Đây ko phải lời khuyên, đây chỉ là cảm nhận của tớ: Khoảng vài năm gần đây tớ có gần như mọi dấu hiệu trong video, từng năm trôi qua lại càng nặng. Thường thì mỗi khi xem xong 1 video như này tớ sẽ bắt bản thân mình phải nghĩ là mình đang tự làm quá lên dù đôi khi tớ biết thực sự không phải. Gần như đôi khi tớ không thể kìm nén mỗi nữa, tớ sợ một ngày nào đó mình sẽ khóc, sẽ biểu lộ nhũng cảm xúc và suy nghĩ này ra trc mặt mn. Tớ sợ lắm. Lúc trc tớ còn có suy nghĩ muốn biến mất, sau đó lại phải tự trấn an chính mình bằng câu chưa phải lúc hay kiểu như mik ko muốn, mik chỉ đang làm quá lên thôi…Khoảng thời gian này tớ vẫn vậy, nhưng nhưng câu chấn an đã ko còn tác dụng, tớ sợ tớ sẽ… Tớ ko muốn điều đó xảy ra nhưng lại suy nghĩ về điều đó. Gần như đêm nào tớ cũng khóc ko vì sách vở thì cũng vì những chuyện diễn ra trong cuộc sống của tớ. Đôi khi tớ ghét chính bản thân mình. Những lúc cảm thấy tệ vì một sự kiện nào đó do mik gây ra thì tớ còn tưởng tượng ra cảnh mik bạo lực chính mình. Tớ muốn thương chính tớ lắm nhưng cuộc sống cứ dồn ép thế này thì tớ chưa kịp xin lỗi bản thân thì đã tự làm hại chính mình tiếp rồi. Tớ sợ lắm. Tớ ghét bản thân mình vì những điều mình ích kỷ, mình dễ ghen tị dù biết đó là 1 phần bản chất con người nhưng tớ không thể tha thứ. Tớ nghĩ đây là một phần ko ổn vì chính gia đình tớ nhưng ngoài những lúc họ đặt ra những định kiến về việc phải sống thế nào ra thì tớ bt họ đã hy sinh cho mik rất nhiều, tớ sợ bố mẹ tớ lo lắm. Tớ ko muốn những người thân nhìn mình bằng ánh mắt khác khi chia sẻ điều này, tớ ko muốn họ nghĩ mình yếu đuối. Thật khó để thừa nhận mình ko ổn…..
Tớ vẫn biết ơn tớ vì đã sống sót sau nhiều năm như vậy, tớ vẫn làm bạn với sự mất ngủ với rối loạn lo âu, nhưng rồi tớ đã vượt qua những giai đoạn tệ nhất để tự hào rằng: "Được rồi, ít nhất tớ vẫn đang tồn tại"
4/7 Chia sẻ một chút: Nói thật thì cũng chỉ mới bắt đầu từ khi đi học lại, mình nhận thấy mình mờ nhạt hơn trông các cuộc đối thoại giữa những người bạn thân thiết với mình. Trong tiết thể dục mình có tâm sự với vài bạn, và những người bạn thân của mình chỉ nhìn với ánh mắt phán xét khiến mình òa khóc lên. Mình cũng có nói chuyện với lớp học thêm, nhận được sự động viên khiến mình vui lên hẳn. Nhưng mình vẫn rất lo lắng và suy nghĩ khá nhiều, mình bắt đầu dễ nóng giận và khó ngủ nhiều hơn. Đôi lúc mình sợ những cảm xúc của mình. Mình muốn kết thúc năm nay thật sớm để năm sau mình làm lại một năm tươi đẹp mới^^
Năm mới sẽ mang lại nhiều hi vọng mới, nhưng mọi thứ đều có thể bắt đầu từ ngay ngày hôm nay bạn à, mỗi ngày cố thêm một chút để tới năm mới chúng ta có đà chạy thật mạnh nhé ^^. 3 việc nhỏ mà bạn làm cho chính mình mỗi ngày là gì?
Mình nhiều khi đã nghĩ tới cảnh mình ch.et đi và mọi ng sẽ cảm nhận thế nào với mình. Đôi khi, ở ngoài rất vui vẻ, nhưng chỉ khi về nhà, tự nhiên lại bật khóc...
Còn mình thì còn đã tùng tìm đến cái chết rồi thật ra việc bạn giấy cảm xúc thật của bạn cũng là việc hiển nhiên mà người bị trầm cảm nào đa số sẽ làm vì để bản thân không bị đánh giá hoặc coi là cố tình làm điều ấy để gây sự chú ý thôi
Mình đang đối mặt với ocd và overthinking, mình từng bị trầm cảm, mình mới 17, có lẽ tâm trí không một phút giây nào bình yên, mình đôi khi muốn mình như bao người bình thường khác, nhưng mình biết ơn vì mình đã không bỏ cuộc trong việc ngăn chúng trở thành một phần của mình
Mình thì ngựơc lại, dễ dàng quên đi mọi thứ dù quan trọng hay không, ví dụ: hôm nay mình đút túi quần 500k và lên xe buýt lại nhét tới nhét lui lại mất, tới khi về nhà thì buồn hiu, và tài sản giờ còn 50k, nhưng ngày mai tâm trí có thể còn nhớ à, hqa mìn mất tiền nhưng cảm xúc thì như chẳng có gì xảy ra cả. Đấy là còn nhẹ đấy. Ví dụ 2: mình bị anh chị, thầy cô có la mình, chửi mình sao ngu thế, có thế cũng không biết thì mình thấy cũng như không, thấy có tí xíu bực bội nhưng nó không làm mình ray rứt, cắn xé, hay suy nghĩ. Và cứ như thế, ai sân hận hay trút bất kì cái gì lên mình thì cứ như nước đổ đầu vịt ik😅
Lúc nhỏ mk là 1 ngừ khá hòa đồng, năng động và nghịch, nhưng cứ càng lớn bản thân lại càng trầm lại, tình trạng mk cảm thấy k đc thoải mái và ngượng ngạo khi tiếp xúc vs người thân trong họ hàng càng ngày càng lớn và đến nay 17t thì bản thân gần như cố gắng vắng mặt trong mọi hđ của 2 bên nội ngoại đến nỗi có thể mn k còn quá quan trọng đến sự hiện diện của mk nx. " m k ổn đâu" là suy nghx đã rất lâu r mk k nói vs bản thân nhưng dạo gần đây mk khóc nhiều hơn và không biết chính xác mk khóc vì j kèm với sự thu mk lại càng nhiều, cảm thấy hay cạn năng lượng chỉ muốn nghỉ ngơi, đôi lúc lại rất năng lượng thì k bt bản thân đang xảy ra vđ j nx
nói chuyện với ng thân ? Họ chỉ nói rằng " ai bảo con ________ " " thế m làm thế để làm gì " và vô vàn những câu nói gây tổn thương khác . Khi tôi nói về cảm xúc thật của tôi , họ đều mắng nhiếc tôi, đúng là câu nói " để sống sót thì trẻ con cần phải nói dối " là đúng mà .Rât nhiều lần tôi đều muốn tự vẫn vì cảm thấy cuộc đời rất đau khổ nhưng ko thể vì tôi sợ đau . Có lẽ , vì sợ đau nên tôi mới sống được đén bây giờ . Mỗi khi tôi bị bố mẹ mắng hay đánh , tôi đều tự nhủ với bản thân rằng họ chỉ đang muốn giúp tôi nhận ra lỗi sai của mình thôi , nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như dao cứa vào tim.Tôi là một người rất dễ khóc , kể cả khi tôi có muốn khóc hay ko , thì khi kích động thì tôi đều bất giác rơi nước mắt . Sở dĩ tôi ko dám nói với bạn bè là vì sợ khi tôi lm điều j đó ko vừa ý họ thì họ sẽ đem chuyện này ra đe dọa là sẽ nói với bố mẹ tôi.Có ai bị tình cảnh giống mik ko ?😢😢😓😔😔
Cậu có lẽ giờ cảm thấy thật cô đơn nhưng cậu hãy thể nhìn lại những người xung quanh mình, tớ mong cậu thấy đc người thật sự quan tâm cậu. Nỗi buồn không sai đâu, cậu cũng không sai trong những nỗi buồn đó. Cậu hãy quan tâm mình hơn nhé và luôn nhớ rằng sẽ luôn có ai đó thật sự rất yêu thương cậu. Tớ mong bl này giúp cậu cảm giác tốt hơn phần nào❤
TỚ MUỐN TÂM SỰ Mỗi khi tớ lm sai,nói sai hay cãi lại , mẹ tớ sẽ luôn là ng đánh tớ dùng lời lẽ CAY ĐỘC để mắng tớ mạnh hơn nx thì mẹ tớ sẽ là ng châm ngòi,thêm dầu vào lửa để bố tớ đánh tớ "Rất Mạnh"như Vả tớ Dùng thắt lưng đánh vào đầu và các bộ phận khác trên cơ thể ,nó rất đau😢 Có những lần bố đã nói vs tớ 1 lời nói mà chắc là tớ sẽ bao h quên😓 "Con tao ch*t một đứa r h chết thêm đứa nx CX ko sao!" *Bố mẹ rất hay soi mói tớ đặc bt là mẹ* Những vc nhỏ trong nhà đều là tớ lm em tớ ko lm mà chỉ tập trung vào ăn ngủ nghỉ ,xem đt và họ bài theo nghĩa đen😢😢 Nhiều lúc tớ CX bức xúc phản đối ko lm mà đề nghị vs bố mẹ là cho em lm nhưng bố tàn nói rằng:"ko lm đc thì đi ra khỏi cái nhà này ,thế thôi" Trong năm lớp 7 mik đã cố gắng đặt mục tiêu là học sinh giỏi và CX đã đạt đc khi mik nghĩ là sẽ đc bố mẹ cố vụ cống gắng tếp tục tiến lên và kèm theo những phần thưởng (nhỏ ko cần quá đắt nhưng mik mong bố mẹ sẽ công nhận và thưởng cho mik nx gói bánh chai nc ngọt)nhưng bố mẹ lại lờ đi ko quan tâm đến vc mik đc danh hiệu đó trong khi lớp mik còn có những bn đc gia đình thưởng rất rất nhiều chỉ đc danh h giống mik lm mik cảm thất rất tủi thân 😢😢😢 Bố mẹ luôn hỏi tại sao ở nhà mà mất dạy thế chắc trên lớp CX v nhưng ko trên lớp có thể nói tớ rất hay cười hoặc coi là ng rất hài trong lớp nhưngtại ở nhà tớ ko tìm thấy đc sự vui tươi ấm áp mà một ngôi nhà cần có mà chỉ tìm thấy đc sự đe doạ ,chỉ bảo và ko đc thể hiển ý kiến của mik luôn phải lm theo ý mn khiến tớ hay cắu gắt , cãi bố mẹ...😔nhưng tớ có muốn ko?😢 Khi ở trong nhà tớ luôn cố dữ nc mắt khi bị bố mẹ đánh còn trên lớp thì tớ như đc giải toả v Ko chỉ v ở nhà tớ luôn cố gắng lm vừa lòng mn nhưng r sao ? Tớ vẫn bị ăn đập .tớ đang ở tuổi dậy thì thực sự rất hay khóc tớ chỉ tầm 12-14tuổi thôi .ssau khi viết xong tớ đã khóc nhiều lắm nhưng tớ cảm ơn mn đã đọc những dòng tâm sự của tớ❤ cảm ơn rất nhiều ❤❤❤❤❤❤❤ Đây CX chỉ là tâm sự của tớ bây h khi nghĩ về bố mẹ mà thôi nhở đâu mai sau tớ sẽ nghĩ khác ,nghĩ tốt hơn thì sao:|❤☺️
lần 1 lần 2 thì tâm sự được, chứ lần nào gặp cũng nói thì ngại, ko muốn truyền sự tiêu cực cho người khác. Tâm sự xong đâu lại vào đấy, người ta nói hết nước hết cái xong lần sau mình vẫn tiêu cực, nên ko muốn nói nữa.
Dù biết bản thân đang thực sự chẳng ổn chút nào nhưng cách duy nhất mà mình có thể làm đó là mỉm cười, chịu đựng, và chạy trốn. Đôi lúc chỉ muốn nhốt bản thân vào một thế giới không có một ai để òa khóc thật to như một đứa trẻ mà thôi!
Ai rồi cũng phải trải qua cảm giác này thôi, cuộc sống mà, nó chẳng bao giờ dịu dàng với bất kì ai đâu. Được này, mất nọ thôi. Các bạn lạc quan lên nhé! Chúc các bạn 1 ngày tốt lành
Mik là người hay cười, lúc buồn mik cũng tâm sự với người thân và bạn bè nhưng khi mik tâm sự với họ thì họ chỉ nghĩ mik tiêu cực, làm quá vấn đề lên hay đôi khi mik cảm nhận được họ cảm thấy mik phiền. Nên mỗi lần buồn thì mik chỉ ngồi một mik hay đi ngủ, mik thường nở nụ cười tỏ ra là một người tích cực, nhiều khi mik còn lắng nghe hay kể những câu chuyện vui vẻ tích cực để an ủi người thân của mik 😊
6/7 Nhớ tầm khoảng 1 năm trước mình đã nghĩ rất nhiều về việc tự kết thúc. Áp lực từ gđ hay việc học nó làm mình stress kinh khủng, ngày đấy mình ngủ không được quá 3 tiếng, ăn cũng không đc. Lúc đấy mình k nghĩ là mình sống được tới giờ đâu 🥲
mình đã muốn khóc thật to khi xem đc video này bởi cảm giác có người thấu hiểu mk. Mình luôn hi vọng có một người đến bên cạnh mk, ôm mk và trở thành bờ vai vững chắc để mk có thể chia sẻ và để mk đc khóc như một đứa trẻ trong vòng tay của họ! Thật lòng mà nói mk đã không ít lần muốn thoát khỏi thế giới này, bởi mk hiểu mk cần j, mk ko sống vì mk, nhưng vì cậu ấy mà mk vẫn sống đến h. Bây h ngay cả cậu cx rời bỏ tôi, mk thật ko bt lm thế nào, một lần nữa, ý định đó lại rấy lên trong mk. mk đã nghĩ đến nó...
Tôi có tất cả những dấu hiệu trên nhưng tôi cảm thấy nó khá bình thường, tôi nghĩ hầu hết mọi người cũng sẽ như vậy. Tôi không muốn giao tiếp xã hội đơn giản là vì tôi cảm thấy thoải mái khi ở một mình. Tôi nghĩ mình giống một kẻ thất bại hơn là một người không ổn về tâm lý. Tôi quá lười để làm mọi thứ kể cả việc sống.
Đôi lúc tôi ko hiểu sao tôi lại coi thứ này trong khi chả ai quan tâm mik. Nếu người khác hỏi tớ ổn ko cảm giác khó chịu trong khi họ muốn quan tâm đến mik, đôi lúc chỉ muốn nhốt bản thân vào một căn phòng và khóc thật lớn. Mik cx tránh khóc trước mặt người khác sợ họ thấy phiền hoặc họ ko thích và càng trở nên ghét mik hơn thay vì an ủi, động viên,...
6/7 (hoặc 7/7) Đã có hôm mình được thuyết trình về cuộc đời của mình, họ có bảo rằng mình đang bám víu vào quá khứ... Đã 8-9 năm rồi... Sống cùng trầm cảm nó tệ lắm
ปีที่แล้ว +1
Mong bạn sớm tìm đến trợ giúp từ chuyên gia tâm lý nhé, trầm cảm kéo dài cộng thêm những sự kiện bất như ý xảy ra sẽ khiến không thể kiểm soát được hành vi suy nghĩ của mình nữa bạn à. Mong bạn sớm bình tâm trở lại.
Mình thì khác mình cũng sống chung với trầm cảm lâu rồi trong khoản thời gian đó mình dầm làm quen với trầm cảm rồi đến bây giờ nó đã hết rồi mình thì không có đi bác sĩ tâm lý mà mình lên mạng để tìm ời an ủn động viên khi có ý định tự sát
Tôi biết mình chắc chắn là không ổn nhưng tôi sẽ không c h .ế t cho đến khi tôi hoàn thành được mục tiêu của mình. Tôi sống vì chính tôi và chỉ có thể c. h. ế. t bởi sự lựa chọn của tôi. Nếu được lựa chọn cái c. h. ế. t của mình thì tôi nghĩ sau khi mình hoàn thiện được mục tiêu thì " Đắm mình trong sự yên bình của ngọn đồi phủ đầy thảm cỏ xanh mướt, tôi như được ôm trọn bởi vòng tay ấm áp của ánh nắng dịu dàng. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như đang lướt nhẹ trên da thịt, khiến tôi không khỏi từ từ nhắm mắt lại, hòa mình vào không gian thiên nhiên này"
Cảm ơn vid, đây là nơi duy nhất mà tớ có thể chia sẻ những gì mình cảm thấy. Dạo này tớ cảm thấy mik ko còn vui như trước kia, bb thì hay biểu hiện thái độ,vv.. tớ tự hỏi là do tớ hay vì sao mà lại thế. Rồi tớ tự trách bản thân mik, suy nghĩ nhiều hơn về nó,.. tớ biết.. nó ko tốt cho tớ, nhưng tớ ko thể ngừng lại.. và cx vài lúc tớ tự khuyên chính mik là tớ đang suy nghĩ nhiều thôi.. nhưng có thể ko phải thế.. thật á, cuộc đời này chán và mệt mỏi lắm. "Đôi khi..ra đi là sự giải thoát.."
Không hiểu sao những lời cuối video khiến mình khóc - "tuyệt vời trở lại".Ngày xưa mình vui lắm , hồi nhiên lắm ,dù dốt nma vui, ngày nào đi học về cũng vừa làm bt vừa bật podcast/piano lên nghe, như được sạc pin vậy. Bây giờ thì k như vậy nữa , mình cuối cấp rồi, lúc nào cx phải học, sai thì bị mắng, bị người khác nhìn- điều khó chịu nhất là họ nhìn và k nói gì; lúc nào cũng phải học tăng cường gì đó, mình không thích, văn thì học thuộc , k thuộc đi thi 6đ , bị ngta nhìn vào rồi nói này nọ. Mọi thứ khiến mình chán cả, càng ngày càng k có cảm xúc , rồi còn tranh cãi giữa mình và gia đình , bạn bè thì chả có ai . Ôi sao muốn quay trở lại ngày xưa thế ,mới chỉ có năm ngoái chứ đâu xa ,hôm nay mình mới nghỉ học vì đau đầu do đống btvn mà mình chưa làm xong gây ra,tự nhiên mình không muốn đến trường nữa, mình muốn nghỉ học luôn, mình không muốn đi học. Tâm lí mình hiện giờ ntn đây , hy vọng sẽ ổn , đây là lần thứ 2 mình comment trên TH-cam trong trạng thái tâm lí bất ổn ntn rồi .
