Đêm ấy, "đâu còn đây" những ngày vui, chỉ còn lại khoảng trống của "thiên địa", nơi "cô đơn dành cho ai" mang nặng nỗi lòng. "Thì thôi", "thay lòng" rồi, anh nói, bước đi như muốn "rồi tới luôn" đoạn cuối của tình cảm. Nhưng cô thì không cam lòng, vẫn giữ chút hy vọng rằng tình yêu của họ có thể "thương nhau tới bến" như những gì từng hứa. Xuân đến, mọi người vui vẻ, "y chang xuân sang" mọi điều đều tươi mới. Cô mỉm cười, nâng niu "nâng cái ly", chỉ mong tìm được chút niềm vui để "soi rõ lòng người", biết ai thật lòng ai không. "Chắc em sẽ quên anh", nhưng sao nỗi nhớ cứ "đau ở đây này"? Cô tự hỏi. Những ký ức như "ngôi nhà và đống rơm", gần gũi mà ám ảnh, cứ hiện lên mỗi lần cô "chờ trông ai" bước vào cuộc đời mình. Một ngày kia, cô tự nhủ: "Thức dậy đi", đừng mãi sống trong những ngày cũ. Cô thả mình giữa không gian, ngước nhìn bầu trời. "Sao trời làm gió" dịu mát cả tâm hồn, như nhắn nhủ cô trở về với bản thân. Cô quyết định "về quê thôi", tìm lại bình yên nơi xưa cũ, nghe "cô Ba ca cổ", nhớ lại "thời học sinh vui lắm", khi mọi thứ thật đơn giản và tràn ngập tiếng cười. Giờ đây, cô mạnh mẽ bước tiếp, không còn sợ bóng tối nữa, bởi cô biết rằng chỉ cần giữ niềm tin, cô sẽ "xuyên màn đêm" để tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình.
Đêm ấy, "đâu còn đây" những ngày vui, chỉ còn lại khoảng trống của "thiên địa", nơi "cô đơn dành cho ai" mang nặng nỗi lòng. "Thì thôi", "thay lòng" rồi, anh nói, bước đi như muốn "rồi tới luôn" đoạn cuối của tình cảm. Nhưng cô thì không cam lòng, vẫn giữ chút hy vọng rằng tình yêu của họ có thể "thương nhau tới bến" như những gì từng hứa.
Xuân đến, mọi người vui vẻ, "y chang xuân sang" mọi điều đều tươi mới. Cô mỉm cười, nâng niu "nâng cái ly", chỉ mong tìm được chút niềm vui để "soi rõ lòng người", biết ai thật lòng ai không. "Chắc em sẽ quên anh", nhưng sao nỗi nhớ cứ "đau ở đây này"? Cô tự hỏi. Những ký ức như "ngôi nhà và đống rơm", gần gũi mà ám ảnh, cứ hiện lên mỗi lần cô "chờ trông ai" bước vào cuộc đời mình.
Một ngày kia, cô tự nhủ: "Thức dậy đi", đừng mãi sống trong những ngày cũ. Cô thả mình giữa không gian, ngước nhìn bầu trời. "Sao trời làm gió" dịu mát cả tâm hồn, như nhắn nhủ cô trở về với bản thân. Cô quyết định "về quê thôi", tìm lại bình yên nơi xưa cũ, nghe "cô Ba ca cổ", nhớ lại "thời học sinh vui lắm", khi mọi thứ thật đơn giản và tràn ngập tiếng cười.
Giờ đây, cô mạnh mẽ bước tiếp, không còn sợ bóng tối nữa, bởi cô biết rằng chỉ cần giữ niềm tin, cô sẽ "xuyên màn đêm" để tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình.
không ngờ em vô tư cho anh thật nhiều cai đắng ưu phiền xuyên hết qua đêm xuyên con tim vụn vỡ , hây cảm ơn anh nhạc anh nal quá hay 🎉🎉🎉🎉
Ngt thuộc hết rồi mới chịu ra bản karaoke 😊 nhm sớm nha nal
Anh sắp có nhạc Tết rồi 😂😂😂
mới tính hỏi ra liền 😁
Karaoke hay hát a nal
Sớm này Nal❤🎉
ra bản không bè đi nal
Xem đầu nha a
Anh Nal ơi ! cho em xin phép cover bài “ Đau Còn Đây” nhé anh!^^
Chỉ nghe em hát thì được 👍👍👍👍còn hát karaoke của em thì không nổi. Vì em hát quá nhanh.
Hay
Tone cao quá đú theo ko nỗi 😂
Ok
Bè theo khó hát quá
Ai hát karaoke tone này em nghe với ạ👉🏻👈🏻
em hát được nè anh nal
có bè khó hát quá nal