Lyrics: Ver 1: ngẩn ngơ vẩn vơ chợt thấy lòng đẹp như là thơ hình như là mơ mất thời giờ ngắm nhìn cảnh vật đẹp đến quên cả thở anh không nỡ rời xa thành phố này, anh cứ ngỡ mình đã sống ở đây, từ kiếp trước rồi cơ bởi rất tình cờ chắc là do duyên cớ, được gặp em khiến lòng tương tư nhớ, dây tơ hồng càng gỡ càng rối cả lên làm anh thao thức cả đêm, cố hết sức để quên nhưng anh yêu thành phố này và ở trong đó lại thấy có hình bóng của em thành phố như chỉ có một người knock knock, yêu đến quá nửa rồi ngỡ như ta chìm đắm một đời đến khi xin được chết mà thôi thành phố như chỉ có một người nắng mưa nơi đây anh cũng cam tâm ngồi đợi lá cây kia thay màu gió mây bay trên đầu nếu một ngày phải rời xa mất thì nỗi nhớ anh chẳng biết cất vào đâu Bridge: thôi thì cho anh xin ngồi lại đây dù là giây phút thôi vì anh chẳng biết đã say thành phố này hay là mình đang say em mất rồi Mel: giờ thì anh hát khúc ca này cùng vài dòng tâm sự anh viết ra để trong mỗi lúc nhớ nghe về về một nơi ở cách rất xa và rồi trong phút giây yên lặng tựa hồ bỗng thấy lại chúng ta để tìm lại những thanh âm, nhịp đập của thành phố mà ta đã qua Bridge: nếu như anh chỉ còn có một ngày sẽ lại ngồi đợi em ở chốn đây lặng ngắm mây trời, hàng cây kia vẫn xanh ngời bóng dáng nàng ở góc phố, làm bao ngày anh ngây cười Ver 2: anh không thể biết được ngày mai anh không thể biết được nhưng dù chương cuối ra sao anh cũng không mong câu truyện này viết ngược dù ước rằng mình biết trước nhưng anh đành tự đánh cược rằng sẽ được gặp lại bóng hình quen ở một nơi đầy thân thuộc Thành phố chợt hoài cổ về lần đầu mới gặp em tim này chợt lại đổ như cây lúc mặt trời lên dòng người vẫn vội chen phố cũ, một người quen Đứng dậy, anh mỉm cười, thành phố này trả lại em Mel: giờ thì anh hát khúc ca này cùng vài dòng tâm sự anh viết ra để trong mỗi lúc nhớ nghe về về một nơi ở cách rất xa và rồi trong phút giây yên lặng tựa hồ bỗng thấy lại chúng ta để tìm lại những thanh âm, nhịp đập của thành phố mà ta đã qua Out: nhìn ra ngoài ô cửa ngắm thành phố đang dần xa quà lưu niệm anh mang là những cảm xúc kì lạ Kỷ niệm anh đem cất vào sâu nhất ở vali trên tay là tấm ảnh chụp trước lúc phải ra đi Trên tay là tấm ảnh anh biết chẳng thể quên đi
Lyrics:
Ver 1:
ngẩn ngơ
vẩn vơ
chợt thấy lòng đẹp như là thơ
hình như là mơ
mất thời giờ
ngắm nhìn cảnh vật đẹp đến quên cả thở
anh không nỡ
rời xa thành phố này, anh cứ ngỡ
mình đã sống ở đây, từ kiếp trước rồi cơ
bởi rất tình cờ
chắc là do duyên cớ, được gặp em
khiến lòng tương tư nhớ,
dây tơ hồng càng gỡ càng rối cả lên
làm anh thao thức cả đêm, cố hết sức để quên
nhưng anh yêu thành phố này và ở trong đó lại thấy
có hình bóng của em
thành phố như chỉ có một người
knock knock, yêu đến quá nửa rồi
ngỡ như ta chìm đắm một đời
đến khi xin được chết mà thôi
thành phố như chỉ có một người
nắng mưa nơi đây anh cũng cam tâm ngồi đợi
lá cây kia thay màu
gió mây bay trên đầu
nếu một ngày phải rời xa mất
thì nỗi nhớ anh chẳng biết cất vào đâu
Bridge:
thôi thì cho anh xin ngồi lại đây
dù là giây phút thôi
vì anh chẳng biết đã say thành phố này hay là mình
đang say em mất rồi
Mel:
giờ thì anh hát khúc ca này
cùng vài dòng tâm sự anh viết ra
để trong mỗi lúc nhớ nghe về
về một nơi ở cách rất xa
và rồi trong phút giây yên lặng
tựa hồ bỗng thấy lại chúng ta
để tìm lại những thanh âm, nhịp đập
của thành phố mà ta đã qua
Bridge:
nếu như anh chỉ còn có một ngày
sẽ lại ngồi đợi em ở chốn đây
lặng ngắm mây trời, hàng cây kia vẫn xanh ngời
bóng dáng nàng ở góc phố, làm bao ngày anh ngây cười
Ver 2:
anh không thể biết được
ngày mai anh không thể biết được
nhưng dù chương cuối ra sao
anh cũng không mong câu truyện này viết ngược
dù ước rằng mình biết trước
nhưng anh đành tự đánh cược
rằng sẽ được gặp lại bóng hình quen ở một nơi đầy thân thuộc
Thành phố chợt hoài cổ về lần đầu mới gặp em
tim này chợt lại đổ như cây lúc mặt trời lên
dòng người vẫn vội chen
phố cũ, một người quen
Đứng dậy, anh mỉm cười, thành phố này trả lại em
Mel:
giờ thì anh hát khúc ca này
cùng vài dòng tâm sự anh viết ra
để trong mỗi lúc nhớ nghe về
về một nơi ở cách rất xa
và rồi trong phút giây yên lặng
tựa hồ bỗng thấy lại chúng ta
để tìm lại những thanh âm, nhịp đập
của thành phố mà ta đã qua
Out:
nhìn ra ngoài ô cửa ngắm thành phố đang dần xa
quà lưu niệm anh mang là những cảm xúc kì lạ
Kỷ niệm anh đem cất vào sâu nhất ở vali
trên tay là tấm ảnh chụp trước lúc phải ra đi
Trên tay là tấm ảnh anh biết chẳng thể quên đi
Dude that's lit
Em fan anhhh
@@Darli06 🫶🏻
hú
hú hú
flow khá hay