Mình luôn gặp vấn đề với bố mẹ mình, qua video trên mình nhận ra mình đang không ổn lắm.Nhưng mình sẽ cố, cám ơn video hữu ích mà mà các bạn đem lại nhé
Chia sẽ cho người thân là điều ngu ngốc nhất khi bạn đang bất ổn, nếu có chia sẽ thì nhắn tin vs 1 người bạn thân, hay 1 người nào đó quan tâm đến bạn, nhưng cuộc sống này điều dối trá lớn nhất là từ " thân quen", chẳng có cái mịe gì là thân cả,trước mặt thì an ủi, lo lắng, sau lưng thì lấy điều đó ra đùa cợt, làm trò cười cho những ng khác, bất ổn thì tự thân nhận biết, tự thân thoát khỏi là tốt nhất
Từ đầu năm học lớp 6 là năm học khiến mình thay đổi nhiều nhất mà tính cách. Thỉnh thoảng cô đang dạy bài thì mik lại cúi đầu xuống bình tĩnh cảm xúc để không ai biết mik đang khóc cả. Thỉnh thoảng ra chơi mik chỉ ngồi trong lớp đơ người ra thôi, không dám ra ngoài chơi. Mik nghĩ mik đg bị tổn thương vè những câu nói trách móc, chửi tục hàng ngày trong lớp...Mik đã từng nghĩ về chuyện tutu, nhưng cuộc đời mik quá nhiều thứ mik không thể thiếu đc nên dạo này mik cx đỡ hơn r...
@@vietnamtoiday113 mik vốn là người hướng nội, nên cũng ngại nói những điều ấm ức của mik vs bạn bè hay người thân. Lâu lâu mik cảm thấy thực sự muốn nói với bạn bè rằng mik ko ổn, nhưng mik chỉ nói 1 câu “tớ cảm thấy bất ổn quớ” nhưng tự dưng mik lại cười như 1 trò đùa khiến bạn mik tưởng mik đang đùa thật..
Cô gọi con là “bạn nhỏ” nhé. Bạn nhỏ giống y như cô 20 năm trước vậy. Khoảng thời gian khủng hoảng và tổn thương. Năm đó cô cũng bị cô lập với bạn bè và không tâm sự được với ba mẹ. Nhưng may mà quen được 1 người bạn mới. Đôi khi trò chuyện với người lạ lại dễ hơn. Cố lên nhé bạn nhỏ, mọi chuyện rồi sẽ qua, đừng nghĩ dại. Cô bé 12 tuổi trong cô đến giờ thỉnh thoảng vẫn khóc suốt, nhưng cô biết ơn mình vẫn còn tồn lại.
em không biết bản thân mình có thực sự ổn không nữa, mặc dù xem rất nhiều những video nó về các dấu hiệu tâm lý bất ổn, em cảm thấy bản thân mình có những dấu hiệu ấy nhưng cũng cảm thấy chỉ là tưởng tượng. E để ý bản thân rất hay vui buồn thất thần trong một ngày, đôi khi bản thân cảm thấy hưng phấn một cách kì lạ dù cho chẳng có gì đặc biệt xảy ra, nhưng đôi khi bản thân lại trầm mặc một cách quá thể mà cũng chẳng có nguyên do, nhiều lúc em còn tự lên các kế hoạch tự tử trong đầu và đã thực hiện một hai bước đầu, nhưng rồi lại không đủ để làm tiếp. Nhưng hai cảm xúc đối nhau này lại diễn ra rất ngắn làm e không chắc chắn bản thân có thực sự ổn không nữa, bạn bè e cũng nói em chỉ tưởng tượng thôi khiến e cũng đỡ dự có thực sự nên làm phiền những chuyên gia tâm lý không.
Mk là một người hay cười và hay pha trò để mn vui, hay cho mn lời khuyên. Nên khi mn nhìn vào thì lại cảm thấy mk là 1 ng vô lo vô nghĩ ko có áp lực. Nhưng kể từ khi lên cấp 3 mk càng ngày càng cảm thấy tệ, mỗi ngày trôi qua mk điều phải che giấu cảm xúc của bản thân, hầu như mỗi tối mk điều khóc ko vì bài vở ở trường thì cx là áp lực từ cuộc sống hằng ngày muốn tâm sự nhưng lại ko bt tâm sự vs ai, mỗi ngày nhìn thấy bn bè cười nói thì mk lại sợ câu chuyện của mk sẽ làm họ thấy phiền, thấy tiêu cực. Mỗi khi mk buồn mk chỉ có thể ngồi một mk, ở nhà thù chọn cách đi ngủ sáng z thì lại tiếp tục phải đóng vai một người tích cực cười nói vs mn và che giấu đi cảm xúc thật của mk.
xem video của bạn mình nhận ra mình đã vượt qua hết những gì làm mình cảm thấy ko ổn trc kia và điều này ko phải đến từ mình mà là gia đình bạn bè,mình thích những video của bạn
Chúng ta đến với thế giới này một mình và rời đi cũng một mình thôi. Không thể mở miệng chia sẻ làm phiền người khác được, ai lại muốn tiếp xúc với người mang năng lượng tiêu cực chứ. Trước đây mình nghĩ vậy, giờ cũng vậy nhưng mình sống tích cực hơn. K đòi hỏi ở bản thân và người khác, chấp nhận và sống tiếp thôi.
Lúc nào có bạn bè tớ cũng muốn nói chuyện với họ nhiều hơn, nếu mà tớ xem là thân thiết thì muốn tâm sự với họ nhưng tâm sự một lần rồi tớ thấy họ cứ xa cách tớ, mặc dù tớ đã kiệm lời rất nhiều đến khi quyết định mở lòng cho họ, rồi còn cảm thấy bản thân là gánh nặng, họ không hiểu tớ được, bản tánh tớ vốn dĩ là không hợp với bất kỳ ai mặc dù đã cố gắng cho mọi người sự thoải mái nhưng khi thấy người mình từng mở lòng hoặc tớ xem là bạn dần xa cách tớ thì bây giờ quyết định duy nhất của tớ là buôn bỏ, không nói chuyện với họ nữa.
Mik luôn cảm thấy bản thân phù hợp ở một mik th,suốt 16 năm ko ngừng giãy dụa cố gắng tìm 1 người bạn phù hợp nhưng mik nhận ra là ko ai cả,nên mik ngày càng chỉ muốn 1 mik, ko còn tin tưởng ai,mik ko dám cx ko mún yêu đương,đồng tính quá khó...muốn tự lập nhưng đâu có j dễ đã nhiều tháng mik ko bán được hàng nhưng mik ko mún buông tay đây là hi vọng duy nhất của mik ...chỉ có thể ngoan cố ko ngừng đi về phía trc,sau khi xem vid nhận ra bản thân rất chống rỗng càng giống chỉ đang tồn tại,thiện ý của bản thân bị ngta xem là giả tạo, mik chẳng muốn tốt vs ai nx
chẳng thể hiểu rõ được cảm xúc của chính bản thân vì nó cứ quay mình vòng vòng,suy nghĩ kết thúc cuộc sống ngày nào cũng hiện diện,bản thân cứ như 1 gánh nặng. Mình thật sự rất muốn được giải thoát nhưng cũng khao khát được sống đến điên đầu
Một lời khuyên chân thành của mình là đừng bao giờ, tớ nhấn mạnh thật đấy. ĐỪNG BAO GIỜ chia sẻ cảm xúc cho gia đình hay người thân, thật sự đấy. Chia sẻ xong thay vì được lời an ủi hay cảm thông thì bạn sẽ nhận lại những lời chửi rủa và so sánh từ chính người thân bạn, cũng vì cái tôi của bậc cha mẹ nó rất là lớn. Nó lớn tới mức mà bản thân họ xem con cái chính là thứ để kiểm soát vậy thay vì là một người con đúng nghĩa, họ sẽ trách bạn là tại sao bạn lại nói ra những lời như vậy và so sánh bạn với cái tuổi thời thơ ấu của họ xong sẽ chuyển sang kể khổ của họ và họ sẽ chuyển từ cái sai của họ sang cái sai của bạn theo một cách lố bịch, ví dụ như: "Tao đi làm cực khổ hơn cả mày, cho mày ăn học vậy mà lại đi phàn nàn là mày mệt, mày khổ là sao? Trong khi đó tao phải làm việc tới mức mà đến miếng ăn cũng phải vội". Thay vào đó là hãy tìm những người bạn thật sự thân thiết mà chia sẻ cảm xúc và đôi lúc những lời khuyên từ bạn bè của bạn có thể tốt hoặc không nhưng ít nhất bạn sẽ nhận được sự cảm thông, đồng cảm thay vì sự trách mắng hoặc thậm chí sau khi chia sẻ xong họ cũng sẽ cố an ủi bạn. Cũng có thể đi tìm chuyên gia tâm lí để chia sẻ và họ sẽ chắc chắn sẽ đưa ra lời khuyên đúng đắn hơn là gia đình hoặc bạn bè đấy. Và nên nhớ rằng bạn nên cố yêu bản thân nhiều lên một chút, đừng tự dằn vặt nhiều quá. Hãy tự thưởng bản thân khi làm tốt một việc gì đấy dù nó rất chi là nhỏ nhặt và hãy thưởng thật to khi bạn đạt thành tựu to lớn như là vượt qua một kì thi cuối kì vậy và hãy cố gắng giải tỏa cảm xúc mà mình bức xúc càng sớm càng tốt nhưng đúng thời điểm, vì càng để lâu dần thì cái cảm xúc ấy sẽ to dần ra và một ngày nào đó nó sẽ nổ như là một quả bom chậm vậy.
Buồn nhất có thể là vc tôi luôn quan tâm nhg ng bn của tôi nhma đổi lại là sự bỏ rơi và sự phản bội từ họ.tôi có chuyện như sau: Thể dục đối vs mn là một môn rất thú vị và là môn hc có tgian nghỉ để vui chs.nhma đối vs tôi lại là tgian mà tôi cảm thấy mik hạnh phúc.khi thầy cho chs thì mn đã đùa vs nhau một cách vv,còn tôi thì vào một góc tường mà dựa.tôi ngồi một mik và suy nghĩ về cảm xúc,thay vì buồn thì tôi lại thấy vui,vui vì tôi một mik,vui vì tôi có thể ngẫm lại mọi thứ. Đấy là cho đến khi:có 2 đứa bn(tôi ko thân lắm)đi ngang qua,một đứa hỏi:”sao cậu ko đi chs” tôi định trl thì đứa kia bảo:”nó thì lm gì có bn mà chs,nó ko có bn đâu m ạ!”.tôi tự hỏi:tôi đã làm gì sai?tại sao lại nhãn tâm đến thế? Nhg lúc nhg ng bn của mik luôn phũ phàng và mặc kệ mik.nhiều lúc tôi bị xem là trò đùa và chỉ muốn có ai đó để chia sẻ.nhg,nhờ nhg vc đau lòng thế lại giúp tôi kiên cường hơn,tôi mạnh mẽ về tình thần hơn và từ bỏ ý định tự tử.giờ tôi đã có nhóm bn mà tôi rất thân,họ tốt vs tôi và tôi cx thế! TÔI YÊU CUỘC SỐNG NÀY!❤❤❤
7/7 Nhưng tôi không hề muốn gặp chuyên gia hay thử gặp gỡ hay nói chuyện, kể cả bạn thân hay gia đình, và có vẻ như tôi đang dần cảm thấy thích những cảm xúc tiêu cực này...tôi cũng chả biết tôi đang suy nghĩ gì và tồn tại làm gì nữa, căn phòng nhỏ của tôi luôn là nơi tôi ao ước được ở một mình nhất
~Cho dù có chuyện gì xảy ra đi cho nữa . . . Bạn đừng nản lòng, suy nghĩ những điều tiêu cực vì nó chỉ khiến tâm trạng bạn rầu rĩ hơn =( Mà thay vào đó bạn phải cố gắng suy nghĩ những điều tích cực, có lợi ích cho bản thân, vì như vậy nó sẽ giúp cuộc sống của bạn được lạc quan, có động lực vượt qua mọi khó khăn ^^ ❤️ - Lê Bảo Châu -
Không hiểu tại sao nhưng...cho dù có trải qua những sự kiện vui hay buồn tôi không thể...không thể cảm nhận được niềm vui hay nỗi buồn , sao nó lại phải xảy ra với tôi chứ tại sao tôi không cảm nhận được buồn vui...tại sao?
Mình cũng thế, nhưng đó là đã từng, mình đã từng có cảm giác muốn 44. Mình là 1 đứa bị tích cực quá, mình được quan tâm nhiều quá. Nên khi bị bỏ rơi, mình bị shock và rơi vào trầm cảm. Nhưng mình nghe postcard để hiểu rằng nỗi buồn là điều rất hiển nhiên, ai cũng có mà đúng hem. Nên mình mong nếu bạn vẫn chưa ổn thì nên - thành thật với bản thân mình ( viết ra, mình đang gặp điều gì, mình cần làm gì) - đi nhìn cây lá, ( tất cả những thứ nhiều màu xanh như cây rừng, khiến bạn giảm stress đó, mấy lúc mình buồn là ngày nào cũng đi thật xa luôn, mình đi mà đôi lúc mìn còn k biết mình đi đâu, và mình nghĩ đây là lí do mấu chốt mình bớt stress hơn, mình tìm đến chốn yên bình để cho phép mình tĩnh tâm lại sau những giông bão của cuộc đời) -....
Mình hiện giờ cũng rất kh ổn, mình kh thể hoà hợp môi trường đi làm mới, mình kh thể hoà hợp với chính mẹ của mình, 2 mẹ con mình đã chiến tranh lạnh với nhau, còn chẳng thèm nhìn mặt nhau, dù chỉ có 2 mẹ con ở chung 1 nhà. Mình đang rất rối, mình khóc mỗi tối, mình cũng muốn đi khám bệnh vì mình biết mình kh ổn rồi, nhưng trong mình vẫn đang tự né tránh về những trường hợp kh ổn của mình…mình cũng muốn tutu nhưng mình kh dám, mình vẫn thương mẹ lắm…dù mẹ kh hiểu mình còn mắng chửi mình nhưng mình kh giận mẹ mình được… 😢
Mình không ổn, dù cho có hỏi thì mình cũng không muốn nói ra. Chỉ là tự chống đỡ xong rồi thấy mệt. Để mà mở lời ra hoặc bỏ phí thời gian ra nhờ vả ai đó mà chẳng thu lại được gì, chỉ thấy bực dọc thêm. Mình như kiểu trở thành "đa sắc thái" luôn, tự xây dựng một gia đình riêng, những người bạn riêng trong tư tưởng luôn. Có quá nhiều thứ ở thực tại không như mong đợi, khi ta chịu xa rời mộng ảo để tiếp xúc với đám người ở thực tại phải chuẩn bị rất nhiều tính toán. Dù trước đó họ từng là gia đình, từng là bạn bè xét trên nhận thức thì giờ tự mình bảo vệ cảm xúc của chính mình vẫn tốt hơn hết. Mình cũng có nhiều ý định sẽ biến thành thực thể siêu năng lực đẩy lùi và đập tan hết tất cả vào hư không. Hoặc mình định 4j4r chỉ để hành hạ lại những con người làm mình không vui cho hả giận. Hoặc đơn giản mình có thể biến mất và tan biến như sao băng trên trời, dù sao cũng thật đẹp. Nhưng chờ chút đi, cái "đa sắc thái" của mình luôn bên mình, sẽ không có vụ 4j4r nào diễn ra hết (mặc dù cũng làm dở chừng). Làm không được mà cứ nghĩ tới "thôi thì cứ die mịe đi cho xong" thì nó lại đơn giản quá. Mình cho rằng mình vẫn ổn, chỉ là nơi mình trông mong là yên tĩnh, chỉ dành cho riêng mình lại luôn bị quấy rầy bởi nhiều tiếng động. Xét trên thực tế, bên trong mình có thể không ổn, mình cũng muốn giả dạng làm người khỏe mạnh để khó bị tổn thương. Chỉ vì giấc mơ đẹp của mình bị đá văng xa ra chỗ khác, và bây giờ mình chính thức bị mất định hướng. Mình bị buộc phải tìm một mục tiêu khác và bơ vơ giữa dòng người đã có cho mình một mục tiêu lâu dài. Họ chiến đấu cho lí tưởng của cuộc đời họ, còn mình vẫn loay hoay ngược đường giấc mơ. "Ca sĩ thì ai mà chẳng làm được", "thời này lắm ca sĩ dởm", "học cái ngành sư phạm ra có bằng mà làm việc", "mấy cái máy đó chỉ là viễn tưởng thôi", "chắc gì m đã làm được",... đúng là thể loại suy nghĩ tầm thường. Mình vẫn ổn, chỉ là thấy ai cũng giải bày nên mình cũng muốn, mình sẽ không lựa chọn việc làm phiền người lạ. "Đa sắc thái" sẽ giúp mình mà, bịt tai lại là sẽ chẳng nghe thấy gì luôn, nhắm mắt lại đi ngủ luôn -_- Mình không chắc đây có phải tự cô lập nhưng mình cần hồi mana để chiến đấu tiếp. Mình còn trụ được.
mình 7/7...mỗi lần mình buồn thì mình chỉ nhìn vào gương và nói mình sẽ ổn thôi...mình nói với ng thân nhưng họ nói mình overthinking, thik cho bản thân là tội nghiệp, suy nghĩ ngu ngốc, và vô vàn cái khác...nói rồi họ có hiểu ko? càng nói thì càng khiến bản thân bị tổn thương hơn nx....mình luôn ở nhà ko đi đâu đc....ba mẹ mình luôn bận rộn nên mình luôn ở nhà..mình không ra khỏi xóm luôn ở nhà, mình hc online nên là luôn ở nhà, mình cx ko đc dùng máy...ko cs ai nch mình cảm thấy bị mất luôn khả năng giao tiếp...mình luôn nói bản thân "mày ổn mà...mày đâu khổ bằng ngta đâu...khóc nhìn yếu đuối lắm cười lên đi mày khóc chả có ích j lm ngkhc thấy khó chịu thì có...cười lên đi mày sẽ ổn thôi" rồi cứ cười tươi như là mình đang vui lắm...ai ai cx nói là mình là một đứa vui vẻ không bao giờ buồn...tôi ổn mà đk?
