Tóm tắt câu chuyện: Ngộ Không theo Bồ Đề Tổ Sư học phép thuật, tự thân tu thành đại công quả. Nhưng khi mắt thấy sinh mệnh chỉ tồn tại trong chốc lát, liền muốn đi tìm phương pháp dữ thiên đồng thọ (trường sinh bất tử), để được nắm giữ sự tự do vô tận. Một ngày nọ, Bồ Tát đưa tới một vị tiểu hòa thượng áo trắng: “Ngươi hãy phò trợ tiểu hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, thành tâm bảo hộ người trên đường đi là có thể tu thành chính quả.” Ngộ Không nhìn tiểu hòa thượng một cái, thầm nghĩ: “Mặc dù việc này rất nhàm chán, nhưng dù sao cuối cùng ta vẫn có lợi.” Tiểu hòa thượng lòng tràn đầy vui mừng, đưa cho Ngộ Không một chiếc vòng kim cô: “Vật này do Bồ Tát ban tặng, là tín vật của thầy trò ta. Ta đặt cho con một pháp danh cho dễ gọi. Nhìn dung mạo con giống một tiểu hòa thượng, vậy gọi là Hành Giả đi.” Ngộ Không vui vẻ đồng ý. Một người, một ngựa, một hầu. Rừng sâu thăm thẳm, yêu ma quỷ quái, núi non trừng điệp. Ngộ Không cùng tiểu hòa thượng không thể hòa hợp. Tiểu hòa thượng thường hay niệm khẩn cô chú, còn vì Bạch Cốt Tinh mà đuổi hắn. Ngộ Không mắt như sắp nứt, tiểu hòa thượng lòng vẫn như sắt đá. Sau đó, Ngộ Không gặp được Lục Nhĩ Mỹ Hầu. Lục Nhĩ Mỹ Hầu và hắn giống nhau như đúc. Không lẽ là do cùng tảng đá sinh ra sao? Ngộ Không không biết. Lục Nhĩ Mỹ Hầu cười hỏi hắn: “Tôn Ngộ Không, từ nay về sau, ta sẽ thay ngươi đi thỉnh kinh. Ngươi thấy thế nào? Dù sao hai ta giống nhau như vậy, thần tiên đều không phân biệt được, tiểu hòa thượng càng không thể.” Ngộ Không cảm thấy mình bản lĩnh thông thiên, đối với việc cùng tiểu hòa thượng đi thỉnh kinh đã không còn hứng thú, liền đồng ý với Lục Nhĩ Mỹ Hầu, tự ý trở lại Hoa Quả Sơn. Nhưng không bao lâu sau, thiên binh thiên tướng muốn tới bắt hắn. Ngộ Không kinh ngạc là ai có bản lĩnh cao cường như vậy? Có thể nhìn thấu hai ta. Người cầm quân là Nhị Lang Thần nói: “Cho dù ngươi có trốn thế nào cũng không qua được mắt của sư phụ ngươi.” Ngộ Không hận tới nỗi lòng ngứa ngáy. Ta một đường bảo vệ người đi thỉnh kinh, người khinh ta, đuổi ta đi. Tại sao hiện tại ngay cả những ngày tháng thoải mái cũng không cho phép ta? Ngộ Không cùng thiên binh thiên tướng chiến đấu từ sáng sớm đến tối mịt: “Nếu không muốn tu thành chính quả, ai chịu được cơn tức giận này?” Ngộ Không một miệng ác khí tràn trong lồng ngực: “Ta sẽ bay lên Lăng Tiêu Bảo Điện! Hướng về Thiên Đình hỏi cho rõ ràng.” Ngộ Không đại náo thiên cung bị bắt. Sét đánh cũng không thể làm hắn tổn thương dù chỉ một chút. Thái Thượng Lão Quân đem Ngộ Không ném vào lò luyện đan nhưng không ngờ hắn sẽ luyện thành đôi mắt kim tinh hỏa nhãn. Ngọc đế không còn cách nào, đành phải mời Như Lai Phật Tổ đến cứu giúp. Ngộ Không bị Phật Tổ dùng thiên hỏa đánh trở lại nguyên hình. Khi tỉnh lại cũng là lúc thấy bản thân đã bị ép dưới núi Ngũ Hành. Ngộ Không ăn thiết hoàn, uống nước đồng, chịu gió tuyết. Từ đầu tới cuối, đều là oán hận bất bình, ngày đêm ra sức mắng chửi. Hắn cầu trường sinh, đòi công đạo, đến cuối cùng có gì sai đâu? Sai ở chỗ đã theo hòa thượng kia đi thỉnh Tây kinh. Sai ở chỗ, rất lâu trước đây, từng có một người đã làm hắn thay đổi suy