Dear my sunshine, Tớ từng đọc ở đâu đó rằng "Khi bạn mơ về một ai, đó cũng chính là lúc họ đang dần lãng quên bạn". Chà, không biết điều đó có phải sự thật không nhưng có lẽ trong lòng cậu, tớ đã không còn vị trí nữa rồi. Ta gặp nhau lần đầu khi mới là các cô cậu học trò Tiểu học. Cậu rất đào hoa, thu hút nhiều con gái bởi vẻ ngoài đẹp trai và thành tích học tập xuất sắc. Dẫu vậy, ấn tượng đầu tiên của tớ về cậu cũng chả có gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là một đứa giỏi Toán nhất lớp đôi khi có phần ngỗ nghịch, chuyên bày trò cho bọn con trai đi chọc phá. Nhưng từ ngày này qua ngày khác, khi vị trí ngồi của chúng ta khá gần nhau và tớ có cơ hội tiếp xúc với cậu nhiều hơn, dần dà, sự tinh nghịch của cậu đã ghi một dấu ấn đặc biệt trong lòng tớ. Và cứ thế, cứ thế, tự khi nào mà tớ cũng chẳng biết, trái tim tớ đã nhen nhóm một cảm xúc mãnh liệt đến khó tả, phải chăng tớ đã va vào chiếc lưới tình ngọt ngào mà cậu chỉ bất cẩn giăng ra...? Từ thời điểm đó, ánh mắt cùng toàn bộ sự chú ý của tớ đã dồn cả về người con trai thú vị ấy. Tớ cố gắng hết sức thi đỗ vào cùng một trường cấp hai với cậu. Khoảnh khắc tớ nhận ra chúng ta lại một lần nữa được học cùng nhau, cậu không biết tớ vui và ngạc nhiên đến thế nào đâu. Tớ đã nghĩ đây là duyên số, tớ đã mường tượng rằng có phải ông trời thương những năm tháng đơn phương của tớ không, có phải ân huệ trời ban này sẽ giúp mối quan hệ của chúng ta tiến triển không? Tớ chẳng rõ nữa, nhưng có lẽ, đó là những ngày tháng cuộc đời tớ tràn ngập ánh dương. Cũng trong những năm cấp hai, cậu đã hồi âm lại tình cảm của tớ. Tớ hạnh phúc đến nỗi muốn hét lên cho cả thế giới biết tâm trạng lúc ấy. Chúng ta đã có với nhau những kỉ niệm đẹp, đẹp đến nỗi tớ sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng là một giấc mơ hết đỗi rực rỡ, tựa hồ mọi giác quan trong cơ thể tớ đều bừng nở để nếm trải hương vị của tình đầu... Tớ thật sự rất hy vọng vào mối tình này đấy. Thế nhưng, hiện thực phũ phàng lại đột ngột dập tắt những hạt mầm ánh sáng tớ gieo rắc trong trái tim. Tớ và cậu ngày càng ít nói chuyện hơn. Tớ có thật nhiều điều muốn nói với cậu. Tớ muốn tâm sự cùng cậu ngày hôm nay của tớ, muốn bày tỏ rằng tớ yêu cậu thật nhiều, tớ muốn giãi bày hết thảy mọi thứ nhưng tớ không đủ can đảm. Tớ xin lỗi, vì cái tính khó thể hiện cảm xúc của tớ mới đẩy cậu ra xa, xa mãi để rồi sau này khi nhìn lại, tớ mới hối hận vì đã quá nhút nhát. Chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại với nhau nữa, tớ tự trách bản thân đã để lỡ cơ hội duy nhất tiến về phía cậu. Cậu chỉ lướt qua cuộc đời tớ một khoảng thời gian ngắn ngủn nhưng lại khắc ghi vào sâu trái tim tớ dư âm đẹp đẽ nhất: Đó là lần đầu được yêu. Cũng lâu lắm rồi nhỉ, cả hai chẳng còn chút gì dính dáng tới nhau nữa, thậm chí chỉ là đôi ba câu xã giao như bạn bè bình thường cũng không thể. Tớ vẫn nuôi nấng một hy vọng hão huyền rằng đôi ta sẽ có ngày tái ngộ, dù xác suất có nhỏ đến mức nào đi chăng nữa. Và trải qua hai năm, tớ mới một lần nữa được nghe bạn học kể chuyện về cậu. Bạn ấy nói cậu có người trong lòng rồi. Cậu biết không, tớ đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn để đối mặt với thực tại sau khi sống vùi mình trong quá khứ quá lâu. Tớ chẳng biết làm gì nữa, cứ thất thần hệt như một chấp niệm to lớn bị phong ba bão táp cuốn lấy, xé ra từng mảnh vụn. Tớ cố an ủi bản thân rằng tớ không thích cậu nữa, tớ mong cậu được hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Sau vài tháng, tớ cảm thấy tinh thần mình đã ổn hơn, và hình như vượt qua nỗi đau không khó như tớ nghĩ. Giờ đã bước vào năm học cuối cùng của trường cấp hai, cả tớ và cậu đều đang tất bật học tập trong các đội tuyển của trường, cũng là để chuẩn bị cho kì thi vào trung học phổ thông sẽ diễn ra vào sang năm. Tớ cũng không còn nhiều thời gian lo nghĩ vẩn vơ như trước đây nữa, mọi thứ đều phải ưu tiên việc học. Mục tiêu của cả tớ và cậu đều là ngôi trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc đáng mơ ước nhỉ. Tớ mong cậu sẽ rèn được tính chăm chỉ và cẩn thận hơn, đừng vì những sai lầm nhỏ nhặt mà làm mất điểm. Còn tớ, có lẽ tớ sẽ phải quyết tâm gấp 100 lần hiện giờ đấy. Chúng ta đều làm như vậy vì những hy vọng lớn lao, phải không? My sunshine, khoảng thời gian được bên cậu là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ, tớ nói thật đấy. Nếu có thể gặp lại cậu một lần nữa, tớ chắc chắn sẽ nói vậy, hơn nữa, đây là lần đầu tiên tớ thích một người lâu đến vậy và cũng là lần đầu tiên tớ thích một người nhiều khuyết điểm đến vậy, thích đến nỗi biết rõ tình cảm của mình sẽ chẳng đi về đâu vẫn cố chấp lưu giữ những hình ảnh của cậu trong từng giai đoạn trưởng thành. Dẫu biết càng dõi theo, tình cảm của tớ sẽ càng sâu đậm nhưng nếu không khắc ghi bóng dáng của cậu, tớ sợ ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội nữa... Nét tinh nghịch đã làm bừng sáng cả tuổi học trò của tớ, có lẽ cả đời này tớ sẽ chẳng còn gặp được ai rực rỡ hơn thế nữa đâu. Cảm ơn và xin lỗi - tình đầu của tớ!
bạn này viết xúc động quá, chị chuẩn bị khóc r đây, chúc em thi đậu vào trg e mong muốn nhé, bài viết của e lm chị nhớ đến mối tình đầu của chị quá trời, hi vọng trong tương lai e sẽ gặp đc một người con trai tốt e nhé😇🥰
Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức, mình cũng không muốn xoá bỏ những kí ức về người ấy. Quả thực, yêu đơn phương khiến mình đau lắm, cũng nhiều lúc vô tình gặp nhau, mình muốn chạy ra phía người ấy, ôm lấy và bảo với cậu ấy rằng" tớ nhớ cậu nhiều lắm í", mà cũng chẳng có đủ tư cách và dũng khí để nói ra điều này. Nhiều lúc trước khi đi ngủ, mình nghĩ về cậu ấy, tưởng tượng những lúc gặp nhau hay nhớ lại những ngày tháng học, thi cùng nhau, khiến mình lúc cười, lúc khóc. Mối tình đầu đơn phương ấy đi cùng mình cả những tháng năm về sau, cậu là động lực để mình cố gắng mỗi ngày. Vẫn còn nhớ, mình đã từng quyết định học đội tuyển toán để được hỏi bài cậu, trong khi môn thế mạnh của mình là tiếng Anh, mình cũng đã từng đi qua nhà cậu rất nhiều lần, chỉ mong được nhìn thấy hình bóng của cậu. Cậu đã khiến mình rất buồn, cũng tổn thương nhiều lắm chứ, nhưng mình chẳng biết làm thế nào để ngừng thích cậu cả. Cũng đã sáu năm trôi qua rồi, giờ mình cũng đã lên cấp ba, nỗi nhớ cậu cũng nguội bớt, tớ có thêm nhiều bạn mới, nhưng có lẽ cậu vẫn mãi là" forever crush". Có lẽ tớ đã gặp một người quá xuất sắc khi quá trẻ, nên bây giờ và có lẽ cả sau này vẫn sẽ mãi vấn vương nhớ về cậu. Nhưng tớ sẽ gặp một người yêu thương tớ, và khiến tớ hạnh phúc mỗi ngày, cậu nhỉ! Cảm ơn cậu đã là một phần của tuổi trẻ tớ, cảm ơn vì cậu đã từng là động lực để tớ cố gắng, giúp tớ trở nên tốt hơn mỗi ngày. Cảm ơn cậu đã giúp tớ tin vào bản thân, và nỗ lực để đậu vào ngôi trường mơ ước. Do vậy, mình không muốn quên đi những kí ức về cậu, không nỡ bỏ đi những cảm xúc này. Cảm ơn Vì sao thế nhỉ vì chiếc podcast hay và sâu sắc đến vậy. Mình rất mong được nghe những podcast của VSTN
Mình không muốn quên, mãi mãi không muốn quên người ấy. Cho dù sau này mình có gặp thêm được người khiến mình yêu nhiều như cậu ấy, mình vẫn sẽ luôn cất cậu ấy vào nơi sâu nhất trong chiếc hộp Pandora của trái tim mình. Nếu nhân duyên kiếp này chưa đủ dể chúng mình đường đường chính chính đứng bên cạnh nhau, thì tớ sẽ chờ kiếp khác, tớ sẽ vượt qua hàng ngàn dặm hải trình, vươn tới vũ trụ ấy để được thật sự gặp cậu, chạm lấy cậu, để mở nắp “chiếc hộp” cũ kĩ tớ đã chôn sâu vào trái tim suốt bấy nhiêu thời gian mà một lòng một dạ nói, “em yêu anh”.
Mình k tin có kiếp sau nhưng mình cũng k muốn quên họ vì cảm xúc đó là thật mình yêu họ là thật,k cần bt vì lý do j mà dừng lại nhưng k oán k hận. Tớ vẫn nhớ cậu, cậu là người đời này tớ k thể quên
@@cacakhi9752 đơn giản vì không thể c ạ, thật cay đắng, nhưng sự thực là không thể. 2 trái tim, 2 thế giới, 1 bức tường quá đỗi to lớn, to lớn đến nỗi tôi của kiếp này vĩnh viễn không thể vượt qua được.
Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức, mình cũng không muốn xoá bỏ những kí ức về người ấy.Ng ấy đã cho mình một góc nhìn khác về cuộc sống này,mình trc đây khá lầm lì trầm tính nhưng kể từ cậu ấy bước vào đời mình thì nó như bước sang 1 trang mới.Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ về cậu ấy mình vẫn đau lòng, trách bản thân sao lúc đó ko mạnh mẽ lên sao lúc đó ko thổ lộ với cậu ấy để rồi h phải nhìn cậu ấy hạng phúc bên chàng trai khác.Cũng nhờ những suy nghĩ trên mà mình đã có động lực thay đổi bản thân và bước tiếp trên quãng đường còn lại.Nếu giờ gặp lại cô gái ấy mình sẽ cảm ơn cậu ấy vì đã đến với cuộc sống của mình dù chỉ là 1 chặng đường ngắn nhưng đã làm mình trưởng thành hơn hoàn thiện hơn và thổ lộ "TỚ THÍCH CẬU RẤT NHIỀU"
Giữa hàng vạn người ngoài kia gặp được nhau thì đã là cái duyên, dù để lại niềm vui hay nỗi buồn thì nó đều là một phần của cuộc đời mình nó là thứ giúp mình trưởng thành hơn nhiều, nếu có thể xoá bỏ đi những ký ức thì mình cũng sẽ không làm vậy !!
Neu ko co chuyen nay xay ra vay la cu lặng lẽ va mất nhau đung ko..nhung mình cung tung noi ro la minh thich ban Nhung ban chon im lang va tu đau ban noi ban co gđ roi ma,minh ko the chen vao dduoc,Va cung chang nghi j hon la chi biet nhau bbe quy nhau vay thoi
Thương một người 9 năm nhưng không dám nói. Khi đã bỏ lỡ, đến giờ cũng xa nhau được 4 năm, khi đã nghĩ t đã quên được người đó, vì kiểu cũng không buồn phiền hay ảnh hưởng gì đến cuộc sống, cứ chôn trong lòng thôi. Cơ mà chẳng hiểu sao thi thoảng cứ hay mơ đến, đều là những giấc mơ dài thật dài. Trong giấc mơ, t nhận thức được rằng ồ mình lại mơ đến người ta nữa rồi, định lướt qua nhưng chả hiểu sao lần nào cũng lại phải lòng người ta mãi, không dứt được :( Khi thức rồi đến mặt còn nhớ không rõ, nhưng trong mơ tất cả đều rõ ràng đến lạ. Từ mặt mũi, tính cách đến cả mùi hương quen thuộc mà t cứ ngỡ đã quên tự bao giờ. T vẫn luôn nghĩ rằng mình ổn cho đến khi nhận ra rằng 4 năm xa cách, cũng ròng rã 4 năm t chưa tìm được cho mình người mình muốn thương, chưa ai có thể mang đến được cho t cái cảm giác mà người ấy mang lại. Cứ nghĩ mình vẫn ổn nhưng thực ra lại chưa bao giờ. Giờ 2 đứa đều có cuộc sống riêng, mối tình đó chỉ riêng t ấp ủ nên t nghĩ người ta chẳng vương vấn gì ở t như cách t nhớ người ta cả. Mà nếu có cơ hội gặp lại, chắc chắn t sẽ vẫn thương, nhưng sẽ vẫn lại không dám nói ^-^ Nói chung là bữa giờ cứ buồn buồn nên tâm sự cho thỏa vậy. Cảm ơn kênh rất nhiều!
Nghe xong podcast này khiến mình đau lòng quá, hôm nay là ngày cuối cùng của mình được gặp mối tình đơn phương tuổi 18t, mình thật sự hạnh phúc vì đã được gặp gỡ, quen biết cậu.