Tớ ghét bản thân tớ, tớ luôn muốn tutu, tớ muốn ba mẹ quan tâm tớ, tớ muốn bạn bè chơi với tớ, tớ muốn được học giỏi, tớ muốn được mọi người lắng nghe, nhưng….những thứ đó tớ đều không thực hiện đc, hồi đó tớ từng bị bạo lực mạng, tớ rất muốn đc mọi người quan tâm đến, TỚ GHÉT BẢN THÂN TỚ, hồi đó tớ rất hoạt bát và vui vẻ, nhưng…những thứ đó đã biến mất từ khi tớ bị bạo lực mạng…
Bạn ghét đ có lí do à, hay cứ thik thì lại nói ghét vì mn ghét mik nên mik cx nói vậy, chao ôi, tôi thấy trên mạng ai xưng"tớ" và ghét chính mình toàn cố tỏ ra thương hại, dễ thương vậy❤❤😂
Mk nghĩ đơn giản rằng đời ta chỉ có 1 lần mà sao ta phải sợ làm gì trong khi ta có thể gạt bỏ suy nghĩ đó đi kệ hết những thứ xung quanh và làm điều mình thích 👍
Lướt qua nên cũng ngồi xem, và may mắn là mình không có dấu hiệu nào:3 Với mình, tiêu cực là cảm xúc nhất thời xảy ra khi cta gặp vấn đề khó khăn nhưng mình luôn biết nếu mình gục ngã, sẽ chẳng có ai đằng sau nên mình phải tự cứu chính mình Ưu điểm là tinh thần mình vững hơn, còn nhược điểm là khiến mình cảm thấy không cần ai cả;-;( dĩ nhiên k tính người nhà)
4/7.Thật ra cũng không phải việc gì lớn khi trong một thế giới mà con người luôn đeo một chiếc mặt nạ để tạo dựng mối QH,tăng tiến sư nghiệp,.... nên việc kìm nén,giấu kín cảm xúc là việc hiển nhiên khi muốn sống sót trong cuộc sống tưởng chừng như màu hồng này.Điều số 6(hình như v)nói về chuyện ám ảnh hoàn thiện bản thân,ừ nó đúng mà.Nhìn vào các tiếp tân, nhân viên bán hàng đi, có thấy người không có nhan sắc đi làm những việc đó không? hiện tại ngoại hình theo tôi thì nó ko quan trọng nhưng đối với người khác thì có lẽ họ rất quan tâm đó:)
tôi cảm thấy rất ổn trước mắt người khác nhưng thật chất lại ko ổn tí nào làm trò hề cho mọi người,bị mọi người trách nhưng ko có lí do nhiều lúc mình muốn ch3t,tôi chỉ muốn 1 người bạn tốt(chỉ 1 thôi cũng được) nhưng tất cả đều bán đứng tôi tôi cảm thấy rất vui khi tôi chia sẻ với bạn câu chuyện của tôi tôi rất vui khi làm bạn với bạn
Đối với suy nghĩ của tôi bọn họ nói gì thì kệ họ lo cho mình trước rồi tính tiếp chẳng việc gì phải ch ế t cả sống chỉ được một lần thôi thì cứ sống cho hết mình❤
Nhờ cậu nói mà tớ ms nhận ra mik đã nhốt mik trong cái lồng quá lâu r, cảm ơn cậu, tớ cx đã có những suy nghĩa mik cht ik mn sẽ tốt hơn nhưng khi tớ nghe cậu nói thì tớ đã hiểu, thật sự cảm ơn cậu❤
😁 t luôn cố né tất cả. Cô lập cũng đúng. Chưa bao giờ thấy hưng phấn ở tất cả các bữa tiệc từ cấp 2 tới giờ gần 30 r. Nếu k làm gì thì chỉ muốn nằm. Chuyện muốn biến mất luôn có trog đầu chỉ là chưa đủ can đảm để làm thôi. Tâm sự với gia đình chính là sai lầm lớn nhất của đời mình. Họ dùng chính lời mình kể để tấn công, hạ thấp mình. Để kể thì có khi mất cả ngày mất. Bây giờ có hạnh phúc không thì mình cũng k biết nữa. Mình bỏ đi nơi khác sống, toàn ng mới, k liên lạc với ai thì bản thân mình cảm thấy ổn. Sau này thì mình k chắc nhưng sớm muộn những ng mới xung quanh hiện tại sẽ chán mình sớm thôi vì mình k giao tiếp với họ, k muốn và cũng k có biết nói gì ấy. T đang chuẩn bị để di chuyển tiếp trog tương lai.
Tớ hiểu cảm giác này. Ngày nhỏ nói gd k nghe. Tổn thương chất chồng sau này có đủ dũng khí để kết nối lại cùng mẹ thì họ dùng lời nói làm tổn thương mình lần nữa. Nói ra là điều sai lầm hhhh. T chỉ muốn sống cs này ý nghĩa hơn thôi k uổng 1 kiếp người k muốn kết nối thêm lần nào nữa
E từng nghĩ đến tự t.ử rồi nh e tự an ủi bản thân rằng mk còn may mắn hơn nhiều ng và e pk bt trân trọng sinh mạng quý giá của bản thân, thực hiện nhiều ước mơ tương lai. Khi buồn e chỉ khók 1 mk vì e ko muốn ai pk lo âu hay chê mk yếu duối, e mún tự mk vượt qua hết
Tư cũng vậy tuy gần như lúc nào tui cũng muốn 44 nhưng mà chợt nhớ lại mình chưa giúp ích gì cho cha mẹ ,chưa báo hiếu giờ ngủm là báo cha báo mẹ nữa :>> nên tui luôn tự nhủ nào mua đc nhà để dành đủ tiền báo hiếu cho mẹ rồi mới ngủm:]
Tớ.. là người luôn tích cực và lạc quan. Mọi người đều nói rằng tớ là 1 người biết lắng nghe những tâm sự của những người khác , cho họ những lời khuyên bổ ích … Những lúc như vậy tớ thấy bản thân thật buồn cười : “cái gì mà mọi chuyện sẽ ổn chứ ? Mày có tư cách gì để nói với cậu ấy như thế ? Mày nghĩ mày là ai vậy?” Những suy nghĩ này cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu tớ , nó giày vò tớ mỗi ngày, tớ biết bản thân mình không ổn , mình cần giúp đỡ, cần được chia sẻ cho người khác… Nhưng nói với ai đây? tớ là 1 người hướng ngoại, và có cực kỳ nhiều bạn .. nhưng tớ luôn cảm thấy cô đơn , lạc lõng cảm giác như mình chỉ có 1 mình vậy…Tớ không muốn nói với bạn, những người xung quanh mình vì tớ sợ bị coi là làm quá, và tiêu cực ,tớ luôn bị ám ảnh rằng nếu tớ nói ra câu chuyện của mình , về vấn đề bản thân đang gặp phải thì mọi người sẽ phản ứng thế nào đây ? Họ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào? Họ có còn coi mình là bạn nữa không ?Tớ không muốn được thương hại hay nhận được sự thiên vị khi họ nghe tớ nói như vậy.. Có một khoảng thời gian dài tớ bị mắc chứng sợ phải về nhà, vì tớ biết nếu về nhà tớ sẽ thấy bố mẹ lại chửi nhau , mẹ sẽ lại quát mắng tớ vì tớ làm chưa hợp ý mẹ.. Mọi người nhìn vào đều bảo nhà tớ là 1 gia đình hạnh phúc nhưng chỉ có người ở trong mới biết được sự thực. Bố tớ luôn nói rằng phụ nữ hay đàn ông đều có quyền bình đẳng Nhưng bố chưa bao giờ khen tớ hay tỏ ra tự hào về tớ được 1 lần dù cho tớ còn đạt giải thưởng nỗ lực thế nào đi nữa..Bố chỉ luôn khen em trai tớ mà thôi , em con thế này, em con thế kia, con phải học tập em kia kìa… Nhiều bạn đọc tới đây chắc sẽ nghĩ rằng tớ đang làm quá lên thôi nhưng cậu có bao giờ hiểu được cảm giác như mình không tồn tại trong mắt bố không? À thật ra là tớ vẫn tồn tại trong mắt bố những lúc bố cần nhờ vả mà 😂 Bố tớ toàn bảo bất kể là trai hay gái đều phải biết làm việc nhà nhưng điều buồn cười là cứ mỗi lần tớ kêu em mình làm việc nhà là bố lại quát ; con đừng có sai vặt em con nữa, nó đi học mệt lắm rồi…Những lúc như thế mình chỉ thầm nghĩ Bố ơi , còn con thì sao? Con cũng đi học mà,con cũng mệt lắm chứ ?sao bố lại quát con. Từng có một thời gian tớ nghĩ rằng tại sao mình lại được sinh ra? Nếu bố mẹ sinh mình ra là con trai thì bố mẹ có còn như này nữa không..Mẹ tớ toàn bảo đẻ con gái ra là để nó bảo vệ mẹ, bầu bạn vs mẹ nhưng mẹ cũng là người chửi tớ nhiều nhất .. Nhiều lúc tớ tủi thân muốn khóc , khóc thật to để thoả nỗi lòng nhưng tớ không thể khóc được, cảm giác cứ nghẹn ứ trong cổ họng, cảm giác nếu mình bật khóc sẽ chẳng còn gì cả , cảm giác trống rỗng.. Tớ biết rằng thật ra bố mẹ em trai đều yêu thương tớ, nhưng tớ cảm thấy rất ngột ngạt, khó thở khi ở nhà , như là bị ai đó đè nén . Tớ không giám nói với ai cả vì tớ sợ .. Tớ sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bố mẹ, ảnh hưởng đến bộ mặt của họ . Tớ sợ lắm.. Cảm giác cô độc cứ bao chùm tớ mãi .. Tớ từng có ước mơ rằng sẽ được bố mẹ khen, ôm vào lòng như cái cách họ đối xử với em trai tớ, và tớ ước rằng có ai đó , ai đó sẽ ngồi xuống và hỏi xem tớ có thực sự ổn không? Nói rằng họ thật tự hào về tớ…
T đã từng đi tìm rất nhiều bác sĩ,mẹ t thì Ngoại tình,cha tớ thì dễ nổi nóng,ông bà tạo áp lực điểm số cho mình,bạn bè thì ko mảy mau qtam đến t.Bác sĩ lại nói: "Cái đó là việc của con,con tự giải quyết đi?
Một câu chuyện từ một bài giảng của đức cha Khảm: "Có một cậu bé vui chơi trong cánh rừng, vui đến độ quên mất trời đã về chiều. Và khi bóng tối ập xuống, cậu bé bị lạc, sợ hãi, hoảng loạn. Trong giây phút sợ hãi tột độ như vậy, cậu bé mong chờ điều gì nhất? Phải chăng là một bài giảng lý thuyết về tọa độ, vị trí đang đứng là ở, đi hướng nào, ... Không, cậu không mong chờ như thế. Nhưng cậu mong có một người cha đứng bên cạnh, đưa tay ra, chạm lấy vai của mình và nói: Nào con, cha con mình cùng đi." Là một người cũng đã từng bị trầm cảm, mong mọi người yêu thương bản thân cũng như cha mẹ ở nhà nhiều hơn, mình không đơn độc đâu 😊.
Đôi lúc mình cảm thấy bản thân mình đang bị trầm cảm và tự kỉ. Khi thấy video này , xem đến dấu hiệu số 4 mình lúc đó mới biết bản thân mình đang không ổn. Mình nghĩ rằng bản thân mình rất tích cực mặc dù biết rõ mình bị ovtk, mình từng nghĩ rằng bản thân mình và tất cả mọi người xung quanh sẽ chẳng bao giờ ngờ mình bị trầm cảm, mình rất nhạt trong việc giao tiếp kể cả khi người đó siêu hướng ngoại đi chăng nữa họ vẫn sẽ thấy mình nhạt và chúng mình đều không biết nói gì với nhau, vì thế mình hay nói chuyện một mình ở bất kì đâu vắng người, điều đó giống như đang viết nhật kí, đó là lí do mình cho rằng bản thân mình bị tự kỉ.
kbt ai giống tớ kh, tớ sợ bị ghét, tớ sợ bị nói xấu, tớ kh dám từ chối với tất cả lời đề nghị của mn( dù tớ bt đó là lợi dụng), tớ có bạn thân nhưng nh khi tớ lại có suy nghĩ" liệu mình có đúng khi chơi với bạn í kh, liệu cno có ghét mình kh, liệu cno có nói xấu sau lưng mình kh" dần dần những câu hỏi đó xuất hiện càng nh. bố mẹ thỉnh thoảng có hay hỏi tớ dạo này tớ thế nào hay tớ có sống dựa vào cảm xúc ngkhac kh nhưng tớ luôn bảo tớ ổn, tớ luôn bảo ngta ghét thì kệ họ chứ, con kh qtam( nma tht ra lại ngc lại tớ sợ bị ngkhac ghét, nhất là những ng tớ thân thiết), tớ bt có thể tất cả chỉ là do tớ suy nghĩ quá nh nên vậy, chỉ là do tớ tưởng tượng chứ tht ra những ng bạn đó kh hề ghét tớ, tớ cố gắng thay đổi bản thân, tớ cố gắng để kh suy nghĩ những điều đó nx , ngày trc vốn tớ kh vậy, nhưng từ khi bước lên c2 tớ bắt đầu bị nvay và dần dần nặng hơn, tớ sợ ánh mắt của mn, tớ sợ những lời họ thì thầm sau lưng tớ, tớ phải làm sao đây, tớ muốn cố gắng thay đổi, nhìn những ng xquanh tớ, họ luôn vô lo vô nghĩ, kh sợ ngkhac nghĩ j về bản thân, tớ sợ bị ghét lắm:((
Hiếu sợ bị crush dè bỉu, hiếu sợ chị ấy coi thường hiếu, dè bỉu hiếu. Chị ấy là một trong những tia sáng hi vọng cuối cùng của hiếu, nếu chị ấy khinh bỉ hiếu, nó còn đau đớn hơn cái chết nhiều 😢
2:35 *_12h đêm em mới ngủ được, mỗi ngày đều đúm 12h là em ngủ có lúc mơ thấy và sáng thì vẫn nhớ, có lúc chỉ toàn 1 màu đen =))_* ( Dấu hiệu số 3,4,6 đúm luôn. OMG 🤯, tui hỉu sao hồi đó cái ý tutu lun xong hong hỉu sao tui hết rồi nhưng cái dấu hiệu số 6 vẫn còn ám ảnh tui, nó lun thao túng tui khiến mình phk hoàn hảo nhất 😔 )
nói thật thì không biết từ bao giờ mình trở thành một con người ít nói suốt ngày chỉ nhốt mik vào trong căn phòng hay ở nhà chẳng đặt chân đi đâu xa hay tham gia một cuộc vui nào,và ít khi nói chuyện với gđ hay bạn bè hay có những lần bị tổn thương về tinh thần thì mình lại nở nụ cười và tự nhủ rằng mik không sao vì không muốn làm những người xung quanh lo lắng cho mình,mình tự cảm thấy rằng mình bây giờ khác hơi xưa nhìu mình sợ khi phải ra ngoài đường càng sợ hơn về những ánh mắt hay nơi đông ngưòi điều đó khiến cho mình cảm thấy ngột ngạt mình chỉ muốn ở trong phòng nghe nhạc và tạo không gian riêng cho bản thân nhiều hơn
Hồi đó t thường suy nghĩ tiêu cực k đến khi gặp Quang Hùng Mastered thì cảm thấy tích cực hơn nên mình khuên các bạn nên tìm đến niềm vui của mình, đời còn nhiều thứ vui lắm các bạn ạ, hãy cố yêu đời hơn.
mình chỉ muốn nói những lời này ...để bỏ đi một phần lo toan thôi , mình không muốn các cậu phải chịu sự căng thẳng và mệt mỏi này cùng mình ... chỉ là dạo này mình thấy mình , tiêu cực hơn ... mình lớn lên trong một gia đình rất tocxic , nên là có vẻ mình thấy mình cũng bị ảnh hưởng bởi nó rất nhiều . dạo này mình thấy mình lúc nào ở trong đầu cũng rất nhiều ý nghĩ tự s** , mình là người lúc nào cũng đặt mình vào người khác , không bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của mình , đến một lúc mình nhận ra mình đã tồn tại chứ chẳng phải sống nũa ...sống để người khác hài lòng ... mình không muốn làm ai buồn cả ... nên mình không biết phải làm gì cả ... cảm ơn vì đã nghe
Bạn không làm ai tiêu cực hết, chỉ đơn giả bạn đang chia sẻ cảm giác của bản thân, nếu được mình sẽ lắng nghe và… tặng bạn một cái ôm, một lời động viên, bạn đừng buồn nữa 😢😔
@@khanhtrang9024mình cũng sẽ chia sẻ cảm giác của bản thân mình bị 4 trong 7 dấu hiệu, mình có kha khá bạn nhưng không dám chia sẻ…gặm nhấm cảm giác đó một mình… bây giờ mới biết có những người chịu cảm giác ghê gớm, tổn thương nhiều hơn mình, mới cảm thấy bản thân may mắn đến thế nào, bây giờ có lẽ mình không ổn, một chút chăng?
Ngày nhỏ mình là một người hoạt bát, vui tươi. Nhưng bây giờ, mình không hiểu tại sao mình chỉ cần bị một người bạn hét vào mặt mình hay bị chọc ghẹo quá mức hay đôi lúc vô tình nghĩ về những nỗi sợ từ nhỏ là sẽ khóc. Mình đã cố gắng nghĩ tích cực nhưng không hiểu tại sao mình lại nghĩ về những điều tiêu cực. Mong ai đó cho mình một lời khuyên.
Thời gian đang trôi nhanh nên chả có thời gian mà buồn đâu , còn đầy thứ thú vị hơn mà , đừng buồn , đừng tiêu cực ạ , lúc trước tớ hay vậy lắm , nma tớ cảm thấy tgian trôi rất nhanh, tớ lựa chọn vui vẻ thay vì tiêu cực ấy:))
Mik đang bị overthinking đã có lúc mik muốn kết thúc cuộc sống này vì 1 lí do hết sức vô lí nhưng mik sợ đau sợ chính bản thân mik ! Đc 1 thời gian sau thì mik lướt chúng 1 trang về tâm lí học , mik đã thử chia sẻ cảm xúc của mik và đã thấy ổn hơn . thường khi buồn chuyện j đó mik sẽ tự nói chuyện 1 mik nhưng khi mik chia sẻ đc những cảm xúc của mik thì hiện tại tâm trạng mik đã cảm thấy ổn hơn . NÊN MIK KHUYÊN CÁC BẠN NẾU KO CHIA SẺ ĐC VỚI GĐ HAY NGƯỜI THÂN THÌ HÃY TÌM NHỮNG CHUYÊN GIA TÂM LÍ . VIỆC ĐÓ SẼ KHIẾN BẠN TỐT HƠN.
Tất cả mọi thứ trong video điều là tôi bị cả,tuy ko tìm thấy nguyên nhân stress nhưng hiện tại tôi cũng tìm kiếm nơi cho tôi nguồn năng lượng tích cực ❤
Mình vẫn nghĩ rằng thật ra mình ổn thôi, chắc là do mình hở một chút là than vãn chứ mình có gì đâu mà không ổn so với những rắc rối của người khác. Cuối cùng thì mình ngộ ra, mình đáng thương đến mức đến cả nổi buồn của mình, mình cũng không được quyền thừa nhận mà vẫn phải so sánh với cả người khác. Nếu mình chịu chấp nhận nó từ sớm thì có lẽ vấn đề của mình đã không nặng như bây giờ
mình từng tự mình vượt qua trầm cảm, đã từng rất yêu cuộc sống, vui vẻ khi ra ngoài.Nhưng giờ đây mình luôn thấy buồn k rõ lí do, mong muốn có nơi tâm sự mỗi ngày nhưng sợ bthan phiền. Đầu óc mình tiêu cực hơn, nhạy cảm hơn, không hiểu sao bản thân lại có dấu hiệu trầm cảm cũ..mệt quá
Nhiều lúc mệt mỏi nhưng vẫn phải gượng cười, nhiều lúc buồn bã nhưng chẳng có ai để chia sẻ, có niềm vui hay chuyện gì cũng giấu trong lòng không thể nói cho ai. Bạn bè chỉ là 1 kẻ lừa đảo... Muốn khóc cũng không thể khóc, muốn cười cũng không gượng cười đc. Người nhà Luôn so sánh t vẫn người khác" con nhà ngta thế này thế kia, nhìn con nhà mình chán thế". Điểm mạnh của con, bố mẹ thấy không? Điểm yếu của ngta bố mẹ thấy không. Tự tử cũng là 1 cách giải thoát mà... Tsao t không làm đươc chứ!?
