Mình có một người bạn thời đại học cũng có những vết sẹo ở cổ tay. Bạn ấy còn cấm mọi người không được gọi tên thật của mình, vì khi nhắc tới cái tên ấy bạn sẽ thấy đau. Và bằng một cách thần kỳ nào đó, bạn vẫn đứng lên và bước tiếp. Bạn dùng chính cái tên ấy để đi làm, để điền vào giấy đăng ký kết hôn, để làm mẹ của một bé gái kháu khỉnh. Và vì lý do gì, dù đã và đang chịu những khổ đau, mình mong các bạn sẽ gặp được vì sao dẫn lối cho riêng mình. Cảm ơn các bạn vì đã đến với cuộc đời này.
Mình yêu những vết sẹo của mình. Chúng đã dạy cho mình rất nhiều bài học trên đời, về mọi loại tình yêu trong cuộc sống. Mình hiểu được thế nào là tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình hay sự đồng cảm giữa người với người. “Only in darkness can you see the stars”, chính trong đại dương đen mà mình đã hiểu được tình yêu thương thật sự có hình dáng như thế nào. Nhờ nỗi đau mà mình biết được rằng trên đời nãy vẫn có những người thương yêu mình rất nhiều. Nhờ nỗi đau mà mình muốn trở thành người yêu thương những con người đang mang nỗi đau ấy. Mình từ bỏ việc cứ phải suốt ngày tìm ra lối thoát khỏi đại dương đen, không phải là mình muốn đầu hàng trước nỗi đau, mà là mình muốn học thêm từ nó. Dù những bài học này thật đau đớn, nhưng nếu thiếu nó, trái tim mình sẽ trở nên vô cảm trước tình yêu thương mất. Dù mình không giỏi trong việc bộc lộ cảm xúc với mọi người, dù mình có bị nhận xét là một người vô cảm, khó gần, dù ai đó có vô tình quên mất mình đi, hay dù họ có vô tình làm tổn thương mình đi nữa, dù những lời nói đó thật đau, sâu thẩm trong tim, mình vẫn muốn yêu thương họ, và khi họ phải chịu đau đớn thì mình vẫn muốn đưa tay ra đón lấy, và khi đó họ sẽ học được tình yêu thương là như thế nào thôi. Con yêu mẹ, dù mẹ đã làm tổn thương con, nhưng con biết mẹ cũng bị tổn thương mà. Con yêu ba, dù con chả bao giờ thấy ba ở nhà, nhưng con biết cuộc đời này không công bằng với ba tí nào cả. Con yêu cô, dù cô nghĩ con vô cảm, nhưng con biết cô đã phải chịu đựng sự mất mát suốt bấy lâu nay. Chị yêu em, dù chúng ta chả hợp nhau tí nào và toàn là những lời cãi vã, nhưng chị biết em đã khóc rất to khi chị nhốt mình trong phòng với cây kéo. Tao yêu tụi mày, dù tụi mày có vô tình nói mấy lời không suy nghĩ, nhưng tao biết tụi mày sẽ không bao giờ quên tao khi lên kèo đi chơi. Tao yêu mày, dù thật ngây thơ, ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn đứng trên bờ soi đèn xuống đại dương đen tìm tao. Và cuối cùng, tớ yêu cậu - tớ của những ngày xưa ấy, dù cậu ghét thế giới này, dù cậu ghét việc được sinh ra, dù cậu ghét việc phải sống tiếp, dù cậu ghét những người tớ yêu thương, dù cậu ghét bản thân cậu thật nhiều, nhưng tớ biết rằng cậu luôn ước ao có ai đó tìm ra cậu trong đại dương đen kia, tình yêu thương là thứ mà cậu luôn mong cầu phải không? Tớ xin lỗi vì tớ không thể đến ôm cậu ngay lúc này, nhưng hãy cố thêm một chút nữa, và cậu sẽ tìm ra nó thôi, kho báu sáng ngời ẩn trong đại dương đen.
Em tìm đến nơi này vào một ngày chẳng mấy vui vẻ... và thật sự em rất biết ơn vì mình đã tìm được. Nghe đến vài đoạn em còn bật khóc vì cảm thấy được an ủi Có lẽ em thật sự không ổn rồi. Em đã cố gắng tin rằng bản thân đang ổn, chỉ là buồn một chút, chỉ là em chưa trưởng thành nên mới tiêu cực như vậy. Nhưng rồi sau khi nghe những bài của ad em nhận ra mình không ổn chút nào, em thật sự đã trầm cảm rồi Nhiều lúc em nhắm mắt lại và mong ước ai đó sẽ đến và tước đi mạng sống của mình, hay một vị thần chết nào đó sẽ dắt em đi cùng ông ta. Em mệt mỏi, rất muốn sống nhưng lại chẳng tìm được điểm tựa nào. Em biết thế giới ngoài kia vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng liệu em có đủ kiên trì để đến được ngày đó không em cũng chẳng biết. Em ao ước có một vòng tay ôm lấy em, vỗ lưng em và chỉ im lặng nghe em khóc. Em ước rằng có ai đó sẽ công nhận nỗi đau của em, công nhận sự tồn tại của em. Em muốn được hạnh phúc nhưng lại nghĩ rằng chẳng có một hạnh phúc nào dành cho người như em cả
Tập podcast này thtsu...chạm đến trái tim mình.Có những điều mà chính bản thân mình còn k thể chia sẻ...Nhưng dường như VSTN đã đọc được hết tất cả ẩn khuất và tâm sự của đứa trẻ bên trong mình.Camon VSTN rất nhieuuu
Hằng ngày, quanh mình có đầy những nỗi buồn. Cảm ơn host. Mình sẽ xăm lên tim những vì sao. Thế giới kia thật rộng lớn. Mình thì quá đỗi may mắn ở giây phút hiện tại khi mình vẫn ở đây.
E đã từng có suy nghĩ muốn làm tổn thương chính mình, muốn cầm lên thứ j đó để tự cắt vào bth . Bởi e đã quá mệt mỏi. E mệt mỏi khi phải sống vì ngkh quá nhiều, mệt mỏi khi lúc nào cũng phải nghe những lời phàn nàn, trách móc, những định kiến của bố mẹ dành cho nhau . Mệt mỏi vì những bữa cơm mà ngày nào cũng lo sợ rằng " liệu hôm nay mình có phải nghe lời chửi bới của bm ko " . Có đôi lúc e cảm thấy như chính mình đg dần chết, đg dần " héo hon" . Ngay từ nhỏ e đã phải đem lên lớp mặt nạ của 1 đứa con ngoan, lúc nào cũng có thể cười, có thể vui vẻ và hoạt bát và e trở thành hình mẫu " con nhà ngta " của nhiều người. Nhưng lại chẳng ai biết rằng e vụn vỡ ra sao, em đau đớn ntn , bên trong e đg dần vụn vỡ. Nhưng rồi e vẫn bước tiếp, chẳng vì lí do j . E vẫn quá mông lung và chơi vơi. Lòng e như nặng trĩu xuống vậy. E mong rằng sau này có thể tìm thấy cho bth một niềm vui thực sự, một điều j đó khiến e thực sự muốn tiếp tục bước đi và mong tất cả mn cx sẽ như vậy ☺️
Mình có 2 vết sẹo lớn kéo dài trên cả hai ống chân. Thật ra sẽ chẳng có gì to tát nếu như mình vẫn luôn tin vào lời nói dối của mọi người rằng chỉ đơn giản nó xuất hiện sau một tai nạn với xăng. Nhưng mà làm sao một đứa trẻ hai tuổi có thể biết châm lửa và thiêu đốt mình chứ? Và mình cứ lớn lên với chúng, đôi lúc vẫn bị những người bạn xung quanh chỉ chỏ và trêu ghẹo rằng "mày có những vết sẹo thật xấu xí",... mặc dù những lời lẽ đó quả thực khiến mình cảm thấy buồn nhưng chắc là sẽ chẳng gì có thể so sánh được khi mà mình lên đại học và mình biết, cái mà bọn họ vẫn gọi là tai nạn ấy, lại là người cha, người mẹ tìm cách muốn giết chết đứa con này... Vết sẹo không còn đau nữa, nhưng mình lại đang chết dần chết mòn dưới đại dương đen vì những vết thương không thể lành ở trong lòng
Cậu cho tớ ôm cậu một cái nhé, mong rằng hơi thở của cậu sẽ luôn đều đều, bàn tay cậu sẽ luôn ấm, và ngày mai ấm áp hơi ấm sẽ ôm lấy cậu và tớ cũng vậy, sẽ có cách nếu cậu còn ở đó, yêu cậu và cả những vì sao kề bên cậu❤
Mọi chuyện đã qua rồi cậu. hãy bước tiếp đi cậu, tớ sẽ là 1 trong số những người muốn nhìn thấy cậu vui vẻ, hạnh phúc. Gửi cậu 1 trái tim chân thành từ tớ❤
mình đã từng nghe postcard của b 1 thời nhm chỉ nghe cho thời gian ấy thật thoải mái chứ ch thật sự cảm nhận và bây giờ mình quay lại và nghe postcard của b với 1 tâm hồn cảm nhận nghe sâu lắng thật ấy từ ngữ và lời nói của b khiến mình phải suy tâm trong 1-2p cảm nhận được vị cuộc sống, thank
tớ cũng có những vết sẹo, nma thật may những vết sẹo này là do tớ bị bỏng từ lúc bé tí nên cũng k nhớ gì về ngày xảy ra sự việc ý nữa rùi. Bây giờ vết sẹo ý vẫn còn trên cánh tay trái tớ, cũng in hằn và theo tớ suốt 19 năm rùi nè và nó cũng trở thành một phần cơ thể tớ, vết sẹo ý dài bằng chiều dài từ khuỷu tay xuống cổ tay nma nó k đau đâu, vùng da đó cũng như bao chỗ da khác thui vẫn cảm nhận mọi thứ bình thường nè. Tớ vẫn tự ti về vùng sẹo này lắm, nhưng tớ thấy có vè k phải ai cũng để ý kí từng điểm trên người tớ và k phải ai cùng chỉ trỏ và phán xét này nọ nên tớ cũng đỡ ngại ngùng hơn ngày xưa nhìu. Mong rằng tất cả chúng ta dù có những vết sẹo như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tự tin và yêu chúng nhé; và hơn hết hãy trân trọng cơ thể của bản thân nhé. Iu thương thật nhìu :3
Mình có những suy nghĩ tiêu cực, nhưng mình không chọn làm đau da thịt, mình suy nghĩ và rồi bên trong người mình luôn có cảm giác đau nhói, mình luôn suy nghĩ mình sẽ ch** nhưng không phải tutu, mà là suy nghĩ rất nhiều rồi mình dần nhắm mắt lại, chỉ vì những stress mà mình chỉ có thể tự dày vì bản thân trong suy nghĩ và ko dám lại gần ai vì sợ sự tiêu cực của mình liên lụy họ, những chiếc postcard của VSTN? Âm nhạc và những quyển sách là thứ mà mình cảm giác tâm hồn mình nhẹ nhàng không lo nghĩ, cảm ơn những chiếc Pcard của kênh 😊