Lần đầu gặp cậu năm 14t , ấn tượng với tên của cậu rồi đến tính cách tinh nghịch,vui vẻ,tinh tế.Nói chuyện với cậu rất vui và thoải mãi. Thật may vì tớ đã đi chùa, ăn,xem phim với cậu. Cùng đỗ chung một trường cấp 3 với cậu, cố tình đi qua lớp cậu để có thể ngắm cậu và cũng thấy cậu đang ôm người khác . Có lẽ thứ tình cảm này chỉ đơn thuần là tình bạn chứ không phải là thứ tình cảm tớ mong đợi từ cậu. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết yêu thầm là gì? Thích một người là như thế nào? Cảm ơn đã đến
Bây giờ là 2h sáng và mình vô tình nghe được chiếc podcast này. Có lẽ là thông điệp vũ trụ, vì mình nhìn thấy chính bản thân trong từng câu chữ, cảm ơn vì chiếc podcast này đã được tạo ra ❤
Vũ trụ gửi gắm tín hiệu là hãy quên đi. Người ta không thích, đã từ chối như vậy thì níu kéo có được gì. Làm họ khó chịu và tệ hơn là khinh bỉ mình thôi. Tập trung phát triển bản thân để xứng đáng với những điều tốt đẹp. ❤
Mình không hối hận vì đã thích cậu ấy, dù cho đây chỉ là 1 mối tình đơn phương. Cũng 7 năm rồi không gặp lại nhưng chỉ cần nhớ đến cậu thì trái tim mình không kìm được mà rung động như thuở đầu
cảm ơn cậu, tớ vẫn đã và đang nhớ một người. nhưng nghe xong tớ thấy nhẹ lòng hơn nhiều. hoá ra ai cũng giống tớ. tớ cũng bắt đầu học cách chấp nhận, rằng: it is not a break up, it is a let go. khi cậu yêu 1 người và cậu biết họ cũng yêu cậu, nhưng đã đến lúc cậu phải rời đi, vì chính bình yên của cậu. ❤
Không phải thiếu cậu thì tớ sẽ không sống nổi, tớ vẫn sẽ vui vẻ, vẫn sống tích cực, vẫn là một cô gái xinh đẹp và yêu đời thôi. Chỉ là khi mà đi qua một góc nơi làm việc hai đứa từng gặp nhau, hay là trong một khoảnh khắc bất chợt nào ấy, khi mà cuộc đời không dịu dàng với tớ, tớ sẽ tủi thân một chút và ước rằng giá như có cậu ở đây và ôm tớ một cái. Có thể sau này tớ sẽ lại yêu thôi, nhưng mà dù được quay ngược thời gian trở về lần đầu tiên hai đứa chạm mặt nhau, tớ vẫn mong muốn gặp được cậu. Dù thế nào vẫn thật cảm ơn cậu đã chạm đến trái tim khó bảo của tớ. Luôn mong cậu vui vẻ và hạnh phúc🍀
@@thanhphu9410 hồi xưa ẻm crush của tui toàn chủ động trước còn nói mấy câu tán tỉnh ngọt như đường tui đổ liền =)))) xong nhiều chuyện xảy ra cái ẻm làm tui thất vọng quá tui block luôn, kiểu tui bị làm tổn thương nhiều nma vẫn cứ nhớ ẻm, thật sự cũng ko hiểu nổi, mà chắc ẻm ko nhớ tui đâu trời ơi
@@TheNguyenPhamGiaôi giống tui quá 😢 không biết có phải là đang đâm đầu vào redflag không nma nay quá tụi mình k còn cơ hội gặp lại nên phần nào tui cũng nguôi sự crush r, nói vậy cứ mỗi lần nhớ là 1 lần đauu
Yêu đơn phương chính là luôn kiếm tìm hình bóng bạn trong đám đông nhưng khi chạm mặt lại giẢ phớt lờ.Bao ngày k gặp cứ ngỡ tôi đã quên nhưng hoá ra từng chút từng chút tôi đều k thể buông. suy cho cùng cũng chỉ là bản thân tôi tự đa tình rồi tự nguyện đau. Nhưng tôi luôn cảm ơn vì bạn đã đến và cho tôi trải nghiệm mà tôi chưa bao giờ có trước đây, tôi và bạn dù không thể bên nhau nhưng đời này, tôi đã dành cho bạn vị trí mà bạn ko cần tranh giành với ai. HN lại chuẩn bị lạnh nữa, giữ sk nhé Bạn của tôi, Hoàng Hải❤
Khi mình nhớ một người, vũ trụ có gửi nỗi nhớ đến người đó không? mình nghĩ là có, khi nỗi nhớ đó đủ lớn, khát khao được gặp, được nghe giọng nói đó, ... nỗi nhớ đó đã được gửi lắm qua những giấc mơ, mơ thấy họ đến, ngồi đó, với ánh mắt đó, và rồi khi thức giấc, cố gắng nhớ lại những chi tiết, gương mặt đó trong thế nào. Vì sợ, sợ một ngày sẽ quên đi gương mặt, ánh mắt và giọng nói đó.
Mình rất nhớ một người, nhớ đến điên dại, nhớ đến bật khóc vì không biết phải làm gì. Một ngày không gặp đều sẽ nhớ đến không chịu nỗi, nhưng mình chẳng biết làm gì cả, chỉ âm thầm, lặng lẽ nhớ đến đau lòng.
Tôi sẽ không xóa bỏ bất cứ 1 ký ức nào cả, vì cô ấy là tất cả quãng thời gian thanh xuân của tôi. Nếu có kiếp sau, mong rằng chúng mình sẽ lại có duyên gặp gỡ và yêu nhau. Và cái kết sẽ trọn vẹn hơn bây giờ. Bình yên nhé...bánh bèo của anh.
Không phải ai cũng can đảm như cậu , có thể chấp nhận thầm thương một người lâu đến như vậy , nhưng đã lâu như vậy mà không có kết quả thì cũng nên dừng lại thui
yêu được người mới thì sẽ sớm quên thôi bạn, nếu chấp niệm k tìm hiểu người mới thì k quên được đâu. Quen dc đúng người thương mình thì tưởng không dễ quên ai dè quên dễ k tưởng.
Mình không bao giờ muốn quên người ấy ...mãi mãi mãi không muốn quên .Người đó là thanh xuân của mình tuy không thể đến với nhau nhưng người đó còn chẳng biết sự tồn tại của mình.Nếu kiếp sau có duyên với người đó tớ sẽ cố gắng...Em ấy duy nhất là Bạch nguyệt quang duy nhất và cuối cùng của tớ...
Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức mình vẫn lựa chọn sẽ k xoá kí ức về cậu ấy mặc dù yêu đơn phương nó đau lắm nhưng cậu là nguồn động lực để mình trở thành 1 phiên bản tốt hơn mình cảm thấy được sự trưởng thành hơn trong bản thân mình và mình vẫn luôn biết ơn vì đã được gặp và được yêu cậu ấy trong cuộc đời của mình ❤
Cậu đã dạy tớ yêu và cách hiểu cảm xúc của người khác. Những ký ức đó đã tạo nên một phần quan trọng trong cuộc đời của tớ và giúp tớ hiểu rõ hơn về bản thân và thế giới xung quanh. Cho dù tớ quyết định xoá bỏ hay giữ lại những ký ức này, chúng vẫn sẽ mãi là những khoảnh khắc đáng nhớ trong trí nhớ của tớ. Vì những trải nghiệm đặc biệt và cảm xúc mà người đó mang lại cho tớ, tớ sẽ không bao giờ quên được cậu.
Cung chi la thoáng qua thoi ma..chac gi gap nhieu nhu Nhung nguoi ban tung quen,se quên nhanh thôi..ban xung đang gặp dduoc nguoi tốt va gioi Giang xinh đẹp , mình lớn tuổi rồi , ko còn hoan hao nhu ban mong muốn, mình cung vi thuong ban chỉ muon ban dduoc vui va hp dduoc song thoai mai hon thoi..còn mình thì mac ke minh đuoc ko?ban thi ko thieu ma roi ban se quen minh nhanh thoi
Minh ko thich ai vi Minh ma gap nhieu trac trở kho khan dden vay đâu..thâm chí nt còn lén lút, ko dam cong khai thua nhân lam gi cung phai duoi quyen nguoi khac..Minh ko giong nhau
E se ko bjo quên a đâu. Thực sự e rất nhớ a. Nghĩ thôi ma e da muốn khóc rồi. Cảm on a đã đến bên e. Thời gian đó e dc sống chính la e. Thực su rất vui vẻ va hp. ..........nho vũ tru gửi noi nhớ này tới a. Nhớ a nhiều
em nhớ anh mà đau trong lòng từng cơn quặn thắt khi nhớ đến, em không hối hận vì từng thích,em hối hận vì đã tin anh,dù sao cũng cảm ơn đoạn tình cảm này dù là vui hay buồn...
Có điều đúng và có điều không trong podcast này. Tình cảm vốn có nhiều dạng hình hài, ở mỗi giai đoạn đời người khác nhau sẽ khác nhau. Tựu chung chỉ cần bản thân ổn là được. Đôi khi tuổi trẻ là để những điều ngu ngốc xảy ra, hay người ta hay nói là tự làm khổ mình ấy. Nhưng nếu không có những sai lầm, đau khổ và lạc lối thì không bao giờ có được hiện tại. Cuộc sống vốn là một bài học mỗi ngày mà ☺. Thanks for podcast
Mình vô tình nghe được chiếc podcast này. Mình thực sự thấy bản thân mình trong đó. Tuy chưa thực sự buông bỏ được nhưng mình mãi mong người đó có thể vui vẻ. Cảm ơn về chiếc podcast này
Nếu có cỗ máy thời gian mình vẫn xin xoá đi tất cả những kí ức với tất cả những người yêu cũ của mình, mặc dù mình biết họ đã dậy cho mình bài học và giúp mình trưởng thành nhưng với bản thân mình mình cũng muốn xin phép vũ trụ rằng những món nợ này kết thúc tại kiếp sống này là đủ rồi, xin đừng hẹn gặp lại nhau ở kiếp sống khác nếu có , cảm ơn podcast❤
Tớ gặp cậu năm 14t khi kì thi c3 cbi đến , có lẽ kỉ niệm về cậu trong kí ức tớ quá nhiều . Cậu thì học giỏi đủ tiêu chuẩn vào 1 ngôi trường tốt còn tớ thì lại không như vậy , ước mơ gặp cậu lại chẳng thể . Tạm biệt cậu thiếu nhiên năm ấy tớ từng rất thích , chúc cho chúng ta cùng đỗ cấp 3
mình từng nghe một câu hát “happiness only ends when I stop dreaming”, đối với mình, hạnh phúc ở trong những giấc mơ. Vì sao? Vì trong kia ức mình vẫn còn mãi 1 hình bóng tận 8 năm r, nếu có nhớ thì cũng chỉ là được gặp cậu ấy trong giấc mơ. Thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, nói nhớ không hẳn là nhớ, nhưng không thể quên
giọng bạn hay thật đấy, mình nghe giọng bạn lắm nghe mãi nghe mãi thấy cũng thấy thích. Bài hát cuối cung cũng thật hay. Đâu cần phải cố quên một người, dù người đó cậu thấy có sâu đậm với cậu hay không, nhưng khi học bước vào cuộc đời cậu cũng sẽ để lại cho cậu một vài ký ức, đôi khi cậu thấy nực cười, và thật bất ngờ khi sao khi không lại nhớ đến nhỉ. Nhưng rồi cậu lại mỉm cười và hiểu thật hay khi chúng ta có nhiều chuyện để nhớ nhớ đến
Dù thế nào, tôi vẫn sẽ ko xóa kí ức người tôi yêu. Người đó có thể là người khiến tôi đau đớn nhất, cx là người khiến tôi thoải mái nhất. Nhưng ít ra, nhờ có người đó mà tôi mới biết bản thân ko hề vô tâm, vẫn biết yêu như 1 người bình thường, vẫn biết quan tâm đến người khác. Nhờ có người đó mà tôi biết mình cần phải làm gì. Nhờ việc xa cách(có thể là mãi mãi), mà tôi mới thấy sự bất lực của bản thân, thấy được mình nên làm gì để ko còn cảm thấy cái sự bất lực này lần nào nữa. Ko rõ tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất nỗi đau chia cách này là minh chứng cho việc tôi đã biết yêu 1 ai đó, và vẫn sẽ nhớ đến người đó 😢
dẫu có một cỗ máy thời xoá đi một kí ức của mình thì mình sẽ lựa chọn giữ nó, bởi tình yêu ấy đã cho mình thấy tình yêu đẹp và đáng giá đến như thế nào, dẫu giờ đôi khi mình vẫn hơi nhói đau nhưng qua video mình nghĩ nỗi nhớ ấy đã nhẹ hơn phần nào... cảm ơn tập podcast của VSTN 🥰
Nỗi nhớ của mình đã ấp ủ suốt những năm cấp ba. Mình đơn phương 1 người mà dù muốn tỏ tình cũng không thể. Một phần là do không dám, đằng khác chắc là do không thể dù biết anh vẫn độc thân. Mình và anh cũng từng rất thân nhưng sau đó hai người dần xa cách. Biết là không nên nhưng anh là giáo viên dạy mình suốt 3 năm đằng đẵng. Muốn quên cũng không được mà muốn tiếp tục cũng không xong. Nhưng chắc rằng sau khi chia tay năm cuối cấp này, mình sẽ thừa nhận tình cảm với anh. Cảm ơn VSTN đã cất tiếng lòng và xoa dịu đi phần nào nỗi đau của mình.
Thật may mắn khi cuộc đời tớ được gặp ai đó, dù vui hay buồn tớ luôn trân quý và biết ơn. Cuộc đời không có giá như, thì , là... mỗi người đến đều cho chúng ta bài học riêng, đừng mãi cắn rứt khi lỡ làm sai, thay vì vậy hãy yêu thương nhau khi còn có thể 🥰
Gửi người ấy. Ngày xưa bạn thích mình, nhưng vì hồi đấy bản thân mình rụt rè cũng như chỉ muốn tập trung học hành nên mình đã phần nào xa lánh bạn. Bạn biết k, trong lòng mình lúc đó cũng có cảm tình với bạn, nhưng mà nó k đủ dũng khí để thộ lộ, nhục nhã làm sao. Mình cũng nghĩ thứ tình cảm trẻ con sẽ chóng vánh phai tàn nhưng không, giờ cũng đã gần chục năm r, nó vẫn vấn vương đâu đây. Mình xin lỗi bạn vì ngày xưa đã làm tổn thương bạn, cũng như tự làm tổn thương mình. Mong bạn có một cuộc sống thật hạnh phúc nhé! Gửi người bạn xưa N.P
Từ vid này mà mình nhớ đến cậu ấy nhiều hơn, mình cũng từ đây mà tỏ tình cậu. Nói ra để cậu biết chứ cũng không mong cầu gì cả, cảm ơn cậu vì đã là 1 phần quan trọng trên con đường mình bước đi. Tớ sẽ mãi dõi theo cậu, cảm ơn và hẹn gặp lại (nếu ta có duyên).
Tớ kh biết có phải là yêu hay kh. Tớ và anh chưa từng gặp mặt ở ngoài đời vì khoảng cách địa lý quá xa, mà nếu có gần tớ cũng chẳng dám gặp. Tớ và anh cũng chưa từng xem ảnh của nhau mà chỉ đơn giản là trò chuyện mỗi ngày. Vào giai đoạn bất ổn nhất tớ từng trải qua, tớ gặp được anh. Anh là bác sĩ tâm lý và cũng là người xuất sắc nhất tớ từng gặp. Đồng thời anh là người luôn lắng nghe, tôn trọng cảm xúc và suy nghĩ của tớ. Và mọi việc anh làm kh vì lợi ích, vì anh muốn giúp đỡ mọi ng và trong đó có cả tớ. Tở chẳng biết đấy có phải là tình yêu kh, nhưng mỗi khi trò chuyện cùng anh cảm giác ấm áp lắm. Chưa từng có ai cho tớ một trải nghiệm tuyệt vời như vậy. Năm cũ qua rồi tớ quyết định để tình cảm ấy ở lại. Anh tuyệt lắm, tớ có với cũng chẳng được. Đúng như câu ngta thường bảo tuổi trẻ kh nên gặp ng quá xuất sắc, nếu kh cả đời sẽ vấn vương. Tớ chỉ muốn chia sẻ cảm nhận riêng mình tại đây. Mong rằng sau này có xem lại, tớ sẽ có câu trả lời cho chính mình 💗
Mình từng bị bắt nạt. Lúc mình còn học mẫu giáo, mình hay khóc một mình, vì bị chọc ghẹo và vì k ai muốn chơi với mình hết. Có lần mình khóc trong góc lớp, một bạn nữ xinh như thiên thần đến gần chổ mình rồi nói là, bạn ơi ra chơi với mình. Từ lúc đó, đến mãi năm cấp 2 mình vẫn thích ngồi nhìn bạn ấy. Mà có vẻ bạn ấy cũng thích mình, bọn mình hay nắm tay nhau đi về, nói chuyện với nhau cả ngày k chán. Đến khi có đủ tự tin, muốn đc bên nhau k cần biết đến bao h, thì bạn ấy đi mất. Bạn ấy đi theo gia đình đến nơi khác sống, rồi mất dần liên lạc. Vào ngày sinh nhật bạn ấy, mình luôn nhắn một tin nhắn chúc mừng, nhưng k bao giờ còn có hồi âm nữa. Chẳng biết bé gái năm đó đến làm bạn với mình giờ ra sao, nhưng đối với mình, cô bé ấy vẫn là thiên thần, là người có nụ cười đẹp nhất mình từng thấy.