Tớ không biết đây có phải là dấu hiệu của một chứng bệnh hay không nhưng tớ muốn nói lên để những người bạn giống tớ ở đây có thể biết rằng. Các bạn cũng giống như tớ, các bạn không đối diện một mình. Cái mà tớ muốn nhắc đến là sự CHAI LÌ CẢM XÚC khi bạn trải qua bất cứ một sự việc nào khiến bạn tổn thương, khiến đôi mắt bạn cay xè và đau đớn nhưng chỉ cần trải qua một giấc ngủ thì mọi cảm xúc tồi tệ ấy lại biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng cái cảm giác ấy không đơn thuần chỉ là ngủ rồi biến mất có thể là 2 ngày hoặc 3 ngày, bạn sẽ quên mất lý do khiến bạn buồn bã ngày hôm qua là gì? Nhưng khi một sự việc khác lại đến thì những nổi đau vô hình khi trước nó lại khiến bạn đau thêm lần nữa. Tớ đã từng trải qua cảm giác như thế RẤT NHIỀU LẦN, và tớ đã nghĩ nó bình thường cho đến một thời gian tớ chẳng còn cảm nhận được mọi cảm xúc gì nữa kể cả vui hay buồn. Hiện nay, tớ đang trong giai đoạn lấy lại cảm xúc sau những vết thương ấy và tớ muốn nhắn gửi đến những bạn nào đang trải qua cảm giác ấy rằng hãy quan tâm đến sức khoẻ tinh thần của mình nhiều hơn, và đừng phớt lờ mọi cảm giác đau đớn bình thường hoá chúng như là một phần đời sống bạn nhé ☺️♥️♥️♥️
Mình...đã từng bị trầm cảm, vì những áp lực từ gia đình như điểm 9, 10, như con người ta nhưng thứ khiến mình hoàn thành rơi vào trầm cảm là do mình cảm xúc thấy sự thiên vị rõ rệt từ phía ba mẹ mình dành cho chị, người chị gái đó đã từ rất hiền dịu, yêu thương mình nhưng càng ngày lại càng vô lí với mình như khi mình lấy đồ mình trên bàn chị thì bị chửi rất nhiều nhưng ba mẹ chỉ nói: -Chị lấy có một cái thôi mà, có sao đâu, cho hai lấy đi Nhưng...mình không có quyền đụng đồ chị mình, rồi khi cả mình và chị vô tình chửi tục, mình thì bị tát một cái rõ đau còn bị chửi nữa nhưng khi chị mình chửi thì mẹ chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Mình làm gì cũng phải hỏi ý kiến khi không đòng ý thì mình chỉ nhẹ nhàng xin lại thì bị chị nói: -Suốt ngày đòi cái này đòi cái kia, mẹ không cho thì xin làm gì Nhưng chị mình muốn cái gì thì bắt buộc phải có cái đó cho bằng được, như một lần, chị ấy đòi ăn bánh cuốn nhưng mẹ không cho liền hét lớn rồi lăn ra khóc đòI ăn cho bằng được nhưng ba mẹ chỉ ở đó nhẹ nhàng giải thích nhưng lúc mình lại la mình rất nhiều. Lại tới việc đi tắm, có thể là nó kỳ quặc nhưng mẹ mình nói là này đứa nào tắm trước thì hôm sau người kia tắm trước, trong kì nghỉ hè lớp 5 thì không sao nhưng vô học thì có chuyện, chị mình học rất nhiều nên mình luôn tắm trước, không sao nếu chị mình cuối tuần khoong chịu đi tắm trước nhưng mẹ rõ ràng có nói là em nguyên tuần tắm trước rồi nên giờ chị tôi phải tắm nhưng chị không làm chị cứ ngồi đó không đứng dậy, ba vô nói mấy cái thấy chị không đứng dậy đi tắm liền quá chỗ mình và bắt mình tắm trước, mình không chịu mẹ liền hỏi ai tắm trước tắm sau có sao đâu mà cứ cái nhau quài vậy, vậy mình đang định nói tiếp thì mẹ mình cầm chổi vô và bắt mình đi tắm chứ không phải chị. Bậy giờ mình lớp 7, hai năm sau nhưng chuyện đó vẫn còn khi nói chị vài lần không được liền quá chỗ mình và bắt đi, chị kêu mệt có xíu rồi ba liền cầm tay mình kéo đi tắm nhưng lúc mình nói mẹ mình sốt thì bị chị nói: -Thôi...bớt giả vờ đi, em sốt nổi quá hay là muốn giả vờ qua mắt mẹ Nhưng mình không chịu đi liền bị mẹ và chị chửi cho mấy câu rồi chị tự nhiên cầm đò đi tắm nhưng mình cảm thấy một sự giả tạo nhỏ trong đó rồi mẹ cầm chổi vô đánh mình mấy cái, mình quen rồi, chị cùng lớn chịu chửi hoặc đánh vài cái nhưng được quyền lên tiếng nhưng mình thì không, không được lên tiếng mình oan, phải bị đánh rất nhiều bằng chổi, lúc đó vì quá tức giận mà mình cần cái remote và đập vài cái xuống sàn lúc đó nếu mình không làm vậy mình cảm giác mình sắp lao vào mẹ và dùng cây chổi mẹ cầm để đánh liên tục vào đầu mẹ nhưng mẹ lại nghĩ mình tỏ thái độ liền đánh mình mấy cái vào đùi khiến chỗ đó bầm tím, đau lắm... Trong nhà gần như mình không thể lên tiếng lúc góp ý thì bị chị chửi còn mẹ thì không quan tâm...chị có thể chửi mình là "chó" nhưng mình không có quyền. Rồi mình rơi vào nơi mình cố gắng lấy được một chút sự quan tâm như chị mình dù mình đã có...(nó ít hơn chị mình rất nhiều), rồi vào giai đoạn trầm cảm mình không thể tìm được đường ra trong bóng tối đó vì luôn đi tìm gia đình và rồi khi quay lại mình thấy mình lúc lớp 5 lúc mình hoàn toàn là chính mình đang ôm những cái gì đó, cô bé đưa cho tôi rồi biết mất nhưng trước khi đi thì nói: -Hãy trở thành tôi một lần nữa nhé, chị gái... Tôi nhìn vào những thứ trong tay, những quả bóng chứa rất nhiều thứ, quả bóng sở thích, quả bóng cảm xúc, quả bóng niềm tin, quả bóng ảo mộng,... Rồi tôi đi trên một con đường mà tôi không biết nó là gì thì nghe một giọng nói quen thuộc là bạn thân của tôi rồi những giọng nói xa lạ nhưng tôi biết những người xa lạ đó là những người đang bảo vệ tôi khỏi sự tổn thương, tôi tăng tốc chạy về hướng giọng nói bạn mình trên đường lại thấy rất nhiều bức tranh từ âm ừ đến tươi vui Bây giờ tôi sống vì tôi và không quần tâm những thứ chị tôi làm với tôi, tôi cảm thấy tự do vô cùng, tự do của việc đuợc nói những gì mình thích, được làm những thứ mình thích, được mình oan cho những thứ mình không làm, được quyền phản bát. Giờ tôi không còn trống rỗng hay trầm cảm nữa, tôi đang hạnh phúc sống một cuộc sống mình yêu thích
dấu hiệu số 4,5 Thực sự nó quá giống tớ, tớ từng muốn tự tử , tớ nhận ra tớ còn mục tiêu để sống cũng có nhiều lý do tớ muốn tự tử nhưng tớ kg làm thế . Còn số 5 , tớ nhận ra bây giờ bản thân mình đang mắc chứng ấy khi xem video này.,tớ luôn tự thôi miên bản thân là tớ ổn ngày cả tớ kg ổn
Có lẽ biện pháp chia sẻ cảm xúc "không ổn" khá hiệu quả. Nhưng những người muốn nghe ta chia sẽ thì lại không hiểu vấn đề mà ta đang gặp. Còn những người có khả năng hiểu vấn đề của chúng ta lại không muốn nghe. Cứ vậy, chúng ta chọn cách im lặng
Ý là không thể chia sẻ với bố mẹ, do họ sẽ không bao giờ lắng nghe, càng không thể nói với bạn thân, vì nó đâu khổ và nhỏ hơn cả mình cơ mà, sao lại trút giận lên nó?
T ko ổn tí nào,hằng ngày t cố gắng tích cực nhưng song song đó mọi điều tiêu cực đều đến từ gia đình,6 năm nay mình mệt quá,ngủ đủ nhm lúc nào cũng mệt mỏi,bản thân ngờ nghệch quên trc quên sau ít nói,đã cố gắng đi chơi và tập thể dục,nhưng tích cực r lại tiêu cực,quá nhìu áp lực đè lên vai,tuổi 17 mình đã bị vô cảm,ko còn tin tưởng hay yêu thương ai nữa,thật đáng buồn cho 1 cô bé 17 tuổi vừa chớm nở
Tôi thường ngủ rất nhiều nhưng lại không có nhiều thời gian cho nó nhiều lúc tôi chỉ thấy bản thân quá cô lập mn nhiều lúc 1 lời nói có thể khiến tôi muốn tự tử nhưng tôi lại không thể... Tôi chỉ biết lập lại 1 ngày vừa mình như 1 cái máy không cảm xúc Bố mẹ tôi hãy "so sánh" tôi với những người bạn thân của tôi bị họ đều rất giỏi nó như 1ám ảnh với tôi.Tôi nhận ra đều đó vào một ngày trường tôi tổ chức hoạt động ngoại khóa lúc đó sẽ chả có gì đâu cho đến khi cô MC hỏi:" W.H.O là viết tắt của gì?" Tôi cứ nghĩ là cậu hỏi của những người không tham gia nên giơ tay nhưng nhận ra kịp mà rụt tay lại những ngồi được 1 lúc thì tay chân tôi bắt đầu run lên lúc đầu chỉ run nhẹ thôi lúc sau nó run lên bần bật luôn Rồi 1 con bạn tôi hỏi:" cái đó là gì vậy?" Tôi giảng cho nó nhưng thứ trong tầm hiểu biết của mình nhưng 1 thằng ngồi trên tôi nói " không biết thì đừng nói" lúc đó tôi liền im bặt tôi không giám nói thêm lúc đó tôi chỉ nghĩ là cậu ta có nghĩ xấu mình không? Mà không để ý cả cơ thể tôi đã run đến mức độ như lướt qua cũng có thể thấy... TÔI KHÔNG ỔN VÀ TÔI CŨNG KHÔNG BIẾT NÓI THẾ NÀO NỮA...?
Mình đã bị tê liệt cảm xúc từ khoảng năm lớp 7 đến bây giờ là cũng gần hoặc hơn 5 năm rồi, mình 17t và mình chưa bao giờ thực sự ổn. Thời c2 thì nhà mình có chuyện nên lúc nào mình cũng trong trạng thái cố làm hài lòng để ba mẹ bớt khổ, cộng thêm sự thay đổi về nội tâm và việc đấu tranh về tính hướng (mình là nữ và mình thích con gái ấy), gia đình mình cũng khá khó trong việc này nên dến h mình vẫn giấu diếm. Ncl là mình kh muốn bộc lộ nội tâm mình cho ai thấy cả, mình nghĩ điều đó thật hèn nhát và yếu đuối, mình nghĩ mình vượt qua được nhưng kh ổn rồi, mình cảm nhận nó đang tồi tệ hơn, mình không muốn đi khám bs vì chưa có điều kiện cũng như tài chính. Lâu lâu mình lại tự dằn vặt mình, phủ bỏ bản thân,v.v.. mặc dù bản thân cũng có sự cố gắng, thế nhưng mỗi lần đạt được mục tiêu mình không cảm thấy vui nữa. cảm xúc của mình như bị bọc lại trong một quả bóng trắng xám xịt vô hồn, những màu sắc sặc sỡ ấy bị nhét kín lại không cách nào có thể thoát ra. Đã lâu rồi mình không cảm nhận được thực sự cảm xúc vui vẻ là cái gì. Có thể mình bị tâm lý từ lúc bé luôn cơ, không vì nguyên nhân gì cả, tầm lớp 3-4, lúc đấy trong một số hoàn cảnh đáng ra phải buồn hoặc vui thì mình chẳng cảm thấy gì cả, chỉ có sợ hãi mình mới cảm nhận rõ thôi. Ngày đó mình còn tự hào nghĩ bản thân trưởng thành hơn các bạn nên mới không có những suy nghĩ trẻ con như thế, lớn rồi mới biết thì ra bị tâm lý từ bé luôn mà kh biết. Có lần dì mình mất đôi giày nên nói là mình lấy, thường thì mấy đứa trẻ khác sẽ kiểu dùng dằn bảo con không lấy, mình cũng sợ bị la nhưng bản thân kh có cảm xúc gì sợ bị oan nên phải diễn cho nó đáng thương, lúc dì tìm đc giày rồi mình mới ngây ngô hỏi mẹ rằng "con diễn giỏi không", ôi nhìn mặt mẹ mình sửng sốt lắm. Lúc ấy mình mới biết suy nghĩ bản thân khác so với những đứa trẻ khác rồi. Đến năm lớp 6 mình thi toán được 1 con 3đ, 1 con 4đ, lần đầu lên c2 còn bỡ ngỡ ấy, gặp người khác sẽ khóc rồi, thế nhưng cầm hai bài ktra trong tay đi bộ về nhà mình vẫn cố tự hỏi bản thân "ôi bài này điểm thấp thật, vậy thì mình nên buồn nhỉ, theo như bth thì ngta sẽ buồn mà ha, vậy mà sao mình không buồn như họ được, cố gắng buồn thử xem nào" mình đã cố gắng buồn đấy mn ạ, thế nhưng chẳng ép được giọt nước mắt nào chảy ra. Cảm giác trong tim trống rỗng, phần cảm xúc bị khoét đi một lỗ hổng to bự mà mình chẳng lấp đầy được, mình cảm giác trong tim lạnh lắm. Lúc ấy mình mới bắt đầu nhận thấy bản thân có cảm xúc không ổn định. Mình đã từng mơ ước về hình ảnh bản thân có thể chạy vào một góc khuất không ai nhìn không ai thấy để khóc một trận thật to, nhưng mình nhận ra góc khuất mình muốn trốn vào chính là góc khuất nội tâm của mình, mình muốn đào những cảm xúc ấy ra, để nó phát tiết hoàn toàn, để mình giải phóng được sự ép bức bấy lâu nay, để bản thân được thả lỏng. Buồn thì trào nước mắt khóc huhuhu, vui thì thả hết tay chân để cười hahahaha cho đã. Mình không muốn mất hết cảm xúc như này nữa.
Bạn có biết thêm những HOTLINE trợ giúp nào không? Hãy bình luận chia sẻ cùng mọi người nhé
Chào psych2govietnam mình sẽ mong chờ clip của bạn 😊❤
Mình trả lời bình luận đầu tiên nè 😊❤ psych2govietnam mình là người đợi đầu tiên 😊❤ mình hát bài tặng psych2govietnam 😊❤
Psych2govietnam nhớ coi clip mình ra nha×3 clip gì mà làm về nhật kí của mình 😊❤ Chúc psych2govietnam coi vui vẻ 😊😅❤
Rất đúng trước em bị trầm cảm thì cũng như vậy
@@vietnamtoiday113tôi cũng vậy cảm ơn psych2govietnam 😊❤
Đây ko phải lời khuyên, đây chỉ là cảm nhận của tớ:
Khoảng vài năm gần đây tớ có gần như mọi dấu hiệu trong video, từng năm trôi qua lại càng nặng. Thường thì mỗi khi xem xong 1 video như này tớ sẽ bắt bản thân mình phải nghĩ là mình đang tự làm quá lên dù đôi khi tớ biết thực sự không phải.
Gần như đôi khi tớ không thể kìm nén mỗi nữa, tớ sợ một ngày nào đó mình sẽ khóc, sẽ biểu lộ nhũng cảm xúc và suy nghĩ này ra trc mặt mn. Tớ sợ lắm.
Lúc trc tớ còn có suy nghĩ muốn biến mất, sau đó lại phải tự trấn an chính mình bằng câu chưa phải lúc hay kiểu như mik ko muốn, mik chỉ đang làm quá lên thôi…Khoảng thời gian này tớ vẫn vậy, nhưng nhưng câu chấn an đã ko còn tác dụng, tớ sợ tớ sẽ… Tớ ko muốn điều đó xảy ra nhưng lại suy nghĩ về điều đó. Gần như đêm nào tớ cũng khóc ko vì sách vở thì cũng vì những chuyện diễn ra trong cuộc sống của tớ. Đôi khi tớ ghét chính bản thân mình. Những lúc cảm thấy tệ vì một sự kiện nào đó do mik gây ra thì tớ còn tưởng tượng ra cảnh mik bạo lực chính mình. Tớ muốn thương chính tớ lắm nhưng cuộc sống cứ dồn ép thế này thì tớ chưa kịp xin lỗi bản thân thì đã tự làm hại chính mình tiếp rồi. Tớ sợ lắm.
Tớ ghét bản thân mình vì những điều mình ích kỷ, mình dễ ghen tị dù biết đó là 1 phần bản chất con người nhưng tớ không thể tha thứ. Tớ nghĩ đây là một phần ko ổn vì chính gia đình tớ nhưng ngoài những lúc họ đặt ra những định kiến về việc phải sống thế nào ra thì tớ bt họ đã hy sinh cho mik rất nhiều, tớ sợ bố mẹ tớ lo lắm. Tớ ko muốn những người thân nhìn mình bằng ánh mắt khác khi chia sẻ điều này, tớ ko muốn họ nghĩ mình yếu đuối.
Thật khó để thừa nhận mình ko ổn…..
tôi thì tất cả
tại sao ?
Các cậu có xem Chú Nguyễn Hữu Trí và Huỳnh Duy Khương ko
@@hose912 cho tui hỏi là ai vậy :v?
cái rõ nhất tôi gặp là suy nghĩ đến tutu bn ạ tôi cx bị thế này vài năm r
Tui cx như bạn...
Mình từng vượt qua những suy nghĩ tự tử và trầm cảm, nhưng hiện tại mình bắt đầu có những dấu hiệu cho thấy mình không ổn
mình thì vẫn chưa:(
Mong bạn sớm tìm gặp các chuyên gia tâm lý để được trợ giúp kịp thời nhé
@ ồ, có lẻ bạn biết nhiều về tâm lí quá psych2govietnam
Còn mình thì mình dần làm quen với trầm cảm rồi bây giờ mình hết bị trầm cảm rồi nhưmg vẫn chưa bỏ được tính cách hướng nội
@@vietnamtoiday113mình hỏi bạn cái là bạn “hướng nội”hay bị tự ti z
Tớ vẫn biết ơn tớ vì đã sống sót sau nhiều năm như vậy, tớ vẫn làm bạn với sự mất ngủ với rối loạn lo âu, nhưng rồi tớ đã vượt qua những giai đoạn tệ nhất để tự hào rằng: "Được rồi, ít nhất tớ vẫn đang tồn tại"
7 dấu hiệu tui có hết😢 đến h tui ms bt gia đình hạnh phúc là giả lun ấy🙁
4/7
Chia sẻ một chút:
Nói thật thì cũng chỉ mới bắt đầu từ khi đi học lại, mình nhận thấy mình mờ nhạt hơn trông các cuộc đối thoại giữa những người bạn thân thiết với mình.