tớ đau nhưng tớ chọn không làm tổn thương bản thân, tớ dành cả đời để bảo vệ chính tớ. yêu 1 người dù tốt thế nào nếu làm tớ khóc, làm tớ đau khổ tớ sẽ chấm dứt không chút chần chừ. tớ muốn chết, muốn vẽ lên cuộc sống một dấu chấm thật to. dù muốn, tớ chọn không làm, tớ chôn vùi tất cả, tự nhấn chìm tớ nhưng tớ không làm bản thân mình đau. mỗi người một cách vượt qua, một nổi sầu dành riêng cho bản thân, chôn vùi mãi mãi. mệt mỏi nhưng sẽ không tự hại bản thân. mong cậu dù có mệt mỏi cũng đừng làm đau hay viết dấu chấm cho chính cuộc đời của mình nhé
Năm lớp 12 mk đã tự cắt cổ tay mình, và thật may, ưhm không biết nữa nó không có sẹo, ngày đó nó chỉ đỏ màu vệt máu khô. Nhưng chẳng ai quan tâm sự xuất hiện của nó trên tay mk... Bây giờ nghĩ lại nơi này vẫn còn nhói một chút, nhưng rồi mk cũng hiểu ra: chẳng áp lực nào mk k thể vượt qua một mình, chẳng nỗi đau nào mình không thể đi qua một mình, một mình mình có thể đối mặt với những thứ thế giới ném vào mình. Sau này khi gặp chuyện gì đó, mình tìm cách bớt đau hơn, mình tự đánh vào bản thân thật đau, những lúc đó cú đấm mạnh cứ tự giáng xuống mình, mỗi lúc một mạnh tay hơn, nhưng những đau đớn trong lòng mình ngày một nhẹ hơn, nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt. Và sau đó, haizzz, khi đau đớn về tinh thần dần giảm bớt thì nỗi đau về thể xác lại nổi lên. Có lẽ cách này sẽ đỡ hơn những vết cắt vì nó không được thể hiện cho người khác thấy. Còn những vết sẹo trên người mình chỉ là những vết thương do người khác gây ra nên nó chẳng có câu chuyện gì vì mình chẳng thèm để tâm nữa mà 😂
Vào năm ngoái, trên cánh tay mình cũng chi chít những vết sẹo. Mình đã tự mình rạch lên để nhằm giảm đi phần nào những tổn thương, những áp lực mà gia đình, trường học đã tạo. Lúc đấy còn đang trong giai đoạn sắp thi, mình phải học và nhồi nhét rất nhiều thứ, không chỉ là những bài học mà còn là những lời mắng nhiếc của bố mẹ mình. Lúc đấy mình đau lắm, thật sự rất đau ấy, nhưng không phải vì những vết rạch mà là ở sâu trong lòng mình. Khoảng thời gian đấy thật sự là một khoảng thời gian vô cùng tồi tệ, sáng mình chỉ muốn thức dậy và đi thật sớm để không gặp phải bố mẹ, chiều tan học mình cũng không về hẳn mà đi loanh quanh đến gần tối mới về và đi lủi thủi vào phòng. Ngày nào mình cũng khóc và rạch tay luôn ấy. Đến cái lúc mà những cái vết rạch đó ngày càng nhiều và bạn bè mình bắt đầu để ý, họ hỏi vì sao nhưng mình cũng không dám tâm sự, mình sợ họ trêu. Và chuyện gì tới cũng tới, mẹ mình phát hiện ra những đường sẹo trên cánh tay mình, mẹ cầm lấy tay mình trong lo lắng và sợ hãi, dò hỏi không thôi nhưng mình cố chấp không nói nên mẹ không còn hỏi nữa, thấy mẹ thé mình cũng chỉ bảo qua loa là mèo cào. Khi đã qua khỏi kì thi thì mình càng stress hơn, mình khó ngủ và khóc nhiều cực kì luôn. Mình vẫn sống với gia đình nhưng 2 bên lặng thinh không nói một lời nào, khoảng cách ngày càng xa cho đến khi mẹ mình không chịu nổi cái bầu không khí này nữa và bà là người mở lời đầu tiên. Mẹ ôm chầm lấy mình và xin lỗi mình rất nhiều, bà khóc và tự trách bản thân vì đã đối xử như thế với mình, "mẹ xin lỗi con vì đã tạo ra quá nhiều áp lực cho con, nên con đừng tự làm đau bản thân mình như thế nữa được không? Mẹ xin con, nhìn con như thế mẹ đau lắm." Nghe xong những lời ấy mình cũng không biết nói gì, 2 mẹ con cứ như vậy mà khóc. Khoảnh khắc ấy mình cảm thấy không tệ lắm nhưng cũng không an ủi được phần nào, mình cũng đã xin lỗi mẹ và 2 mẹ con lại làm lành với nhau. Hiện tại mẹ đã hiểu và lắng nghe mình được hơn chút nhưng có một số chuyện mình cũng không thể tài nào nói ra được, không còn sự im lặng khó chịu đấy nữa nhưng mình cảm giác như giữa mình và mẹ vẫn luôn có một khoảng cách gì đấy rất khó nói.
biết cậu cũng comment khá lâu r nhưng mình tình cờ có cùng cảnh ngộ. Mẹ mình cũng phát hiện mình rạch tay, chỉ khác là không phản ứng được như mẹ của cậu. Mẹ mình kề dao vào cổ, đòi cắt cổ trước mặt mình. Cứ dơ lên dơ xuống rồi quát, chửi mình. Sau đấy mẹ đấm, đá với tát mình năm cái. Nói thật, lúc mẹ kề dao vào cổ, mình chỉ biết đứng nhìn mẹ bất lực. Rồi cuối cùng cũng phải là ngừoi đi xin lỗi mẹ(dù mình không hiểu mình sai điều gì), mẹ chửi mình ngủ, vô đạo đức. Bác bảo vệ lên nhà, mẹ bảo sẽ sát khuẩn vết thương, đương nhiên là không có cơ hội đấy. Bác bảo vệ đi, mẹ vào pòng, mở điện thoại và bảo, mẹ sẽ cho con nghỉ học. Ý mẹ là cho nghỉ từ trường học, lớp học thêm, đại loại lúc đấy mình chỉ nghĩ, có người mẹ nào muốn cắt và chặn đi hết con đường tương lai của con cái vậy không. Trước đó mình cũng đã thủ mở lòng chia sẻ với bố mẹ, nhưng chưa lần nào nhận được một cái ôm hay lười an ủi nào, chỉ là những lời khó nghe thôi. Bố mẹ cũng không tin nhưng gì mình nói, không nghe những gì mình chia sẻ, mình cũng thử nói mẹ bình tĩnh lúc đấy nhưng mẹ bảo mẹ không nói chuyện với người ngu, rồi bắt đầu kể rằng lên cấp 2 mẹ đã khổ như thế nào và chẳng có vấn đề gì về generation gặp, chỉ có vấn đề là ở mình thôi. Sau đó, mình cầu xin mẹ cho mình đi học, thật may vì mình vẫn được đi.học tiếp:D, rồi mẹ lại đi kể với tất cả bà con làng xóm họ hàng những người mẹ gặp về việc mình rạch tay. Và thế là hình tượng người con gái gương mẫu chăm chỉ học bài tan biến ngay tức khắc. Bây giờ, trong mắt mọi người, mình là đứa bất hiếu, không biết tôn trọng công lao cha mẹ, cha mẹ ở ngoài làm việc vất vả con thì ửo ngoài rạch tay,... Sau hôm đấy thì mình cố gắng cư xử bình thường vui vẻ thôi nhưng mình bố mẹ nhìn như dùng ánh mắt "giả tạo" nhìn mình ấy. Trước mặt thì bố mẹ gật gù à ừ, nhưng mà ở sau thì lại đi nói này nói kia. Mình có vài lần đi học thêm về muộn cũng nghe được. Mình từng hy vọng nhiều vào gia định, nhưng mà chắc hết rồi. Trước đấy thì mình có mắc anxiety. Kiểu mình run cầm cảm hay phát sốt lên trước điều gì đấy mà mình không biết. Chỉ sợ thôi, thế giứoi xung quanh như loạn cào cào lên, nói sốt thì cũng không hẳn nhưng mà mình trải qua lo lắng cực độ, sợ tiếp xúc. Vì biết điều đấy không tốt nên vẫn đi giao tiếp với bạn bè, có một hôm mình bị nặng đến mức phải nghỉ học. Về nàh mẹ chửi mình vì học vô bổ abcd, bảo mình nghỉ học các thứ. Kể ra cũng buồn nhưng mà mình vẫn cố gắng sống vì bạn bè, đam mê và những điều mình muốn làm còn dang dở:D
Trên người mình nhiều sẹo quá. Thế nhưng với mình, những vết sẹo rất đẹp, nó góp phần tạo nên sự đặc biệt của mỗi con người. Theo thời gian, có những vết sẹo sẽ dần mất đi, nhưng cũng có những vết sẹo sẽ theo ta cả đời. Sẹo là chiến tích, là thành tựu, là nỗi đau, là thứ còn sót lại để nhắc mình đã từng có những ngày tồi tệ. Mình có khi sẽ vượt qua, có khi gục ngã nhưng vết sẹo vẫn sẽ ở đó, vẫn thuộc về cơ thể của mình. Song hành với những vết sẹo trên da, những vết sẹo tâm hồn sẽ khó chữa lành hơn. Mình có một vết thương lòng lớn lắm, bởi nó đã theo mình suốt quãng thời gian khi mình trưởng thành. Ai đó đã từng nói "vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng xuyên qua". Sau này, mình biết được rằng, chấp nhận sự thật và tha thứ chính là liều thuốc an thần tuyệt vời nhất giúp chúng ta chữa lành mọi vết thương. Tha thứ cho người khác lẫn cho chính bản thân mình. Mình biết có vài người trong chúng ta đều sẽ cố gắng dấu đi những vết sẹo thay vì phô bày nó ra. Lời người khác gièm pha, rốt cuộc chỉ để thỏa mãn cái tính hiếu kỳ của họ. Nhưng chỉ vài phút lướt qua nhau, họ rồi sẽ quên bẵng nó đi. Việc phản ánh và đối diện với nhau như vậy mới tạo nên cuộc sống, chứ sự thật vẫn là mỗi người đều chỉ quan tâm đến bản thân họ. Vậy thì mình có nên tự làm khổ bản thân không, nhỉ? Vốn dĩ cuộc sống là những chuỗi ngày không ngừng học hỏi từ những vấp ngã. Điều quan trọng nhất xuất phát từ quyết định của bản thân mỗi chúng ta, hãy đứng lên và bước tiếp, hãy bỏ lại những tổn thương cũ ở đằng sau. Đau đớn không làm ta bớt yêu đời, vì ta hiểu những trải nghiệm tuyệt vời đang chờ đợi phía trước. Sang tháng mới rồi, hy vọng những tháng ngày sau này bao điều tươi đẹp sẽ đến với chúng mình. Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn để mỗi sớm mai thức dậy ta đều có thể mỉm cười. Dù có chuyện gì xảy ra vẫn luôn đủ kiên trì, cố gắng theo đuổi ước mơ còn dang dở, để sau này nhìn lại không phải nuối tiếc nhé!!!
