Số phận kỳ lạ của NSND LÊ KHANH minh tinh 1 thời nhưng chưa từng mặc váy cưới

แชร์
ฝัง
  • เผยแพร่เมื่อ 27 ก.ย. 2024
  • #phạmviệtthanh #lêkhanh #tieusu
    Đạo diễn PHẠM VIỆT THANH kể chuyện tình với LÊ KHANH - 20 năm chưa làm đám cưới
    Chuyện tình cảm trong đời thực thì đương nhiên luôn có cả niềm vui lẫn nỗi buồn và những lúc tư lự. Nhưng qua giọng kể của anh, những chi tiết buồn trong quá khứ như những vết thương nay đã liền sẹo.
    Hỏi anh về cảm giác ấy. Anh nói: “Vì những người trong cuộc đều đã cư xử chân thành, thẳng thắn, tôn trọng các phía. Họ thừa nhận, chấp nhận những đưa đẩy thuộc về duyên phận của cuộc sống.”
    Mình làm việc cùng Khanh lần đầu tiên là ở bộ phim “Săn bắt cướp” của đạo diễn Trần Phương, khi mình quay phim chính.
    Việc đầu tiên là chụp ảnh để thử vai nữ tu sĩ Băng Thanh, chọn diễn viên. Thử đầu tiên là diễn viên cải lương Thanh Thanh Hiền. Hiền thông minh nhưng hơi thấp và mũm mĩm.
    Sau đó mới chụp ảnh Khanh ở trên gác thượng nhà ông Phương và Khanh được chọn. Khanh khi đó đã nổi bên kịch, như với vở “Romeo và Juliet”, và nổi cả bên phim nữa, với “Từ một cánh rừng” của nữ đạo diễn Đức Hoàn khi Khanh mới mười mấy tuổi.
    Mình nghĩ, các cụ chữ nghĩa hay nói là do chữ phận, do chữ duyên, hoặc như một số vị hay bảo là do “Cô thương…, thương cả hai".
    Mình khi đó đã mon men có chỗ đứng trong “làng” quay phim, nghĩa là khi các anh đạo diễn có dự án làm phim mới thì rủ mình theo nghĩa mời “Mày đi quay cho tao nhé?”, chứ mình không còn ở thế phải cất lời “Anh cho em đi theo để quay phim này nhé?”.
    Khanh tại thời điểm này đang còn tham gia diễn trong một phim khác ở Sài Gòn, nên cứ hết cảnh quay của phim này thì lại “chạy” sang phim kia để quay. Cứ thế xoay “tua”. Trong phim mình quay, có một cảnh nữ tu sĩ đi trong đêm để cứu một chiến sĩ cách mạng.
    Một “toàn cảnh rộng” với người con gái đạp chiếc xe lôi ngược lên dốc. Mình “bắt” tổ thiết kế lấy nước tưới ướt cho cả cây cầu gây bóng cho ánh sáng để khi lên hình sẽ rất đẹp. Mình nghe được anh em lẩm bẩm: “Tay này khoái cô diễn viên Lê Khanh nên làm cảnh nào cũng cầu kỳ, nhưng phải công nhận là đẹp!”.
    Một lần về Sài Gòn, mình mượn được “con” xe Honda PC của một người là bạn diễn viên Thương Tín. Mình bèn rủ Khanh rồi chở nàng đi Lái Thiêu chơi và ăn cháo vịt. Mình kể về những ước mơ trong nghề.
    Làm xong bộ phim, Khanh đến trả cái áo mưa. Lúc đưa cho mình, Khanh nói “vĩnh biệt!”. Mình nghe xong ú ớ lắm, bèn tâm sự với ông diễn viên đàn anh Trọng Khôi. Ông Khôi giảng nghĩa: “Mày khờ quá, phải quay lại ngay đi. “Vĩnh biệt” tức là có vấn đề đấy, tức là không bao giờ gặp nhau nữa, tức là: “Anh có muốn không bao giờ ta gặp lại nhau nữa không?”.
    Thế là mình lập tức sấp ngửa quay lại, chạy đến nơi Khanh hay ở trong này (nhà bác ruột của Khanh trên đường Nguyễn Đình Chiểu) rủ Khanh đi cà phê. Lần này, trong một tình huống làm như vô tình, mình cầm tay Khanh.
    Và chỉ thế thôi.
    Nhưng sau đấy là quãng thời gian mình viết những lá thư. Có thể ví von những lá thư này như sóng bồi thêm vào thứ tình cảm giữa mình và Khanh đã được nhen lên từ trước. Mình viết dài lắm, bức ngắn là dăm, bảy trang.

ความคิดเห็น • 2

  • @QuynhNgoTuan-ss8de
    @QuynhNgoTuan-ss8de 4 วันที่ผ่านมา +1

    Kể ra cũng rất kỳ lạ nhỉ

  • @nguyenkimsen7557
    @nguyenkimsen7557 2 วันที่ผ่านมา

    Ns lãng mạn và hạnh phúc!