Trong tiết thể dục mình có tâm sự với vài bạn, và những người bạn thân của mình chỉ nhìn với ánh mắt phán xét khiến mình òa khóc lên. Mình cũng có nói chuyện với lớp học thêm, nhận được sự động viên khiến mình vui lên hẳn. Nhưng mình vẫn rất lo lắng và suy nghĩ khá nhiều, mình bắt đầu dễ nóng giận và khó ngủ nhiều hơn. Đôi lúc mình sợ những cảm xúc của mình. Mình muốn kết thúc năm nay thật sớm để năm sau mình làm lại một năm tươi đẹp mới^^
Tớ cx mong mọi thứ sẽ tốt hơn ạ
Năm mới sẽ mang lại nhiều hi vọng mới, nhưng mọi thứ đều có thể bắt đầu từ ngay ngày hôm nay bạn à, mỗi ngày cố thêm một chút để tới năm mới chúng ta có đà chạy thật mạnh nhé ^^. 3 việc nhỏ mà bạn làm cho chính mình mỗi ngày là gì?
@ vẽ vời, nghe nhạc hoặc lâu lâu sẽ có thể chat với bn bè. Mình đã làm một vài cách ad nêu trên, thực sự mình thấy tâm trạng tốt hơn nhiều r^^
cũng giống mình, mình vs bạn thân lâu r kh gặp nhau mà giờ hai đứa cứ có cái khoảng cách nào đó
Mình nhiều khi đã nghĩ tới cảnh mình ch.et đi và mọi ng sẽ cảm nhận thế nào với mình. Đôi khi, ở ngoài rất vui vẻ, nhưng chỉ khi về nhà, tự nhiên lại bật khóc...
Còn mình thì còn đã tùng tìm đến cái chết rồi thật ra việc bạn giấy cảm xúc thật của bạn cũng là việc hiển nhiên mà người bị trầm cảm nào đa số sẽ làm vì để bản thân không bị đánh giá hoặc coi là cố tình làm điều ấy để gây sự chú ý thôi
Haiz... có lẽ cậu cũng chỉ muốn mọi người quan tâm đến cậu hơn một chút....
Mình hiểu cảm xúc của bạn. Vì mình cũng giống bạn
Mình đang đối mặt với ocd và overthinking, mình từng bị trầm cảm, mình mới 17, có lẽ tâm trí không một phút giây nào bình yên, mình đôi khi muốn mình như bao người bình thường khác, nhưng mình biết ơn vì mình đã không bỏ cuộc trong việc ngăn chúng trở thành một phần của mình
Bạn vượt qua bằng cách nào vậy😢
Em ms, 12😢
Mình thì ngựơc lại, dễ dàng quên đi mọi thứ dù quan trọng hay không, ví dụ: hôm nay mình đút túi quần 500k và lên xe buýt lại nhét tới nhét lui lại mất, tới khi về nhà thì buồn hiu, và tài sản giờ còn 50k, nhưng ngày mai tâm trí có thể còn nhớ à, hqa mìn mất tiền nhưng cảm xúc thì như chẳng có gì xảy ra cả. Đấy là còn nhẹ đấy. Ví dụ 2: mình bị anh chị, thầy cô có la mình, chửi mình sao ngu thế, có thế cũng không biết thì mình thấy cũng như không, thấy có tí xíu bực bội nhưng nó không làm mình ray rứt, cắn xé, hay suy nghĩ. Và cứ như thế, ai sân hận hay trút bất kì cái gì lên mình thì cứ như nước đổ đầu vịt ik😅
Giống v mình cx 17 trc trầm cảm nghĩ đến cái ch.êt h bị overthinking , tự ti
Lúc nhỏ mk là 1 ngừ khá hòa đồng, năng động và nghịch, nhưng cứ càng lớn bản thân lại càng trầm lại, tình trạng mk cảm thấy k đc thoải mái và ngượng ngạo khi tiếp xúc vs người thân trong họ hàng càng ngày càng lớn và đến nay 17t thì bản thân gần như cố gắng vắng mặt trong mọi hđ của 2 bên nội ngoại đến nỗi có thể mn k còn quá quan trọng đến sự hiện diện của mk nx. " m k ổn đâu" là suy nghx đã rất lâu r mk k nói vs bản thân nhưng dạo gần đây mk khóc nhiều hơn và không biết chính xác mk khóc vì j kèm với sự thu mk lại càng nhiều, cảm thấy hay cạn năng lượng chỉ muốn nghỉ ngơi, đôi lúc lại rất năng lượng thì k bt bản thân đang xảy ra vđ j nx
Sao nghe như rối loạn luỡng cực vậy bạn :))
nói chuyện với ng thân ? Họ chỉ nói rằng " ai bảo con ________ " " thế m làm thế để làm gì " và vô vàn những câu nói gây tổn thương khác . Khi tôi nói về cảm xúc thật của tôi , họ đều mắng nhiếc tôi, đúng là câu nói " để sống sót thì trẻ con cần phải nói dối " là đúng mà .Rât nhiều lần tôi đều muốn tự vẫn vì cảm thấy cuộc đời rất đau khổ nhưng ko thể vì tôi sợ đau . Có lẽ , vì sợ đau nên tôi mới sống được đén bây giờ . Mỗi khi tôi bị bố mẹ mắng hay đánh , tôi đều tự nhủ với bản thân rằng họ chỉ đang muốn giúp tôi nhận ra lỗi sai của mình thôi , nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như dao cứa vào tim.Tôi là một người rất dễ khóc , kể cả khi tôi có muốn khóc hay ko , thì khi kích động thì tôi đều bất giác rơi nước mắt . Sở dĩ tôi ko dám nói với bạn bè là vì sợ khi tôi lm điều j đó ko vừa ý họ thì họ sẽ đem chuyện này ra đe dọa là sẽ nói với bố mẹ tôi.Có ai bị tình cảnh giống mik ko ?😢😢😓😔😔
Họ ở một thế hệ khác nên họ sẽ không thể hiểu rõ chúng ta được mong bạn thông cảm cho họ
Đồng loại này 😔
Cậu có lẽ giờ cảm thấy thật cô đơn nhưng cậu hãy thể nhìn lại những người xung quanh mình, tớ mong cậu thấy đc người thật sự quan tâm cậu. Nỗi buồn không sai đâu, cậu cũng không sai trong những nỗi buồn đó. Cậu hãy quan tâm mình hơn nhé và luôn nhớ rằng sẽ luôn có ai đó thật sự rất yêu thương cậu. Tớ mong bl này giúp cậu cảm giác tốt hơn phần nào❤
TỚ MUỐN TÂM SỰ
Mỗi khi tớ lm sai,nói sai hay cãi lại , mẹ tớ sẽ luôn là ng đánh tớ dùng lời lẽ CAY ĐỘC để mắng tớ mạnh hơn nx thì mẹ tớ sẽ là ng châm ngòi,thêm dầu vào lửa để bố tớ đánh tớ "Rất Mạnh"như
Vả tớ
Dùng thắt lưng đánh vào đầu và các bộ phận khác trên cơ thể ,nó rất đau😢
Có những lần bố đã nói vs tớ 1 lời nói mà chắc là tớ sẽ bao h quên😓
"Con tao ch*t một đứa r h chết thêm đứa nx CX ko sao!"
*Bố mẹ rất hay soi mói tớ đặc bt là mẹ*
Những vc nhỏ trong nhà đều là tớ lm em tớ ko lm mà chỉ tập trung vào ăn ngủ nghỉ ,xem đt và họ bài theo nghĩa đen😢😢
Nhiều lúc tớ CX bức xúc phản đối ko lm mà đề nghị vs bố mẹ là cho em lm nhưng bố tàn nói rằng:"ko lm đc thì đi ra khỏi cái nhà này ,thế thôi"
Trong năm lớp 7 mik đã cố gắng đặt mục tiêu là học sinh giỏi và CX đã đạt đc khi mik nghĩ là sẽ đc bố mẹ cố vụ cống gắng tếp tục tiến lên và kèm theo những phần thưởng (nhỏ ko cần quá đắt nhưng mik mong bố mẹ sẽ công nhận và thưởng cho mik nx gói bánh chai nc ngọt)nhưng bố mẹ lại lờ đi ko quan tâm đến vc mik đc danh hiệu đó trong khi lớp mik còn có những bn đc gia đình thưởng rất rất nhiều chỉ đc danh h giống mik lm mik cảm thất rất tủi thân 😢😢😢
Bố mẹ luôn hỏi tại sao ở nhà mà mất dạy thế chắc trên lớp CX v nhưng ko trên lớp có thể nói tớ rất hay cười hoặc coi là ng rất hài trong lớp nhưngtại ở nhà tớ ko tìm thấy đc sự vui tươi ấm áp mà một ngôi nhà cần có mà chỉ tìm thấy đc sự đe doạ ,chỉ bảo và ko đc thể hiển ý kiến của mik luôn phải lm theo ý mn khiến tớ hay cắu gắt , cãi bố mẹ...😔nhưng tớ có muốn ko?😢
Khi ở trong nhà tớ luôn cố dữ nc mắt khi bị bố mẹ đánh còn trên lớp thì tớ như đc giải toả v
Ko chỉ v ở nhà tớ luôn cố gắng lm vừa lòng mn nhưng r sao ? Tớ vẫn bị ăn đập .tớ đang ở tuổi dậy thì thực sự rất hay khóc tớ chỉ tầm 12-14tuổi thôi .ssau khi viết xong tớ đã khóc nhiều lắm nhưng tớ cảm ơn mn đã đọc những dòng tâm sự của tớ❤ cảm ơn rất nhiều
❤❤❤❤❤❤❤
Đây CX chỉ là tâm sự của tớ bây h khi nghĩ về bố mẹ mà thôi nhở đâu mai sau tớ sẽ nghĩ khác ,nghĩ tốt hơn thì sao:|❤☺️
@huulappham8165 tớ bt rằng thời gian của cậu ko có nhiều vì vậy cậu hãy yêu bản thân mik hơn trong những thời gian còn lại
lần 1 lần 2 thì tâm sự được, chứ lần nào gặp cũng nói thì ngại, ko muốn truyền sự tiêu cực cho người khác. Tâm sự xong đâu lại vào đấy, người ta nói hết nước hết cái xong lần sau mình vẫn tiêu cực, nên ko muốn nói nữa.
với ngta cx ko muốn kết bạn với một ng chỉ toàn năng lượng tiêu cực
Dù biết bản thân đang thực sự chẳng ổn chút nào nhưng cách duy nhất mà mình có thể làm đó là mỉm cười, chịu đựng, và chạy trốn. Đôi lúc chỉ muốn nhốt bản thân vào một thế giới không có một ai để òa khóc thật to như một đứa trẻ mà thôi!
vâng và đó là cách tôi cư xử khi nch vời mn
Ai rồi cũng phải trải qua cảm giác này thôi, cuộc sống mà, nó chẳng bao giờ dịu dàng với bất kì ai đâu. Được này, mất nọ thôi. Các bạn lạc quan lên nhé! Chúc các bạn 1 ngày tốt lành
Mik là người hay cười, lúc buồn mik cũng tâm sự với người thân và bạn bè nhưng khi mik tâm sự với họ thì họ chỉ nghĩ mik tiêu cực, làm quá vấn đề lên hay đôi khi mik cảm nhận được họ cảm thấy mik phiền. Nên mỗi lần buồn thì mik chỉ ngồi một mik hay đi ngủ, mik thường nở nụ cười tỏ ra là một người tích cực, nhiều khi mik còn lắng nghe hay kể những câu chuyện vui vẻ tích cực để an ủi người thân của mik 😊
6/7
Nhớ tầm khoảng 1 năm trước mình đã nghĩ rất nhiều về việc tự kết thúc. Áp lực từ gđ hay việc học nó làm mình stress kinh khủng, ngày đấy mình ngủ không được quá 3 tiếng, ăn cũng không đc. Lúc đấy mình k nghĩ là mình sống được tới giờ đâu 🥲
mình đã muốn khóc thật to khi xem đc video này bởi cảm giác có người thấu hiểu mk. Mình luôn hi vọng có một người đến bên cạnh mk, ôm mk và trở thành bờ vai vững chắc để mk có thể chia sẻ và để mk đc khóc như một đứa trẻ trong vòng tay của họ! Thật lòng mà nói mk đã không ít lần muốn thoát khỏi thế giới này, bởi mk hiểu mk cần j, mk ko sống vì mk, nhưng vì cậu ấy mà mk vẫn sống đến h. Bây h ngay cả cậu cx rời bỏ tôi, mk thật ko bt lm thế nào, một lần nữa, ý định đó lại rấy lên trong mk. mk đã nghĩ đến nó...
Tôi có tất cả những dấu hiệu trên nhưng tôi cảm thấy nó khá bình thường, tôi nghĩ hầu hết mọi người cũng sẽ như vậy. Tôi không muốn giao tiếp xã hội đơn giản là vì tôi cảm thấy thoải mái khi ở một mình. Tôi nghĩ mình giống một kẻ thất bại hơn là một người không ổn về tâm lý. Tôi quá lười để làm mọi thứ kể cả việc sống.
Ha..ý tưởng lớn gặp nhau nè.
Thật ra mình rất muốn chia sẻ với người thân, nhưng nhận lại chỉ có câu "có gì đâu mà buồn", nên giờ không ổn thì mình tự vượt qua.
Đôi lúc tôi ko hiểu sao tôi lại coi thứ này trong khi chả ai quan tâm mik. Nếu người khác hỏi tớ ổn ko cảm giác khó chịu trong khi họ muốn quan tâm đến mik, đôi lúc chỉ muốn nhốt bản thân vào một căn phòng và khóc thật lớn. Mik cx tránh khóc trước mặt người khác sợ họ thấy phiền hoặc họ ko thích và càng trở nên ghét mik hơn thay vì an ủi, động viên,...
6/7 (hoặc 7/7)
Đã có hôm mình được thuyết trình về cuộc đời của mình, họ có bảo rằng mình đang bám víu vào quá khứ...
Đã 8-9 năm rồi... Sống cùng trầm cảm nó tệ lắm
Mong bạn sớm tìm đến trợ giúp từ chuyên gia tâm lý nhé, trầm cảm kéo dài cộng thêm những sự kiện bất như ý xảy ra sẽ khiến không thể kiểm soát được hành vi suy nghĩ của mình nữa bạn à. Mong bạn sớm bình tâm trở lại.
@ ❤️❤️
Mình thì khác mình cũng sống chung với trầm cảm lâu rồi trong khoản thời gian đó mình dầm làm quen với trầm cảm rồi đến bây giờ nó đã hết rồi mình thì không có đi bác sĩ tâm lý mà mình lên mạng để tìm ời an ủn động viên khi có ý định tự sát
Tôi biết mình chắc chắn là không ổn nhưng tôi sẽ không c h .ế t cho đến khi tôi hoàn thành được mục tiêu của mình. Tôi sống vì chính tôi và chỉ có thể c. h. ế. t bởi sự lựa chọn của tôi. Nếu được lựa chọn cái c. h. ế. t của mình thì tôi nghĩ sau khi mình hoàn thiện được mục tiêu thì
" Đắm mình trong sự yên bình của ngọn đồi phủ đầy thảm cỏ xanh mướt, tôi như được ôm trọn bởi vòng tay ấm áp của ánh nắng dịu dàng. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như đang lướt nhẹ trên da thịt, khiến tôi không khỏi từ từ nhắm mắt lại, hòa mình vào không gian thiên nhiên này"
Cảm ơn vid, đây là nơi duy nhất mà tớ có thể chia sẻ những gì mình cảm thấy. Dạo này tớ cảm thấy mik ko còn vui như trước kia, bb thì hay biểu hiện thái độ,vv.. tớ tự hỏi là do tớ hay vì sao mà lại thế. Rồi tớ tự trách bản thân mik, suy nghĩ nhiều hơn về nó,.. tớ biết.. nó ko tốt cho tớ, nhưng tớ ko thể ngừng lại.. và cx vài lúc tớ tự khuyên chính mik là tớ đang suy nghĩ nhiều thôi.. nhưng có thể ko phải thế.. thật á, cuộc đời này chán và mệt mỏi lắm. "Đôi khi..ra đi là sự giải thoát.."
Không hiểu sao những lời cuối video khiến mình khóc - "tuyệt vời trở lại".Ngày xưa mình vui lắm , hồi nhiên lắm ,dù dốt nma vui, ngày nào đi học về cũng vừa làm bt vừa bật podcast/piano lên nghe, như được sạc pin vậy. Bây giờ thì k như vậy nữa , mình cuối cấp rồi, lúc nào cx phải học, sai thì bị mắng, bị người khác nhìn- điều khó chịu nhất là họ nhìn và k nói gì; lúc nào cũng phải học tăng cường gì đó, mình không thích, văn thì học thuộc , k thuộc đi thi 6đ , bị ngta nhìn vào rồi nói này nọ. Mọi thứ khiến mình chán cả, càng ngày càng k có cảm xúc , rồi còn tranh cãi giữa mình và gia đình , bạn bè thì chả có ai . Ôi sao muốn quay trở lại ngày xưa thế ,mới chỉ có năm ngoái chứ đâu xa ,hôm nay mình mới nghỉ học vì đau đầu do đống btvn mà mình chưa làm xong gây ra,tự nhiên mình không muốn đến trường nữa, mình muốn nghỉ học luôn, mình không muốn đi học. Tâm lí mình hiện giờ ntn đây , hy vọng sẽ ổn , đây là lần thứ 2 mình comment trên TH-cam trong trạng thái tâm lí bất ổn ntn rồi .
hít thật sâu rồi thở
bình tĩnh tự tin
còn nước còn tát mình còn trẻ thì phải biết giữ sức khỏe cố lên nhé
Mình luôn gặp vấn đề với bố mẹ mình, qua video trên mình nhận ra mình đang không ổn lắm.Nhưng mình sẽ cố, cám ơn video hữu ích mà mà các bạn đem lại nhé
Chia sẽ cho người thân là điều ngu ngốc nhất khi bạn đang bất ổn, nếu có chia sẽ thì nhắn tin vs 1 người bạn thân, hay 1 người nào đó quan tâm đến bạn, nhưng cuộc sống này điều dối trá lớn nhất là từ " thân quen", chẳng có cái mịe gì là thân cả,trước mặt thì an ủi, lo lắng, sau lưng thì lấy điều đó ra đùa cợt, làm trò cười cho những ng khác, bất ổn thì tự thân nhận biết, tự thân thoát khỏi là tốt nhất
Từ đầu năm học lớp 6 là năm học khiến mình thay đổi nhiều nhất mà tính cách. Thỉnh thoảng cô đang dạy bài thì mik lại cúi đầu xuống bình tĩnh cảm xúc để không ai biết mik đang khóc cả. Thỉnh thoảng ra chơi mik chỉ ngồi trong lớp đơ người ra thôi, không dám ra ngoài chơi. Mik nghĩ mik đg bị tổn thương vè những câu nói trách móc, chửi tục hàng ngày trong lớp...Mik đã từng nghĩ về chuyện tutu, nhưng cuộc đời mik quá nhiều thứ mik không thể thiếu đc nên dạo này mik cx đỡ hơn r...