Còn tớ muốn gửi người ấy rằng, cảm ơn cậu đã đến và hôn lên những vết sẹo chằng chịt của tớ, cảm ơn cậu đã ôm và trân trọng những vết sẹo ấy, cảm ơn cậu đã cho những vết sẹo ấy một cái kết thật đẹp, cảm ơn cậu ❤
Cơ thể tôi từng có những vết sẹo rất dài, từ cổ, cổ tay, cổ chân, đùi… Rất nhiều. Nhưng theo thời gian nó đã biến mất, những vết sẹo đã không còn nữa. Ấy vậy mà sâu thẳn trong trái tim tôi vẫn chằng chịt những vết sẹo sâu đến mức đáng sợ. Cho đến bây giờ nó vẫn chưa lành lại… Cơ mà tôi vẫn phải bước đi thôi… Tôi hy vọng các bạn cũng có thể đứng dậy và bước đi tiếp. Mệt thì có thể nghỉ, nhưng tuyệt đối đừng bỏ cuộc, nhé?
nhiều khi cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. lắm lúc những tổn thương là do chính người nhà gây ra. và đôi lúc, ngôi nhà là nơi để lại vết sẹo trên thân thể tôi.
Mình sinh ra trong 1 gia đình khá gủa ở nông thôn, gia đình mình không đến nỗi dư dã nhưng ba mẹ vẫn cố gắng cho mình đầy đủ nhất có thể. Phải chăng do bận lo cơm áo gạo tiền và đủ thứ bận rộn trên đời họ đã vô tình bỏ quên đi cảm xúc của mình. Là 1 đứa overthinking, đôi lúc mình hay bị tổn thương bởi chính nhừng lời nói và cử chỉ của họ, mình không trách họ vì hơn ai hết mình hiểu họ đã vất vả thế nào. Chắc là kể từ lớp 7 8 gì đó cho đến hiện tại mình sắp vào 12, mình đã không còn khóc trước mặt họ nữa, mình chẳng còn chia sẽ bất cứ khó khăn gì mà chỉ im lặng và khóc 1 mình. Chẳng ai biết những hôm mọi người vắng nhà mình đã khóc to thế nào. Mình chẳng biết phải nói chuyện hay chia sẽ với họ thế nào, mình luôn trưng ra bộ mặt như thể mình vẫ ổn, và có lẽ họ nghĩ mình ổn thật😢
Vết sẹo của mình đã lành mình đã cố gắng vượt qua và giờ mình đang trong quá trình chữa lành tâm hồn. Dù vết sẹo ngoài da đã lành, một vài vết chưa lành. Nhưng vết sẹo trong tâm hồn chúng ta thật khó lành
Em không biết phải làm sao với bản thân của hiện tại. Lý trí em bảo phải thoát ra khỏi cái đại dương đen ấy nhưng tâm trí lại sợ rằng nếu không còn ở đại dương đen em sẽ chẳng còn là gì nữa cả. Em luôn phải đấu tranh rằng mình phải dùng cái cảm xúc gì với cha mẹ, phải sống làm sao cho "đúng" là một con người. Em không thể nói cho cha mẹ về những nổi buồn vì họ chỉ có thể nói rằng "phải mạnh mẽ lên chứ." "vui vẻ lên sao lại phải buồn." Đúng vậy, đối với họ nổi buồn là thứ không đáng có trên cuộc đời nhưng họ đâu biết chính họ là nổi đau chẳng thể phải trong tâm trí em. Nên em chọn việc làm đau bản thân thay vì phải nói. Khi khủng hoảng, khi tuyệt vọng, khi buồn bả tất cả đều chỉ có thể làm đau bản thân mình. Nếu họ là một người cha nát rượu, một người mẹ suốt ngày chỉ nói lời cay nghiệt thì tốt biết mấy. có lẽ như thế em sẽ được giải thoát từ sớm hơn, nhưng họ lại không. Họ thay đổi họ cố gắng để mọi thứ tốt hơn nhưng họ làm vậy để làm gì cơ chứ? Thà họ cứ tối tệ như từ trước đến giờ vẫn làm có lẽ em sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Thà còn hơn bây giờ. Thà còn hơn để em phải đấu tranh tư tưởng mãi chẳng xong rằng em phải câm ghét kẻ đã tổn thương mình hay lại mở lòng cho những tổn thương ấy có cơ hội một lần nữa giết chết em. Đi khám thì cũng đã đi khám rồi, cha mẹ cũng đã cố thay đổi rồi (dù nó chẳng giúp ích là mấy) nhưng em chẳng còn muốn thoát ra nữa. Em chỉ hi vọng đến lúc bản thân có thể đem theo nổi u uất này đến lúc bản thân có thể chết đi.
Những vết sẹo đó từng là sự giải thoát và vỗ về lúc cậu đau đớn, mong sau này sẽ có một thứ ấm áp và dễ chịu hơn bên cậu lúc cậu đau, cuộc sống sẽ vẫn sẽ có cách nếu hơi thở cậu vẫn giữ và bàn tay vẫn ấm, yêu cậu và cả những vết sẹo bé bỏng kia
mình cũng từng có những vết sẹo, ở cổ tay, chân, vai,... khoảng thời gian đó đối với mình vô cùng tồi tệ. mình mất ngủ và mắt luôn ướt đẫm hàng đêm, những suy nghĩ tệ hại lởn vởn trong đầu mình suốt 24 tiếng của một ngày, quấn chặt lấy mình và làm mình chẳng tài nào thở nổi mình chọn cách tổn thương bản thân để biến những thứ đau đớn trong tâm hồn mình thành nỗi đau thể xác lúc đấy, mình chọn những bộ quần áo kín mít từ đầu đến chân, để che giấu những lằn rạch ấy nhưng cuối cùng ba mẹ mình vẫn phát hiện. không cho mình cơ hội nói bất kì điều gì, bắt đầu mắng mình xốc nổi, trẻ con, có chút việc cũng làm ra vẻ và ba mình nói rằng muốn chết lắm à, đòi chặt cánh tay chằng chịt sẹo của mình ra và đòi giết mình ...nhà khi ấy có còn là mái ấm? thời gian đó, mình quen được một người anh. anh đến và bằng một cách nào đấy, anh trở thành một ngọn hải đăng, thắp sáng vùng đại dương đen sâu thẳm lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về và xoa dịu những đường sẹo ấy, cả thể xác lẫn tâm hồn mình quá đỗi may mắn vì đã gặp được anh. và đến tận bây giờ, anh vẫn ở bên và cố gắng dẫn lối mình đến một tương lai tốt hơn tương lai ấy, anh hi vọng em không còn những đường sẹo, mong cuộc đời dịu dàng hơn với em và em mong tương lai của em, có anh. chia sẻ câu chuyện của mình, cũng mong mọi người có thể kiên trì, dũng cảm viết tiếp câu chuyện tương lai của bản thân, và một lúc nào đó trong đời, sẽ gặp được một người có thể giúp chữa lành những vết sẹo trong tâm hồn của cậu. cảm ơn cậu rất nhiều, vì đã đến với cuộc đời này.
Tớ may mắn khi có một gia đình quan tâm tới cảm xúc riêng của tớ, không tạo ra áp lực gì cả. Nhưng tớ lại không có ai để chia sẻ mọi chuyện, nhừng điều mà cứ mỗi ngày, mỗi đêm tớ lại nhớ đến. Người mà tớ yêu nhất, quan tâm nhất đã không còn là của tớ nữa, họ đi và để lại vết sẹo cả trên tay lẫn trong tâm trí tớ. Cậu rất may mắn khi có một ngọn hải đăng dẫn đường đấy, chúc cậu hạnh phúc nha ❤
mình nghiện việc làm đau bản thân như nghiện thuốc lá vậy. Mình luôn phải kìm nén cảm xúc và chỉ có thể giải phóng nó quá việc cào, cấu, cắt bản thân. Tay mình cũng có rất nhiều sẹo, mình đã dám mặc áo ngắn tay ra ngoài, dám để cho những người khác thấy đống sẹo đấy nhưng bố mẹ mình chẳng hề nghĩ đến việc mình đã tự tạo ra những vết sẹo đấy. Mình phải điều trị trầm cảm suốt 2 năm liền mà chẳng hề có tiến triển tốt đẹp nào cả. Cứ mỗi lần mình tức giận, mình buồn, mình đau khổ thì mình lại tạo ra vài vết cắt, có vết sâu tới mức nó sẽ ở trên người mình mãi mãi
Những đứa trẻ được sinh ra trong mái ấm sẽ dùng cuộc đời để nuôi dưỡng ước mơ. Nhưng có những đứa trẻ bất hạnh lại dùng cả cuộc đời của chúng để chữa lành vết thương
mn xung quanh mình luôn bảo: '' m mà cx bt buồn á?'' nghe câu đấy mình rất buồn nhưng mình chỉ cười và im lặng. mỗi buổi tối lúc khuya mình đã khóc khóc rất nhiều từ chuyện lúc sáng đến chuyện 2,3 năm trước đến những suy nghĩ trong tương lai mình chẳng thể ngừng khóc việc mình có thể làm duy nhất đó là tự cắn thật mạnh vào tay mình cắn đến mức nó đã chảy máu. nma bây giờ thì ổn rồi mình đã tìm đc những điều mình cần phải thực hiện...
Tớ từng giải tỏa cảm xúc bằng cách làm hại bản thân, mỗi khi tớ buồn sẽ gạch tay , nắm tóc tự cắn tự tát mình, mỗi khi thực hiện xong hành vi tổn hại bản thân mình thấy trong lòng thật thoải mái không biết vì sau nữa. Nhưng mà trên người tớ ko để lại sẹo , từ những vết gạch tay , lúc đó tớ nhát lắm vừa muốn chết đi nhưng cũng rất sợ đau . Nên chỉ rạch những đường dài trên cổ tay không sâu chỉ cho nó chảy màu, tuy không sâu nhưng cũng để lại vết thương , vết thương nông không để lại sẹo. Không có sẹo thể xác nhưng tâm hồn thì chật kín sẹo , tâm hôn của đứa trẻ 11 tuổi cũng chết dần . Đến hiện tại tớ 16 tuổi năm năm sống trong nỗi đau, đã không còn làm hại bản thân, nhưng tâm hồn cũng chẳng còn sống, thời gian trôi qua mình tim mình héo úa , không diễn tả nỗi.