Thật kì lạ, trong khi bản thân muốn quên đi cảm xúc vấn vương ấy đôi lúc muốn chúng biến mất đi nhưng khi đối diện với câu " có muốn xóa ký ức ấy không?" bản thân lại muốn giữ lại tất cả.
Dường như những gì bạn nói đều đúng cả. Cho dù chia xa, nhưng mùi hương của ai đó có thể khiến mình nhận ra ngay lập tức ngay khi ng đó xuất hiện. Mình đã quên rồi, nhưng những kỷ niệm buồn là bài học, vui là động lực cho mình mai sau. Chỉ là đôi lúc mệt mỏi nhất, mình gào khóc và ước có họ ở bên nhưng thực tại thì không thể. Trả lời câu hỏi của bạn, có lẽ Mình sẽ không chọn quên đâu, vì ít nhất đó là thứ mà mình có chung với ng đó, là nh gì mình đã trải qua. Nỗi đau cũng là quá khứ và hiện tại, niềm vui, niềm hạnh phúc cũng sẽ sống mãi cùng chúng ta.
mình nhớ cậu ấy lắm, cậu ấy là tình đầu của mình, là người giúp mình sống 1 cách tích cực, là ánh dương sáng rọi vào tâm hồn tăm tối của mình. Vì mình quá nhu nhược mà làm mất cậu ấy, mình hối hận, dằn vặt rất nhiều, nếu có cơ hội qlai chắc chắn mình sẽ chạy thật nhanh ôm lấy ánh dương rạng ngời ấy và trân trọng nó như báu vật quý báu của riêng mình
Nếu a còn yêu thương và dành trọn vẹn cho 1minh e,e luon chờ đợi va đon a đợi a Giang vong tay ôm e vao long nguoi e yeu nhat , e nho cam giac Ben canh nguoi đan ong đo tuy ho luôn tránh né ko them nhin tôi bo mac toi Nhung toi cung van thich và nho cam giac đo..nhung xin a đung bat e phai tu giac tim toi a nua..e la con gái mà,e la con nguoi e biet đau e co trai tim e so bi đua gion Phan bội xin a đo đừng đùa giỡn trên nỗi đau của người khác co dduoc ko
Đúng là k thể buông đc. Theo mình đó k phải chấp niệm mà là quá yêu ng đó, là 1 dạng của đau lòng. Biết rất rõ cố giữ sẽ càng đau nhưng lại k thể từ bỏ. Sau này cũng có thể yêu 1 ng khác nhưng ai chắc rằng những kỉ niệm xưa k làm mình đau và làm tổn thương cả ng đến sau nữa. Hãy yêu khi bản thân đã đủ dũng cảm buông xuống còn k thì cứ lặng lẽ 1 mình sống tiếp thôi. Mình cũng có 1 mối tình đẹp hơn 10 năm nhưng r cũng như bao ng phải xa nhau vì những điều k mong muốn . Nh lúc miệng mỉm cười mà nước mắt cứ tuôn r cho rằng mình thật yếu đuối. Nếu thật sự trên đời có cỗ máy xóa đi kí ức thì mình cũng k muốn xóa đi điều gì giữa mình và ng ấy cả vì tất cả đều là kỉ niệm đẹp đều là điều quý giá dù là buồn hay vui mình vẫn muốn giữ vì ít nhất thanh xuân của mình luôn có ng ấy. Yêu 1 ng hơn 10 năm thì cần bao lâu để quên đc ng ấy bây giờ..? (NMT_NTNĐ)
Mình đang suy nghĩ và dự định tìm kiếm về vấn đề này thì tự dưng thấy đc video này. Cảm ơn ad. Mình nhớ anh, nhớ tình yêu của mình, nhớ từng câu từng chữ anh từng nói, nhớ mọi chuyện đã qua,…
Mình đã nghe tập podcast này trên dưới 20 lần ...💕 Nó dần dần trở thành nơi mà mình tìm đến để giải tỏa nỗi nhớ ai đó, nỗi nhớ mà mình biết chắc chỉ có mỗi mình cứ ghì chặt nó tại tận đáy lòng. Mình cũng đã từng mong vũ trụ sẽ giúp mình gửi nỗi nhớ của mình đến ai đó, như một "sứ giả" nói với ai đó rằng: Mình thật sự rất nhớ! Mình không thể ngừng nhớ và mình ước gì mình có thể buông bỏ nỗi nhớ này một cách dễ dàng. Và rồi dần dần, 01 tháng, 02 tháng, đến hiện tại, đã gần 06 tháng kể từ khi mình lựa chọn thương lấy bản thân mình sau tất cả những tổn thương mà mình nhận lại. Gần đây, mình tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình "Bao giờ thì thật sự quên đi?", và mình nhận ra, nỗi nhớ của mình nó vẫn luôn ngự trị, chỉ đơn giản là mình tạm thời không "thức tỉnh" nó. Nhưng mình tin là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Mình sẽ lại yêu, sẽ lại để một ai đó nhìn thấy vết thương đã và đang tồn tại và chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều so với mình của quá khứ và bây giờ.
Cậu là người đầu tiên mà mình thích và cho tới hiện tại là người duy nhất mình rung động. 6 năm rồi không gặp cứ nghĩ là quên nhưng không ngờ vẫn nhớ, cậu hoàn hảo trong lòng tôi đến mức không ai có thể vượt qua. Tôi cứ nghĩ nếu không quên cậu, chắc là cả đời này tôi cũng không thể có thêm tình cảm được với ai nữa...
Cảm ơn VSTN, cảm ơn Độc giả vì những lời nói nhiều cảm xúc. Thật sự khi nghe podcast này mình lại cứ cảm thấy trong lòng mình trống vắng, cứ có một nổi nhớ man mác về người ấy. Dù chỉ là vài ba câu nói, vài dòng tin nhắn nhưng mình thật sự rất thích người ấy. Nhưng tiếc thay người ấy lại không có tình cảm với mình, ác độc hơn là người ấy còn cấm mình không được thích người ấy… Nhưng mình cũng không thể làm gì khác ngoài cười mỉm,cố nén nổi đau rồi quay đi. Hi vọng là người ấy sẽ gặp được một người tốt, một người có thể làm người ấy vui, có thể làm người ấy hạnh phúc, như vậy đã đủ với mình. Dù có thế nào mình cũng sẽ không quên người ấy, cảm ơn vì đã bước qua cuộc đời nhau để chúng ta có thể có những hoài niệm về sau này …
Đọc tiêu đề thôi, đã có hàng tá người mình nhung nhớ ùa về, từ ng thân, đến ng mình thầm thích, kể cả người yêu cũ, r ng mình ghét, r những ng từng muốn hại mình, giúp mình...nói chung là nhiều lắm í. Nhưng giờ mình tự tin nói rằng mình đã thật sự hoàn thành việc chữa lành, mọi vết thương trong mình tuy hơi có xíu thẹo nhưng nó không đau âm ỉ như bao năm qua nữa. Lạ lắm, đôi lúc trong giấc mơ mình gặp lại họ, nhưng đều là những khung cảnh vui tươi, kể cả ng mình ghét hay ng ghét mình luôn í, chứ k còn khiến mình bật dậy mồ hôi mồ kê bật khóc giữa đêm k ngừng nữa. Những bài hát trước đây k dám nghe vì sợ khóc k nín h đây khi nghe lại, nó thấm hơn, nhưng nó k khiến mình khóc nữa, mà mình chỉ nghĩ về những điều đã cũ và cười. Dần dà mình sống vui vẻ, vô tư, khum cần cố (mình muốn shout out bạn gái này, du học sinh nhưng luôn truyền năng lượng tích cực, cũng là slogan của mình khi mình áp lực với chính những áp lực mình tự đặt ra). Ng đến ng đi, dù lâu hay mau, đều có ý nghĩa cả; nếu có cơ duyên gặp nhau dù chỉ thoáng qua, mình vẫn muốn gửi họ một nụ cười và lời cảm ơn vì đã ghé qua cửa tiệm tâm hồn mình.
" Mình nhớ một người ", có lẽ là nhớ cậu. Chúng ta đã là bạn từ mần non cho đến tiểu học. Một buổi trưa của năm lớp lá, tớ vô tình thấy được ánh mắt và nụ cười của cậu, khi đó tớ thấy cậu rất đẹp, lúc đó tớ chưa biết thế nào là thích đâu. Qua 2 năm đầu tiểu học tớ dần quên cảm giác đó, nhưng đến năm lớp 3 cảm giác ấy lại trỗi dậy. Mặc dù lúc đó cậu đã thích người khác. Những cô bạn cậu thích đều xinh và học giỏi, còn tớ thì không được xinh như họ. Lớp 5 là thời gian tớ thích nhất và ước một lần được quay trở lại khi ấy. Chúng ta đã trở thành bạn thân, được ngồi cạnh nhau, được ngồi cạnh người mình thích là một điều rất tuyệt ( tớ cũng chợt nhận ra là đã có một năm ta được ngồi cạnh nhau, có lẽ tớ sẽ nhớ mãi những kỷ niệm ấy ). Dù đôi khi cậu không nghiêm túc xem trọng tình cảm của tớ, buồn đấy nhưng tớ không thể gượng ép cậu. Rồi khi cấp 2 mỗi người một trường tớ hạ quyết tâm không thích cậu nữa, tớ như tỉnh lại trong giấc mơ vừa đau vừa buồn, không còn đám bạn thân trước khi nữa, tớ đã bị trầm cảm và không giao tiếp với bạn bè trong lớp. Tớ từ một đứa hoạt bát, sau một đêm hè biến thành một người hướng nội, trầm tĩnh, ít nói. Cậu sẽ không cảm nhận được đâu. Sau này tớ quen một người, mục đích cũng chỉ là quên cậu. Đúng là lúc quen người đó tớ rất ít khi nhớ cậu. Khi chia tay, tớ cũng không để tâm đến chuyện tình cảm nữa. Dần dà tớ lại cảm thấy tình cảm tớ dành cho cậu không mất đi, chỉ là không mong cầu cậu đáp lại, cũng không hào hứng theo đuổi cậu như trước, tình cảm ấy chỉ lặng lẽ trong lòng tớ. Gần đây tớ hay bắt gặp ánh mắt cậu nhìn tớ, cũng nhiều lần vô tình chạm mắt nhau. Cậu có nghĩ sẽ có một chút gì đó thay đổi giữa chúng ta không. Nhưng cậu yên tâm tớ sẽ không hy vọng hay trông mong gì cả. Vì nếu thích thì họ sẽ theo đuổi chứ không phải đứng chờ !
Kể cả khi có cỗ máy xóa bỏ kí ức,tớ cũng không bao giờ xóa bỏ kí ức về cậu.Đơn giản là vì tình cảm của tớ dành cho cậu có thể không được đáp lại,nhưng ít ra đây là lần đầu tớ yêu 1 người sâu đậm đến thế.Tớ vẫn luôn luôn ở đây đợi cậu,đợi cái ngày cậu thích tớ và bọn mình sẽ hạnh phúc bên nhau,vậy thôi là đủ
Gửi tất cả những người bạn ở đây, duyên phận là một điều kỳ lạ, cũng là một điều tuyệt vời. Hãy bắt đầu với chính mình - biết yêu và biết sống một mình đã - duyên của bạn sẽ tới. Và đúng, người thương bạn, sẽ không nỡ ngó lơ bạn quá lâu đâu. Nhưng bạn cũng biết đấy, cuộc đời ai cũng phải tự đi một mình, người ấy chỉ là một người đồng hành - một phần trong cuộc sống của ta. Khi bạn biết quay về chính mình, bạn sẽ hạnh phúc. Chúc tất cả mọi người đều khỏe mạnh và hạnh phúc
Nghe xong đau lòng bởi sao lại như quay chậm lại thước film giữa e và ku… kí ức này là một phần trong con người e!…. Vẫn sống vẫn tồn tại vẫn khắc khoải…ku!
Nếu có cỗ máy thời gian mình vẫn không muốn xóa bỏ kí ức về người ấy. Mình luôn tin mỗi người mà ông trời sắp đặt để mình gặp đều có lí do nào đó. Có thể họ đến rồi rời đi để dạy mình cách trưởng thành, có thể họ đến để cho mình biết yêu thương một người là thế nào, cũng có thể họ đến để cho mình những bài học. Suy cho cùng, nếu đi trên con đường trải đầy hoa hồng thì hoa hồng ấy sẽ vẫn có gai. Mình chưa từng hối hận khi đơn phương thích ai đó. Đối với một số người kết quả chính là họ và người ta có thành đôi được không, còn đối với mình kết quả chính là mình đã hết lòng thích 1 người, cố gắng để xứng đôi với họ thế nào. Mình cố phát triển bản thân, làm mình trở nên hoàn thiện hơn để mong họ có thể để ý tới mình. Và rồi khi mình nhận ra mình không thể thích họ nữa, mình buộc phải buông bỏ thì nhìn lại, mình đã thực sự hết lòng vì họ, cả quãng thời gian ấy mình đã trở nên tốt hơn như thế nào. Lớn lên rồi mình hiểu được rằng: Hoa để tàn còn người gặp là để rẽ ngang. Mình thôi hy vọng và kì vọng, mình sống nhẹ nhàng và hạnh phúc. Đón nhận những điều mới đến và mỉm cười khi nó rời đi.
Mình là một người từ bé đã luôn có cảm giác cô đơn , không có ai mình có thể mở để chia sẻ buồn vui trong cuộc sống,nên mình cứ thế sống cho qua ngày đến năm 18 tuổi mà không có cảm xúc thích yêu thích bất cứ ai. Cho đến năm 18 tuổi ; mình vào đại học, mình đã gặp được cậu, lúc đầu mình cũng chỉ coi cậu là người bạn bình thường như bao người khác . Vì mình và cậu ấy đi cùng đường về nên bọn mình hay đi về cùng, nói chuyện với nhau; cậu ấy là 1 người luôn tràn đầy sức sống, vui vẻ hoà đồng với tất cả mọi người; không hiểu sao mỗi lúc nói chuyện với cậu ấy mình thấy rất thoải mái. Mặc dù vậy , mình vẫn nghĩ cậu ấy cũng chỉ là bạn bình thường với mình như bao người bạn khác . Cho đến 1 ngày cậu ấy bệnh nặng phải đi cấp cứu, lúc đấy không hiểu sao lần đầu tiên trong đời mình lo lắng cho một người bạn đến thế. Lần đầu tiên, ngày nào mình cũng phải nhắn tin hỏi thăm tình trạng cậu rất nhiều cho đến tận khi cậu khỏi bệnh và tiếp tục đi học; đi cùng mình trên con đường đến trường, mình đã rất vui. Tiếp sau 2 năm , càng chơi với cậu ấy nhiều, mình càng thoải mái, mình càng thay đổi con người mình theo hướng tích cực hơn, và mình nhận ra có lẽ mình thích cậu mất rồi. Nhưng mình biết cậu ấy không thích mình , và có lý do riêng nên bọn mình cũng không bao giờ có thể đến được với nhau. Vì vậy , mình cũng không cần thiết phải nói cho cậu ấy tình cảm của mình. Mình luôn giúp đỡ cậu ấy, mặc dù có thể cậu ấy không cần, mình có thể làm được gì cho cậu ấy mình đều cố hết sức làm. Mình luôn cảm thấy rất vui vì giúp đỡ được cậu ấy. Mình luôn nghĩ điều gì tốt nhất cho cậu,vì khi cậu vui mình vui. Giờ đã là năm 4 đại học, mình và cậu đã quen được 4 năm. Giờ đây , cậu là người duy nhất từ trước đến giờ mà mình có thể thoải mái chia sẻ tất cả về mình, mình vui, mình buồn, những thứ mình trải qua mà không ai biết, kể cả gia đình mình. Được nói chuyện với cậu , mình thật sự rất thư giãn, giải toả mọi áp lực trong cuộc sống. Nhưng mình biết, chúng ta là không thể nào, và mình cũng không bao giờ nói cho cậu tình cảm của mình. Mình chỉ có thể luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ về cậu mà cậu không hay biết. Mình chỉ có thể nhìn cậu vui vẻ và mong cậu sẽ tìm được người đem đến cho cậu hạnh phúc. Mình chỉ cần cậu vẫn xem mình là 1 người bạn thân, 1 người luôn sẵn sàng hi sinh vì cậu, vẫn đối xử với mình như chúng ta từ trước đến giờ. Được nhìn thấy cậu hạnh phúc là mình mãn nguyện rồi. Về mình, mình buồn chứ, mình cũng ước ao, ghen tị khi thấy cậu vui vẻ, nói chuyện với người khác . Có lẽ cậu cũng hiểu lòng mình nhưng cậu cũng chọn không nói, vì nói ra chúng ta có thể không bao giờ như trước đây được nữa ; vì cậu cũng biết mình không bao giờ đến được với nhau. Nhưng người duy nhất có tình cảm là mình nên mình luôn đau khổ, luôn nằm khóc một mình; nhưng mình vẫn luôn làm mọi thứ vì cậu, mình không bao giờ cầu hồi báo , mình chỉ cần giúp được cậu …..
