạn sự vô thường chính là điều vĩnh hằng. “Chẳng thể lấp đầy những khát khao và ước mơ yêu thương, ta cứ kiếm tìm mãi thôi”. Rõ ràng như vậy, chúng ta ra đời với tiếng khóc bởi cuộc đời chính là một hành trình trải nghiệm để tu dưỡng, nó chưa bao giờ dễ dàng, mọi cung bậc cảm xúc, những khổ ải hay hạnh phúc, để rồi sau tất cả, nhận ra trần gian này hết thảy đều là vô thường. Có ngày phải có đêm, có nắng thì phải có mưa. Những nỗi buồn hay nỗi đau rồi cũng sẽ phai theo ngày tháng, những yêu thương rồi cũng chia xa nếu không vì lòng người thì cũng vì âm dương cách biệt, bất cứ mối quan hệ nào, gia đình, bạn bè hay tình yêu cũng thế. Đến cái thân ta còn rời bỏ ta. Vậy thì cuối cùng “điều gì neo mỗi chúng ta” đây!?
Thôi thì cứ an vui trong hiện tại. Bởi nói cho cùng, cuộc đời vẫn rất đẹp nếu ta luôn biết ơn cuộc đời trong mỗi phút giây, phải không bạn?
Mong là sẽ được nghe thêm những tác phẩm như Người Buông Neo, Người Câu Bóng và Bài Ca Tháng 6 của a Bảo. Và cũng hi vọng vẫn là giọng ca của chị Hà Trần ❤
3.9.2018 - một ngày thật dài. Tôi tìm về với nhạc anh Bảo để tìm đến sự bình yên...
Nhưng nghe nhạc mà nước mắt cứ tự nhiên chảy không ngừng. Lời của anh cứ như được viết cho “vạn buồn xanh tươi”...
Đắt giá từng con chữ, từng nốt nhạc như hạt châu vụn vỡ, như mưa rơi.
Cảm ơn chị Hà Trần và nhạc sĩ Đỗ Bảo vì bài hát này. Nó nhiều hơn những gì tôi có thể nói nên chỉ duy nhất muốn cảm ơn anh và chị!
Nhạc Đỗ Bảo cùng tôi đồng hành thật quá nhiều. Mặc buồn hay vui, miễn nghe đến thì mọi việc sẽ tốt hơn, tâm trí sẽ vững vàng nhưng hồn thì bềnh bồng. Cảm ơn Đỗ Bảo!
Càng nghe càng lắng cùng những ca từ, để suy ngẫm. Soi mình vào đó, thấy mình. thấy đời... Bình an và chọn lựa làm mới lại mình để tiếp tục những hành trình....Cảm ơn anh, cảm ơn Hà Trần và những cống hiến, lan tỏa...
Có karaoke tone nam cao thì hay quá😢😢😢😢😢😢😢😢
Buông neo là giữ mình lại với đời.
mình rất thích cách làm này của anh Đỗ Bảo!
hợp thời, chỉn chu, nhiều cảm xúc.
cám ơn cả ekip.
nhạc của đỗ bảo kén người nghe, nhưng một khi đã nghe hợp tai thì ko dứt được
30.09.18
Chào Anh Đỗ Bảo, cảm ơn Anh về những bài hát trên cuộc đời của Tôi.
Rất hay
Nhạc và lời ca
Luôn trong tư thế phòng thủ để tránh những tổn thương, nhưng có lẽ phải buông xuống rồi. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi ...
Không gian tĩnh cặn sương tan loãng
Hạ tuần trăng vắt đọng côi chèo
Xóm đò Long Tu đền Tú Uyên
Nửa đêm hương ấm khách mui thuyền
Đuôi cờ cân cấn đậu bến xuân
Yêu không biết bao nhiêu cho hết
Em nghe bài nào của anh Bảo cũng vì thích quá mà đôi khi cố gắng cảm và hiểu hết lời-giai điệu của bài hát. Rồi lại tự hỏi ko biết hiểu vậy có đúng ý của anh khi sáng tác ko... Buồn cười ghê! :)
nghe mà khóc được.
Tuyệt vời . Cảm ơn hai bạn .
Cam ơn bài hát! Cam ơn anh Bảo nhiều!
Mong bài tiếp theo Biết mãi là bao lâu ạ :3
▶ Lyrics:
The one who anchored his small body
Anchor innocent life to this place
Anchoring the mother's milk flow early in the morning, warm in one day, difficult in one day.
He anchored, surrounded the young river bank, surrounded the old dike
Maybe time will forget me soon
A person who floats, a lifetime without a break, just a moment ago goes away.
The flood anchors the sky just blue.
The rain dropped anchor beside the old road.
The river water is always anchored with red sand.
What anchors each of us?
Have a dream of love that never fades away.
There is a desire to live in a warm place of life.
There's me and the drifter for life.
Amidst thousands of green sadness
An anchor about a small love
Anchoring the stars, ringing the bell early and late,
Anchor faith and then miss, live with one person, live with everyone.
The anchor, the wine side bitter lips, sometimes weary.
When the dream ends, it turns into an invisible tomb.
People floating, in the middle of life carelessly, they fold big dreams every dawn
Wild dreams anchor each day in vain.
Quietly let go of the old imaginary lips.
Someone was born in the arms of someone holding them.
What anchors each of us?
There is a dream of love that cannot be faded away.
There is a desire to live a more peaceful life.
With me and you will still smile.
Despite adding thousands of green sadness.
“Singing the boat lullaby. Sing the drift.
No matter how many days on shore.
What anchors each of us?"
Cảm ơn bạn. Vì cái lyrics này hiểu hơn về ý nghĩa bài hát. Vì tiếng Việt quá sâu nên không có chiều sâu sẽ khó hiểu.
❤️
Mong ai dừng tinh tế hơn đỗ bảo nữa chứ nghe đỗ bảo thôi cũng thấy sâu rồi
Bài hát đắt quá! Đắt cả về ca từ đến giai điệu