Mình luôn tự hỏi, mình có thật sự hạnh phúc không? Mình được sinh ra với một cơ thể khoẻ mạnh, không xinh mà cx chẳng xấu nhg mình luôn tự hỏi mình có vui thật kh, hạnh phúc thật kh. Sống trg một gia đình phân biệt, cái gì cx đổ lỗi cho mình, có nhiều lúc mình uất ức phải bật khóc to lên. Mình thật sự rất thích cười mặc dù chúng kh đẹp nhg lúc ấy tớ mới thật sự vui vẻ. Mình luôn học cách tha lỗi dễ dàng cho ngkh nhg r họ vẫn lm tổn thương mình. Dần mình cx chẳng muốn lm gì nx, sở thích hay bất cứ việc mình cx thờ ơ và chẳng muốn lmj. Mình cx chẳng còn là người con gái luôn ngoan ngoãn vui vẻ ấy mà giờ trg lời nói của mình toàn sự thờ ơ, mình thật sự kh muốn điều đó nhg giờ mình chịu r, mình kh thể yêu thg lấy cơ thể, cuộc sống này mà chọn cách dấu diếm nó đi. Mẹ mình luôn nói "sao càng ngày càng xấu thế" " cái gì xấu cx đẩy vào hết người m" . Mình thật sự bất lực quá, đã 2 lần mình nghĩ đến chuyện đó r mà mình thật sự chẳng muốn rời đi, nếu đi thật sự rất phiền tới mn, mình sợ họ sẽ chửi mình bất hiếu, hành động dại dột kh có suy nghĩ, họ sẽ nói gia đình mình kh bt dạy con, kh bt quản lí con làm nó có suy nghĩ lệch lạc. Mình tự hỏi nếu mình đi có ai khóc thật sự cho mình kh, có thương lấy cuộc đời của mình kh hay lại nói mình bất hiếu, hành động dại dột. Đến giờ mình vẫn chọn cách sống tiếp, sống vì chính bản thân hay tương lai của mình ❤️🩹
Lúc nhỏ trong xóm mình cũng có 1 chị rạch tay. Lúc đó mình mới 6,7 tuổi đâu biết đó là gì, chị ấy hỏi muốn rạch thử ko, vì thấy miếng dao lam nên mình sợ quá mà bỏ chạy. Sau hơn 25 năm nghĩ lại mình vẫn nhớ hình ảnh đó. Cho nên việc bảo bọc con cái mình nghĩ vẫn nên, đồng hành và làm bạn để giải thích cho con. Đừng để con bị ảnh hưởng bởi những bạn bè khác.
Mình có sẹo, trên mặt luôn. Hai chiếc sẹo dài trên trán làm mình rất tự ti. Sẹo có khi mình chưa nhận thức được về cuộc sống, để rồi khi mình biết thì đã muộn. Nó đã thành sẹo rùi. Tuy mình đã để tóc mái để che, nhưng chỉ che được bên ngoài thui, còn sâu bên trong mình vẫn còn rất ngại, rất buồn, và rất tự ti
Hic giống mình, thực sự nó như một thứ trói buộc cuộc sống mình ấy (nghe hơi quá nhỉ 😢). Muốn làm nhiều thứ, muốn gặp nhiều người, muốn bung xoã ... Nhưng cảm giác tự ti sâu bên trong ấy nó vẫn kìm bước mình hic. Ít ra sẹo vẫn có thể làm mờ, cải thiện, vv .. và cta xứng đáng có cs tốt hơn, keep going !
Mình thật sự rất ghét trào lưu ăn theo mọi người rạch tay rồi truyền bá nó lên internet cho rằng đó là giải pháp tốt nhất. Bạn ơi nếu thế giới ngoài kia không đối xử tốt với bạn thì cũng đừng vì thế tự tổn thương bản thân mình, hãy yêu thương bản thân và sống vì chính mình.
mỗi khi có ai đó hỏi mình tay bị sao thế kia mình chỉ im lặng không nói, mình biết lấy lý do gì đây khi những vết sẹo ấy chi chít tím ngắt trên cánh tay mình vết sẹo cũ kịp mờ vết thương mới đã đè nên...
nhiều người nghĩ vc tự lm đau bản thân là vc ngu dốt, tự hại nhưng đâu ai bt đó là cách duy nhất mình nghĩ đến sau những lời ăn tiếng nói của bố mẹ, sự thờ ơ của bạn bè cùng khóa khi bắt nạt mình hay những lời "an ủi" cay nghiệt của cái gọi là dư luận đâu?
lời nói dối kinh điển nhất của những bạn có suy nghĩ cùng cực và làm hại bản thân bằng những vết sẹo to và dài chính là "t chỉ bị mèo cào thôi, không sao đâu"
em có sẹo ở bên 2 bắp tay, do chính bản thân mình cào và châm lửa vào. Mọi người hỏi sao em lại làm như thế em hay trả lời " người không muốn đau về tâm lý thì chọn làm đau thể xác " đúng là như vậy những nổi đau bên ngoài làm tâm hồn bên trong em có thể dịu đi. Em cố che đậy những vết sẹo nhưng đôi lúc lại muốn mọi người tìm thấy nó để em có thể nhận được sự quan tâm nào đó. Em cũng mong mình không phải có thêm sẹo nữa
Những vết cắt mình từng cắt là cách duy nhất mình có thể làm để có một vết đau bên ngoài, quên đi vết thương trong lòng. cơn đau làm mình tạm quên đi vết nham nhở trong tim
Cổ tay mình có những vết xước ngoài da thôi. Bạn bè thấy, họ hỏi tại sao mày bệnh hoạn thế? Tại tớ không còn lựa chọn khác. Cậu ạ, tớ mệt lắm. Đừng nói nữa, vết xước ngoài da nhỏ thôi, nhưng vết thương lòng vẫn còn đó. Rồi cậu đến, bạn thân của tớ, sẽ hoảng hốt hỏi han, cậu-người bạn cùng bàn bảo xót cho tớ. Nghĩ lại, cảm ơn 2 cậu, tớ sẽ không làm vậy nữa.
Câu chuyện giống hoàn toàn cuộc sống của mình hiện tại, nhiều người nghĩ nhà là nơi để về, nhưng với mình, ngôi nhà này đã không còn hạnh phúc. Những trận cãi vã của cha mẹ, mình luôn ước gia đình được vui vẻ, quây quần bên nhau ăn cơm nhưng dường như bữa cơm trọn vẹn đã không diễn ra suốt mấy năm qua.
Mình có 1 vết sẹo trên bàn tay, vết sẹo đó là do mình tự cào nhưng đến lúc mẹ mình hỏi thì mình nói mình bị ngứa nên gãi rồi bị z luôn. Mắc cười thật =))
Có một thời gian tớ cứ cáu hay bị gì đó là cào cấu tay. Đồng nghiệp thấy tay tớ cứ hỏi nhà nuôi mèo à :3 mèo cào à :3 tớ thì khá sợ chó mèo nhưng vẫn ừ đại và bảo kệ em đê. Thà ừ đại còn hơn nói ra, vì nói ra cũng chẳng ai hiểu, khéo còn rước về 1 đống dạy đời, chỉ trích.
có nhiều người hỏi tớ, nhưng tớ lại cảm thấy không biết trả lời sao cho phải, tớ không dám nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên, hay dị nghị. tớ chọn che giấu, tớ nói rằng đó chỉ là mèo cào thôi. nhưng chẳng hiểu sao, những khoảnh khắc ấy, tớ thấy mình hèn nhát vô cùng.
Mình có một người bạn thời đại học cũng có những vết sẹo ở cổ tay. Bạn ấy còn cấm mọi người không được gọi tên thật của mình, vì khi nhắc tới cái tên ấy bạn sẽ thấy đau. Và bằng một cách thần kỳ nào đó, bạn vẫn đứng lên và bước tiếp. Bạn dùng chính cái tên ấy để đi làm, để điền vào giấy đăng ký kết hôn, để làm mẹ của một bé gái kháu khỉnh.
Và vì lý do gì, dù đã và đang chịu những khổ đau, mình mong các bạn sẽ gặp được vì sao dẫn lối cho riêng mình. Cảm ơn các bạn vì đã đến với cuộc đời này.
Những vết sẹo không xấu, những vết sẹo là minh chứng rõ ràng nhất, đẹp nhất cho việc bản thân cậu đã sống sót kiên cường và mạnh mẽ đến nhường nào ❤.
Mình yêu những vết sẹo của mình. Chúng đã dạy cho mình rất nhiều bài học trên đời, về mọi loại tình yêu trong cuộc sống. Mình hiểu được thế nào là tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình hay sự đồng cảm giữa người với người.
“Only in darkness can you see the stars”, chính trong đại dương đen mà mình đã hiểu được tình yêu thương thật sự có hình dáng như thế nào. Nhờ nỗi đau mà mình biết được rằng trên đời nãy vẫn có những người thương yêu mình rất nhiều. Nhờ nỗi đau mà mình muốn trở thành người yêu thương những con người đang mang nỗi đau ấy. Mình từ bỏ việc cứ phải suốt ngày tìm ra lối thoát khỏi đại dương đen, không phải là mình muốn đầu hàng trước nỗi đau, mà là mình muốn học thêm từ nó. Dù những bài học này thật đau đớn, nhưng nếu thiếu nó, trái tim mình sẽ trở nên vô cảm trước tình yêu thương mất.
Dù mình không giỏi trong việc bộc lộ cảm xúc với mọi người, dù mình có bị nhận xét là một người vô cảm, khó gần, dù ai đó có vô tình quên mất mình đi, hay dù họ có vô tình làm tổn thương mình đi nữa, dù những lời nói đó thật đau, sâu thẩm trong tim, mình vẫn muốn yêu thương họ, và khi họ phải chịu đau đớn thì mình vẫn muốn đưa tay ra đón lấy, và khi đó họ sẽ học được tình yêu thương là như thế nào thôi.
Con yêu mẹ, dù mẹ đã làm tổn thương con, nhưng con biết mẹ cũng bị tổn thương mà. Con yêu ba, dù con chả bao giờ thấy ba ở nhà, nhưng con biết cuộc đời này không công bằng với ba tí nào cả. Con yêu cô, dù cô nghĩ con vô cảm, nhưng con biết cô đã phải chịu đựng sự mất mát suốt bấy lâu nay. Chị yêu em, dù chúng ta chả hợp nhau tí nào và toàn là những lời cãi vã, nhưng chị biết em đã khóc rất to khi chị nhốt mình trong phòng với cây kéo. Tao yêu tụi mày, dù tụi mày có vô tình nói mấy lời không suy nghĩ, nhưng tao biết tụi mày sẽ không bao giờ quên tao khi lên kèo đi chơi. Tao yêu mày, dù thật ngây thơ, ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn đứng trên bờ soi đèn xuống đại dương đen tìm tao. Và cuối cùng, tớ yêu cậu - tớ của những ngày xưa ấy, dù cậu ghét thế giới này, dù cậu ghét việc được sinh ra, dù cậu ghét việc phải sống tiếp, dù cậu ghét những người tớ yêu thương, dù cậu ghét bản thân cậu thật nhiều, nhưng tớ biết rằng cậu luôn ước ao có ai đó tìm ra cậu trong đại dương đen kia, tình yêu thương là thứ mà cậu luôn mong cầu phải không? Tớ xin lỗi vì tớ không thể đến ôm cậu ngay lúc này, nhưng hãy cố thêm một chút nữa, và cậu sẽ tìm ra nó thôi, kho báu sáng ngời ẩn trong đại dương đen.