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Con người sống trên nhân gian dường như đã được an bài sẵn 7:22 Nhưng thực ra cái duyên của mình có thể kéo dài được, chỉ có ba phần nhìn ý trời, bảy phần còn lại nhờ dũng khí. Chỉ là cậu có muốn, tớ có muốn không thôi... Cậu không muốn, tớ không dám làm phiền, vậy đành như bèo trôi nước chảy. Cậu nói xem những ngày xa nhau, liệu con người ta càng nhớ nhau thêm hay đều đã lãng quên nhau rồi? "Còn thương thì nhớ, không thì mình lỡ nhau..." Đau lắm nhưng tớ đành chấp nhận như thế vậy
Hôm qua là ngày cuối cùng của những năm tháng thời học sinh của mình và có lẽ cũng là lần cuối mình gặp cậu ấy. Mình rất muốn nói một câu cảm ơn và một câu:" Tao thích mày" trực tiếp với cậu ấy một lần cuối nhưng thật sự rất khó... không có cuộc gặp nào tránh khỏi phút chia ly nhưng lần này khiến mình đau rất nhiều. 3 năm cấp 3, không nhiều cũng không ít nhưng sẽ khiến mình nhớ mãi mãi về sau. Người ta nói đúng, mối tình năm 17 tuổi luôn là mối tình đẹp nhất, cậu chính là thanh xuân của mình. Dù sau này có được gặp lại cậu hay không thì mình chắc chắn cũng sẽ không bao giờ quên cậu. Như câu hỏi ở cuối podcast này, dù có máy xóa trí nhớ hay bất cứ cái gì làm mất đi hình bóng cậu trong tâm trí, mình đều không đồng ý. Hẹn gặp lại chúng ta ở phiên bản tốt nhất, nhất định phải thành công❤
Mình dần không chắc chắn về việc bản thân có phải còn nhớ anh ấy không nữa. Hay mình chỉ đang nhớ về những kí ức hạnh phúc mà thôi. Người ta bảo khi chia tay chúng ra thường chỉ nhớ đến những cái tốt của bản thân, của người mình yêu rồi hằng đêm cứ mãi nhung nhớ. Dù sao đi nữa nếu còn duyên hi vọng mình và anh ấy sẽ trở lại với nhau mặc dù mình biết anh ấy của sau này vĩnh viễn không phải chàng trai của năm đó, và có lẽ đó sẽ là một mối quan hệ hoàn toàn mới. Có lẽ mình không nên hi vọng quá nhiều nhưng những gì anh ấy làm đã khiến bản thân mình tốt hơn và nhận ra hóa ra cuộc sống này không tồi tệ đến thế. Cám ơn anh vì đã đến.
Nếu có 1 cỗ máy giúp xóa bỏ kí ức, tui cũng sẽ ko muốn phải dùng nó để xóa bỏ kí ức về người cũ. Vì với cá nhân tui, người cũ (dù là ai, dù đã từng làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc/cay cú đến bây giờ) đều đã giúp chúng ta thấm thía đc 1 khía cạnh nào đó trong cuộc sống để giúp bản thân của mỗi người chúng ta tốt hơn mỗi ngày. Phải nhờ có quá khứ, chúng ta mới tiến đến đc hiện tại và tương lai, nên là quá khứ mất đi, chúng ta cũng ko biết mục đích của chúng ta ở hiện tại và tương lai là phải làm gì.
Có duyên sẽ gặp lại 😢mong cậu sẽ hạnh phúc hơn. Khi chúng ta xa nhau thì hai người đều đã thay đổi bởi môi trường sống của hai đứa. Cảm ơn vì đã có mặt trong thanh xuân của tôi . Cậu mãi là mảnh ghép trong kí ức của mình 😊😊😊😊😊
Mình đang ở ngã tư đường , một người quyết đoán đấy đau thương hoặc một người mộng mơ bỏ quên đời . Tớ cũng mong khi cánh cửa này khép này cánh cửa khác sẽ mở ra , con người lướt qua cho ra bài học và chân lí . Cảm ơn bạn rất nhiều tiếp cho tớ niềm tin về quyết định của mình , cái tuổi 18 này có lẽ mình cần mạnh mẽ để từ bỏ rồi , một lần nữa mình thật lòng cảm ơn❤
Cỡ hơn 2 năm rồi kể từ ngày chúng ta cách xa không nói chuyện, không trò chuyện, không cười đùa vui vẻ với nhau.Nhớ người bạn của tôi nhớ đến khi nghe một cái gì đó về thương nhớ trái tim, trí óc liền nghĩ về cậu ,nhớ cậu nhiều D à mặc dù không biết phải làm sao để nói chuyện lại với cậu.Tớ sẽ không bao giờ quên tất cả kí ức về cậu thật buồn khi chúng ta lại cách xa một cách đơn giản.
Mỗi lần nhớ cậu là tớ lại chết trong lòng một chút, nhưng những kỉ niệm giữa tớ và cậu thật đẹp, nó làm cho cuộc sống của tớ đã trở nên vui biết nhường nào. Tớ từ bạn thân với cậu đã trở nên yêu đơn phương cậu từ baoh, lạ lẫm, cảm thấy bản thân mình thật kì cục nhưng giờ tớ đã quen rồi, nỗi nhớ trong tớ cũng vơi dần rồi. Câu hỏi cuối video quả thực rất thấm, nó ngấm sâu vào từng ngóc ngách trong trái tim và bộ não của tớ, Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức, tớ vẫn nguyện lưu giữ lại những kí ức này về cậu. “Tớ yêu cậu” mối tình đầu đơn phương của tớ ❤.
Tôi cũng đang rất nhớ 1 người, 1 người mà tôi không thể không nghĩ đến dù chỉ 1 giây, không nhiều đâu chỉ là 4 năm nay thôi, nhớ đôi môi mềm mại , nhớ vòng ôm ấm áp, nhớ giọng nói khàn khàn, nhớ sự trầm tính mỗi khi cãi nhau .. Em nhớ anh rất nhiều anh yêu à , bây giờ thời tiết trở trời se lạnh em càng cần anh hơn , em không biết anh đang ở nơi nào cũng chẳng biết cuộc sống anh ra sao, có lạnh lẽo như nơi em đang sống hay không, giờ đây em nhớ anh phát cuồng, nhớ đến mức dường như mọi hoạt động đều trở thành lần cuối, nếu cứ tiếp tục như này thì có lẽ thần trí em điên loạn mất .. Em yêu anh hơn cả câu nói này ”
Mình lại nhớ cậu. Nhưng nếu là vài năm về trước thì mình sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ thì chỉ nhói nhẹ tý thôi. Mình ghét cậu lắm, nhưng cũng vô cùng thích cậu. Mỗi người chúng ta đều sẽ có một người mà mình không bao giờ quên được, mà đúng hơn là không muốn quên. Cậu biết gì không, cậu không còn là crush của tớ nữa mà là forever crush( tự tìm hiểu nhé ). Mình đã từng đọc ở đâu đó, thời gian không chữa lành vết thương mà thời gian khiến ta học làm quen với vết thương đó. Đúng vậy bây giờ nhớ đến cậu thì tớ đã dần quên được cảm giác đấy rồi. Podcast hay lém ạ❤
Tôi và cậu quen nhau tình cờ, chúng ta thật có duyên với nhau, 2 con người 2 tính cách nhưng vẫn quyết định cho nhau 1 thứ gọi là tình cảm, cậu yêu tôi không chỉ qua ngoại hình mà tôi yêu cậu qua tính cách, nhưng có lẽ sự chân thành của cả hai là chưa đủ nên dẫn đến tôi dừng lại cuộc tình này, khi nghe podcast này nó khiến tôi nhói nhưng đúng thật, không nhói như lúc mới chia tay, mong những kỉ niệm đẹp đẽ đấy cậu hãy cất lại mà đừng quên...
Đơn phương là gì chứ?Là tình cảm của một người say đắm một chàng trai/cô gái nào đó chăng.Dành cả những năm tháng thanh xuân chỉ để thích cậu,ánh sáng của tớ là cậu.Tớ sẽ ko xoá những kí ức về cậu,vì tình cảm mà chúng ta dành cho nhau là đơn thuần nhất,có rung động có ngọt ngào của hương vị thanh xuân.Những lần mà tớ nhìn cậu chơi thể thao,nhìn vào ánh mặt của cậu tớ thấy như là chúng ta là của nhau vậy.Cả hai chúng ta đều thích nhau,có ngỏ lời,có kỉ niệm,có hạt giống của tình yêu học trò.Mong là cậu sẽ mãi luôn hạnh phúc nếu ko đc học chung trường c3 vẫn mong cậu vẫn nhớ tớ...Tớ thích cậu rất nhiều!
Vay la e hieu y cua a roi..a luôn né tránh ko co đối diện với sự thật OK vay e giup a toại nguyện a cứ lam va nghĩ những gì a cho la đung đi e thi sao cung đc , e luôn tôn trọng quyết định của đối phương..cam ơn a Nhung gì a dành cho tôi nhé..cho dù la giả , vay thoi a nghỉ nhe e đi nghi đây , mong đừng gặp lại nhau nua
Khi mình nhớ một người, mình không biết là vũ trụ có gửi nỗi nhớ đến người đó không? Còn mình thì vẫn gửi những lời nhắn và bài hát ghi âm mỗi ngày cho họ, đều đặn trong suốt hơn 2 năm qua. Có những đêm ngủ quên vì mệt, tưởng chừng như đã bỏ lỡ cơ hội. Nhưng mình rất vui vì mình vẫn giật mình thứ dậy lúc 2 3 giờ và vẫn có thể gửi gắm chút tình cảm vào cơn mơ của người ấy. Cảm ơn bạn đã luôn luôn kiên trì nhé, Đại.
Tháng 8 năm ngoái trời mưa rất nhiều, có cô gái đứng ngoài hành lang khóc miết, năm nay ko được ngắm mưa như thế nữa, nhưng mà những cơn mưa gần đây cũng vẫn khiến mình nhung nhớ❤
"Those memories and feelings... I won't forget or delete it. It's just simple that I don't miss it like the way I used to. I told myself everything's gonna be fine, and the time have shown it's true. Though we're not hand by hand or on the same way anymore, I hope we will find the peaceful in life, follow our passion and be the best" First love 11/08
Mình đặc biệt rất thích những vid podcast dài như này của cậu, chúng ý nghĩa lắm. Cảm ơn cậu rất nhiều ✨ Mong là sẽ còn nhiều vid dài như này trong tương lai
mình nhận ra gặp người ấy rồi chia xa là điều đau lòng và buồn nhất mà mình từng trải qua. Mình đã khóc vì chuyện tình nửa vời, nhưng mình cũng nhận ra là người ấy dù khiến mình đau lòng nhưng cũng cho mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Đúng như Vì sao thế nhỉ nói là, mọi cuộc gặp gỡ đều không phải là vô nghĩa.
Cảm ơn VSTN, một kênh thật sự thú vị, mình cảm thấy nó hoà quyện được mọi thứ mà mình cần, tâm lý học, văn chương và cảm xúc nhiều khi là cả những lối ra cho những vấn đề cứ trở đi trở lại nữa. Nhẹ nhàng và xinh đẹp, cảm ơn cậu, yêu cậu
Dear my sunshine,
Tớ từng đọc ở đâu đó rằng "Khi bạn mơ về một ai, đó cũng chính là lúc họ đang dần lãng quên bạn".
Chà, không biết điều đó có phải sự thật không nhưng có lẽ trong lòng cậu, tớ đã không còn vị trí nữa rồi.
Ta gặp nhau lần đầu khi mới là các cô cậu học trò Tiểu học. Cậu rất đào hoa, thu hút nhiều con gái bởi vẻ ngoài đẹp trai và thành tích học tập xuất sắc. Dẫu vậy, ấn tượng đầu tiên của tớ về cậu cũng chả có gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là một đứa giỏi Toán nhất lớp đôi khi có phần ngỗ nghịch, chuyên bày trò cho bọn con trai đi chọc phá. Nhưng từ ngày này qua ngày khác, khi vị trí ngồi của chúng ta khá gần nhau và tớ có cơ hội tiếp xúc với cậu nhiều hơn, dần dà, sự tinh nghịch của cậu đã ghi một dấu ấn đặc biệt trong lòng tớ. Và cứ thế, cứ thế, tự khi nào mà tớ cũng chẳng biết, trái tim tớ đã nhen nhóm một cảm xúc mãnh liệt đến khó tả, phải chăng tớ đã va vào chiếc lưới tình ngọt ngào mà cậu chỉ bất cẩn giăng ra...?
Từ thời điểm đó, ánh mắt cùng toàn bộ sự chú ý của tớ đã dồn cả về người con trai thú vị ấy. Tớ cố gắng hết sức thi đỗ vào cùng một trường cấp hai với cậu. Khoảnh khắc tớ nhận ra chúng ta lại một lần nữa được học cùng nhau, cậu không biết tớ vui và ngạc nhiên đến thế nào đâu. Tớ đã nghĩ đây là duyên số, tớ đã mường tượng rằng có phải ông trời thương những năm tháng đơn phương của tớ không, có phải ân huệ trời ban này sẽ giúp mối quan hệ của chúng ta tiến triển không? Tớ chẳng rõ nữa, nhưng có lẽ, đó là những ngày tháng cuộc đời tớ tràn ngập ánh dương.
Cũng trong những năm cấp hai, cậu đã hồi âm lại tình cảm của tớ. Tớ hạnh phúc đến nỗi muốn hét lên cho cả thế giới biết tâm trạng lúc ấy. Chúng ta đã có với nhau những kỉ niệm đẹp, đẹp đến nỗi tớ sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng là một giấc mơ hết đỗi rực rỡ, tựa hồ mọi giác quan trong cơ thể tớ đều bừng nở để nếm trải hương vị của tình đầu...
Tớ thật sự rất hy vọng vào mối tình này đấy. Thế nhưng, hiện thực phũ phàng lại đột ngột dập tắt những hạt mầm ánh sáng tớ gieo rắc trong trái tim. Tớ và cậu ngày càng ít nói chuyện hơn. Tớ có thật nhiều điều muốn nói với cậu. Tớ muốn tâm sự cùng cậu ngày hôm nay của tớ, muốn bày tỏ rằng tớ yêu cậu thật nhiều, tớ muốn giãi bày hết thảy mọi thứ nhưng tớ không đủ can đảm. Tớ xin lỗi, vì cái tính khó thể hiện cảm xúc của tớ mới đẩy cậu ra xa, xa mãi để rồi sau này khi nhìn lại, tớ mới hối hận vì đã quá nhút nhát. Chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại với nhau nữa, tớ tự trách bản thân đã để lỡ cơ hội duy nhất tiến về phía cậu. Cậu chỉ lướt qua cuộc đời tớ một khoảng thời gian ngắn ngủn nhưng lại khắc ghi vào sâu trái tim tớ dư âm đẹp đẽ nhất: Đó là lần đầu được yêu.