nghĩ. Vọng tưởng học được phép thuật, trên trời dưới đất chỉ có hắn bảo vệ được người đó chu toàn. Thâm sơn yên tĩnh, Ngộ Không cẩn thận suy ngẫm lại. Thần ma trong thiên địa, chỉ có người đó đối xử tốt với hắn, đã cho hắn sự ấm áp chân thành, nhưng cuối cùng hắn lại không nhớ nổi dáng vẻ của người đó. Bồ Tát cuối cùng cũng đến gặp Ngộ Không: “Ngộ Không, ngươi cho là mình không sai sao?” Ngộ Không nói ta làm sao có sai, rõ ràng là các ngươi đã gạt ta trước. Còn có tiểu hòa thượng kia, người mà đưa hắn đến, ta phải rút gân, ninh xương hắn. Bồ Tát thở dài, đã quá muộn. Ngày đó sư phụ ngươi nhận ra Lục Nhĩ Mỹ Hầu đang ở bên cạnh mình, biết được ngươi muốn tự hủy thành tựu, tái yêu đạo. Hắn xin bổn tọa cứu ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại đánh nhau cùng thiên binh thiên tướng, còn đại náo thiên cung. Ngọc đế tức giận khó có thể tiêu tan, nhất định phải khiến ngươi vĩnh viễn không thể trở mình, sư phụ ngươi vì ngươi mà hướng về Phật Tổ cầu xin, cam nguyện lấy thân thể đọa vào cảnh vô cực, đổi lấy ngươi bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm. Ngộ Không kinh ngạc không nói nên lời. Bồ Tát tiếp tục nói, ngươi đã luyện thành hoả nhãn kim tinh, hãy xem đây là cái gì. Bồ Tát vẫy tay, ảo cảnh hiện ra: Thiên địa thuở hồng hoang, một con khỉ từ tảng đá nứt ra, chạy nhảy, ăn cỏ cây, uống nước suối, học dáng vẻ của con người. Tiểu hầu đi tới chợ, lại bị người bắt nạt, được một thiếu niên cứu. Tiểu hầu lén lút đi theo người thiếu niên, mỗi ngày âm thầm quan sát mà lòng vui sướng. Để báo đáp ơn của vị thiếu niên, tiểu hầu trải qua hiểm nguy, đi tới địa giới Tây Ngưu Hạ Châu, bái kiến Bồ Đề Tổ Sư để học phép thuật. Từ đó từ biệt, sau đó trải qua rất nhiều thay đổi thăng trầm. Mãi tới một ngày, Bồ Tát đưa tới một vị tiểu hòa thượng áo trắng, nói với Ngộ Không: “Ngươi hãy giúp tiểu hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, thành tâm bảo hộ người lên đường là có thể tu thành chính quả.” Ngộ Không lúc này mới nhận ra, con khỉ nhỏ rất nhiều năm trước chính là mình, mà kiếp trước của tiểu hòa thượng áo trắng kia chính là người thiếu niên hắn đã từng luôn tâm niệm. Không ngờ, cuối cùng vẫn còn người muốn tới độ ta. Bồ Tát nói: “Ngươi mặc dù gọi là Ngộ Không, nhưng đối với tính không vẫn chưa được định giải. Nhân quả nghiệp duyên, nhưng vẫn có thể làm lại từ đầu. Hiện giờ vẫn còn năm trăm năm. Ngươi có thể chờ không?” Ngộ Không gật đầu: “Bao nhiêu năm cũng chờ. Lần này nhất định sẽ không phụ người nữa.” Rất nhiều năm sau đó. Một ngày nọ, một hòa thượng áo trắng đi tới dưới chân núi Ngũ Hành. Ngộ Không mừng rỡ, tiếng hét lớn đến nỗi rung chuyển núi rừng: “Sư phụ mau tới đây! Sư phụ mau tới đây!” Hòa thượng áo trắng bị hù dọa một phen. Sư phụ, Ngộ Không đã đợi người 500 năm Một đời nay cam nguyện vì người lập địa thành Phật. Link Facebook Tây du ký TVB: facebook.com/tayhanhnhatlo/
Tóm tắt câu chuyện:
Ngộ Không theo Bồ Đề Tổ Sư học phép thuật, tự thân tu thành đại công quả. Nhưng khi mắt thấy sinh mệnh chỉ tồn tại trong chốc lát, liền muốn đi tìm phương pháp dữ thiên đồng thọ (trường sinh bất tử), để được nắm giữ sự tự do vô tận.