Em tìm đến nơi này vào một ngày chẳng mấy vui vẻ... và thật sự em rất biết ơn vì mình đã tìm được. Nghe đến vài đoạn em còn bật khóc vì cảm thấy được an ủi
Có lẽ em thật sự không ổn rồi. Em đã cố gắng tin rằng bản thân đang ổn, chỉ là buồn một chút, chỉ là em chưa trưởng thành nên mới tiêu cực như vậy. Nhưng rồi sau khi nghe những bài của ad em nhận ra mình không ổn chút nào, em thật sự đã trầm cảm rồi
Nhiều lúc em nhắm mắt lại và mong ước ai đó sẽ đến và tước đi mạng sống của mình, hay một vị thần chết nào đó sẽ dắt em đi cùng ông ta. Em mệt mỏi, rất muốn sống nhưng lại chẳng tìm được điểm tựa nào. Em biết thế giới ngoài kia vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng liệu em có đủ kiên trì để đến được ngày đó không em cũng chẳng biết. Em ao ước có một vòng tay ôm lấy em, vỗ lưng em và chỉ im lặng nghe em khóc. Em ước rằng có ai đó sẽ công nhận nỗi đau của em, công nhận sự tồn tại của em. Em muốn được hạnh phúc nhưng lại nghĩ rằng chẳng có một hạnh phúc nào dành cho người như em cả
Tập podcast này thtsu...chạm đến trái tim mình.Có những điều mà chính bản thân mình còn k thể chia sẻ...Nhưng dường như VSTN đã đọc được hết tất cả ẩn khuất và tâm sự của đứa trẻ bên trong mình.Camon VSTN rất nhieuuu
Hằng ngày, quanh mình có đầy những nỗi buồn. Cảm ơn host. Mình sẽ xăm lên tim những vì sao. Thế giới kia thật rộng lớn. Mình thì quá đỗi may mắn ở giây phút hiện tại khi mình vẫn ở đây.
E đã từng có suy nghĩ muốn làm tổn thương chính mình, muốn cầm lên thứ j đó để tự cắt vào bth . Bởi e đã quá mệt mỏi. E mệt mỏi khi phải sống vì ngkh quá nhiều, mệt mỏi khi lúc nào cũng phải nghe những lời phàn nàn, trách móc, những định kiến của bố mẹ dành cho nhau . Mệt mỏi vì những bữa cơm mà ngày nào cũng lo sợ rằng " liệu hôm nay mình có phải nghe lời chửi bới của bm ko " . Có đôi lúc e cảm thấy như chính mình đg dần chết, đg dần " héo hon" . Ngay từ nhỏ e đã phải đem lên lớp mặt nạ của 1 đứa con ngoan, lúc nào cũng có thể cười, có thể vui vẻ và hoạt bát và e trở thành hình mẫu " con nhà ngta " của nhiều người. Nhưng lại chẳng ai biết rằng e vụn vỡ ra sao, em đau đớn ntn , bên trong e đg dần vụn vỡ.
Nhưng rồi e vẫn bước tiếp, chẳng vì lí do j . E vẫn quá mông lung và chơi vơi. Lòng e như nặng trĩu xuống vậy. E mong rằng sau này có thể tìm thấy cho bth một niềm vui thực sự, một điều j đó khiến e thực sự muốn tiếp tục bước đi và mong tất cả mn cx sẽ như vậy ☺️
Mình có 2 vết sẹo lớn kéo dài trên cả hai ống chân. Thật ra sẽ chẳng có gì to tát nếu như mình vẫn luôn tin vào lời nói dối của mọi người rằng chỉ đơn giản nó xuất hiện sau một tai nạn với xăng. Nhưng mà làm sao một đứa trẻ hai tuổi có thể biết châm lửa và thiêu đốt mình chứ? Và mình cứ lớn lên với chúng, đôi lúc vẫn bị những người bạn xung quanh chỉ chỏ và trêu ghẹo rằng "mày có những vết sẹo thật xấu xí",... mặc dù những lời lẽ đó quả thực khiến mình cảm thấy buồn nhưng chắc là sẽ chẳng gì có thể so sánh được khi mà mình lên đại học và mình biết, cái mà bọn họ vẫn gọi là tai nạn ấy, lại là người cha, người mẹ tìm cách muốn giết chết đứa con này... Vết sẹo không còn đau nữa, nhưng mình lại đang chết dần chết mòn dưới đại dương đen vì những vết thương không thể lành ở trong lòng
tớ không biết khuyên cậu nnao nữa, tớ gửi cậu một cái ôm nhé!
Cậu cho tớ ôm cậu một cái nhé, mong rằng hơi thở của cậu sẽ luôn đều đều, bàn tay cậu sẽ luôn ấm, và ngày mai ấm áp hơi ấm sẽ ôm lấy cậu và tớ cũng vậy, sẽ có cách nếu cậu còn ở đó, yêu cậu và cả những vì sao kề bên cậu❤
Gửi đến người xa lạ một cái ôm của kẻ xa lạ 👀❤️
Mọi chuyện đã qua rồi cậu. hãy bước tiếp đi cậu, tớ sẽ là 1 trong số những người muốn nhìn thấy cậu vui vẻ, hạnh phúc. Gửi cậu 1 trái tim chân thành từ tớ❤
Xin hãy để cái ôm của mình an ủi cậu🫂❤
mình đã từng nghe postcard của b 1 thời nhm chỉ nghe cho thời gian ấy thật thoải mái chứ ch thật sự cảm nhận và bây giờ mình quay lại và nghe postcard của b với 1 tâm hồn cảm nhận nghe sâu lắng thật ấy từ ngữ và lời nói của b khiến mình phải suy tâm trong 1-2p cảm nhận được vị cuộc sống, thank
Rất thích các bài hát cuối vid của Vì sao thế nhỉ?. Mỗi video mình lại biết thêm 1 bài hát hay mới hihi
tớ cũng có những vết sẹo, nma thật may những vết sẹo này là do tớ bị bỏng từ lúc bé tí nên cũng k nhớ gì về ngày xảy ra sự việc ý nữa rùi. Bây giờ vết sẹo ý vẫn còn trên cánh tay trái tớ, cũng in hằn và theo tớ suốt 19 năm rùi nè và nó cũng trở thành một phần cơ thể tớ, vết sẹo ý dài bằng chiều dài từ khuỷu tay xuống cổ tay nma nó k đau đâu, vùng da đó cũng như bao chỗ da khác thui vẫn cảm nhận mọi thứ bình thường nè. Tớ vẫn tự ti về vùng sẹo này lắm, nhưng tớ thấy có vè k phải ai cũng để ý kí từng điểm trên người tớ và k phải ai cùng chỉ trỏ và phán xét này nọ nên tớ cũng đỡ ngại ngùng hơn ngày xưa nhìu. Mong rằng tất cả chúng ta dù có những vết sẹo như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tự tin và yêu chúng nhé; và hơn hết hãy trân trọng cơ thể của bản thân nhé. Iu thương thật nhìu :3
tôi đã được cchữa lành từ khi biết kênh này,cảm ơn ❤
Mình có những suy nghĩ tiêu cực, nhưng mình không chọn làm đau da thịt, mình suy nghĩ và rồi bên trong người mình luôn có cảm giác đau nhói, mình luôn suy nghĩ mình sẽ ch** nhưng không phải tutu, mà là suy nghĩ rất nhiều rồi mình dần nhắm mắt lại, chỉ vì những stress mà mình chỉ có thể tự dày vì bản thân trong suy nghĩ và ko dám lại gần ai vì sợ sự tiêu cực của mình liên lụy họ, những chiếc postcard của VSTN? Âm nhạc và những quyển sách là thứ mà mình cảm giác tâm hồn mình nhẹ nhàng không lo nghĩ, cảm ơn những chiếc Pcard của kênh 😊
Cảm ơn bạn!
tớ đau nhưng tớ chọn không làm tổn thương bản thân, tớ dành cả đời để bảo vệ chính tớ. yêu 1 người dù tốt thế nào nếu làm tớ khóc, làm tớ đau khổ tớ sẽ chấm dứt không chút chần chừ. tớ muốn chết, muốn vẽ lên cuộc sống một dấu chấm thật to. dù muốn, tớ chọn không làm, tớ chôn vùi tất cả, tự nhấn chìm tớ nhưng tớ không làm bản thân mình đau. mỗi người một cách vượt qua, một nổi sầu dành riêng cho bản thân, chôn vùi mãi mãi. mệt mỏi nhưng sẽ không tự hại bản thân. mong cậu dù có mệt mỏi cũng đừng làm đau hay viết dấu chấm cho chính cuộc đời của mình nhé
Năm lớp 12 mk đã tự cắt cổ tay mình, và thật may, ưhm không biết nữa nó không có sẹo, ngày đó nó chỉ đỏ màu vệt máu khô. Nhưng chẳng ai quan tâm sự xuất hiện của nó trên tay mk...
Bây giờ nghĩ lại nơi này vẫn còn nhói một chút, nhưng rồi mk cũng hiểu ra: chẳng áp lực nào mk k thể vượt qua một mình, chẳng nỗi đau nào mình không thể đi qua một mình, một mình mình có thể đối mặt với những thứ thế giới ném vào mình.
Sau này khi gặp chuyện gì đó, mình tìm cách bớt đau hơn, mình tự đánh vào bản thân thật đau, những lúc đó cú đấm mạnh cứ tự giáng xuống mình, mỗi lúc một mạnh tay hơn, nhưng những đau đớn trong lòng mình ngày một nhẹ hơn, nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt. Và sau đó, haizzz, khi đau đớn về tinh thần dần giảm bớt thì nỗi đau về thể xác lại nổi lên. Có lẽ cách này sẽ đỡ hơn những vết cắt vì nó không được thể hiện cho người khác thấy.