Cũng lâu lắm rồi nhỉ, cả hai chẳng còn chút gì dính dáng tới nhau nữa, thậm chí chỉ là đôi ba câu xã giao như bạn bè bình thường cũng không thể. Tớ vẫn nuôi nấng một hy vọng hão huyền rằng đôi ta sẽ có ngày tái ngộ, dù xác suất có nhỏ đến mức nào đi chăng nữa. Và trải qua hai năm, tớ mới một lần nữa được nghe bạn học kể chuyện về cậu. Bạn ấy nói cậu có người trong lòng rồi. Cậu biết không, tớ đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn để đối mặt với thực tại sau khi sống vùi mình trong quá khứ quá lâu. Tớ chẳng biết làm gì nữa, cứ thất thần hệt như một chấp niệm to lớn bị phong ba bão táp cuốn lấy, xé ra từng mảnh vụn. Tớ cố an ủi bản thân rằng tớ không thích cậu nữa, tớ mong cậu được hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Sau vài tháng, tớ cảm thấy tinh thần mình đã ổn hơn, và hình như vượt qua nỗi đau không khó như tớ nghĩ.
Giờ đã bước vào năm học cuối cùng của trường cấp hai, cả tớ và cậu đều đang tất bật học tập trong các đội tuyển của trường, cũng là để chuẩn bị cho kì thi vào trung học phổ thông sẽ diễn ra vào sang năm. Tớ cũng không còn nhiều thời gian lo nghĩ vẩn vơ như trước đây nữa, mọi thứ đều phải ưu tiên việc học. Mục tiêu của cả tớ và cậu đều là ngôi trường THPT Chuyên Vĩnh Phúc đáng mơ ước nhỉ. Tớ mong cậu sẽ rèn được tính chăm chỉ và cẩn thận hơn, đừng vì những sai lầm nhỏ nhặt mà làm mất điểm. Còn tớ, có lẽ tớ sẽ phải quyết tâm gấp 100 lần hiện giờ đấy. Chúng ta đều làm như vậy vì những hy vọng lớn lao, phải không?
My sunshine, khoảng thời gian được bên cậu là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ, tớ nói thật đấy. Nếu có thể gặp lại cậu một lần nữa, tớ chắc chắn sẽ nói vậy, hơn nữa, đây là lần đầu tiên tớ thích một người lâu đến vậy và cũng là lần đầu tiên tớ thích một người nhiều khuyết điểm đến vậy, thích đến nỗi biết rõ tình cảm của mình sẽ chẳng đi về đâu vẫn cố chấp lưu giữ những hình ảnh của cậu trong từng giai đoạn trưởng thành. Dẫu biết càng dõi theo, tình cảm của tớ sẽ càng sâu đậm nhưng nếu không khắc ghi bóng dáng của cậu, tớ sợ ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội nữa...
Nét tinh nghịch đã làm bừng sáng cả tuổi học trò của tớ, có lẽ cả đời này tớ sẽ chẳng còn gặp được ai rực rỡ hơn thế nữa đâu.
Cảm ơn và xin lỗi - tình đầu của tớ!
Cậu thật sự có 1 trái tim đẹp đẽ giàu cảm xúc với vô vàn sắc màu, chúc cậu đậu vào trường cấp 3 mơ ước và đạt được điều cậu mơ ước nhé.
@@thaothao8357 ui tớ cảm ơn nhiều ạ
huhu tớ đang là học sinh Chuyên VP nè, chúc cậu và bạn ấy thuận lợi đến với cánh cổng Chuyên nhé.
@@oleander.officialvnfp aaaa em cảm ơn chị, cũng mong đỗ Chuyên lắm mà không biết có được không 🥰🥰🥰
bạn này viết xúc động quá, chị chuẩn bị khóc r đây, chúc em thi đậu vào trg e mong muốn nhé, bài viết của e lm chị nhớ đến mối tình đầu của chị quá trời, hi vọng trong tương lai e sẽ gặp đc một người con trai tốt e nhé😇🥰
Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức, mình cũng không muốn xoá bỏ những kí ức về người ấy. Quả thực, yêu đơn phương khiến mình đau lắm, cũng nhiều lúc vô tình gặp nhau, mình muốn chạy ra phía người ấy, ôm lấy và bảo với cậu ấy rằng" tớ nhớ cậu nhiều lắm í", mà cũng chẳng có đủ tư cách và dũng khí để nói ra điều này. Nhiều lúc trước khi đi ngủ, mình nghĩ về cậu ấy, tưởng tượng những lúc gặp nhau hay nhớ lại những ngày tháng học, thi cùng nhau, khiến mình lúc cười, lúc khóc. Mối tình đầu đơn phương ấy đi cùng mình cả những tháng năm về sau, cậu là động lực để mình cố gắng mỗi ngày. Vẫn còn nhớ, mình đã từng quyết định học đội tuyển toán để được hỏi bài cậu, trong khi môn thế mạnh của mình là tiếng Anh, mình cũng đã từng đi qua nhà cậu rất nhiều lần, chỉ mong được nhìn thấy hình bóng của cậu. Cậu đã khiến mình rất buồn, cũng tổn thương nhiều lắm chứ, nhưng mình chẳng biết làm thế nào để ngừng thích cậu cả.
Cũng đã sáu năm trôi qua rồi, giờ mình cũng đã lên cấp ba, nỗi nhớ cậu cũng nguội bớt, tớ có thêm nhiều bạn mới, nhưng có lẽ cậu vẫn mãi là" forever crush". Có lẽ tớ đã gặp một người quá xuất sắc khi quá trẻ, nên bây giờ và có lẽ cả sau này vẫn sẽ mãi vấn vương nhớ về cậu. Nhưng tớ sẽ gặp một người yêu thương tớ, và khiến tớ hạnh phúc mỗi ngày, cậu nhỉ!
Cảm ơn cậu đã là một phần của tuổi trẻ tớ, cảm ơn vì cậu đã từng là động lực để tớ cố gắng, giúp tớ trở nên tốt hơn mỗi ngày. Cảm ơn cậu đã giúp tớ tin vào bản thân, và nỗ lực để đậu vào ngôi trường mơ ước. Do vậy, mình không muốn quên đi những kí ức về cậu, không nỡ bỏ đi những cảm xúc này.
Cảm ơn Vì sao thế nhỉ vì chiếc podcast hay và sâu sắc đến vậy. Mình rất mong được nghe những podcast của VSTN
cảm ơn câu chuyện nha
Mình cũng k muốn xoá bỏ kí ức về người cũ
yy
Vay phai chờ dden bjo 1nam 2nsm 10nam tra loi 1đap an thoi 20nam cung đc những ddung dằn vặt nhau dden vay
Đoi voi minh thi minh ko thich bi ai trach moc , lam phien Minh trong khi su that ko nhu the
Mình không muốn quên, mãi mãi không muốn quên người ấy. Cho dù sau này mình có gặp thêm được người khiến mình yêu nhiều như cậu ấy, mình vẫn sẽ luôn cất cậu ấy vào nơi sâu nhất trong chiếc hộp Pandora của trái tim mình. Nếu nhân duyên kiếp này chưa đủ dể chúng mình đường đường chính chính đứng bên cạnh nhau, thì tớ sẽ chờ kiếp khác, tớ sẽ vượt qua hàng ngàn dặm hải trình, vươn tới vũ trụ ấy để được thật sự gặp cậu, chạm lấy cậu, để mở nắp “chiếc hộp” cũ kĩ tớ đã chôn sâu vào trái tim suốt bấy nhiêu thời gian mà một lòng một dạ nói, “em yêu anh”.
Vay ma họ tan nhẫn im lang ko đáp lại 1loi cam giac đo phai ta lam sao nhờ
Vì sao ko ở luôn kiếp này
Mình k tin có kiếp sau nhưng mình cũng k muốn quên họ vì cảm xúc đó là thật mình yêu họ là thật,k cần bt vì lý do j mà dừng lại nhưng k oán k hận. Tớ vẫn nhớ cậu, cậu là người đời này tớ k thể quên
😢
@@cacakhi9752 đơn giản vì không thể c ạ, thật cay đắng, nhưng sự thực là không thể. 2 trái tim, 2 thế giới, 1 bức tường quá đỗi to lớn, to lớn đến nỗi tôi của kiếp này vĩnh viễn không thể vượt qua được.
Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức, mình cũng không muốn xoá bỏ những kí ức về người ấy.Ng ấy đã cho mình một góc nhìn khác về cuộc sống này,mình trc đây khá lầm lì trầm tính nhưng kể từ cậu ấy bước vào đời mình thì nó như bước sang 1 trang mới.Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ về cậu ấy mình vẫn đau lòng, trách bản thân sao lúc đó ko mạnh mẽ lên sao lúc đó ko thổ lộ với cậu ấy để rồi h phải nhìn cậu ấy hạng phúc bên chàng trai khác.Cũng nhờ những suy nghĩ trên mà mình đã có động lực thay đổi bản thân và bước tiếp trên quãng đường còn lại.Nếu giờ gặp lại cô gái ấy mình sẽ cảm ơn cậu ấy vì đã đến với cuộc sống của mình dù chỉ là 1 chặng đường ngắn nhưng đã làm mình trưởng thành hơn hoàn thiện hơn và thổ lộ "TỚ THÍCH CẬU RẤT NHIỀU"
Giữa hàng vạn người ngoài kia gặp được nhau thì đã là cái duyên, dù để lại niềm vui hay nỗi buồn thì nó đều là một phần của cuộc đời mình nó là thứ giúp mình trưởng thành hơn nhiều, nếu có thể xoá bỏ đi những ký ức thì mình cũng sẽ không làm vậy !!
Neu ko co chuyen nay xay ra vay la cu lặng lẽ va mất nhau đung ko..nhung mình cung tung noi ro la minh thich ban Nhung ban chon im lang va tu đau ban noi ban co gđ roi ma,minh ko the chen vao dduoc,Va cung chang nghi j hon la chi biet nhau bbe quy nhau vay thoi
...
Thương một người 9 năm nhưng không dám nói. Khi đã bỏ lỡ, đến giờ cũng xa nhau được 4 năm, khi đã nghĩ t đã quên được người đó, vì kiểu cũng không buồn phiền hay ảnh hưởng gì đến cuộc sống, cứ chôn trong lòng thôi. Cơ mà chẳng hiểu sao thi thoảng cứ hay mơ đến, đều là những giấc mơ dài thật dài. Trong giấc mơ, t nhận thức được rằng ồ mình lại mơ đến người ta nữa rồi, định lướt qua nhưng chả hiểu sao lần nào cũng lại phải lòng người ta mãi, không dứt được :( Khi thức rồi đến mặt còn nhớ không rõ, nhưng trong mơ tất cả đều rõ ràng đến lạ. Từ mặt mũi, tính cách đến cả mùi hương quen thuộc mà t cứ ngỡ đã quên tự bao giờ. T vẫn luôn nghĩ rằng mình ổn cho đến khi nhận ra rằng 4 năm xa cách, cũng ròng rã 4 năm t chưa tìm được cho mình người mình muốn thương, chưa ai có thể mang đến được cho t cái cảm giác mà người ấy mang lại. Cứ nghĩ mình vẫn ổn nhưng thực ra lại chưa bao giờ. Giờ 2 đứa đều có cuộc sống riêng, mối tình đó chỉ riêng t ấp ủ nên t nghĩ người ta chẳng vương vấn gì ở t như cách t nhớ người ta cả. Mà nếu có cơ hội gặp lại, chắc chắn t sẽ vẫn thương, nhưng sẽ vẫn lại không dám nói ^-^ Nói chung là bữa giờ cứ buồn buồn nên tâm sự cho thỏa vậy. Cảm ơn kênh rất nhiều!
Nghe xong podcast này khiến mình đau lòng quá, hôm nay là ngày cuối cùng của mình được gặp mối tình đơn phương tuổi 18t, mình thật sự hạnh phúc vì đã được gặp gỡ, quen biết cậu.
Thỉnh thoảng tui nhớ lại kỉ niệm 2 đứa mà chảy nước mắt í :( đã mấy tháng trôi qua rồi
Cung nhu nhau thôi..quên mình đi bạn xung đang dduoc nhieu ddieu tot gap Va lay nguoi vk Tre dep ngoan ngoan hiền lành tai gioi nua
Lần đầu gặp cậu năm 14t , ấn tượng với tên của cậu rồi đến tính cách tinh nghịch,vui vẻ,tinh tế.Nói chuyện với cậu rất vui và thoải mãi. Thật may vì tớ đã đi chùa, ăn,xem phim với cậu. Cùng đỗ chung một trường cấp 3 với cậu, cố tình đi qua lớp cậu để có thể ngắm cậu và cũng thấy cậu đang ôm người khác . Có lẽ thứ tình cảm này chỉ đơn thuần là tình bạn chứ không phải là thứ tình cảm tớ mong đợi từ cậu. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết yêu thầm là gì? Thích một người là như thế nào? Cảm ơn đã đến
Bây giờ là 2h sáng và mình vô tình nghe được chiếc podcast này. Có lẽ là thông điệp vũ trụ, vì mình nhìn thấy chính bản thân trong từng câu chữ, cảm ơn vì chiếc podcast này đã được tạo ra ❤
Vũ trụ gửi gắm tín hiệu là hãy quên đi.
Người ta không thích, đã từ chối như vậy thì níu kéo có được gì. Làm họ khó chịu và tệ hơn là khinh bỉ mình thôi.
Tập trung phát triển bản thân để xứng đáng với những điều tốt đẹp. ❤
"Kỷ niệm vốn dĩ đã đẹp vì nó chẳng bao giờ quay lại" ❤
hay hay
Mình không hối hận vì đã thích cậu ấy, dù cho đây chỉ là 1 mối tình đơn phương. Cũng 7 năm rồi không gặp lại nhưng chỉ cần nhớ đến cậu thì trái tim mình không kìm được mà rung động như thuở đầu
😢
“Liệu có quên được một người” là câu hỏi chỉ dành cho người đang ôm nỗi nhớ…
Thoi gian se tra loi
cảm ơn cậu, tớ vẫn đã và đang nhớ một người. nhưng nghe xong tớ thấy nhẹ lòng hơn nhiều. hoá ra ai cũng giống tớ. tớ cũng bắt đầu học cách chấp nhận, rằng: it is not a break up, it is a let go. khi cậu yêu 1 người và cậu biết họ cũng yêu cậu, nhưng đã đến lúc cậu phải rời đi, vì chính bình yên của cậu. ❤
Không phải thiếu cậu thì tớ sẽ không sống nổi, tớ vẫn sẽ vui vẻ, vẫn sống tích cực, vẫn là một cô gái xinh đẹp và yêu đời thôi. Chỉ là khi mà đi qua một góc nơi làm việc hai đứa từng gặp nhau, hay là trong một khoảnh khắc bất chợt nào ấy, khi mà cuộc đời không dịu dàng với tớ, tớ sẽ tủi thân một chút và ước rằng giá như có cậu ở đây và ôm tớ một cái. Có thể sau này tớ sẽ lại yêu thôi, nhưng mà dù được quay ngược thời gian trở về lần đầu tiên hai đứa chạm mặt nhau, tớ vẫn mong muốn gặp được cậu. Dù thế nào vẫn thật cảm ơn cậu đã chạm đến trái tim khó bảo của tớ. Luôn mong cậu vui vẻ và hạnh phúc🍀
Đang yên đang lành tự nhiên nhớ crush cũ ngang, mong vid này sẽ cú lấy tâm hồn bé nhỏ của tớ =))))
Ê giống z:(( hong biết họ có nhớ đến mình hog nữa
@@thanhphu9410 hồi xưa ẻm crush của tui toàn chủ động trước còn nói mấy câu tán tỉnh ngọt như đường tui đổ liền =)))) xong nhiều chuyện xảy ra cái ẻm làm tui thất vọng quá tui block luôn, kiểu tui bị làm tổn thương nhiều nma vẫn cứ nhớ ẻm, thật sự cũng ko hiểu nổi, mà chắc ẻm ko nhớ tui đâu trời ơi
@@TheNguyenPhamGiaôi giống tui quá 😢 không biết có phải là đang đâm đầu vào redflag không nma nay quá tụi mình k còn cơ hội gặp lại nên phần nào tui cũng nguôi sự crush r, nói vậy cứ mỗi lần nhớ là 1 lần đauu
Yêu đơn phương chính là luôn kiếm tìm hình bóng bạn trong đám đông nhưng khi chạm mặt lại giẢ phớt lờ.Bao ngày k gặp cứ ngỡ tôi đã quên nhưng hoá ra từng chút từng chút tôi đều k thể buông. suy cho cùng cũng chỉ là bản thân tôi tự đa tình rồi tự nguyện đau. Nhưng tôi luôn cảm ơn vì bạn đã đến và cho tôi trải nghiệm mà tôi chưa bao giờ có trước đây, tôi và bạn dù không thể bên nhau nhưng đời này, tôi đã dành cho bạn vị trí mà bạn ko cần tranh giành với ai. HN lại chuẩn bị lạnh nữa, giữ sk nhé Bạn của tôi, Hoàng Hải❤
Khi mình nhớ một người, vũ trụ có gửi nỗi nhớ đến người đó không? mình nghĩ là có, khi nỗi nhớ đó đủ lớn, khát khao được gặp, được nghe giọng nói đó, ... nỗi nhớ đó đã được gửi lắm qua những giấc mơ, mơ thấy họ đến, ngồi đó, với ánh mắt đó, và rồi khi thức giấc, cố gắng nhớ lại những chi tiết, gương mặt đó trong thế nào. Vì sợ, sợ một ngày sẽ quên đi gương mặt, ánh mắt và giọng nói đó.