Cố lên ạ, ai cx có khoảng thời gian nvay mà
Thế còn bố mẹ thì sao bạn đã thử tâm sự với bố mẹ chưa bạn giống với minh khi trước bị trầm cảm cũng toàn ngồi trong lớp mà chả đi đâu
@@vietnamtoiday113 mik vốn là người hướng nội, nên cũng ngại nói những điều ấm ức của mik vs bạn bè hay người thân. Lâu lâu mik cảm thấy thực sự muốn nói với bạn bè rằng mik ko ổn, nhưng mik chỉ nói 1 câu “tớ cảm thấy bất ổn quớ” nhưng tự dưng mik lại cười như 1 trò đùa khiến bạn mik tưởng mik đang đùa thật..
Cô gọi con là “bạn nhỏ” nhé. Bạn nhỏ giống y như cô 20 năm trước vậy. Khoảng thời gian khủng hoảng và tổn thương. Năm đó cô cũng bị cô lập với bạn bè và không tâm sự được với ba mẹ. Nhưng may mà quen được 1 người bạn mới. Đôi khi trò chuyện với người lạ lại dễ hơn. Cố lên nhé bạn nhỏ, mọi chuyện rồi sẽ qua, đừng nghĩ dại. Cô bé 12 tuổi trong cô đến giờ thỉnh thoảng vẫn khóc suốt, nhưng cô biết ơn mình vẫn còn tồn lại.
em không biết bản thân mình có thực sự ổn không nữa, mặc dù xem rất nhiều những video nó về các dấu hiệu tâm lý bất ổn, em cảm thấy bản thân mình có những dấu hiệu ấy nhưng cũng cảm thấy chỉ là tưởng tượng. E để ý bản thân rất hay vui buồn thất thần trong một ngày, đôi khi bản thân cảm thấy hưng phấn một cách kì lạ dù cho chẳng có gì đặc biệt xảy ra, nhưng đôi khi bản thân lại trầm mặc một cách quá thể mà cũng chẳng có nguyên do, nhiều lúc em còn tự lên các kế hoạch tự tử trong đầu và đã thực hiện một hai bước đầu, nhưng rồi lại không đủ để làm tiếp. Nhưng hai cảm xúc đối nhau này lại diễn ra rất ngắn làm e không chắc chắn bản thân có thực sự ổn không nữa, bạn bè e cũng nói em chỉ tưởng tượng thôi khiến e cũng đỡ dự có thực sự nên làm phiền những chuyên gia tâm lý không.
Mk là một người hay cười và hay pha trò để mn vui, hay cho mn lời khuyên. Nên khi mn nhìn vào thì lại cảm thấy mk là 1 ng vô lo vô nghĩ ko có áp lực. Nhưng kể từ khi lên cấp 3 mk càng ngày càng cảm thấy tệ, mỗi ngày trôi qua mk điều phải che giấu cảm xúc của bản thân, hầu như mỗi tối mk điều khóc ko vì bài vở ở trường thì cx là áp lực từ cuộc sống hằng ngày muốn tâm sự nhưng lại ko bt tâm sự vs ai, mỗi ngày nhìn thấy bn bè cười nói thì mk lại sợ câu chuyện của mk sẽ làm họ thấy phiền, thấy tiêu cực. Mỗi khi mk buồn mk chỉ có thể ngồi một mk, ở nhà thù chọn cách đi ngủ sáng z thì lại tiếp tục phải đóng vai một người tích cực cười nói vs mn và che giấu đi cảm xúc thật của mk.
xem video của bạn mình nhận ra mình đã vượt qua hết những gì làm mình cảm thấy ko ổn trc kia và điều này ko phải đến từ mình mà là gia đình bạn bè,mình thích những video của bạn
Chúng ta đến với thế giới này một mình và rời đi cũng một mình thôi. Không thể mở miệng chia sẻ làm phiền người khác được, ai lại muốn tiếp xúc với người mang năng lượng tiêu cực chứ. Trước đây mình nghĩ vậy, giờ cũng vậy nhưng mình sống tích cực hơn. K đòi hỏi ở bản thân và người khác, chấp nhận và sống tiếp thôi.
Lúc nào có bạn bè tớ cũng muốn nói chuyện với họ nhiều hơn, nếu mà tớ xem là thân thiết thì muốn tâm sự với họ nhưng tâm sự một lần rồi tớ thấy họ cứ xa cách tớ, mặc dù tớ đã kiệm lời rất nhiều đến khi quyết định mở lòng cho họ, rồi còn cảm thấy bản thân là gánh nặng, họ không hiểu tớ được, bản tánh tớ vốn dĩ là không hợp với bất kỳ ai mặc dù đã cố gắng cho mọi người sự thoải mái nhưng khi thấy người mình từng mở lòng hoặc tớ xem là bạn dần xa cách tớ thì bây giờ quyết định duy nhất của tớ là buôn bỏ, không nói chuyện với họ nữa.
Hôm qua lúc mình đi về vào lúc thật sự sụp đổ thì thấy video này, hôm nay cũng chẳng khá hơn thì xem video này như đc đồng cảm vậy.
Mik luôn cảm thấy bản thân phù hợp ở một mik th,suốt 16 năm ko ngừng giãy dụa cố gắng tìm 1 người bạn phù hợp nhưng mik nhận ra là ko ai cả,nên mik ngày càng chỉ muốn 1 mik, ko còn tin tưởng ai,mik ko dám cx ko mún yêu đương,đồng tính quá khó...muốn tự lập nhưng đâu có j dễ đã nhiều tháng mik ko bán được hàng nhưng mik ko mún buông tay đây là hi vọng duy nhất của mik ...chỉ có thể ngoan cố ko ngừng đi về phía trc,sau khi xem vid nhận ra bản thân rất chống rỗng càng giống chỉ đang tồn tại,thiện ý của bản thân bị ngta xem là giả tạo, mik chẳng muốn tốt vs ai nx
Chúc may mắn nhé=))
chẳng thể hiểu rõ được cảm xúc của chính bản thân vì nó cứ quay mình vòng vòng,suy nghĩ kết thúc cuộc sống ngày nào cũng hiện diện,bản thân cứ như 1 gánh nặng.
Mình thật sự rất muốn được giải thoát nhưng cũng khao khát được sống đến điên đầu
Một lời khuyên chân thành của mình là đừng bao giờ, tớ nhấn mạnh thật đấy. ĐỪNG BAO GIỜ chia sẻ cảm xúc cho gia đình hay người thân, thật sự đấy. Chia sẻ xong thay vì được lời an ủi hay cảm thông thì bạn sẽ nhận lại những lời chửi rủa và so sánh từ chính người thân bạn, cũng vì cái tôi của bậc cha mẹ nó rất là lớn. Nó lớn tới mức mà bản thân họ xem con cái chính là thứ để kiểm soát vậy thay vì là một người con đúng nghĩa, họ sẽ trách bạn là tại sao bạn lại nói ra những lời như vậy và so sánh bạn với cái tuổi thời thơ ấu của họ xong sẽ chuyển sang kể khổ của họ và họ sẽ chuyển từ cái sai của họ sang cái sai của bạn theo một cách lố bịch, ví dụ như: "Tao đi làm cực khổ hơn cả mày, cho mày ăn học vậy mà lại đi phàn nàn là mày mệt, mày khổ là sao? Trong khi đó tao phải làm việc tới mức mà đến miếng ăn cũng phải vội". Thay vào đó là hãy tìm những người bạn thật sự thân thiết mà chia sẻ cảm xúc và đôi lúc những lời khuyên từ bạn bè của bạn có thể tốt hoặc không nhưng ít nhất bạn sẽ nhận được sự cảm thông, đồng cảm thay vì sự trách mắng hoặc thậm chí sau khi chia sẻ xong họ cũng sẽ cố an ủi bạn. Cũng có thể đi tìm chuyên gia tâm lí để chia sẻ và họ sẽ chắc chắn sẽ đưa ra lời khuyên đúng đắn hơn là gia đình hoặc bạn bè đấy. Và nên nhớ rằng bạn nên cố yêu bản thân nhiều lên một chút, đừng tự dằn vặt nhiều quá. Hãy tự thưởng bản thân khi làm tốt một việc gì đấy dù nó rất chi là nhỏ nhặt và hãy thưởng thật to khi bạn đạt thành tựu to lớn như là vượt qua một kì thi cuối kì vậy và hãy cố gắng giải tỏa cảm xúc mà mình bức xúc càng sớm càng tốt nhưng đúng thời điểm, vì càng để lâu dần thì cái cảm xúc ấy sẽ to dần ra và một ngày nào đó nó sẽ nổ như là một quả bom chậm vậy.
Buồn nhất có thể là vc tôi luôn quan tâm nhg ng bn của tôi nhma đổi lại là sự bỏ rơi và sự phản bội từ họ.tôi có chuyện như sau:
Thể dục đối vs mn là một môn rất thú vị và là môn hc có tgian nghỉ để vui chs.nhma đối vs tôi lại là tgian mà tôi cảm thấy mik hạnh phúc.khi thầy cho chs thì mn đã đùa vs nhau một cách vv,còn tôi thì vào một góc tường mà dựa.tôi ngồi một mik và suy nghĩ về cảm xúc,thay vì buồn thì tôi lại thấy vui,vui vì tôi một mik,vui vì tôi có thể ngẫm lại mọi thứ.
Đấy là cho đến khi:có 2 đứa bn(tôi ko thân lắm)đi ngang qua,một đứa hỏi:”sao cậu ko đi chs” tôi định trl thì đứa kia bảo:”nó thì lm gì có bn mà chs,nó ko có bn đâu m ạ!”.tôi tự hỏi:tôi đã làm gì sai?tại sao lại nhãn tâm đến thế?
Nhg lúc nhg ng bn của mik luôn phũ phàng và mặc kệ mik.nhiều lúc tôi bị xem là trò đùa và chỉ muốn có ai đó để chia sẻ.nhg,nhờ nhg vc đau lòng thế lại giúp tôi kiên cường hơn,tôi mạnh mẽ về tình thần hơn và từ bỏ ý định tự tử.giờ tôi đã có nhóm bn mà tôi rất thân,họ tốt vs tôi và tôi cx thế!
TÔI YÊU CUỘC SỐNG NÀY!❤❤❤
7/7
Nhưng tôi không hề muốn gặp chuyên gia hay thử gặp gỡ hay nói chuyện, kể cả bạn thân hay gia đình, và có vẻ như tôi đang dần cảm thấy thích những cảm xúc tiêu cực này...tôi cũng chả biết tôi đang suy nghĩ gì và tồn tại làm gì nữa, căn phòng nhỏ của tôi luôn là nơi tôi ao ước được ở một mình nhất
~Cho dù có chuyện gì xảy ra đi cho nữa . . . Bạn đừng nản lòng, suy nghĩ những điều tiêu cực vì nó chỉ khiến tâm trạng bạn rầu rĩ hơn =( Mà thay vào đó bạn phải cố gắng suy nghĩ những điều tích cực, có lợi ích cho bản thân, vì như vậy nó sẽ giúp cuộc sống của bạn được lạc quan, có động lực vượt qua mọi khó khăn ^^ ❤️
- Lê Bảo Châu -
Không hiểu tại sao nhưng...cho dù có trải qua những sự kiện vui hay buồn tôi không thể...không thể cảm nhận được niềm vui hay nỗi buồn , sao nó lại phải xảy ra với tôi chứ tại sao tôi không cảm nhận được buồn vui...tại sao?
Cảm ơn kênh nhiều nhé❤!!!Thực sự nó đã giúp mình rất nhiều trong việc điều chỉnh cảm xúc
Video nào về vấn đề tâm lý cũng vậy...dấu hiệu, triệu chứng,..cái nào mình cũng có hết, ko thiếu cái nào...
Mình cũng thế, nhưng đó là đã từng, mình đã từng có cảm giác muốn 44. Mình là 1 đứa bị tích cực quá, mình được quan tâm nhiều quá. Nên khi bị bỏ rơi, mình bị shock và rơi vào trầm cảm. Nhưng mình nghe postcard để hiểu rằng nỗi buồn là điều rất hiển nhiên, ai cũng có mà đúng hem. Nên mình mong nếu bạn vẫn chưa ổn thì nên
- thành thật với bản thân mình ( viết ra, mình đang gặp điều gì, mình cần làm gì)
- đi nhìn cây lá, ( tất cả những thứ nhiều màu xanh như cây rừng, khiến bạn giảm stress đó, mấy lúc mình buồn là ngày nào cũng đi thật xa luôn, mình đi mà đôi lúc mìn còn k biết mình đi đâu, và mình nghĩ đây là lí do mấu chốt mình bớt stress hơn, mình tìm đến chốn yên bình để cho phép mình tĩnh tâm lại sau những giông bão của cuộc đời)
-....
tui tưởng là tui mắc tất cả dấu hiệu trên... nhưng tui nhận ra, thực ra tui chỉ bị edgy thôi...
Mình hiện giờ cũng rất kh ổn, mình kh thể hoà hợp môi trường đi làm mới, mình kh thể hoà hợp với chính mẹ của mình, 2 mẹ con mình đã chiến tranh lạnh với nhau, còn chẳng thèm nhìn mặt nhau, dù chỉ có 2 mẹ con ở chung 1 nhà. Mình đang rất rối, mình khóc mỗi tối, mình cũng muốn đi khám bệnh vì mình biết mình kh ổn rồi, nhưng trong mình vẫn đang tự né tránh về những trường hợp kh ổn của mình…mình cũng muốn tutu nhưng mình kh dám, mình vẫn thương mẹ lắm…dù mẹ kh hiểu mình còn mắng chửi mình nhưng mình kh giận mẹ mình được… 😢
Mình không ổn, dù cho có hỏi thì mình cũng không muốn nói ra. Chỉ là tự chống đỡ xong rồi thấy mệt. Để mà mở lời ra hoặc bỏ phí thời gian ra nhờ vả ai đó mà chẳng thu lại được gì, chỉ thấy bực dọc thêm. Mình như kiểu trở thành "đa sắc thái" luôn, tự xây dựng một gia đình riêng, những người bạn riêng trong tư tưởng luôn. Có quá nhiều thứ ở thực tại không như mong đợi, khi ta chịu xa rời mộng ảo để tiếp xúc với đám người ở thực tại phải chuẩn bị rất nhiều tính toán. Dù trước đó họ từng là gia đình, từng là bạn bè xét trên nhận thức thì giờ tự mình bảo vệ cảm xúc của chính mình vẫn tốt hơn hết. Mình cũng có nhiều ý định sẽ biến thành thực thể siêu năng lực đẩy lùi và đập tan hết tất cả vào hư không. Hoặc mình định 4j4r chỉ để hành hạ lại những con người làm mình không vui cho hả giận. Hoặc đơn giản mình có thể biến mất và tan biến như sao băng trên trời, dù sao cũng thật đẹp. Nhưng chờ chút đi, cái "đa sắc thái" của mình luôn bên mình, sẽ không có vụ 4j4r nào diễn ra hết (mặc dù cũng làm dở chừng). Làm không được mà cứ nghĩ tới "thôi thì cứ die mịe đi cho xong" thì nó lại đơn giản quá. Mình cho rằng mình vẫn ổn, chỉ là nơi mình trông mong là yên tĩnh, chỉ dành cho riêng mình lại luôn bị quấy rầy bởi nhiều tiếng động. Xét trên thực tế, bên trong mình có thể không ổn, mình cũng muốn giả dạng làm người khỏe mạnh để khó bị tổn thương. Chỉ vì giấc mơ đẹp của mình bị đá văng xa ra chỗ khác, và bây giờ mình chính thức bị mất định hướng. Mình bị buộc phải tìm một mục tiêu khác và bơ vơ giữa dòng người đã có cho mình một mục tiêu lâu dài. Họ chiến đấu cho lí tưởng của cuộc đời họ, còn mình vẫn loay hoay ngược đường giấc mơ. "Ca sĩ thì ai mà chẳng làm được", "thời này lắm ca sĩ dởm", "học cái ngành sư phạm ra có bằng mà làm việc", "mấy cái máy đó chỉ là viễn tưởng thôi", "chắc gì m đã làm được",... đúng là thể loại suy nghĩ tầm thường. Mình vẫn ổn, chỉ là thấy ai cũng giải bày nên mình cũng muốn, mình sẽ không lựa chọn việc làm phiền người lạ. "Đa sắc thái" sẽ giúp mình mà, bịt tai lại là sẽ chẳng nghe thấy gì luôn, nhắm mắt lại đi ngủ luôn -_- Mình không chắc đây có phải tự cô lập nhưng mình cần hồi mana để chiến đấu tiếp. Mình còn trụ được.
mình 7/7...mỗi lần mình buồn thì mình chỉ nhìn vào gương và nói mình sẽ ổn thôi...mình nói với ng thân nhưng họ nói mình overthinking, thik cho bản thân là tội nghiệp, suy nghĩ ngu ngốc, và vô vàn cái khác...nói rồi họ có hiểu ko? càng nói thì càng khiến bản thân bị tổn thương hơn nx....mình luôn ở nhà ko đi đâu đc....ba mẹ mình luôn bận rộn nên mình luôn ở nhà..mình không ra khỏi xóm luôn ở nhà, mình hc online nên là luôn ở nhà, mình cx ko đc dùng máy...ko cs ai nch mình cảm thấy bị mất luôn khả năng giao tiếp...mình luôn nói bản thân "mày ổn mà...mày đâu khổ bằng ngta đâu...khóc nhìn yếu đuối lắm cười lên đi mày khóc chả có ích j lm ngkhc thấy khó chịu thì có...cười lên đi mày sẽ ổn thôi" rồi cứ cười tươi như là mình đang vui lắm...ai ai cx nói là mình là một đứa vui vẻ không bao giờ buồn...tôi ổn mà đk?