Còn những vết sẹo trên người mình chỉ là những vết thương do người khác gây ra nên nó chẳng có câu chuyện gì vì mình chẳng thèm để tâm nữa mà 😂
Vào năm ngoái, trên cánh tay mình cũng chi chít những vết sẹo. Mình đã tự mình rạch lên để nhằm giảm đi phần nào những tổn thương, những áp lực mà gia đình, trường học đã tạo. Lúc đấy còn đang trong giai đoạn sắp thi, mình phải học và nhồi nhét rất nhiều thứ, không chỉ là những bài học mà còn là những lời mắng nhiếc của bố mẹ mình. Lúc đấy mình đau lắm, thật sự rất đau ấy, nhưng không phải vì những vết rạch mà là ở sâu trong lòng mình. Khoảng thời gian đấy thật sự là một khoảng thời gian vô cùng tồi tệ, sáng mình chỉ muốn thức dậy và đi thật sớm để không gặp phải bố mẹ, chiều tan học mình cũng không về hẳn mà đi loanh quanh đến gần tối mới về và đi lủi thủi vào phòng. Ngày nào mình cũng khóc và rạch tay luôn ấy. Đến cái lúc mà những cái vết rạch đó ngày càng nhiều và bạn bè mình bắt đầu để ý, họ hỏi vì sao nhưng mình cũng không dám tâm sự, mình sợ họ trêu. Và chuyện gì tới cũng tới, mẹ mình phát hiện ra những đường sẹo trên cánh tay mình, mẹ cầm lấy tay mình trong lo lắng và sợ hãi, dò hỏi không thôi nhưng mình cố chấp không nói nên mẹ không còn hỏi nữa, thấy mẹ thé mình cũng chỉ bảo qua loa là mèo cào. Khi đã qua khỏi kì thi thì mình càng stress hơn, mình khó ngủ và khóc nhiều cực kì luôn. Mình vẫn sống với gia đình nhưng 2 bên lặng thinh không nói một lời nào, khoảng cách ngày càng xa cho đến khi mẹ mình không chịu nổi cái bầu không khí này nữa và bà là người mở lời đầu tiên. Mẹ ôm chầm lấy mình và xin lỗi mình rất nhiều, bà khóc và tự trách bản thân vì đã đối xử như thế với mình, "mẹ xin lỗi con vì đã tạo ra quá nhiều áp lực cho con, nên con đừng tự làm đau bản thân mình như thế nữa được không? Mẹ xin con, nhìn con như thế mẹ đau lắm." Nghe xong những lời ấy mình cũng không biết nói gì, 2 mẹ con cứ như vậy mà khóc. Khoảnh khắc ấy mình cảm thấy không tệ lắm nhưng cũng không an ủi được phần nào, mình cũng đã xin lỗi mẹ và 2 mẹ con lại làm lành với nhau. Hiện tại mẹ đã hiểu và lắng nghe mình được hơn chút nhưng có một số chuyện mình cũng không thể tài nào nói ra được, không còn sự im lặng khó chịu đấy nữa nhưng mình cảm giác như giữa mình và mẹ vẫn luôn có một khoảng cách gì đấy rất khó nói.
😢😢😢. Mọi thứ đã qua rồi, rồi sẽ ổn thôi...
biết cậu cũng comment khá lâu r nhưng mình tình cờ có cùng cảnh ngộ. Mẹ mình cũng phát hiện mình rạch tay, chỉ khác là không phản ứng được như mẹ của cậu. Mẹ mình kề dao vào cổ, đòi cắt cổ trước mặt mình. Cứ dơ lên dơ xuống rồi quát, chửi mình. Sau đấy mẹ đấm, đá với tát mình năm cái. Nói thật, lúc mẹ kề dao vào cổ, mình chỉ biết đứng nhìn mẹ bất lực. Rồi cuối cùng cũng phải là ngừoi đi xin lỗi mẹ(dù mình không hiểu mình sai điều gì), mẹ chửi mình ngủ, vô đạo đức. Bác bảo vệ lên nhà, mẹ bảo sẽ sát khuẩn vết thương, đương nhiên là không có cơ hội đấy. Bác bảo vệ đi, mẹ vào pòng, mở điện thoại và bảo, mẹ sẽ cho con nghỉ học. Ý mẹ là cho nghỉ từ trường học, lớp học thêm, đại loại lúc đấy mình chỉ nghĩ, có người mẹ nào muốn cắt và chặn đi hết con đường tương lai của con cái vậy không. Trước đó mình cũng đã thủ mở lòng chia sẻ với bố mẹ, nhưng chưa lần nào nhận được một cái ôm hay lười an ủi nào, chỉ là những lời khó nghe thôi. Bố mẹ cũng không tin nhưng gì mình nói, không nghe những gì mình chia sẻ, mình cũng thử nói mẹ bình tĩnh lúc đấy nhưng mẹ bảo mẹ không nói chuyện với người ngu, rồi bắt đầu kể rằng lên cấp 2 mẹ đã khổ như thế nào và chẳng có vấn đề gì về generation gặp, chỉ có vấn đề là ở mình thôi. Sau đó, mình cầu xin mẹ cho mình đi học, thật may vì mình vẫn được đi.học tiếp:D, rồi mẹ lại đi kể với tất cả bà con làng xóm họ hàng những người mẹ gặp về việc mình rạch tay. Và thế là hình tượng người con gái gương mẫu chăm chỉ học bài tan biến ngay tức khắc. Bây giờ, trong mắt mọi người, mình là đứa bất hiếu, không biết tôn trọng công lao cha mẹ, cha mẹ ở ngoài làm việc vất vả con thì ửo ngoài rạch tay,... Sau hôm đấy thì mình cố gắng cư xử bình thường vui vẻ thôi nhưng mình bố mẹ nhìn như dùng ánh mắt "giả tạo" nhìn mình ấy. Trước mặt thì bố mẹ gật gù à ừ, nhưng mà ở sau thì lại đi nói này nói kia. Mình có vài lần đi học thêm về muộn cũng nghe được. Mình từng hy vọng nhiều vào gia định, nhưng mà chắc hết rồi. Trước đấy thì mình có mắc anxiety. Kiểu mình run cầm cảm hay phát sốt lên trước điều gì đấy mà mình không biết. Chỉ sợ thôi, thế giứoi xung quanh như loạn cào cào lên, nói sốt thì cũng không hẳn nhưng mà mình trải qua lo lắng cực độ, sợ tiếp xúc. Vì biết điều đấy không tốt nên vẫn đi giao tiếp với bạn bè, có một hôm mình bị nặng đến mức phải nghỉ học. Về nàh mẹ chửi mình vì học vô bổ abcd, bảo mình nghỉ học các thứ. Kể ra cũng buồn nhưng mà mình vẫn cố gắng sống vì bạn bè, đam mê và những điều mình muốn làm còn dang dở:D
@@phammurphy410
tớ ôm cậu một cái nhé, thương cậu đã phải chịu khổ nhiều rồi.🫂❤
Trên người mình nhiều sẹo quá. Thế nhưng với mình, những vết sẹo rất đẹp, nó góp phần tạo nên sự đặc biệt của mỗi con người. Theo thời gian, có những vết sẹo sẽ dần mất đi, nhưng cũng có những vết sẹo sẽ theo ta cả đời. Sẹo là chiến tích, là thành tựu, là nỗi đau, là thứ còn sót lại để nhắc mình đã từng có những ngày tồi tệ. Mình có khi sẽ vượt qua, có khi gục ngã nhưng vết sẹo vẫn sẽ ở đó, vẫn thuộc về cơ thể của mình. Song hành với những vết sẹo trên da, những vết sẹo tâm hồn sẽ khó chữa lành hơn. Mình có một vết thương lòng lớn lắm, bởi nó đã theo mình suốt quãng thời gian khi mình trưởng thành. Ai đó đã từng nói "vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng xuyên qua". Sau này, mình biết được rằng, chấp nhận sự thật và tha thứ chính là liều thuốc an thần tuyệt vời nhất giúp chúng ta chữa lành mọi vết thương. Tha thứ cho người khác lẫn cho chính bản thân mình. Mình biết có vài người trong chúng ta đều sẽ cố gắng dấu đi những vết sẹo thay vì phô bày nó ra. Lời người khác gièm pha, rốt cuộc chỉ để thỏa mãn cái tính hiếu kỳ của họ. Nhưng chỉ vài phút lướt qua nhau, họ rồi sẽ quên bẵng nó đi. Việc phản ánh và đối diện với nhau như vậy mới tạo nên cuộc sống, chứ sự thật vẫn là mỗi người đều chỉ quan tâm đến bản thân họ. Vậy thì mình có nên tự làm khổ bản thân không, nhỉ? Vốn dĩ cuộc sống là những chuỗi ngày không ngừng học hỏi từ những vấp ngã. Điều quan trọng nhất xuất phát từ quyết định của bản thân mỗi chúng ta, hãy đứng lên và bước tiếp, hãy bỏ lại những tổn thương cũ ở đằng sau. Đau đớn không làm ta bớt yêu đời, vì ta hiểu những trải nghiệm tuyệt vời đang chờ đợi phía trước. Sang tháng mới rồi, hy vọng những tháng ngày sau này bao điều tươi đẹp sẽ đến với chúng mình. Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn để mỗi sớm mai thức dậy ta đều có thể mỉm cười. Dù có chuyện gì xảy ra vẫn luôn đủ kiên trì, cố gắng theo đuổi ước mơ còn dang dở, để sau này nhìn lại không phải nuối tiếc nhé!!!
Mình mong là sau này cuộc sống sẽ đối xử thật dịu dàng với bạn. Dẫu không có đối xử dịu dàng thì mình biết là bạn sẽ đủ can đảm để vượt qua.
Còn tớ muốn gửi người ấy rằng, cảm ơn cậu đã đến và hôn lên những vết sẹo chằng chịt của tớ, cảm ơn cậu đã ôm và trân trọng những vết sẹo ấy, cảm ơn cậu đã cho những vết sẹo ấy một cái kết thật đẹp, cảm ơn cậu ❤
Tôi vẫn kh hiểu tại sao kênh này chất lượng vậy mà vẫn chưa nổi tiếng
Muốn nổi tiếng chỉ có làm khùng làm điên là lên nhanh thôi chứ những thứ cổ kính, trầm lắng giới trẻ ngày nay ít người quan tâm lắm
@@NobutaFansub xin đừng đánh đồng tất cả ạ!
Cơ thể tôi từng có những vết sẹo rất dài, từ cổ, cổ tay, cổ chân, đùi… Rất nhiều. Nhưng theo thời gian nó đã biến mất, những vết sẹo đã không còn nữa.
Ấy vậy mà sâu thẳn trong trái tim tôi vẫn chằng chịt những vết sẹo sâu đến mức đáng sợ. Cho đến bây giờ nó vẫn chưa lành lại…
Cơ mà tôi vẫn phải bước đi thôi… Tôi hy vọng các bạn cũng có thể đứng dậy và bước đi tiếp. Mệt thì có thể nghỉ, nhưng tuyệt đối đừng bỏ cuộc, nhé?
Tớ cx v nhưng h tớ mệt tớ chẳng muốn tiếp tục nx:(..
@@kimhue4812 chẳng biết làm j ngoài việc nói cậu hãy cố thêm một chút nữa tớ ở dây gửi đến cậu cái ôm và sự đồng cảm
❤❤❤
nhiều khi cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. lắm lúc những tổn thương là do chính người nhà gây ra. và đôi lúc, ngôi nhà là nơi để lại vết sẹo trên thân thể tôi.
vùng đất chữa lành. thật tuyệt vời, tôi không thể biết nói gì hơn, nó vô cùng ý nghĩa!