...
Một khoảng khắc bình thường trong mắt cậu ấy & mọi người lại vô tình là cuộn phim chiếu mãi trong tim suốt mấy năm..
😢
Mình rất nhớ một người, nhớ đến điên dại, nhớ đến bật khóc vì không biết phải làm gì. Một ngày không gặp đều sẽ nhớ đến không chịu nỗi, nhưng mình chẳng biết làm gì cả, chỉ âm thầm, lặng lẽ nhớ đến đau lòng.
Tôi sẽ không xóa bỏ bất cứ 1 ký ức nào cả, vì cô ấy là tất cả quãng thời gian thanh xuân của tôi.
Nếu có kiếp sau, mong rằng chúng mình sẽ lại có duyên gặp gỡ và yêu nhau. Và cái kết sẽ trọn vẹn hơn bây giờ.
Bình yên nhé...bánh bèo của anh.
Đôi khi chúng ta rời xa ai đó không phải là hết thương,do có những nỗi đau và những chuyện khó nói ra,và mình luôn chúc cậu hạnh phúc
14 năm rồi mà vẫn nhớ 1 người thì dường như là bản thân quá cố chấp rồi 😢
Mong bn sớm move on đc ;((
😢
Chấp niệm
Không phải ai cũng can đảm như cậu , có thể chấp nhận thầm thương một người lâu đến như vậy , nhưng đã lâu như vậy mà không có kết quả thì cũng nên dừng lại thui
yêu được người mới thì sẽ sớm quên thôi bạn, nếu chấp niệm k tìm hiểu người mới thì k quên được đâu.
Quen dc đúng người thương mình thì tưởng không dễ quên ai dè quên dễ k tưởng.
cách hành văn của kênh làm tui xao xuyết gê á hay thiệc sự 💕
Mình không bao giờ muốn quên người ấy ...mãi mãi mãi không muốn quên .Người đó là thanh xuân của mình tuy không thể đến với nhau nhưng người đó còn chẳng biết sự tồn tại của mình.Nếu kiếp sau có duyên với người đó tớ sẽ cố gắng...Em ấy duy nhất là Bạch nguyệt quang duy nhất và cuối cùng của tớ...
...
"có những việc, nêu chúng ta không tự nguyện từ bỏ, ông trời sẽ khiến chúng ta kết thúc nó một cách đau đớn." huhu câu làm mình suy quá
Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức mình vẫn lựa chọn sẽ k xoá kí ức về cậu ấy mặc dù yêu đơn phương nó đau lắm nhưng cậu là nguồn động lực để mình trở thành 1 phiên bản tốt hơn mình cảm thấy được sự trưởng thành hơn trong bản thân mình và mình vẫn luôn biết ơn vì đã được gặp và được yêu cậu ấy trong cuộc đời của mình ❤
Cậu đã dạy tớ yêu và cách hiểu cảm xúc của người khác. Những ký ức đó đã tạo nên một phần quan trọng trong cuộc đời của tớ và giúp tớ hiểu rõ hơn về bản thân và thế giới xung quanh. Cho dù tớ quyết định xoá bỏ hay giữ lại những ký ức này, chúng vẫn sẽ mãi là những khoảnh khắc đáng nhớ trong trí nhớ của tớ. Vì những trải nghiệm đặc biệt và cảm xúc mà người đó mang lại cho tớ, tớ sẽ không bao giờ quên được cậu.
Cung chi la thoáng qua thoi ma..chac gi gap nhieu nhu Nhung nguoi ban tung quen,se quên nhanh thôi..ban xung đang gặp dduoc nguoi tốt va gioi Giang xinh đẹp , mình lớn tuổi rồi , ko còn hoan hao nhu ban mong muốn, mình cung vi thuong ban chỉ muon ban dduoc vui va hp dduoc song thoai mai hon thoi..còn mình thì mac ke minh đuoc ko?ban thi ko thieu ma roi ban se quen minh nhanh thoi
Minh ko thich ai vi Minh ma gap nhieu trac trở kho khan dden vay đâu..thâm chí nt còn lén lút, ko dam cong khai thua nhân lam gi cung phai duoi quyen nguoi khac..Minh ko giong nhau
E se ko bjo quên a đâu. Thực sự e rất nhớ a. Nghĩ thôi ma e da muốn khóc rồi. Cảm on a đã đến bên e. Thời gian đó e dc sống chính la e. Thực su rất vui vẻ va hp. ..........nho vũ tru gửi noi nhớ này tới a. Nhớ a nhiều
em nhớ anh mà đau trong lòng từng cơn quặn thắt khi nhớ đến, em không hối hận vì từng thích,em hối hận vì đã tin anh,dù sao cũng cảm ơn đoạn tình cảm này dù là vui hay buồn...
Có điều đúng và có điều không trong podcast này. Tình cảm vốn có nhiều dạng hình hài, ở mỗi giai đoạn đời người khác nhau sẽ khác nhau. Tựu chung chỉ cần bản thân ổn là được. Đôi khi tuổi trẻ là để những điều ngu ngốc xảy ra, hay người ta hay nói là tự làm khổ mình ấy. Nhưng nếu không có những sai lầm, đau khổ và lạc lối thì không bao giờ có được hiện tại. Cuộc sống vốn là một bài học mỗi ngày mà ☺. Thanks for podcast
Đúng luôn. Nếu k có sai lầm bài học trong quá khứ mình vẫn luôn kiêu ngạo và cho rằng k ai gục đc mình😢 sau đợt này nhiều cảm xúc quá
Mình vô tình nghe được chiếc podcast này. Mình thực sự thấy bản thân mình trong đó. Tuy chưa thực sự buông bỏ được nhưng mình mãi mong người đó có thể vui vẻ. Cảm ơn về chiếc podcast này
Nếu có cỗ máy thời gian mình vẫn xin xoá đi tất cả những kí ức với tất cả những người yêu cũ của mình, mặc dù mình biết họ đã dậy cho mình bài học và giúp mình trưởng thành nhưng với bản thân mình mình cũng muốn xin phép vũ trụ rằng những món nợ này kết thúc tại kiếp sống này là đủ rồi, xin đừng hẹn gặp lại nhau ở kiếp sống khác nếu có , cảm ơn podcast❤
Cảm ơn bạn!
Tớ gặp cậu năm 14t khi kì thi c3 cbi đến , có lẽ kỉ niệm về cậu trong kí ức tớ quá nhiều . Cậu thì học giỏi đủ tiêu chuẩn vào 1 ngôi trường tốt còn tớ thì lại không như vậy , ước mơ gặp cậu lại chẳng thể . Tạm biệt cậu thiếu nhiên năm ấy tớ từng rất thích , chúc cho chúng ta cùng đỗ cấp 3
mình từng nghe một câu hát “happiness only ends when I stop dreaming”, đối với mình, hạnh phúc ở trong những giấc mơ. Vì sao? Vì trong kia ức mình vẫn còn mãi 1 hình bóng tận 8 năm r, nếu có nhớ thì cũng chỉ là được gặp cậu ấy trong giấc mơ. Thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, nói nhớ không hẳn là nhớ, nhưng không thể quên
Tôi không biết sao tôi lại tìm được video của cậu. Nhưng thật biết ơn cậu vì đã tạo ra video này. Chả là hôm qua tôi vừa chia tay
giọng bạn hay thật đấy, mình nghe giọng bạn lắm nghe mãi nghe mãi thấy cũng thấy thích. Bài hát cuối cung cũng thật hay.
Đâu cần phải cố quên một người, dù người đó cậu thấy có sâu đậm với cậu hay không, nhưng khi học bước vào cuộc đời cậu cũng sẽ để lại cho cậu một vài ký ức, đôi khi cậu thấy nực cười, và thật bất ngờ khi sao khi không lại nhớ đến nhỉ. Nhưng rồi cậu lại mỉm cười và hiểu thật hay khi chúng ta có nhiều chuyện để nhớ nhớ đến
Dù thế nào, tôi vẫn sẽ ko xóa kí ức người tôi yêu. Người đó có thể là người khiến tôi đau đớn nhất, cx là người khiến tôi thoải mái nhất. Nhưng ít ra, nhờ có người đó mà tôi mới biết bản thân ko hề vô tâm, vẫn biết yêu như 1 người bình thường, vẫn biết quan tâm đến người khác. Nhờ có người đó mà tôi biết mình cần phải làm gì. Nhờ việc xa cách(có thể là mãi mãi), mà tôi mới thấy sự bất lực của bản thân, thấy được mình nên làm gì để ko còn cảm thấy cái sự bất lực này lần nào nữa. Ko rõ tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất nỗi đau chia cách này là minh chứng cho việc tôi đã biết yêu 1 ai đó, và vẫn sẽ nhớ đến người đó 😢
Va tinh yeu cua ban luon danh cho ho la su tan nhẫn vay sao
Nhưng moi tinh truoc cung vay sao
dẫu có một cỗ máy thời xoá đi một kí ức của mình thì mình sẽ lựa chọn giữ nó, bởi tình yêu ấy đã cho mình thấy tình yêu đẹp và đáng giá đến như thế nào, dẫu giờ đôi khi mình vẫn hơi nhói đau nhưng qua video mình nghĩ nỗi nhớ ấy đã nhẹ hơn phần nào... cảm ơn tập podcast của VSTN 🥰
Nỗi nhớ của mình đã ấp ủ suốt những năm cấp ba. Mình đơn phương 1 người mà dù muốn tỏ tình cũng không thể. Một phần là do không dám, đằng khác chắc là do không thể dù biết anh vẫn độc thân. Mình và anh cũng từng rất thân nhưng sau đó hai người dần xa cách. Biết là không nên nhưng anh là giáo viên dạy mình suốt 3 năm đằng đẵng. Muốn quên cũng không được mà muốn tiếp tục cũng không xong. Nhưng chắc rằng sau khi chia tay năm cuối cấp này, mình sẽ thừa nhận tình cảm với anh. Cảm ơn VSTN đã cất tiếng lòng và xoa dịu đi phần nào nỗi đau của mình.
Thật may mắn khi cuộc đời tớ được gặp ai đó, dù vui hay buồn tớ luôn trân quý và biết ơn. Cuộc đời không có giá như, thì , là... mỗi người đến đều cho chúng ta bài học riêng, đừng mãi cắn rứt khi lỡ làm sai, thay vì vậy hãy yêu thương nhau khi còn có thể 🥰
Gửi người ấy. Ngày xưa bạn thích mình, nhưng vì hồi đấy bản thân mình rụt rè cũng như chỉ muốn tập trung học hành nên mình đã phần nào xa lánh bạn. Bạn biết k, trong lòng mình lúc đó cũng có cảm tình với bạn, nhưng mà nó k đủ dũng khí để thộ lộ, nhục nhã làm sao. Mình cũng nghĩ thứ tình cảm trẻ con sẽ chóng vánh phai tàn nhưng không, giờ cũng đã gần chục năm r, nó vẫn vấn vương đâu đây. Mình xin lỗi bạn vì ngày xưa đã làm tổn thương bạn, cũng như tự làm tổn thương mình. Mong bạn có một cuộc sống thật hạnh phúc nhé! Gửi người bạn xưa N.P
Từ vid này mà mình nhớ đến cậu ấy nhiều hơn, mình cũng từ đây mà tỏ tình cậu. Nói ra để cậu biết chứ cũng không mong cầu gì cả, cảm ơn cậu vì đã là 1 phần quan trọng trên con đường mình bước đi. Tớ sẽ mãi dõi theo cậu, cảm ơn và hẹn gặp lại (nếu ta có duyên).
Tớ kh biết có phải là yêu hay kh. Tớ và anh chưa từng gặp mặt ở ngoài đời vì khoảng cách địa lý quá xa, mà nếu có gần tớ cũng chẳng dám gặp. Tớ và anh cũng chưa từng xem ảnh của nhau mà chỉ đơn giản là trò chuyện mỗi ngày. Vào giai đoạn bất ổn nhất tớ từng trải qua, tớ gặp được anh. Anh là bác sĩ tâm lý và cũng là người xuất sắc nhất tớ từng gặp. Đồng thời anh là người luôn lắng nghe, tôn trọng cảm xúc và suy nghĩ của tớ. Và mọi việc anh làm kh vì lợi ích, vì anh muốn giúp đỡ mọi ng và trong đó có cả tớ. Tở chẳng biết đấy có phải là tình yêu kh, nhưng mỗi khi trò chuyện cùng anh cảm giác ấm áp lắm. Chưa từng có ai cho tớ một trải nghiệm tuyệt vời như vậy. Năm cũ qua rồi tớ quyết định để tình cảm ấy ở lại. Anh tuyệt lắm, tớ có với cũng chẳng được. Đúng như câu ngta thường bảo tuổi trẻ kh nên gặp ng quá xuất sắc, nếu kh cả đời sẽ vấn vương. Tớ chỉ muốn chia sẻ cảm nhận riêng mình tại đây. Mong rằng sau này có xem lại, tớ sẽ có câu trả lời cho chính mình 💗
Podcast hay mà tui k dám nghe hết í 😢 càng nghe lòng càng quặn nước mắt càng chảy
Nếu có cỗ máy xóa bỏ kí ức, mình cũng không muốn xóa bỏ những kí ức về người cũ. Nhớ anh thật nhiều, thanh xuân của em
Mình từng bị bắt nạt. Lúc mình còn học mẫu giáo, mình hay khóc một mình, vì bị chọc ghẹo và vì k ai muốn chơi với mình hết. Có lần mình khóc trong góc lớp, một bạn nữ xinh như thiên thần đến gần chổ mình rồi nói là, bạn ơi ra chơi với mình. Từ lúc đó, đến mãi năm cấp 2 mình vẫn thích ngồi nhìn bạn ấy. Mà có vẻ bạn ấy cũng thích mình, bọn mình hay nắm tay nhau đi về, nói chuyện với nhau cả ngày k chán. Đến khi có đủ tự tin, muốn đc bên nhau k cần biết đến bao h, thì bạn ấy đi mất. Bạn ấy đi theo gia đình đến nơi khác sống, rồi mất dần liên lạc. Vào ngày sinh nhật bạn ấy, mình luôn nhắn một tin nhắn chúc mừng, nhưng k bao giờ còn có hồi âm nữa. Chẳng biết bé gái năm đó đến làm bạn với mình giờ ra sao, nhưng đối với mình, cô bé ấy vẫn là thiên thần, là người có nụ cười đẹp nhất mình từng thấy.
