BAO GIỜ QUÊN (Tác giả: Hoài Linh) Đi về đâu, những con tàu không bến đợi? Đi về đâu, những tâm hồn lịm tiếng cười? Trăng mờ bóng chiều ngả nắng, Tê tái buồn, ôm ấp trong hồn một lần yêu xưa đã tắt theo hoàng hôn. Ai chưa yêu và ai đang tìm đường vào tình yêu, Nghe qua lòng mình vừa chớm nở. Đừng tưởng được yêu, không là bóng cũng không là hình, Yêu chỉ đến với tâm hồn mình Khi ra đi, chẳng lời giã biệt, Còn mỉm cười, khép mắt buông xuôi. Tâm hồn vắng, tiếng đêm về, buông xuống đời. Sao buồn ơi! đem kỷ niệm lòng đến hoài. Trăng còn chiếu, tình càng thiếu nên những chiều loang nắng im lìm, nẻo về tim chưa khép kín, bao giờ quên? (Lời được trích chính xác từ tờ nhạc xuất bản ngày 09-06-1964)
BAO GIỜ QUÊN
(Tác giả: Hoài Linh)
Đi về đâu, những con tàu không bến đợi?
Đi về đâu, những tâm hồn lịm tiếng cười?
Trăng mờ bóng chiều ngả nắng,
Tê tái buồn, ôm ấp trong hồn một lần yêu
xưa đã tắt theo hoàng hôn.
Ai chưa yêu và ai đang tìm đường vào tình yêu,
Nghe qua lòng mình vừa chớm nở.
Đừng tưởng được yêu, không là bóng cũng không là hình,
Yêu chỉ đến với tâm hồn mình
Khi ra đi, chẳng lời giã biệt,
Còn mỉm cười, khép mắt buông xuôi.
Tâm hồn vắng, tiếng đêm về, buông xuống đời.
Sao buồn ơi! đem kỷ niệm lòng đến hoài.
Trăng còn chiếu, tình càng thiếu
nên những chiều loang nắng im lìm,
nẻo về tim chưa khép kín, bao giờ quên?
(Lời được trích chính xác từ tờ nhạc xuất bản ngày 09-06-1964)