Tớ đã khóc, nơi này như sinh ra để dành cho tớ vậy... T-T
Mình sinh ra trong 1 gia đình khá gủa ở nông thôn, gia đình mình không đến nỗi dư dã nhưng ba mẹ vẫn cố gắng cho mình đầy đủ nhất có thể. Phải chăng do bận lo cơm áo gạo tiền và đủ thứ bận rộn trên đời họ đã vô tình bỏ quên đi cảm xúc của mình. Là 1 đứa overthinking, đôi lúc mình hay bị tổn thương bởi chính nhừng lời nói và cử chỉ của họ, mình không trách họ vì hơn ai hết mình hiểu họ đã vất vả thế nào. Chắc là kể từ lớp 7 8 gì đó cho đến hiện tại mình sắp vào 12, mình đã không còn khóc trước mặt họ nữa, mình chẳng còn chia sẽ bất cứ khó khăn gì mà chỉ im lặng và khóc 1 mình. Chẳng ai biết những hôm mọi người vắng nhà mình đã khóc to thế nào. Mình chẳng biết phải nói chuyện hay chia sẽ với họ thế nào, mình luôn trưng ra bộ mặt như thể mình vẫ ổn, và có lẽ họ nghĩ mình ổn thật😢
Cố gắng từng chút thôi cậu. Hãy đặt tay lên trái tim rồi thì thầm: mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..
Vết sẹo của mình đã lành mình đã cố gắng vượt qua và giờ mình đang trong quá trình chữa lành tâm hồn. Dù vết sẹo ngoài da đã lành, một vài vết chưa lành. Nhưng vết sẹo trong tâm hồn chúng ta thật khó lành
Em đã k đủ can đảm để nghe hết video,vài phút đầu đã khiến e rơi nước mắt
Em không biết phải làm sao với bản thân của hiện tại. Lý trí em bảo phải thoát ra khỏi cái đại dương đen ấy nhưng tâm trí lại sợ rằng nếu không còn ở đại dương đen em sẽ chẳng còn là gì nữa cả. Em luôn phải đấu tranh rằng mình phải dùng cái cảm xúc gì với cha mẹ, phải sống làm sao cho "đúng" là một con người. Em không thể nói cho cha mẹ về những nổi buồn vì họ chỉ có thể nói rằng "phải mạnh mẽ lên chứ." "vui vẻ lên sao lại phải buồn." Đúng vậy, đối với họ nổi buồn là thứ không đáng có trên cuộc đời nhưng họ đâu biết chính họ là nổi đau chẳng thể phải trong tâm trí em. Nên em chọn việc làm đau bản thân thay vì phải nói. Khi khủng hoảng, khi tuyệt vọng, khi buồn bả tất cả đều chỉ có thể làm đau bản thân mình. Nếu họ là một người cha nát rượu, một người mẹ suốt ngày chỉ nói lời cay nghiệt thì tốt biết mấy. có lẽ như thế em sẽ được giải thoát từ sớm hơn, nhưng họ lại không. Họ thay đổi họ cố gắng để mọi thứ tốt hơn nhưng họ làm vậy để làm gì cơ chứ? Thà họ cứ tối tệ như từ trước đến giờ vẫn làm có lẽ em sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Thà còn hơn bây giờ. Thà còn hơn để em phải đấu tranh tư tưởng mãi chẳng xong rằng em phải câm ghét kẻ đã tổn thương mình hay lại mở lòng cho những tổn thương ấy có cơ hội một lần nữa giết chết em. Đi khám thì cũng đã đi khám rồi, cha mẹ cũng đã cố thay đổi rồi (dù nó chẳng giúp ích là mấy) nhưng em chẳng còn muốn thoát ra nữa. Em chỉ hi vọng đến lúc bản thân có thể đem theo nổi u uất này đến lúc bản thân có thể chết đi.
Thời gian thì cứ dần trôi qua, còn mình thì cũng dần chấp nhận những vết sẹo trên cơ thể mình.
tớ chỉ toàn bảo tớ bị mèo cào thôi, nhưng các bạn toàn hỏi mèo cào gì mà để lại lắm sẹo thế TT
Tớ mong là sau này cuộc sống sẽ đối xử thật dịu dàng với cậu. Dẫu không có đối xử dịu dàng thì tớ biết là cậu sẽ đủ can đảm để vượt qua
@thuuyenmai n.
Những vết sẹo đó từng là sự giải thoát và vỗ về lúc cậu đau đớn, mong sau này sẽ có một thứ ấm áp và dễ chịu hơn bên cậu lúc cậu đau, cuộc sống sẽ vẫn sẽ có cách nếu hơi thở cậu vẫn giữ và bàn tay vẫn ấm, yêu cậu và cả những vết sẹo bé bỏng kia
Còn mik bảo là đi trúng cửa hoặc cây
thiet luôn đs 😭
mình cũng từng có những vết sẹo, ở cổ tay, chân, vai,...
khoảng thời gian đó đối với mình vô cùng tồi tệ.
mình mất ngủ và mắt luôn ướt đẫm hàng đêm, những suy nghĩ tệ hại lởn vởn trong đầu mình suốt 24 tiếng của một ngày, quấn chặt lấy mình và làm mình chẳng tài nào thở nổi
mình chọn cách tổn thương bản thân để biến những thứ đau đớn trong tâm hồn mình thành nỗi đau thể xác
lúc đấy, mình chọn những bộ quần áo kín mít từ đầu đến chân, để che giấu những lằn rạch ấy
nhưng cuối cùng ba mẹ mình vẫn phát hiện.
không cho mình cơ hội nói bất kì điều gì, bắt đầu mắng mình xốc nổi, trẻ con, có chút việc cũng làm ra vẻ
và ba mình nói rằng muốn chết lắm à, đòi chặt cánh tay chằng chịt sẹo của mình ra và đòi giết mình
...nhà khi ấy có còn là mái ấm?
thời gian đó, mình quen được một người anh.
anh đến và bằng một cách nào đấy, anh trở thành một ngọn hải đăng, thắp sáng vùng đại dương đen sâu thẳm lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về và xoa dịu những đường sẹo ấy, cả thể xác lẫn tâm hồn
mình quá đỗi may mắn vì đã gặp được anh.
và đến tận bây giờ, anh vẫn ở bên và cố gắng dẫn lối mình đến một tương lai tốt hơn
tương lai ấy, anh hi vọng em không còn những đường sẹo, mong cuộc đời dịu dàng hơn với em
và em mong tương lai của em, có anh.
chia sẻ câu chuyện của mình, cũng mong mọi người có thể kiên trì, dũng cảm viết tiếp câu chuyện tương lai của bản thân, và một lúc nào đó trong đời, sẽ gặp được một người có thể giúp chữa lành những vết sẹo trong tâm hồn của cậu. cảm ơn cậu rất nhiều, vì đã đến với cuộc đời này.
Tớ may mắn khi có một gia đình quan tâm tới cảm xúc riêng của tớ, không tạo ra áp lực gì cả. Nhưng tớ lại không có ai để chia sẻ mọi chuyện, nhừng điều mà cứ mỗi ngày, mỗi đêm tớ lại nhớ đến. Người mà tớ yêu nhất, quan tâm nhất đã không còn là của tớ nữa, họ đi và để lại vết sẹo cả trên tay lẫn trong tâm trí tớ. Cậu rất may mắn khi có một ngọn hải đăng dẫn đường đấy, chúc cậu hạnh phúc nha ❤
mình nghiện việc làm đau bản thân như nghiện thuốc lá vậy. Mình luôn phải kìm nén cảm xúc và chỉ có thể giải phóng nó quá việc cào, cấu, cắt bản thân. Tay mình cũng có rất nhiều sẹo, mình đã dám mặc áo ngắn tay ra ngoài, dám để cho những người khác thấy đống sẹo đấy nhưng bố mẹ mình chẳng hề nghĩ đến việc mình đã tự tạo ra những vết sẹo đấy. Mình phải điều trị trầm cảm suốt 2 năm liền mà chẳng hề có tiến triển tốt đẹp nào cả. Cứ mỗi lần mình tức giận, mình buồn, mình đau khổ thì mình lại tạo ra vài vết cắt, có vết sâu tới mức nó sẽ ở trên người mình mãi mãi
nghe cái tiêu đề đã nhớ lyrics trong bài cardigan rồi
"you drew stars around my scars
but now i'm bleeding"
Giọng chị hay lắm í ạ. Nghe dễ chịu thực sự😚
Những đứa trẻ được sinh ra trong mái ấm sẽ dùng cuộc đời để nuôi dưỡng ước mơ. Nhưng có những đứa trẻ bất hạnh lại dùng cả cuộc đời của chúng để chữa lành vết thương
mn xung quanh mình luôn bảo: '' m mà cx bt buồn á?'' nghe câu đấy mình rất buồn nhưng mình chỉ cười và im lặng. mỗi buổi tối lúc khuya mình đã khóc khóc rất nhiều từ chuyện lúc sáng đến chuyện 2,3 năm trước đến những suy nghĩ trong tương lai mình chẳng thể ngừng khóc việc mình có thể làm duy nhất đó là tự cắn thật mạnh vào tay mình cắn đến mức nó đã chảy máu. nma bây giờ thì ổn rồi mình đã tìm đc những điều mình cần phải thực hiện...
Tớ từng giải tỏa cảm xúc bằng cách làm hại bản thân, mỗi khi tớ buồn sẽ gạch tay , nắm tóc tự cắn tự tát mình, mỗi khi thực hiện xong hành vi tổn hại bản thân mình thấy trong lòng thật thoải mái không biết vì sau nữa. Nhưng mà trên người tớ ko để lại sẹo , từ những vết gạch tay , lúc đó tớ nhát lắm vừa muốn chết đi nhưng cũng rất sợ đau . Nên chỉ rạch những đường dài trên cổ tay không sâu chỉ cho nó chảy màu, tuy không sâu nhưng cũng để lại vết thương , vết thương nông không để lại sẹo. Không có sẹo thể xác nhưng tâm hồn thì chật kín sẹo , tâm hôn của đứa trẻ 11 tuổi cũng chết dần . Đến hiện tại tớ 16 tuổi năm năm sống trong nỗi đau, đã không còn làm hại bản thân, nhưng tâm hồn cũng chẳng còn sống, thời gian trôi qua mình tim mình héo úa , không diễn tả nỗi.