Tớ ghét bản thân tớ, tớ luôn muốn tutu, tớ muốn ba mẹ quan tâm tớ, tớ muốn bạn bè chơi với tớ, tớ muốn được học giỏi, tớ muốn được mọi người lắng nghe, nhưng….những thứ đó tớ đều không thực hiện đc, hồi đó tớ từng bị bạo lực mạng, tớ rất muốn đc mọi người quan tâm đến, TỚ GHÉT BẢN THÂN TỚ, hồi đó tớ rất hoạt bát và vui vẻ, nhưng…những thứ đó đã biến mất từ khi tớ bị bạo lực mạng…
Bạn phải tự hỏi tại sao người khác ko bị bạn lại bị, wtf, bạo lực mạng liên quan đ gì đến ba mẹ, bạo lực mạng lq đ gì đến cuộc sống mà đòi tutu
Bạn ghét đ có lí do à, hay cứ thik thì lại nói ghét vì mn ghét mik nên mik cx nói vậy, chao ôi, tôi thấy trên mạng ai xưng"tớ" và ghét chính mình toàn cố tỏ ra thương hại, dễ thương vậy❤❤😂
Mk nghĩ đơn giản rằng đời ta chỉ có 1 lần mà sao ta phải sợ làm gì trong khi ta có thể gạt bỏ suy nghĩ đó đi kệ hết những thứ xung quanh và làm điều mình thích 👍
Tớ cũng thế
Tối nghe cái này tâm hồn, cảm xúc, bao nhiêu dồn nén đã lan tỏa ❤
Sau khi tôi xem đc video của bạn thì nó cũng giúp tôi ổn một chút, tôi cảm ơn video của bạn
Lướt qua nên cũng ngồi xem, và may mắn là mình không có dấu hiệu nào:3
Với mình, tiêu cực là cảm xúc nhất thời xảy ra khi cta gặp vấn đề khó khăn nhưng mình luôn biết nếu mình gục ngã, sẽ chẳng có ai đằng sau nên mình phải tự cứu chính mình Ưu điểm là tinh thần mình vững hơn, còn nhược điểm là khiến mình cảm thấy không cần ai cả;-;( dĩ nhiên k tính người nhà)
4/7.Thật ra cũng không phải việc gì lớn khi trong một thế giới mà con người luôn đeo một chiếc mặt nạ để tạo dựng mối QH,tăng tiến sư nghiệp,.... nên việc kìm nén,giấu kín cảm xúc là việc hiển nhiên khi muốn sống sót trong cuộc sống tưởng chừng như màu hồng này.Điều số 6(hình như v)nói về chuyện ám ảnh hoàn thiện bản thân,ừ nó đúng mà.Nhìn vào các tiếp tân, nhân viên bán hàng đi, có thấy người không có nhan sắc đi làm những việc đó không? hiện tại ngoại hình theo tôi thì nó ko quan trọng nhưng đối với người khác thì có lẽ họ rất quan tâm đó:)
Cảm ơn rất bổ ích
dìa mình đã từng cố tự tử 7 lần h tự dưng thấy vid hơi tò mò nhưng t đã vượt qua được là do mẹ,và ước mở của t và hiện tại t đang rất mãn nguyện
tôi cảm thấy rất ổn trước mắt người khác nhưng thật chất lại ko ổn tí nào
làm trò hề cho mọi người,bị mọi người trách nhưng ko có lí do
nhiều lúc mình muốn ch3t,tôi chỉ muốn 1 người bạn tốt(chỉ 1 thôi cũng được) nhưng tất cả đều bán đứng tôi
tôi cảm thấy rất vui khi tôi chia sẻ với bạn câu chuyện của tôi tôi rất vui khi làm bạn với bạn
Đối với suy nghĩ của tôi bọn họ nói gì thì kệ họ lo cho mình trước rồi tính tiếp chẳng việc gì phải ch ế t cả sống chỉ được một lần thôi thì cứ sống cho hết mình❤
Cảm Ơn Vì Đã Có Kênh Này Thật Sự Cảm Ơn Bạn Vì Những Lời Khuyên 😔
Sau khi xem xong tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều, cảm ơn vì đã làm về vấn đề này ❤
Nhờ cậu nói mà tớ ms nhận ra mik đã nhốt mik trong cái lồng quá lâu r, cảm ơn cậu, tớ cx đã có những suy nghĩa mik cht ik mn sẽ tốt hơn nhưng khi tớ nghe cậu nói thì tớ đã hiểu, thật sự cảm ơn cậu❤
😁 t luôn cố né tất cả. Cô lập cũng đúng. Chưa bao giờ thấy hưng phấn ở tất cả các bữa tiệc từ cấp 2 tới giờ gần 30 r. Nếu k làm gì thì chỉ muốn nằm.
Chuyện muốn biến mất luôn có trog đầu chỉ là chưa đủ can đảm để làm thôi.
Tâm sự với gia đình chính là sai lầm lớn nhất của đời mình. Họ dùng chính lời mình kể để tấn công, hạ thấp mình. Để kể thì có khi mất cả ngày mất.
Bây giờ có hạnh phúc không thì mình cũng k biết nữa. Mình bỏ đi nơi khác sống, toàn ng mới, k liên lạc với ai thì bản thân mình cảm thấy ổn. Sau này thì mình k chắc nhưng sớm muộn những ng mới xung quanh hiện tại sẽ chán mình sớm thôi vì mình k giao tiếp với họ, k muốn và cũng k có biết nói gì ấy. T đang chuẩn bị để di chuyển tiếp trog tương lai.
Tớ hiểu cảm giác này. Ngày nhỏ nói gd k nghe. Tổn thương chất chồng sau này có đủ dũng khí để kết nối lại cùng mẹ thì họ dùng lời nói làm tổn thương mình lần nữa. Nói ra là điều sai lầm hhhh. T chỉ muốn sống cs này ý nghĩa hơn thôi k uổng 1 kiếp người k muốn kết nối thêm lần nào nữa
E từng nghĩ đến tự t.ử rồi nh e tự an ủi bản thân rằng mk còn may mắn hơn nhiều ng và e pk bt trân trọng sinh mạng quý giá của bản thân, thực hiện nhiều ước mơ tương lai.
Khi buồn e chỉ khók 1 mk vì e ko muốn ai pk lo âu hay chê mk yếu duối, e mún tự mk vượt qua hết
Tư cũng vậy tuy gần như lúc nào tui cũng muốn 44 nhưng mà chợt nhớ lại mình chưa giúp ích gì cho cha mẹ ,chưa báo hiếu giờ ngủm là báo cha báo mẹ nữa :>> nên tui luôn tự nhủ nào mua đc nhà để dành đủ tiền báo hiếu cho mẹ rồi mới ngủm:]
Tớ.. là người luôn tích cực và lạc quan. Mọi người đều nói rằng tớ là 1 người biết lắng nghe những tâm sự của những người khác , cho họ những lời khuyên bổ ích … Những lúc như vậy tớ thấy bản thân thật buồn cười : “cái gì mà mọi chuyện sẽ ổn chứ ? Mày có tư cách gì để nói với cậu ấy như thế ? Mày nghĩ mày là ai vậy?” Những suy nghĩ này cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu tớ , nó giày vò tớ mỗi ngày, tớ biết bản thân mình không ổn , mình cần giúp đỡ, cần được chia sẻ cho người khác… Nhưng nói với ai đây? tớ là 1 người hướng ngoại, và có cực kỳ nhiều bạn .. nhưng tớ luôn cảm thấy cô đơn , lạc lõng cảm giác như mình chỉ có 1 mình vậy…Tớ không muốn nói với bạn, những người xung quanh mình vì tớ sợ bị coi là làm quá, và tiêu cực ,tớ luôn bị ám ảnh rằng nếu tớ nói ra câu chuyện của mình , về vấn đề bản thân đang gặp phải thì mọi người sẽ phản ứng thế nào đây ? Họ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào? Họ có còn coi mình là bạn nữa không ?Tớ không muốn được thương hại hay nhận được sự thiên vị khi họ nghe tớ nói như vậy.. Có một khoảng thời gian dài tớ bị mắc chứng sợ phải về nhà, vì tớ biết nếu về nhà tớ sẽ thấy bố mẹ lại chửi nhau , mẹ sẽ lại quát mắng tớ vì tớ làm chưa hợp ý mẹ.. Mọi người nhìn vào đều bảo nhà tớ là 1 gia đình hạnh phúc nhưng chỉ có người ở trong mới biết được sự thực. Bố tớ luôn nói rằng phụ nữ hay đàn ông đều có quyền bình đẳng Nhưng bố chưa bao giờ khen tớ hay tỏ ra tự hào về tớ được 1 lần dù cho tớ còn đạt giải thưởng nỗ lực thế nào đi nữa..Bố chỉ luôn khen em trai tớ mà thôi , em con thế này, em con thế kia, con phải học tập em kia kìa… Nhiều bạn đọc tới đây chắc sẽ nghĩ rằng tớ đang làm quá lên thôi nhưng cậu có bao giờ hiểu được cảm giác như mình không tồn tại trong mắt bố không? À thật ra là tớ vẫn tồn tại trong mắt bố những lúc bố cần nhờ vả mà 😂 Bố tớ toàn bảo bất kể là trai hay gái đều phải biết làm việc nhà nhưng điều buồn cười là cứ mỗi lần tớ kêu em mình làm việc nhà là bố lại quát ; con đừng có sai vặt em con nữa, nó đi học mệt lắm rồi…Những lúc như thế mình chỉ thầm nghĩ Bố ơi , còn con thì sao? Con cũng đi học mà,con cũng mệt lắm chứ ?sao bố lại quát con.
Từng có một thời gian tớ nghĩ rằng tại sao mình lại được sinh ra? Nếu bố mẹ sinh mình ra là con trai thì bố mẹ có còn như này nữa không..Mẹ tớ toàn bảo đẻ con gái ra là để nó bảo vệ mẹ, bầu bạn vs mẹ nhưng mẹ cũng là người chửi tớ nhiều nhất .. Nhiều lúc tớ tủi thân muốn khóc , khóc thật to để thoả nỗi lòng nhưng tớ không thể khóc được, cảm giác cứ nghẹn ứ trong cổ họng, cảm giác nếu mình bật khóc sẽ chẳng còn gì cả , cảm giác trống rỗng..
Tớ biết rằng thật ra bố mẹ em trai đều yêu thương tớ, nhưng tớ cảm thấy rất ngột ngạt, khó thở khi ở nhà , như là bị ai đó đè nén . Tớ không giám nói với ai cả vì tớ sợ .. Tớ sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bố mẹ, ảnh hưởng đến bộ mặt của họ . Tớ sợ lắm.. Cảm giác cô độc cứ bao chùm tớ mãi .. Tớ từng có ước mơ rằng sẽ được bố mẹ khen, ôm vào lòng như cái cách họ đối xử với em trai tớ, và tớ ước rằng có ai đó , ai đó sẽ ngồi xuống và hỏi xem tớ có thực sự ổn không? Nói rằng họ thật tự hào về tớ…
T đã từng đi tìm rất nhiều bác sĩ,mẹ t thì Ngoại tình,cha tớ thì dễ nổi nóng,ông bà tạo áp lực điểm số cho mình,bạn bè thì ko mảy mau qtam đến t.Bác sĩ lại nói: "Cái đó là việc của con,con tự giải quyết đi?
chuyện gđ và học tập đã chèn ép tôi đến mức tôi cảm thấy như tg này k còn cần mình nữa, nhờ có video này tôi đã cảm thấy tốt hơn trước..
❤ Cám ơn Psych2Go Vietnam, nằm nghe mà nước mắt rưng rưng ❤
e hay bị v lắm,nhưng e có ng bn hiểu rõ e.E ko biết nói ra cho hểu nhưng bn vẫn hiểu và an ủi e
Một câu chuyện từ một bài giảng của đức cha Khảm: "Có một cậu bé vui chơi trong cánh rừng, vui đến độ quên mất trời đã về chiều. Và khi bóng tối ập xuống, cậu bé bị lạc, sợ hãi, hoảng loạn. Trong giây phút sợ hãi tột độ như vậy, cậu bé mong chờ điều gì nhất? Phải chăng là một bài giảng lý thuyết về tọa độ, vị trí đang đứng là ở, đi hướng nào, ... Không, cậu không mong chờ như thế. Nhưng cậu mong có một người cha đứng bên cạnh, đưa tay ra, chạm lấy vai của mình và nói: Nào con, cha con mình cùng đi." Là một người cũng đã từng bị trầm cảm, mong mọi người yêu thương bản thân cũng như cha mẹ ở nhà nhiều hơn, mình không đơn độc đâu 😊.
Đôi lúc mình cảm thấy bản thân mình đang bị trầm cảm và tự kỉ. Khi thấy video này , xem đến dấu hiệu số 4 mình lúc đó mới biết bản thân mình đang không ổn. Mình nghĩ rằng bản thân mình rất tích cực mặc dù biết rõ mình bị ovtk, mình từng nghĩ rằng bản thân mình và tất cả mọi người xung quanh sẽ chẳng bao giờ ngờ mình bị trầm cảm, mình rất nhạt trong việc giao tiếp kể cả khi người đó siêu hướng ngoại đi chăng nữa họ vẫn sẽ thấy mình nhạt và chúng mình đều không biết nói gì với nhau, vì thế mình hay nói chuyện một mình ở bất kì đâu vắng người, điều đó giống như đang viết nhật kí, đó là lí do mình cho rằng bản thân mình bị tự kỉ.
kbt ai giống tớ kh, tớ sợ bị ghét, tớ sợ bị nói xấu, tớ kh dám từ chối với tất cả lời đề nghị của mn( dù tớ bt đó là lợi dụng), tớ có bạn thân nhưng nh khi tớ lại có suy nghĩ" liệu mình có đúng khi chơi với bạn í kh, liệu cno có ghét mình kh, liệu cno có nói xấu sau lưng mình kh" dần dần những câu hỏi đó xuất hiện càng nh. bố mẹ thỉnh thoảng có hay hỏi tớ dạo này tớ thế nào hay tớ có sống dựa vào cảm xúc ngkhac kh nhưng tớ luôn bảo tớ ổn, tớ luôn bảo ngta ghét thì kệ họ chứ, con kh qtam( nma tht ra lại ngc lại tớ sợ bị ngkhac ghét, nhất là những ng tớ thân thiết), tớ bt có thể tất cả chỉ là do tớ suy nghĩ quá nh nên vậy, chỉ là do tớ tưởng tượng chứ tht ra những ng bạn đó kh hề ghét tớ, tớ cố gắng thay đổi bản thân, tớ cố gắng để kh suy nghĩ những điều đó nx , ngày trc vốn tớ kh vậy, nhưng từ khi bước lên c2 tớ bắt đầu bị nvay và dần dần nặng hơn, tớ sợ ánh mắt của mn, tớ sợ những lời họ thì thầm sau lưng tớ, tớ phải làm sao đây, tớ muốn cố gắng thay đổi, nhìn những ng xquanh tớ, họ luôn vô lo vô nghĩ, kh sợ ngkhac nghĩ j về bản thân, tớ sợ bị ghét lắm:((
Hiếu sợ bị crush dè bỉu, hiếu sợ chị ấy coi thường hiếu, dè bỉu hiếu. Chị ấy là một trong những tia sáng hi vọng cuối cùng của hiếu, nếu chị ấy khinh bỉ hiếu, nó còn đau đớn hơn cái chết nhiều 😢
2:35 *_12h đêm em mới ngủ được, mỗi ngày đều đúm 12h là em ngủ có lúc mơ thấy và sáng thì vẫn nhớ, có lúc chỉ toàn 1 màu đen =))_* ( Dấu hiệu số 3,4,6 đúm luôn. OMG 🤯, tui hỉu sao hồi đó cái ý tutu lun xong hong hỉu sao tui hết rồi nhưng cái dấu hiệu số 6 vẫn còn ám ảnh tui, nó lun thao túng tui khiến mình phk hoàn hảo nhất 😔 )
nói thật thì không biết từ bao giờ mình trở thành một con người ít nói suốt ngày chỉ nhốt mik vào trong căn phòng hay ở nhà chẳng đặt chân đi đâu xa hay tham gia một cuộc vui nào,và ít khi nói chuyện với gđ hay bạn bè hay có những lần bị tổn thương về tinh thần thì mình lại nở nụ cười và tự nhủ rằng mik không sao vì không muốn làm những người xung quanh lo lắng cho mình,mình tự cảm thấy rằng mình bây giờ khác hơi xưa nhìu mình sợ khi phải ra ngoài đường càng sợ hơn về những ánh mắt hay nơi đông ngưòi điều đó khiến cho mình cảm thấy ngột ngạt mình chỉ muốn ở trong phòng nghe nhạc và tạo không gian riêng cho bản thân nhiều hơn
Hồi đó t thường suy nghĩ tiêu cực k đến khi gặp Quang Hùng Mastered thì cảm thấy tích cực hơn nên mình khuên các bạn nên tìm đến niềm vui của mình, đời còn nhiều thứ vui lắm các bạn ạ, hãy cố yêu đời hơn.
Tôi có vài lúc tự nói mình ổn và có lúc tự hỏi mình cô đơn, tôi còn nghĩ về đến những thứ tội tế đang đến
mình chỉ muốn nói những lời này ...để bỏ đi một phần lo toan thôi , mình không muốn các cậu phải chịu sự căng thẳng và mệt mỏi này cùng mình ... chỉ là dạo này mình thấy mình , tiêu cực hơn ... mình lớn lên trong một gia đình rất tocxic , nên là có vẻ mình thấy mình cũng bị ảnh hưởng bởi nó rất nhiều . dạo này mình thấy mình lúc nào ở trong đầu cũng rất nhiều ý nghĩ tự s** , mình là người lúc nào cũng đặt mình vào người khác , không bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của mình , đến một lúc mình nhận ra mình đã tồn tại chứ chẳng phải sống nũa ...sống để người khác hài lòng ... mình không muốn làm ai buồn cả ... nên mình không biết phải làm gì cả ... cảm ơn vì đã nghe
Bạn không làm ai tiêu cực hết, chỉ đơn giả bạn đang chia sẻ cảm giác của bản thân, nếu được mình sẽ lắng nghe và… tặng bạn một cái ôm, một lời động viên, bạn đừng buồn nữa 😢😔
@@nguyettran8664 cảm ơn bạn vì lời động viên , mình sẽ cố gắng . cảm ơn
@@khanhtrang9024mình cũng sẽ chia sẻ cảm giác của bản thân mình bị 4 trong 7 dấu hiệu, mình có kha khá bạn nhưng không dám chia sẻ…gặm nhấm cảm giác đó một mình… bây giờ mới biết có những người chịu cảm giác ghê gớm, tổn thương nhiều hơn mình, mới cảm thấy bản thân may mắn đến thế nào, bây giờ có lẽ mình không ổn, một chút chăng?
😞😔
@@khanhtrang9024 tâm trạng của mình cũng chỉ hơi bất ổn thôi
Ngày nhỏ mình là một người hoạt bát, vui tươi. Nhưng bây giờ, mình không hiểu tại sao mình chỉ cần bị một người bạn hét vào mặt mình hay bị chọc ghẹo quá mức hay đôi lúc vô tình nghĩ về những nỗi sợ từ nhỏ là sẽ khóc. Mình đã cố gắng nghĩ tích cực nhưng không hiểu tại sao mình lại nghĩ về những điều tiêu cực. Mong ai đó cho mình một lời khuyên.
Thời gian đang trôi nhanh nên chả có thời gian mà buồn đâu , còn đầy thứ thú vị hơn mà , đừng buồn , đừng tiêu cực ạ , lúc trước tớ hay vậy lắm , nma tớ cảm thấy tgian trôi rất nhanh, tớ lựa chọn vui vẻ thay vì tiêu cực ấy:))
tôi phục chính mik thật dù trải qua nhiều cái nhưng vẫn bình thản đc và suy nghĩ thấu đáo đc
Mik đang bị overthinking đã có lúc mik muốn kết thúc cuộc sống này vì 1 lí do hết sức vô lí nhưng mik sợ đau sợ chính bản thân mik !