❤🩹
Thật kì lạ, trong khi bản thân muốn quên đi cảm xúc vấn vương ấy đôi lúc muốn chúng biến mất đi nhưng khi đối diện với câu " có muốn xóa ký ức ấy không?" bản thân lại muốn giữ lại tất cả.
Ừ mình cũng giống bạn
Dường như những gì bạn nói đều đúng cả. Cho dù chia xa, nhưng mùi hương của ai đó có thể khiến mình nhận ra ngay lập tức ngay khi ng đó xuất hiện. Mình đã quên rồi, nhưng những kỷ niệm buồn là bài học, vui là động lực cho mình mai sau. Chỉ là đôi lúc mệt mỏi nhất, mình gào khóc và ước có họ ở bên nhưng thực tại thì không thể. Trả lời câu hỏi của bạn, có lẽ Mình sẽ không chọn quên đâu, vì ít nhất đó là thứ mà mình có chung với ng đó, là nh gì mình đã trải qua. Nỗi đau cũng là quá khứ và hiện tại, niềm vui, niềm hạnh phúc cũng sẽ sống mãi cùng chúng ta.
Hôm nay tôi đã bật khóc ngay lập tức chỉ vì thấy anh đã có người mới chỉ sau gần 2 tháng k nói chuyện, xong nỗi nhớ ngày càng nhiều hơn....
Co ai
Mình nhớ bạn. Nhớ bạn nhiều lắm🥺
17:56-24/06/2023 🌻
mình nhớ cậu ấy lắm, cậu ấy là tình đầu của mình, là người giúp mình sống 1 cách tích cực, là ánh dương sáng rọi vào tâm hồn tăm tối của mình. Vì mình quá nhu nhược mà làm mất cậu ấy, mình hối hận, dằn vặt rất nhiều, nếu có cơ hội qlai chắc chắn mình sẽ chạy thật nhanh ôm lấy ánh dương rạng ngời ấy và trân trọng nó như báu vật quý báu của riêng mình
Nếu a còn yêu thương và dành trọn vẹn cho 1minh e,e luon chờ đợi va đon a đợi a Giang vong tay ôm e vao long nguoi e yeu nhat , e nho cam giac Ben canh nguoi đan ong đo tuy ho luôn tránh né ko them nhin tôi bo mac toi Nhung toi cung van thich và nho cam giac đo..nhung xin a đung bat e phai tu giac tim toi a nua..e la con gái mà,e la con nguoi e biet đau e co trai tim e so bi đua gion Phan bội xin a đo đừng đùa giỡn trên nỗi đau của người khác co dduoc ko
Đúng là k thể buông đc. Theo mình đó k phải chấp niệm mà là quá yêu ng đó, là 1 dạng của đau lòng. Biết rất rõ cố giữ sẽ càng đau nhưng lại k thể từ bỏ. Sau này cũng có thể yêu 1 ng khác nhưng ai chắc rằng những kỉ niệm xưa k làm mình đau và làm tổn thương cả ng đến sau nữa. Hãy yêu khi bản thân đã đủ dũng cảm buông xuống còn k thì cứ lặng lẽ 1 mình sống tiếp thôi. Mình cũng có 1 mối tình đẹp hơn 10 năm nhưng r cũng như bao ng phải xa nhau vì những điều k mong muốn . Nh lúc miệng mỉm cười mà nước mắt cứ tuôn r cho rằng mình thật yếu đuối.
Nếu thật sự trên đời có cỗ máy xóa đi kí ức thì mình cũng k muốn xóa đi điều gì giữa mình và ng ấy cả vì tất cả đều là kỉ niệm đẹp đều là điều quý giá dù là buồn hay vui mình vẫn muốn giữ vì ít nhất thanh xuân của mình luôn có ng ấy.
Yêu 1 ng hơn 10 năm thì cần bao lâu để quên đc ng ấy bây giờ..? (NMT_NTNĐ)
Cảm ơn kênh vì đã ra những video như này. Khi nghe xong cảm giác được an ủi rất nhiều, cảm ơn nhiều lắm 🤥
Nghe tập này cảm động quá. Nói lên những điều sâu tận đáy lòng mình 😢
Mình đang suy nghĩ và dự định tìm kiếm về vấn đề này thì tự dưng thấy đc video này. Cảm ơn ad.
Mình nhớ anh, nhớ tình yêu của mình, nhớ từng câu từng chữ anh từng nói, nhớ mọi chuyện đã qua,…
Mình đã nghe tập podcast này trên dưới 20 lần ...💕
Nó dần dần trở thành nơi mà mình tìm đến để giải tỏa nỗi nhớ ai đó, nỗi nhớ mà mình biết chắc chỉ có mỗi mình cứ ghì chặt nó tại tận đáy lòng. Mình cũng đã từng mong vũ trụ sẽ giúp mình gửi nỗi nhớ của mình đến ai đó, như một "sứ giả" nói với ai đó rằng: Mình thật sự rất nhớ! Mình không thể ngừng nhớ và mình ước gì mình có thể buông bỏ nỗi nhớ này một cách dễ dàng.
Và rồi dần dần, 01 tháng, 02 tháng, đến hiện tại, đã gần 06 tháng kể từ khi mình lựa chọn thương lấy bản thân mình sau tất cả những tổn thương mà mình nhận lại. Gần đây, mình tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình "Bao giờ thì thật sự quên đi?", và mình nhận ra, nỗi nhớ của mình nó vẫn luôn ngự trị, chỉ đơn giản là mình tạm thời không "thức tỉnh" nó.
Nhưng mình tin là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Mình sẽ lại yêu, sẽ lại để một ai đó nhìn thấy vết thương đã và đang tồn tại và chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều so với mình của quá khứ và bây giờ.
Cậu là người đầu tiên mà mình thích và cho tới hiện tại là người duy nhất mình rung động. 6 năm rồi không gặp cứ nghĩ là quên nhưng không ngờ vẫn nhớ, cậu hoàn hảo trong lòng tôi đến mức không ai có thể vượt qua. Tôi cứ nghĩ nếu không quên cậu, chắc là cả đời này tôi cũng không thể có thêm tình cảm được với ai nữa...
Cảm ơn VSTN, cảm ơn Độc giả vì những lời nói nhiều cảm xúc. Thật sự khi nghe podcast này mình lại cứ cảm thấy trong lòng mình trống vắng, cứ có một nổi nhớ man mác về người ấy. Dù chỉ là vài ba câu nói, vài dòng tin nhắn nhưng mình thật sự rất thích người ấy. Nhưng tiếc thay người ấy lại không có tình cảm với mình, ác độc hơn là người ấy còn cấm mình không được thích người ấy… Nhưng mình cũng không thể làm gì khác ngoài cười mỉm,cố nén nổi đau rồi quay đi. Hi vọng là người ấy sẽ gặp được một người tốt, một người có thể làm người ấy vui, có thể làm người ấy hạnh phúc, như vậy đã đủ với mình. Dù có thế nào mình cũng sẽ không quên người ấy, cảm ơn vì đã bước qua cuộc đời nhau để chúng ta có thể có những hoài niệm về sau này …
Đọc tiêu đề thôi, đã có hàng tá người mình nhung nhớ ùa về, từ ng thân, đến ng mình thầm thích, kể cả người yêu cũ, r ng mình ghét, r những ng từng muốn hại mình, giúp mình...nói chung là nhiều lắm í. Nhưng giờ mình tự tin nói rằng mình đã thật sự hoàn thành việc chữa lành, mọi vết thương trong mình tuy hơi có xíu thẹo nhưng nó không đau âm ỉ như bao năm qua nữa. Lạ lắm, đôi lúc trong giấc mơ mình gặp lại họ, nhưng đều là những khung cảnh vui tươi, kể cả ng mình ghét hay ng ghét mình luôn í, chứ k còn khiến mình bật dậy mồ hôi mồ kê bật khóc giữa đêm k ngừng nữa. Những bài hát trước đây k dám nghe vì sợ khóc k nín h đây khi nghe lại, nó thấm hơn, nhưng nó k khiến mình khóc nữa, mà mình chỉ nghĩ về những điều đã cũ và cười. Dần dà mình sống vui vẻ, vô tư, khum cần cố (mình muốn shout out bạn gái này, du học sinh nhưng luôn truyền năng lượng tích cực, cũng là slogan của mình khi mình áp lực với chính những áp lực mình tự đặt ra). Ng đến ng đi, dù lâu hay mau, đều có ý nghĩa cả; nếu có cơ duyên gặp nhau dù chỉ thoáng qua, mình vẫn muốn gửi họ một nụ cười và lời cảm ơn vì đã ghé qua cửa tiệm tâm hồn mình.
" ngày ấy, khi đôi mươi tôi đem lòng thương nhớ ai
ngày ấy người ta nói sẽ quay về"
nhớ Hoàng thật nhiều
" Mình nhớ một người ", có lẽ là nhớ cậu. Chúng ta đã là bạn từ mần non cho đến tiểu học. Một buổi trưa của năm lớp lá, tớ vô tình thấy được ánh mắt và nụ cười của cậu, khi đó tớ thấy cậu rất đẹp, lúc đó tớ chưa biết thế nào là thích đâu. Qua 2 năm đầu tiểu học tớ dần quên cảm giác đó, nhưng đến năm lớp 3 cảm giác ấy lại trỗi dậy. Mặc dù lúc đó cậu đã thích người khác. Những cô bạn cậu thích đều xinh và học giỏi, còn tớ thì không được xinh như họ.
Lớp 5 là thời gian tớ thích nhất và ước một lần được quay trở lại khi ấy. Chúng ta đã trở thành bạn thân, được ngồi cạnh nhau, được ngồi cạnh người mình thích là một điều rất tuyệt ( tớ cũng chợt nhận ra là đã có một năm ta được ngồi cạnh nhau, có lẽ tớ sẽ nhớ mãi những kỷ niệm ấy ). Dù đôi khi cậu không nghiêm túc xem trọng tình cảm của tớ, buồn đấy nhưng tớ không thể gượng ép cậu.
Rồi khi cấp 2 mỗi người một trường tớ hạ quyết tâm không thích cậu nữa, tớ như tỉnh lại trong giấc mơ vừa đau vừa buồn, không còn đám bạn thân trước khi nữa, tớ đã bị trầm cảm và không giao tiếp với bạn bè trong lớp. Tớ từ một đứa hoạt bát, sau một đêm hè biến thành một người hướng nội, trầm tĩnh, ít nói. Cậu sẽ không cảm nhận được đâu.
Sau này tớ quen một người, mục đích cũng chỉ là quên cậu. Đúng là lúc quen người đó tớ rất ít khi nhớ cậu. Khi chia tay, tớ cũng không để tâm đến chuyện tình cảm nữa. Dần dà tớ lại cảm thấy tình cảm tớ dành cho cậu không mất đi, chỉ là không mong cầu cậu đáp lại, cũng không hào hứng theo đuổi cậu như trước, tình cảm ấy chỉ lặng lẽ trong lòng tớ.
Gần đây tớ hay bắt gặp ánh mắt cậu nhìn tớ, cũng nhiều lần vô tình chạm mắt nhau. Cậu có nghĩ sẽ có một chút gì đó thay đổi giữa chúng ta không. Nhưng cậu yên tâm tớ sẽ không hy vọng hay trông mong gì cả. Vì nếu thích thì họ sẽ theo đuổi chứ không phải đứng chờ !
Kể cả khi có cỗ máy xóa bỏ kí ức,tớ cũng không bao giờ xóa bỏ kí ức về cậu.Đơn giản là vì tình cảm của tớ dành cho cậu có thể không được đáp lại,nhưng ít ra đây là lần đầu tớ yêu 1 người sâu đậm đến thế.Tớ vẫn luôn luôn ở đây đợi cậu,đợi cái ngày cậu thích tớ và bọn mình sẽ hạnh phúc bên nhau,vậy thôi là đủ
Gửi tất cả những người bạn ở đây, duyên phận là một điều kỳ lạ, cũng là một điều tuyệt vời. Hãy bắt đầu với chính mình - biết yêu và biết sống một mình đã - duyên của bạn sẽ tới. Và đúng, người thương bạn, sẽ không nỡ ngó lơ bạn quá lâu đâu. Nhưng bạn cũng biết đấy, cuộc đời ai cũng phải tự đi một mình, người ấy chỉ là một người đồng hành - một phần trong cuộc sống của ta. Khi bạn biết quay về chính mình, bạn sẽ hạnh phúc.
Chúc tất cả mọi người đều khỏe mạnh và hạnh phúc
Nghe xong đau lòng bởi sao lại như quay chậm lại thước film giữa e và ku… kí ức này là một phần trong con người e!…. Vẫn sống vẫn tồn tại vẫn khắc khoải…ku!
Mình đã từng nhớ một người, cô ấy ở cách mình hơn 3000 km. Có những lúc đi dạo trên bờ biển, mình đôi khi nhìn về phía đông và chợt nhớ cô ấy.
Cảm ơn vì đã là một phần kỉ niệm..Tạm biệt ❤
Nếu có cỗ máy thời gian mình vẫn không muốn xóa bỏ kí ức về người ấy.
Mình luôn tin mỗi người mà ông trời sắp đặt để mình gặp đều có lí do nào đó. Có thể họ đến rồi rời đi để dạy mình cách trưởng thành, có thể họ đến để cho mình biết yêu thương một người là thế nào, cũng có thể họ đến để cho mình những bài học. Suy cho cùng, nếu đi trên con đường trải đầy hoa hồng thì hoa hồng ấy sẽ vẫn có gai.
Mình chưa từng hối hận khi đơn phương thích ai đó.
Đối với một số người kết quả chính là họ và người ta có thành đôi được không, còn đối với mình kết quả chính là mình đã hết lòng thích 1 người, cố gắng để xứng đôi với họ thế nào. Mình cố phát triển bản thân, làm mình trở nên hoàn thiện hơn để mong họ có thể để ý tới mình. Và rồi khi mình nhận ra mình không thể thích họ nữa, mình buộc phải buông bỏ thì nhìn lại, mình đã thực sự hết lòng vì họ, cả quãng thời gian ấy mình đã trở nên tốt hơn như thế nào.
Lớn lên rồi mình hiểu được rằng: Hoa để tàn còn người gặp là để rẽ ngang.
Mình thôi hy vọng và kì vọng, mình sống nhẹ nhàng và hạnh phúc. Đón nhận những điều mới đến và mỉm cười khi nó rời đi.
Ok cu vay ma song nhe mong a luon thanh cong va phat trien ban thân la mot nguoi đan ong truong Thanh ban lĩnh tai gioi manh me nhe..trân trọng..!
Mình là một người từ bé đã luôn có cảm giác cô đơn , không có ai mình có thể mở để chia sẻ buồn vui trong cuộc sống,nên mình cứ thế sống cho qua ngày đến năm 18 tuổi mà không có cảm xúc thích yêu thích bất cứ ai. Cho đến năm 18 tuổi ; mình vào đại học, mình đã gặp được cậu, lúc đầu mình cũng chỉ coi cậu là người bạn bình thường như bao người khác . Vì mình và cậu ấy đi cùng đường về nên bọn mình hay đi về cùng, nói chuyện với nhau; cậu ấy là 1 người luôn tràn đầy sức sống, vui vẻ hoà đồng với tất cả mọi người; không hiểu sao mỗi lúc nói chuyện với cậu ấy mình thấy rất thoải mái. Mặc dù vậy , mình vẫn nghĩ cậu ấy cũng chỉ là bạn bình thường với mình như bao người bạn khác . Cho đến 1 ngày cậu ấy bệnh nặng phải đi cấp cứu, lúc đấy không hiểu sao lần đầu tiên trong đời mình lo lắng cho một người bạn đến thế. Lần đầu tiên, ngày nào mình cũng phải nhắn tin hỏi thăm tình trạng cậu rất nhiều cho đến tận khi cậu khỏi bệnh và tiếp tục đi học; đi cùng mình trên con đường đến trường, mình đã rất vui. Tiếp sau 2 năm , càng chơi với cậu ấy nhiều, mình càng thoải mái, mình càng thay đổi con người mình theo hướng tích cực hơn, và mình nhận ra có lẽ mình thích cậu mất rồi.