Một ngày nọ, Bồ Tát đưa tới một vị tiểu hòa thượng áo trắng: “Ngươi hãy phò trợ tiểu hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, thành tâm bảo hộ người trên đường đi là có thể tu thành chính quả.”
Ngộ Không nhìn tiểu hòa thượng một cái, thầm nghĩ: “Mặc dù việc này rất nhàm chán, nhưng dù sao cuối cùng ta vẫn có lợi.”
Tiểu hòa thượng lòng tràn đầy vui mừng, đưa cho Ngộ Không một chiếc vòng kim cô: “Vật này do Bồ Tát ban tặng, là tín vật của thầy trò ta. Ta đặt cho con một pháp danh cho dễ gọi. Nhìn dung mạo con giống một tiểu hòa thượng, vậy gọi là Hành Giả đi.”
Ngộ Không vui vẻ đồng ý.
Một người, một ngựa, một hầu. Rừng sâu thăm thẳm, yêu ma quỷ quái, núi non trừng điệp.
Ngộ Không cùng tiểu hòa thượng không thể hòa hợp. Tiểu hòa thượng thường hay niệm khẩn cô chú, còn vì Bạch Cốt Tinh mà đuổi hắn. Ngộ Không mắt như sắp nứt, tiểu hòa thượng lòng vẫn như sắt đá.
Sau đó, Ngộ Không gặp được Lục Nhĩ Mỹ Hầu.
Lục Nhĩ Mỹ Hầu và hắn giống nhau như đúc. Không lẽ là do cùng tảng đá sinh ra sao? Ngộ Không không biết. Lục Nhĩ Mỹ Hầu cười hỏi hắn: “Tôn Ngộ Không, từ nay về sau, ta sẽ thay ngươi đi thỉnh kinh. Ngươi thấy thế nào? Dù sao hai ta giống nhau như vậy, thần tiên đều không phân biệt được, tiểu hòa thượng càng không thể.”
Ngộ Không cảm thấy mình bản lĩnh thông thiên, đối với việc cùng tiểu hòa thượng đi thỉnh kinh đã không còn hứng thú, liền đồng ý với Lục Nhĩ Mỹ Hầu, tự ý trở lại Hoa Quả Sơn.
Nhưng không bao lâu sau, thiên binh thiên tướng muốn tới bắt hắn.
Ngộ Không kinh ngạc là ai có bản lĩnh cao cường như vậy? Có thể nhìn thấu hai ta. Người cầm quân là Nhị Lang Thần nói: “Cho dù ngươi có trốn thế nào cũng không qua được mắt của sư phụ ngươi.”
Ngộ Không hận tới nỗi lòng ngứa ngáy. Ta một đường bảo vệ người đi thỉnh kinh, người khinh ta, đuổi ta đi. Tại sao hiện tại ngay cả những ngày tháng thoải mái cũng không cho phép ta?
Ngộ Không cùng thiên binh thiên tướng chiến đấu từ sáng sớm đến tối mịt: “Nếu không muốn tu thành chính quả, ai chịu được cơn tức giận này?”
Ngộ Không một miệng ác khí tràn trong lồng ngực: “Ta sẽ bay lên Lăng Tiêu Bảo Điện! Hướng về Thiên Đình hỏi cho rõ ràng.”
Ngộ Không đại náo thiên cung bị bắt. Sét đánh cũng không thể làm hắn tổn thương dù chỉ một chút. Thái Thượng Lão Quân đem Ngộ Không ném vào lò luyện đan nhưng không ngờ hắn sẽ luyện thành đôi mắt kim tinh hỏa nhãn. Ngọc đế không còn cách nào, đành phải mời Như Lai Phật Tổ đến cứu giúp. Ngộ Không bị Phật Tổ dùng thiên hỏa đánh trở lại nguyên hình. Khi tỉnh lại cũng là lúc thấy bản thân đã bị ép dưới núi Ngũ Hành.
Ngộ Không ăn thiết hoàn, uống nước đồng, chịu gió tuyết.
Từ đầu tới cuối, đều là oán hận bất bình, ngày đêm ra sức mắng chửi.
Hắn cầu trường sinh, đòi công đạo, đến cuối cùng có gì sai đâu?