Đc 1 thời gian sau thì mik lướt chúng 1 trang về tâm lí học , mik đã thử chia sẻ cảm xúc của mik và đã thấy ổn hơn . thường khi buồn chuyện j đó mik sẽ tự nói chuyện 1 mik nhưng khi mik chia sẻ đc những cảm xúc của mik thì hiện tại tâm trạng mik đã cảm thấy ổn hơn .
NÊN MIK KHUYÊN CÁC BẠN NẾU KO CHIA SẺ ĐC VỚI GĐ HAY NGƯỜI THÂN THÌ HÃY TÌM NHỮNG CHUYÊN GIA TÂM LÍ . VIỆC ĐÓ SẼ KHIẾN BẠN TỐT HƠN.
Tất cả mọi thứ trong video điều là tôi bị cả,tuy ko tìm thấy nguyên nhân stress nhưng hiện tại tôi cũng tìm kiếm nơi cho tôi nguồn năng lượng tích cực ❤
Mình từng bật khóc nói với mẹ rằng mình đang không ổn rồi nhận được một tràng chửi vào mặt🥺🥺🥺
cảm ơn bạn đã tư vấn giúp mình
mình cảm giác tuy ko ổn nhưng tớ lại nghĩ tớ ổn
Mình vẫn nghĩ rằng thật ra mình ổn thôi, chắc là do mình hở một chút là than vãn chứ mình có gì đâu mà không ổn so với những rắc rối của người khác. Cuối cùng thì mình ngộ ra, mình đáng thương đến mức đến cả nổi buồn của mình, mình cũng không được quyền thừa nhận mà vẫn phải so sánh với cả người khác. Nếu mình chịu chấp nhận nó từ sớm thì có lẽ vấn đề của mình đã không nặng như bây giờ
mình từng tự mình vượt qua trầm cảm, đã từng rất yêu cuộc sống, vui vẻ khi ra ngoài.Nhưng giờ đây mình luôn thấy buồn k rõ lí do, mong muốn có nơi tâm sự mỗi ngày nhưng sợ bthan phiền. Đầu óc mình tiêu cực hơn, nhạy cảm hơn, không hiểu sao bản thân lại có dấu hiệu trầm cảm cũ..mệt quá
Nhiều lúc mệt mỏi nhưng vẫn phải gượng cười, nhiều lúc buồn bã nhưng chẳng có ai để chia sẻ, có niềm vui hay chuyện gì cũng giấu trong lòng không thể nói cho ai. Bạn bè chỉ là 1 kẻ lừa đảo... Muốn khóc cũng không thể khóc, muốn cười cũng không gượng cười đc.
Người nhà Luôn so sánh t vẫn người khác" con nhà ngta thế này thế kia, nhìn con nhà mình chán thế". Điểm mạnh của con, bố mẹ thấy không? Điểm yếu của ngta bố mẹ thấy không. Tự tử cũng là 1 cách giải thoát mà... Tsao t không làm đươc chứ!?
7/7
Mik cảm thấy mệt mỏi vs mọi chuyện
Hay bị tổn thương
Mik cảm thấy một tốt và điều này lm mik cảm thấy ổn😊
Tớ không biết đây có phải là dấu hiệu của một chứng bệnh hay không nhưng tớ muốn nói lên để những người bạn giống tớ ở đây có thể biết rằng. Các bạn cũng giống như tớ, các bạn không đối diện một mình. Cái mà tớ muốn nhắc đến là sự CHAI LÌ CẢM XÚC khi bạn trải qua bất cứ một sự việc nào khiến bạn tổn thương, khiến đôi mắt bạn cay xè và đau đớn nhưng chỉ cần trải qua một giấc ngủ thì mọi cảm xúc tồi tệ ấy lại biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng cái cảm giác ấy không đơn thuần chỉ là ngủ rồi biến mất có thể là 2 ngày hoặc 3 ngày, bạn sẽ quên mất lý do khiến bạn buồn bã ngày hôm qua là gì? Nhưng khi một sự việc khác lại đến thì những nổi đau vô hình khi trước nó lại khiến bạn đau thêm lần nữa. Tớ đã từng trải qua cảm giác như thế RẤT NHIỀU LẦN, và tớ đã nghĩ nó bình thường cho đến một thời gian tớ chẳng còn cảm nhận được mọi cảm xúc gì nữa kể cả vui hay buồn. Hiện nay, tớ đang trong giai đoạn lấy lại cảm xúc sau những vết thương ấy và tớ muốn nhắn gửi đến những bạn nào đang trải qua cảm giác ấy rằng hãy quan tâm đến sức khoẻ tinh thần của mình nhiều hơn, và đừng phớt lờ mọi cảm giác đau đớn bình thường hoá chúng như là một phần đời sống bạn nhé ☺️♥️♥️♥️
Thực ra thì t quen với những việc như vậy rồi nên giờ thấy cũng bình thường và lười chia sẻ,...
Mình...đã từng bị trầm cảm, vì những áp lực từ gia đình như điểm 9, 10, như con người ta nhưng thứ khiến mình hoàn thành rơi vào trầm cảm là do mình cảm xúc thấy sự thiên vị rõ rệt từ phía ba mẹ mình dành cho chị, người chị gái đó đã từ rất hiền dịu, yêu thương mình nhưng càng ngày lại càng vô lí với mình như khi mình lấy đồ mình trên bàn chị thì bị chửi rất nhiều nhưng ba mẹ chỉ nói:
-Chị lấy có một cái thôi mà, có sao đâu, cho hai lấy đi
Nhưng...mình không có quyền đụng đồ chị mình, rồi khi cả mình và chị vô tình chửi tục, mình thì bị tát một cái rõ đau còn bị chửi nữa nhưng khi chị mình chửi thì mẹ chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Mình làm gì cũng phải hỏi ý kiến khi không đòng ý thì mình chỉ nhẹ nhàng xin lại thì bị chị nói:
-Suốt ngày đòi cái này đòi cái kia, mẹ không cho thì xin làm gì
Nhưng chị mình muốn cái gì thì bắt buộc phải có cái đó cho bằng được, như một lần, chị ấy đòi ăn bánh cuốn nhưng mẹ không cho liền hét lớn rồi lăn ra khóc đòI ăn cho bằng được nhưng ba mẹ chỉ ở đó nhẹ nhàng giải thích nhưng lúc mình lại la mình rất nhiều. Lại tới việc đi tắm, có thể là nó kỳ quặc nhưng mẹ mình nói là này đứa nào tắm trước thì hôm sau người kia tắm trước, trong kì nghỉ hè lớp 5 thì không sao nhưng vô học thì có chuyện, chị mình học rất nhiều nên mình luôn tắm trước, không sao nếu chị mình cuối tuần khoong chịu đi tắm trước nhưng mẹ rõ ràng có nói là em nguyên tuần tắm trước rồi nên giờ chị tôi phải tắm nhưng chị không làm chị cứ ngồi đó không đứng dậy, ba vô nói mấy cái thấy chị không đứng dậy đi tắm liền quá chỗ mình và bắt mình tắm trước, mình không chịu mẹ liền hỏi ai tắm trước tắm sau có sao đâu mà cứ cái nhau quài vậy, vậy mình đang định nói tiếp thì mẹ mình cầm chổi vô và bắt mình đi tắm chứ không phải chị. Bậy giờ mình lớp 7, hai năm sau nhưng chuyện đó vẫn còn khi nói chị vài lần không được liền quá chỗ mình và bắt đi, chị kêu mệt có xíu rồi ba liền cầm tay mình kéo đi tắm nhưng lúc mình nói mẹ mình sốt thì bị chị nói:
-Thôi...bớt giả vờ đi, em sốt nổi quá hay là muốn giả vờ qua mắt mẹ
Nhưng mình không chịu đi liền bị mẹ và chị chửi cho mấy câu rồi chị tự nhiên cầm đò đi tắm nhưng mình cảm thấy một sự giả tạo nhỏ trong đó rồi mẹ cầm chổi vô đánh mình mấy cái, mình quen rồi, chị cùng lớn chịu chửi hoặc đánh vài cái nhưng được quyền lên tiếng nhưng mình thì không, không được lên tiếng mình oan, phải bị đánh rất nhiều bằng chổi, lúc đó vì quá tức giận mà mình cần cái remote và đập vài cái xuống sàn lúc đó nếu mình không làm vậy mình cảm giác mình sắp lao vào mẹ và dùng cây chổi mẹ cầm để đánh liên tục vào đầu mẹ nhưng mẹ lại nghĩ mình tỏ thái độ liền đánh mình mấy cái vào đùi khiến chỗ đó bầm tím, đau lắm...
Trong nhà gần như mình không thể lên tiếng lúc góp ý thì bị chị chửi còn mẹ thì không quan tâm...chị có thể chửi mình là "chó" nhưng mình không có quyền. Rồi mình rơi vào nơi mình cố gắng lấy được một chút sự quan tâm như chị mình dù mình đã có...(nó ít hơn chị mình rất nhiều), rồi vào giai đoạn trầm cảm mình không thể tìm được đường ra trong bóng tối đó vì luôn đi tìm gia đình và rồi khi quay lại mình thấy mình lúc lớp 5 lúc mình hoàn toàn là chính mình đang ôm những cái gì đó, cô bé đưa cho tôi rồi biết mất nhưng trước khi đi thì nói:
-Hãy trở thành tôi một lần nữa nhé, chị gái...
Tôi nhìn vào những thứ trong tay, những quả bóng chứa rất nhiều thứ, quả bóng sở thích, quả bóng cảm xúc, quả bóng niềm tin, quả bóng ảo mộng,...
Rồi tôi đi trên một con đường mà tôi không biết nó là gì thì nghe một giọng nói quen thuộc là bạn thân của tôi rồi những giọng nói xa lạ nhưng tôi biết những người xa lạ đó là những người đang bảo vệ tôi khỏi sự tổn thương, tôi tăng tốc chạy về hướng giọng nói bạn mình trên đường lại thấy rất nhiều bức tranh từ âm ừ đến tươi vui
Bây giờ tôi sống vì tôi và không quần tâm những thứ chị tôi làm với tôi, tôi cảm thấy tự do vô cùng, tự do của việc đuợc nói những gì mình thích, được làm những thứ mình thích, được mình oan cho những thứ mình không làm, được quyền phản bát. Giờ tôi không còn trống rỗng hay trầm cảm nữa, tôi đang hạnh phúc sống một cuộc sống mình yêu thích
dấu hiệu số 4,5 Thực sự nó quá giống tớ, tớ từng muốn tự tử , tớ nhận ra tớ còn mục tiêu để sống cũng có nhiều lý do tớ muốn tự tử nhưng tớ kg làm thế . Còn số 5 , tớ nhận ra bây giờ bản thân mình đang mắc chứng ấy khi xem video này.,tớ luôn tự thôi miên bản thân là tớ ổn ngày cả tớ kg ổn
Nay đang ở quán ăn thì nhận ra: cuộc đời mình sao vầy nè, khóc quá trời rồi cầu xin Phật cho con đi thật sớm và mãi không luân hồi…
Có lẽ biện pháp chia sẻ cảm xúc "không ổn" khá hiệu quả. Nhưng những người muốn nghe ta chia sẽ thì lại không hiểu vấn đề mà ta đang gặp. Còn những người có khả năng hiểu vấn đề của chúng ta lại không muốn nghe. Cứ vậy, chúng ta chọn cách im lặng
…😞
Ý là không thể chia sẻ với bố mẹ, do họ sẽ không bao giờ lắng nghe, càng không thể nói với bạn thân, vì nó đâu khổ và nhỏ hơn cả mình cơ mà, sao lại trút giận lên nó?
T ko ổn tí nào,hằng ngày t cố gắng tích cực nhưng song song đó mọi điều tiêu cực đều đến từ gia đình,6 năm nay mình mệt quá,ngủ đủ nhm lúc nào cũng mệt mỏi,bản thân ngờ nghệch quên trc quên sau ít nói,đã cố gắng đi chơi và tập thể dục,nhưng tích cực r lại tiêu cực,quá nhìu áp lực đè lên vai,tuổi 17 mình đã bị vô cảm,ko còn tin tưởng hay yêu thương ai nữa,thật đáng buồn cho 1 cô bé 17 tuổi vừa chớm nở
Tôi thường ngủ rất nhiều nhưng lại không có nhiều thời gian cho nó nhiều lúc tôi chỉ thấy bản thân quá cô lập mn nhiều lúc 1 lời nói có thể khiến tôi muốn tự tử nhưng tôi lại không thể...
Tôi chỉ biết lập lại 1 ngày vừa mình như 1 cái máy không cảm xúc
Bố mẹ tôi hãy "so sánh" tôi với những người bạn thân của tôi bị họ đều rất giỏi nó như 1ám ảnh với tôi.Tôi nhận ra đều đó vào một ngày trường tôi tổ chức hoạt động ngoại khóa lúc đó sẽ chả có gì đâu cho đến khi cô MC hỏi:" W.H.O là viết tắt của gì?" Tôi cứ nghĩ là cậu hỏi của những người không tham gia nên giơ tay nhưng nhận ra kịp mà rụt tay lại những ngồi được 1 lúc thì tay chân tôi bắt đầu run lên lúc đầu chỉ run nhẹ thôi lúc sau nó run lên bần bật luôn
Rồi 1 con bạn tôi hỏi:" cái đó là gì vậy?"
Tôi giảng cho nó nhưng thứ trong tầm hiểu biết của mình nhưng 1 thằng ngồi trên tôi nói " không biết thì đừng nói" lúc đó tôi liền im bặt tôi không giám nói thêm lúc đó tôi chỉ nghĩ là cậu ta có nghĩ xấu mình không? Mà không để ý cả cơ thể tôi đã run đến mức độ như lướt qua cũng có thể thấy...
TÔI KHÔNG ỔN
VÀ TÔI CŨNG KHÔNG BIẾT NÓI THẾ NÀO NỮA...?
Mình đã bị tê liệt cảm xúc từ khoảng năm lớp 7 đến bây giờ là cũng gần hoặc hơn 5 năm rồi, mình 17t và mình chưa bao giờ thực sự ổn. Thời c2 thì nhà mình có chuyện nên lúc nào mình cũng trong trạng thái cố làm hài lòng để ba mẹ bớt khổ, cộng thêm sự thay đổi về nội tâm và việc đấu tranh về tính hướng (mình là nữ và mình thích con gái ấy), gia đình mình cũng khá khó trong việc này nên dến h mình vẫn giấu diếm. Ncl là mình kh muốn bộc lộ nội tâm mình cho ai thấy cả, mình nghĩ điều đó thật hèn nhát và yếu đuối, mình nghĩ mình vượt qua được nhưng kh ổn rồi, mình cảm nhận nó đang tồi tệ hơn, mình không muốn đi khám bs vì chưa có điều kiện cũng như tài chính. Lâu lâu mình lại tự dằn vặt mình, phủ bỏ bản thân,v.v.. mặc dù bản thân cũng có sự cố gắng, thế nhưng mỗi lần đạt được mục tiêu mình không cảm thấy vui nữa. cảm xúc của mình như bị bọc lại trong một quả bóng trắng xám xịt vô hồn, những màu sắc sặc sỡ ấy bị nhét kín lại không cách nào có thể thoát ra. Đã lâu rồi mình không cảm nhận được thực sự cảm xúc vui vẻ là cái gì. Có thể mình bị tâm lý từ lúc bé luôn cơ, không vì nguyên nhân gì cả, tầm lớp 3-4, lúc đấy trong một số hoàn cảnh đáng ra phải buồn hoặc vui thì mình chẳng cảm thấy gì cả, chỉ có sợ hãi mình mới cảm nhận rõ thôi. Ngày đó mình còn tự hào nghĩ bản thân trưởng thành hơn các bạn nên mới không có những suy nghĩ trẻ con như thế, lớn rồi mới biết thì ra bị tâm lý từ bé luôn mà kh biết. Có lần dì mình mất đôi giày nên nói là mình lấy, thường thì mấy đứa trẻ khác sẽ kiểu dùng dằn bảo con không lấy, mình cũng sợ bị la nhưng bản thân kh có cảm xúc gì sợ bị oan nên phải diễn cho nó đáng thương, lúc dì tìm đc giày rồi mình mới ngây ngô hỏi mẹ rằng "con diễn giỏi không", ôi nhìn mặt mẹ mình sửng sốt lắm. Lúc ấy mình mới biết suy nghĩ bản thân khác so với những đứa trẻ khác rồi. Đến năm lớp 6 mình thi toán được 1 con 3đ, 1 con 4đ, lần đầu lên c2 còn bỡ ngỡ ấy, gặp người khác sẽ khóc rồi, thế nhưng cầm hai bài ktra trong tay đi bộ về nhà mình vẫn cố tự hỏi bản thân "ôi bài này điểm thấp thật, vậy thì mình nên buồn nhỉ, theo như bth thì ngta sẽ buồn mà ha, vậy mà sao mình không buồn như họ được, cố gắng buồn thử xem nào" mình đã cố gắng buồn đấy mn ạ, thế nhưng chẳng ép được giọt nước mắt nào chảy ra. Cảm giác trong tim trống rỗng, phần cảm xúc bị khoét đi một lỗ hổng to bự mà mình chẳng lấp đầy được, mình cảm giác trong tim lạnh lắm. Lúc ấy mình mới bắt đầu nhận thấy bản thân có cảm xúc không ổn định. Mình đã từng mơ ước về hình ảnh bản thân có thể chạy vào một góc khuất không ai nhìn không ai thấy để khóc một trận thật to, nhưng mình nhận ra góc khuất mình muốn trốn vào chính là góc khuất nội tâm của mình, mình muốn đào những cảm xúc ấy ra, để nó phát tiết hoàn toàn, để mình giải phóng được sự ép bức bấy lâu nay, để bản thân được thả lỏng. Buồn thì trào nước mắt khóc huhuhu, vui thì thả hết tay chân để cười hahahaha cho đã. Mình không muốn mất hết cảm xúc như này nữa.
cảm ơn kênh đã nói ra các dấu hiệu này 🥰
mik thì cố gắng tiếp xúc với mọi người nhiều để tỏ ra bản thân ổn
mình bị loại số 5,"mình ổn"câu nói của mình khi buồn đau.
em cảm ơn chị nhờ chị mà em đã cảm thấy ổn hơn rồi
=)) what the, nghe tí nhạc buồn với xem kinh dị nhiều thôi mà sao lại ra đề xuất video này zậy, tưởng phân tích nên bấm vào xem ai ngờ chữa lành ạ
mặc dù bên ngoài mọi n nhìn mình rất ổn , nhưng thực ra bên trong mình cảm thấy vẫn rất là ổn và ko có j xấu cả
the end
Mình từng vượt qua suy nghĩ 44 nhưng... Bây giờ tớ lại bắt đầu thấy bản thân không ổn nữa hoặc có thể tệ hơn trước ☺️
Mình cũng đang ko ổn, lúc nào cũng cố tỏ ra tích cực, thành ra giờ lúc nào mình cũng cười dù bên trong tan nát. Giờ mình cũng ko biết nên làm sao nữa
Cảm ơn vì giúp mik nhìn nhận lại bản thân