Chúng ta giống nhau
Mình luôn tự hỏi, mình có thật sự hạnh phúc không? Mình được sinh ra với một cơ thể khoẻ mạnh, không xinh mà cx chẳng xấu nhg mình luôn tự hỏi mình có vui thật kh, hạnh phúc thật kh. Sống trg một gia đình phân biệt, cái gì cx đổ lỗi cho mình, có nhiều lúc mình uất ức phải bật khóc to lên. Mình thật sự rất thích cười mặc dù chúng kh đẹp nhg lúc ấy tớ mới thật sự vui vẻ. Mình luôn học cách tha lỗi dễ dàng cho ngkh nhg r họ vẫn lm tổn thương mình. Dần mình cx chẳng muốn lm gì nx, sở thích hay bất cứ việc mình cx thờ ơ và chẳng muốn lmj. Mình cx chẳng còn là người con gái luôn ngoan ngoãn vui vẻ ấy mà giờ trg lời nói của mình toàn sự thờ ơ, mình thật sự kh muốn điều đó nhg giờ mình chịu r, mình kh thể yêu thg lấy cơ thể, cuộc sống này mà chọn cách dấu diếm nó đi. Mẹ mình luôn nói "sao càng ngày càng xấu thế" " cái gì xấu cx đẩy vào hết người m" . Mình thật sự bất lực quá, đã 2 lần mình nghĩ đến chuyện đó r mà mình thật sự chẳng muốn rời đi, nếu đi thật sự rất phiền tới mn, mình sợ họ sẽ chửi mình bất hiếu, hành động dại dột kh có suy nghĩ, họ sẽ nói gia đình mình kh bt dạy con, kh bt quản lí con làm nó có suy nghĩ lệch lạc. Mình tự hỏi nếu mình đi có ai khóc thật sự cho mình kh, có thương lấy cuộc đời của mình kh hay lại nói mình bất hiếu, hành động dại dột. Đến giờ mình vẫn chọn cách sống tiếp, sống vì chính bản thân hay tương lai của mình ❤️🩹
Lúc nhỏ trong xóm mình cũng có 1 chị rạch tay. Lúc đó mình mới 6,7 tuổi đâu biết đó là gì, chị ấy hỏi muốn rạch thử ko, vì thấy miếng dao lam nên mình sợ quá mà bỏ chạy. Sau hơn 25 năm nghĩ lại mình vẫn nhớ hình ảnh đó. Cho nên việc bảo bọc con cái mình nghĩ vẫn nên, đồng hành và làm bạn để giải thích cho con. Đừng để con bị ảnh hưởng bởi những bạn bè khác.
Mình có sẹo, trên mặt luôn. Hai chiếc sẹo dài trên trán làm mình rất tự ti. Sẹo có khi mình chưa nhận thức được về cuộc sống, để rồi khi mình biết thì đã muộn. Nó đã thành sẹo rùi. Tuy mình đã để tóc mái để che, nhưng chỉ che được bên ngoài thui, còn sâu bên trong mình vẫn còn rất ngại, rất buồn, và rất tự ti
Hic giống mình, thực sự nó như một thứ trói buộc cuộc sống mình ấy (nghe hơi quá nhỉ 😢). Muốn làm nhiều thứ, muốn gặp nhiều người, muốn bung xoã ... Nhưng cảm giác tự ti sâu bên trong ấy nó vẫn kìm bước mình hic.
Ít ra sẹo vẫn có thể làm mờ, cải thiện, vv .. và cta xứng đáng có cs tốt hơn, keep going !
Cơ thể tôi chẳng có vết sẹo nào do sự tổn thương của bản thân gây nên cả nhưng tim tôi chằng chịt vết thương mới cũ chồng chất lên nhau
Đúng là lời nói có tác dụng chữa lành 🥰
Mình thật sự rất ghét trào lưu ăn theo mọi người rạch tay rồi truyền bá nó lên internet cho rằng đó là giải pháp tốt nhất.
Bạn ơi nếu thế giới ngoài kia không đối xử tốt với bạn thì cũng đừng vì thế tự tổn thương bản thân mình, hãy yêu thương bản thân và sống vì chính mình.
mỗi khi có ai đó hỏi mình tay bị sao thế kia mình chỉ im lặng không nói, mình biết lấy lý do gì đây khi những vết sẹo ấy chi chít tím ngắt trên cánh tay mình vết sẹo cũ kịp mờ vết thương mới đã đè nên...
nhiều người nghĩ vc tự lm đau bản thân là vc ngu dốt, tự hại nhưng đâu ai bt đó là cách duy nhất mình nghĩ đến sau những lời ăn tiếng nói của bố mẹ, sự thờ ơ của bạn bè cùng khóa khi bắt nạt mình hay những lời "an ủi" cay nghiệt của cái gọi là dư luận đâu?
lời nói dối kinh điển nhất của những bạn có suy nghĩ cùng cực và làm hại bản thân bằng những vết sẹo to và dài chính là "t chỉ bị mèo cào thôi, không sao đâu"
trong lòng đau quá và khi rạch tay cảm giác đau đớn ở cổ tay nó giảm bớt phần nào nỗi đau trong lòng mặc dù biết không nên làm vậy
mình cx từng lm đau bản thân, mỗi lần như v lại làm mik thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng có lẽ từ lần này trở đi sẽ không còn những vết sẹo đó nữa
Cảm ơn vì đã hỏi mình có ổn không vì không có ai hỏi mình như thế cả
em có sẹo ở bên 2 bắp tay, do chính bản thân mình cào và châm lửa vào. Mọi người hỏi sao em lại làm như thế em hay trả lời " người không muốn đau về tâm lý thì chọn làm đau thể xác " đúng là như vậy những nổi đau bên ngoài làm tâm hồn bên trong em có thể dịu đi. Em cố che đậy những vết sẹo nhưng đôi lúc lại muốn mọi người tìm thấy nó để em có thể nhận được sự quan tâm nào đó. Em cũng mong mình không phải có thêm sẹo nữa
chị ơi , phải làm gì , học gì và đọc gì để có được những ngôn từ biểu đạt sâu sắc như chị ạ
mọi người hay hỏi tại sao tớ hay sẽ bươm bướm lên tay, chỉ đơn giản là tớ không muốn gi-t ch-t những con bướm xinh đẹp ấy
Hay quá ạ
Hay quá
7:19
vì sao thế nhỉ ơi , hãy làm về trọng nam khinh nữ đi ạ
ad cho e hỏi, cái bản cover ở cuối video ad cho e xin link dc k ạ, bản cover đó hay quá mà e tìm k ra
Những vết cắt mình từng cắt là cách duy nhất mình có thể làm để có một vết đau bên ngoài, quên đi vết thương trong lòng. cơn đau làm mình tạm quên đi vết nham nhở trong tim
cơ thể mình rất ít sẹo nhưng trái tim mình lại đầy những vết sẹo...
Cổ tay mình có những vết xước ngoài da thôi. Bạn bè thấy, họ hỏi tại sao mày bệnh hoạn thế? Tại tớ không còn lựa chọn khác. Cậu ạ, tớ mệt lắm. Đừng nói nữa, vết xước ngoài da nhỏ thôi, nhưng vết thương lòng vẫn còn đó. Rồi cậu đến, bạn thân của tớ, sẽ hoảng hốt hỏi han, cậu-người bạn cùng bàn bảo xót cho tớ. Nghĩ lại, cảm ơn 2 cậu, tớ sẽ không làm vậy nữa.
hay ghê
Mình góp ý nên để vietsub thấp xuống tí nha
Có cách nào để hết self-harm không..?
Trên cổ tay em cũng có ạ mới hôm qua và đây là đợt 2 em làm vậy.em cũng K muốn nhưng K còn cách nào khác để an ủi bth
Nàoo, có thể cậu cần 1 cuốn nhật ký hoặc 1 người bạn
Cậu mở download tập này đc k ạ
sao nay lâu ra tập mới vậy ạ TT
cảm ơn các cậu nghen
Sách gì vậy ạ, hay quá
Tên sách là "Đám trẻ ở đại dương đen" bạn nhé
Câu chuyện giống hoàn toàn cuộc sống của mình hiện tại, nhiều người nghĩ nhà là nơi để về, nhưng với mình, ngôi nhà này đã không còn hạnh phúc. Những trận cãi vã của cha mẹ, mình luôn ước gia đình được vui vẻ, quây quần bên nhau ăn cơm nhưng dường như bữa cơm trọn vẹn đã không diễn ra suốt mấy năm qua.
Nhưng lạ thay là nó lại khiến chúng mình khá hơn. Theo một cách nào đó.
tay mình vẫn còn sẹo, nó nhắc mình về việc mình vẫn tồn tại và mình vẫn đang cố gắng.
Mình cũng từng như thế nhưng lại bị mn xa lánh kì thị.....
Đúng tôi vẫn ko đáng nhận được một từ thương
Không ai xứng đáng với chữ ghét hết và tất cả mọi người đều xứng đáng với chữ thương ❤
may mắn khi nhà có nuôi mẹo
cậu ấy vẽ lên đó những vì sao✨
Cho mình hỏi bài này ai cover vậy
Những vết sẹo trong tim k thể lành
hồi lúc làm đứt một ngón tay, mình nghĩ là do tay mình có vết hở nên mọi đau đớn buồn phiền mình đều bay đi hết mà-))
Mình có 1 vết sẹo trên bàn tay, vết sẹo đó là do mình tự cào nhưng đến lúc mẹ mình hỏi thì mình nói mình bị ngứa nên gãi rồi bị z luôn. Mắc cười thật =))
1:28
Mình không dùng thứ gì, mình dùng bàn là và nhân lúc mình ủi quần áo cho bố, để khi bố mẹ hỏi, mình sẽ nói rằng do bình bất cẩn
Sao cô ấy giống mình vậy nhỉ?
Có một thời gian tớ cứ cáu hay bị gì đó là cào cấu tay. Đồng nghiệp thấy tay tớ cứ hỏi nhà nuôi mèo à :3 mèo cào à :3 tớ thì khá sợ chó mèo nhưng vẫn ừ đại và bảo kệ em đê. Thà ừ đại còn hơn nói ra, vì nói ra cũng chẳng ai hiểu, khéo còn rước về 1 đống dạy đời, chỉ trích.
có nhiều người hỏi tớ, nhưng tớ lại cảm thấy không biết trả lời sao cho phải, tớ không dám nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên, hay dị nghị. tớ chọn che giấu, tớ nói rằng đó chỉ là mèo cào thôi. nhưng chẳng hiểu sao, những khoảnh khắc ấy, tớ thấy mình hèn nhát vô cùng.
Em đnag chill nhạc nền cái c đổi nhạc nền 😖😖
Nhạc cuối vid là gì vậy ạ
Ai cx có sẹo hết có thể ghét hoặc thích nhưng vết sẹo chính là thứ phải có , tôi có 1 ng bạn trầm cảm sẹo ấy rất xấu.... và tất cả mn điều v
Tớ đã có một vết cắt ở cổ … ở cổ chân .. nhưng tớ vẫn sống … tớ đã bơi vào bờ bằng những trải nghiệm muốn sống
tui có vết sẹo trên mặt lun lâu lâu nhìn thấy tự ti😬😬
tôi có sẹo chính là vì tôi chạy xe bốc đầu
ai cho t xin link nhac dc k
🥰🥰🥰
🙂 sẹo trên người tôi toàn bị mèo cào ko chứ có cái mô tê j đâu
lỡ ngôi sao rời đi thì sao....
ngày hôm nay mình không ổn lắm 😢
Đằng sau những vết sẹo của tớ là do bố mẹ tớ tạo ra.
Ơ nhỡ những cánh sao đó đâm mình chảy máu thì sao
we are all stardusts
bây giờ chết thì thôi vì dù gì cũng chết
Hnay tớ k ổn 1 xíu nào.