Sai ở chỗ đã theo hòa thượng kia đi thỉnh Tây kinh.
Sai ở chỗ, rất lâu trước đây, từng có một người đã làm hắn thay đổi suy nghĩ. Vọng tưởng học được phép thuật, trên trời dưới đất chỉ có hắn bảo vệ được người đó chu toàn.
Thâm sơn yên tĩnh, Ngộ Không cẩn thận suy ngẫm lại. Thần ma trong thiên địa, chỉ có người đó đối xử tốt với hắn, đã cho hắn sự ấm áp chân thành, nhưng cuối cùng hắn lại không nhớ nổi dáng vẻ của người đó.
Bồ Tát cuối cùng cũng đến gặp Ngộ Không: “Ngộ Không, ngươi cho là mình không sai sao?”
Ngộ Không nói ta làm sao có sai, rõ ràng là các ngươi đã gạt ta trước. Còn có tiểu hòa thượng kia, người mà đưa hắn đến, ta phải rút gân, ninh xương hắn.
Bồ Tát thở dài, đã quá muộn. Ngày đó sư phụ ngươi nhận ra Lục Nhĩ Mỹ Hầu đang ở bên cạnh mình, biết được ngươi muốn tự hủy thành tựu, tái yêu đạo. Hắn xin bổn tọa cứu ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại đánh nhau cùng thiên binh thiên tướng, còn đại náo thiên cung. Ngọc đế tức giận khó có thể tiêu tan, nhất định phải khiến ngươi vĩnh viễn không thể trở mình, sư phụ ngươi vì ngươi mà hướng về Phật Tổ cầu xin, cam nguyện lấy thân thể đọa vào cảnh vô cực, đổi lấy ngươi bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm.
Ngộ Không kinh ngạc không nói nên lời. Bồ Tát tiếp tục nói, ngươi đã luyện thành hoả nhãn kim tinh, hãy xem đây là cái gì.
Bồ Tát vẫy tay, ảo cảnh hiện ra: Thiên địa thuở hồng hoang, một con khỉ từ tảng đá nứt ra, chạy nhảy, ăn cỏ cây, uống nước suối, học dáng vẻ của con người. Tiểu hầu đi tới chợ, lại bị người bắt nạt, được một thiếu niên cứu. Tiểu hầu lén lút đi theo người thiếu niên, mỗi ngày âm thầm quan sát mà lòng vui sướng. Để báo đáp ơn của vị thiếu niên, tiểu hầu trải qua hiểm nguy, đi tới địa giới Tây Ngưu Hạ Châu, bái kiến Bồ Đề Tổ Sư để học phép thuật. Từ đó từ biệt, sau đó trải qua rất nhiều thay đổi thăng trầm.
Mãi tới một ngày, Bồ Tát đưa tới một vị tiểu hòa thượng áo trắng, nói với Ngộ Không: “Ngươi hãy giúp tiểu hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, thành tâm bảo hộ người lên đường là có thể tu thành chính quả.”
Ngộ Không lúc này mới nhận ra, con khỉ nhỏ rất nhiều năm trước chính là mình, mà kiếp trước của tiểu hòa thượng áo trắng kia chính là người thiếu niên hắn đã từng luôn tâm niệm.
Không ngờ, cuối cùng vẫn còn người muốn tới độ ta.
Bồ Tát nói: “Ngươi mặc dù gọi là Ngộ Không, nhưng đối với tính không vẫn chưa được định giải. Nhân quả nghiệp duyên, nhưng vẫn có thể làm lại từ đầu. Hiện giờ vẫn còn năm trăm năm. Ngươi có thể chờ không?”
Ngộ Không gật đầu: “Bao nhiêu năm cũng chờ. Lần này nhất định sẽ không phụ người nữa.”
Rất nhiều năm sau đó.
Một ngày nọ, một hòa thượng áo trắng đi tới dưới chân núi Ngũ Hành. Ngộ Không mừng rỡ, tiếng hét lớn đến nỗi rung chuyển núi rừng: “Sư phụ mau tới đây! Sư phụ mau tới đây!”
Hòa thượng áo trắng bị hù dọa một phen.
Sư phụ, Ngộ Không đã đợi người 500 năm
Một đời nay cam nguyện vì người lập địa thành Phật.
Link Facebook Tây du ký TVB:
facebook.com/tayhanhnhatlo/
Đây là cốt truyện của phim luôn ạ? 😮
ชอบมาก เพลงเพราะมาก
Hai ngườu này hợp nhau wớ