Nhưng mình biết cậu ấy không thích mình , và có lý do riêng nên bọn mình cũng không bao giờ có thể đến được với nhau. Vì vậy , mình cũng không cần thiết phải nói cho cậu ấy tình cảm của mình. Mình luôn giúp đỡ cậu ấy, mặc dù có thể cậu ấy không cần, mình có thể làm được gì cho cậu ấy mình đều cố hết sức làm. Mình luôn cảm thấy rất vui vì giúp đỡ được cậu ấy. Mình luôn nghĩ điều gì tốt nhất cho cậu,vì khi cậu vui mình vui.
Giờ đã là năm 4 đại học, mình và cậu đã quen được 4 năm. Giờ đây , cậu là người duy nhất từ trước đến giờ mà mình có thể thoải mái chia sẻ tất cả về mình, mình vui, mình buồn, những thứ mình trải qua mà không ai biết, kể cả gia đình mình. Được nói chuyện với cậu , mình thật sự rất thư giãn, giải toả mọi áp lực trong cuộc sống. Nhưng mình biết, chúng ta là không thể nào, và mình cũng không bao giờ nói cho cậu tình cảm của mình. Mình chỉ có thể luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ về cậu mà cậu không hay biết. Mình chỉ có thể nhìn cậu vui vẻ và mong cậu sẽ tìm được người đem đến cho cậu hạnh phúc. Mình chỉ cần cậu vẫn xem mình là 1 người bạn thân, 1 người luôn sẵn sàng hi sinh vì cậu, vẫn đối xử với mình như chúng ta từ trước đến giờ. Được nhìn thấy cậu hạnh phúc là mình mãn nguyện rồi.
Về mình, mình buồn chứ, mình cũng ước ao, ghen tị khi thấy cậu vui vẻ, nói chuyện với người khác . Có lẽ cậu cũng hiểu lòng mình nhưng cậu cũng chọn không nói, vì nói ra chúng ta có thể không bao giờ như trước đây được nữa ; vì cậu cũng biết mình không bao giờ đến được với nhau. Nhưng người duy nhất có tình cảm là mình nên mình luôn đau khổ, luôn nằm khóc một mình; nhưng mình vẫn luôn làm mọi thứ vì cậu, mình không bao giờ cầu hồi báo , mình chỉ cần giúp được cậu …..
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Con người sống trên nhân gian dường như đã được an bài sẵn 7:22
Nhưng thực ra cái duyên của mình có thể kéo dài được, chỉ có ba phần nhìn ý trời, bảy phần còn lại nhờ dũng khí. Chỉ là cậu có muốn, tớ có muốn không thôi...
Cậu không muốn, tớ không dám làm phiền, vậy đành như bèo trôi nước chảy.
Cậu nói xem những ngày xa nhau, liệu con người ta càng nhớ nhau thêm hay đều đã lãng quên nhau rồi?
"Còn thương thì nhớ, không thì mình lỡ nhau..."
Đau lắm nhưng tớ đành chấp nhận như thế vậy
Hôm qua là ngày cuối cùng của những năm tháng thời học sinh của mình và có lẽ cũng là lần cuối mình gặp cậu ấy. Mình rất muốn nói một câu cảm ơn và một câu:" Tao thích mày" trực tiếp với cậu ấy một lần cuối nhưng thật sự rất khó... không có cuộc gặp nào tránh khỏi phút chia ly nhưng lần này khiến mình đau rất nhiều. 3 năm cấp 3, không nhiều cũng không ít nhưng sẽ khiến mình nhớ mãi mãi về sau. Người ta nói đúng, mối tình năm 17 tuổi luôn là mối tình đẹp nhất, cậu chính là thanh xuân của mình. Dù sau này có được gặp lại cậu hay không thì mình chắc chắn cũng sẽ không bao giờ quên cậu. Như câu hỏi ở cuối podcast này, dù có máy xóa trí nhớ hay bất cứ cái gì làm mất đi hình bóng cậu trong tâm trí, mình đều không đồng ý. Hẹn gặp lại chúng ta ở phiên bản tốt nhất, nhất định phải thành công❤
Mình dần không chắc chắn về việc bản thân có phải còn nhớ anh ấy không nữa. Hay mình chỉ đang nhớ về những kí ức hạnh phúc mà thôi. Người ta bảo khi chia tay chúng ra thường chỉ nhớ đến những cái tốt của bản thân, của người mình yêu rồi hằng đêm cứ mãi nhung nhớ. Dù sao đi nữa nếu còn duyên hi vọng mình và anh ấy sẽ trở lại với nhau mặc dù mình biết anh ấy của sau này vĩnh viễn không phải chàng trai của năm đó, và có lẽ đó sẽ là một mối quan hệ hoàn toàn mới. Có lẽ mình không nên hi vọng quá nhiều nhưng những gì anh ấy làm đã khiến bản thân mình tốt hơn và nhận ra hóa ra cuộc sống này không tồi tệ đến thế.
Cám ơn anh vì đã đến.
Nếu có 1 cỗ máy giúp xóa bỏ kí ức, tui cũng sẽ ko muốn phải dùng nó để xóa bỏ kí ức về người cũ. Vì với cá nhân tui, người cũ (dù là ai, dù đã từng làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc/cay cú đến bây giờ) đều đã giúp chúng ta thấm thía đc 1 khía cạnh nào đó trong cuộc sống để giúp bản thân của mỗi người chúng ta tốt hơn mỗi ngày. Phải nhờ có quá khứ, chúng ta mới tiến đến đc hiện tại và tương lai, nên là quá khứ mất đi, chúng ta cũng ko biết mục đích của chúng ta ở hiện tại và tương lai là phải làm gì.
Dù có quay lại bao nhiêu lần trong quá khứ tớ vẫn sẽ thik cô ấy. Dù có cỗ máy nào thì cứ ức vẫn sẽ mãi ở đây và tớ ko cko nó đi đâu cả!!
Có duyên sẽ gặp lại 😢mong cậu sẽ hạnh phúc hơn. Khi chúng ta xa nhau thì hai người đều đã thay đổi bởi môi trường sống của hai đứa. Cảm ơn vì đã có mặt trong thanh xuân của tôi . Cậu mãi là mảnh ghép trong kí ức của mình 😊😊😊😊😊
Mình đang ở ngã tư đường , một người quyết đoán đấy đau thương hoặc một người mộng mơ bỏ quên đời . Tớ cũng mong khi cánh cửa này khép này cánh cửa khác sẽ mở ra , con người lướt qua cho ra bài học và chân lí . Cảm ơn bạn rất nhiều tiếp cho tớ niềm tin về quyết định của mình , cái tuổi 18 này có lẽ mình cần mạnh mẽ để từ bỏ rồi , một lần nữa mình thật lòng cảm ơn❤
Cỡ hơn 2 năm rồi kể từ ngày chúng ta cách xa không nói chuyện, không trò chuyện, không cười đùa vui vẻ với nhau.Nhớ người bạn của tôi nhớ đến khi nghe một cái gì đó về thương nhớ trái tim, trí óc liền nghĩ về cậu ,nhớ cậu nhiều D à mặc dù không biết phải làm sao để nói chuyện lại với cậu.Tớ sẽ không bao giờ quên tất cả kí ức về cậu thật buồn khi chúng ta lại cách xa một cách đơn giản.
Mỗi lần nhớ cậu là tớ lại chết trong lòng một chút, nhưng những kỉ niệm giữa tớ và cậu thật đẹp, nó làm cho cuộc sống của tớ đã trở nên vui biết nhường nào. Tớ từ bạn thân với cậu đã trở nên yêu đơn phương cậu từ baoh, lạ lẫm, cảm thấy bản thân mình thật kì cục nhưng giờ tớ đã quen rồi, nỗi nhớ trong tớ cũng vơi dần rồi.
Câu hỏi cuối video quả thực rất thấm, nó ngấm sâu vào từng ngóc ngách trong trái tim và bộ não của tớ, Nếu có cỗ máy xoá bỏ kí ức, tớ vẫn nguyện lưu giữ lại những kí ức này về cậu. “Tớ yêu cậu” mối tình đầu đơn phương của tớ ❤.
mỗi khi buồn tớ luôn nghe "vì sao thế nhỉ" vì tớ sẽ cảm thấy ổn hơn.💓
Tôi cũng đang rất nhớ 1 người, 1 người mà tôi không thể không nghĩ đến dù chỉ 1 giây, không nhiều đâu chỉ là 4 năm nay thôi, nhớ đôi môi mềm mại , nhớ vòng ôm ấm áp, nhớ giọng nói khàn khàn, nhớ sự trầm tính mỗi khi cãi nhau .. Em nhớ anh rất nhiều anh yêu à , bây giờ thời tiết trở trời se lạnh em càng cần anh hơn , em không biết anh đang ở nơi nào cũng chẳng biết cuộc sống anh ra sao, có lạnh lẽo như nơi em đang sống hay không, giờ đây em nhớ anh phát cuồng, nhớ đến mức dường như mọi hoạt động đều trở thành lần cuối, nếu cứ tiếp tục như này thì có lẽ thần trí em điên loạn mất .. Em yêu anh hơn cả câu nói này ”
Mình lại nhớ cậu. Nhưng nếu là vài năm về trước thì mình sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ thì chỉ nhói nhẹ tý thôi. Mình ghét cậu lắm, nhưng cũng vô cùng thích cậu. Mỗi người chúng ta đều sẽ có một người mà mình không bao giờ quên được, mà đúng hơn là không muốn quên. Cậu biết gì không, cậu không còn là crush của tớ nữa mà là forever crush( tự tìm hiểu nhé ). Mình đã từng đọc ở đâu đó, thời gian không chữa lành vết thương mà thời gian khiến ta học làm quen với vết thương đó. Đúng vậy bây giờ nhớ đến cậu thì tớ đã dần quên được cảm giác đấy rồi.
Podcast hay lém ạ❤
mình thật sự cảm ơn kênh vì đã mang đến cho mình cảm giác yên bình mà lâu rồi mình ch có, podcast thật sự xoa diệu mình
Tôi và cậu quen nhau tình cờ, chúng ta thật có duyên với nhau, 2 con người 2 tính cách nhưng vẫn quyết định cho nhau 1 thứ gọi là tình cảm, cậu yêu tôi không chỉ qua ngoại hình mà tôi yêu cậu qua tính cách, nhưng có lẽ sự chân thành của cả hai là chưa đủ nên dẫn đến tôi dừng lại cuộc tình này, khi nghe podcast này nó khiến tôi nhói nhưng đúng thật, không nhói như lúc mới chia tay, mong những kỉ niệm đẹp đẽ đấy cậu hãy cất lại mà đừng quên...
Đơn phương là gì chứ?Là tình cảm của một người say đắm một chàng trai/cô gái nào đó chăng.Dành cả những năm tháng thanh xuân chỉ để thích cậu,ánh sáng của tớ là cậu.Tớ sẽ ko xoá những kí ức về cậu,vì tình cảm mà chúng ta dành cho nhau là đơn thuần nhất,có rung động có ngọt ngào của hương vị thanh xuân.Những lần mà tớ nhìn cậu chơi thể thao,nhìn vào ánh mặt của cậu tớ thấy như là chúng ta là của nhau vậy.Cả hai chúng ta đều thích nhau,có ngỏ lời,có kỉ niệm,có hạt giống của tình yêu học trò.Mong là cậu sẽ mãi luôn hạnh phúc nếu ko đc học chung trường c3 vẫn mong cậu vẫn nhớ tớ...Tớ thích cậu rất nhiều!
Vay la e hieu y cua a roi..a luôn né tránh ko co đối diện với sự thật OK vay e giup a toại nguyện a cứ lam va nghĩ những gì a cho la đung đi e thi sao cung đc , e luôn tôn trọng quyết định của đối phương..cam ơn a Nhung gì a dành cho tôi nhé..cho dù la giả , vay thoi a nghỉ nhe e đi nghi đây , mong đừng gặp lại nhau nua
=)) bình luận toàn là những con người sii tìnhhhh :3 kia ức của các cậu về người ấy tốt ghê
một trong những podcast hay nhất mình từng nghe. cảm ơn vstn rất nhiều
Chỉ mới vô tình nói chuyện, vô tình chơi chung tiếp xúc với vài dòng rep story nhau... mà tim đã không ngừng rung động...
Khi mình nhớ một người, mình không biết là vũ trụ có gửi nỗi nhớ đến người đó không?
Còn mình thì vẫn gửi những lời nhắn và bài hát ghi âm mỗi ngày cho họ, đều đặn trong suốt hơn 2 năm qua.
Có những đêm ngủ quên vì mệt, tưởng chừng như đã bỏ lỡ cơ hội. Nhưng mình rất vui vì mình vẫn giật mình thứ dậy lúc 2 3 giờ và vẫn có thể gửi gắm chút tình cảm vào cơn mơ của người ấy.
Cảm ơn bạn đã luôn luôn kiên trì nhé, Đại.
Mình không muốn xoá bỏ quá khứ, nhất là những người từng đi qua cuộc đời mình. Chủ để tuần này Thực Sự làm mình lắng đọng, cảm động.
Có sự đối lập trong tâm trí của một người mang trong mình nỗi nhớ "người cũ", cố gắng quên đi nhưng lại sợ không còn nhớ gương mặt đó, giọng nói đó.
Tháng 8 năm ngoái trời mưa rất nhiều, có cô gái đứng ngoài hành lang khóc miết, năm nay ko được ngắm mưa như thế nữa, nhưng mà những cơn mưa gần đây cũng vẫn khiến mình nhung nhớ❤
Mình khuyen cậu đừng nên nhớ nua
Cái nho cua câu no đáng sợ qua nếu ai ko biet thi lỗi la do người kia rất lớn😢
Vay thi nên quên nhau đi cứ ai cung noi lý cua mình va ko dam hanh đong đổ lỗi do hoan cảnh thi tốt nhất mình dừng lại tinh yeu ko đu lon đe giu nhau
Mình xin đấy hay giai thoat Cho nhau
Ko đâu, mình sẽ không xoá bỏ đâu, vì đó là những kí ức, những kỉ niệm đẹp đáng lưu giữ nhưng mà buồn vì đã mãi mãi ko còn đồng hành cùng nhau.
"Those memories and feelings... I won't forget or delete it. It's just simple that I don't miss it like the way I used to. I told myself everything's gonna be fine, and the time have shown it's true. Though we're not hand by hand or on the same way anymore, I hope we will find the peaceful in life, follow our passion and be the best"
First love
11/08
nhớ quá, kí ức của tớ lại rời khỏi chỗ của mình mà chạy lung tung rồi
Mình đặc biệt rất thích những vid podcast dài như này của cậu, chúng ý nghĩa lắm. Cảm ơn cậu rất nhiều ✨ Mong là sẽ còn nhiều vid dài như này trong tương lai
ko đâu tớ sẽ giữ mãi kí ức buồn ấy trong lòng....tớ không muốn quên đi người con gái mà tớ từng coi là tất cả
mình nhận ra gặp người ấy rồi chia xa là điều đau lòng và buồn nhất mà mình từng trải qua. Mình đã khóc vì chuyện tình nửa vời, nhưng mình cũng nhận ra là người ấy dù khiến mình đau lòng nhưng cũng cho mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Đúng như Vì sao thế nhỉ nói là, mọi cuộc gặp gỡ đều không phải là vô nghĩa.
Hay quá ad ơi... Quá thấm luôn về cuộc đời...
Cảm ơn VSTN, một kênh thật sự thú vị, mình cảm thấy nó hoà quyện được mọi thứ mà mình cần, tâm lý học, văn chương và cảm xúc nhiều khi là cả những lối ra cho những vấn đề cứ trở đi trở lại nữa. Nhẹ nhàng và xinh đẹp, cảm ơn cậu, yêu cậu