(4) Địch bắn lẫn nhau - trung tá Biền ác ôn, bị một loạt AR 15.

แชร์
ฝัง
  • เผยแพร่เมื่อ 1 ต.ค. 2024
  • TRONG CƠN GIÓ LỐC
    TG: Khất Quang Thụy
    Hưng bắt gặp cái sinh mệnh bé nhỏ ấy trong gầm một chiếc giê M C. Nó khóc thút thít và run lẩy bẩy trong tay Hưng. Hưng hỏi nó không nói. Bên cạnh nó là xác một người đàn bà bị bánh trước của giê M C nghiến bẹp dí. Đôi mắt của người mẹ trợn lên, như trừng trừng nhìn Hưng.
    - Má cháu đây phải không.
    Con bé gật đầu rồi lại khóc nấc lên. Hưng luồn bàn tay vào mái tóc mềm như tơ của nó, vỗ về, an ủi. Lòng anh quặn đau, thiếu chút nữa thì anh không ngăn nổi lòng mình để cho những giọt nước mắt xót thương ứa ra. Anh cúi xuống, nghẹn ngào nói với đứa trẻ:
    - Đi với chú nhé.
    Con bé bỗng giãy nảy, trằn ra khỏi tay Hưng và khóc thét lên. Nó lao vụt vào gầm xe chạy tới ôm chầm lấy cái xác của người mẹ xấu số và gào lên những tiếng xé ruột:
    - Má ơi! Má...
    Hưng cảm thấy bất lực trước nỗi đau khổ của đứa trẻ. Anh lặng lẽ nhìn đi chỗ khác để khỏi chứng kiến cảnh ấy. Thương xót trộn với căm giận cứ trào lên khiến đôi mắt anh sáng quắc, rực lên như lửa.
    Phía chốt của trung đội anh, tiếng súng vẫn nổ ran. Ngồi ở phẫu từ sáng tới giờ sốt ruột quá, anh tìm mọi cách thuyết phục toàn để cậu ấy “tha” cho anh ra trận địa. Rốt cuộc, anh đã thắng. Nhưng trên đường ra chốt anh lại gặp em bé này. Biết tính sao đây? Không thể đem em về phẫu, vì bọn trực thăng đang nhè dọc những bìa rừng xanh mà xối đạn xuống. Khó khăn lắm anh mới ra tới được đây. Bây giờ chúng lại đang bắn dọc theo trục đường, thiêu hủy nốt những xe còn chưa cháy để khỏi lọt vào tay ta. Lừng khừng ở đây mãi thật nguy hiểm.
    Tiếng khóc của em bé gái vẫn nghẹn ngào, thảm thiết. Hưng không thể chịu đựng được nữa, anh bặm môi lại, chui vào gầm xe, bế thốc em bé lên và dỗ dành:
    - Cháu ơi! Nín đi. Đi với các chú.
    Em bé vẫn gào khóc, vùng vẫy. Đột nhiên nó nín bặt gục đầu vào vai anh. Hưng bỗng thấy vai mình đau nhói. Nó cắn. Rồi nó giãy, nó đạp và lại la khóc. Mặc. Phút ấy anh quên hết, quên cả bàn chân sưng tấy, bầm dập, quên cả cái đau dội lên trên vai, nơi đôi hàm răng nhỏ nhắn, thơ ngây của đứa trẻ vừa nghiến vào. Nỗi xót thương, lòng căm giận bừng bừng đã tiếp cho anh thêm sức mạnh. Anh ôm chặt lấy đứa bé, nghiến răng, lao về phía trận địa.
    Trung đội gió lốc, vừa đánh lui một đợt xung phong nữa của xe tăng và bộ binh địch. Bốn chiếc M 48 và M 41 bị thiêu cháy còn nằm rải rác ven đồi.
    Có một chiếc không hiểu vì sao trúng đạn rồi mà còn lao ra tận bờ sông, chỉ một chút nữa là nó lao xuống dòng nước xanh trong leo lẻo của sông Ba. Xác bọn bộ binh nằm la liệt trên đường và ven triền đồi, nơi “Trung đội gió lốc” xây dựng trận địa chốt chặt.
    Bị chặn cứng trong thung lũng, bộ chỉ huy hành quân quân đoàn 2 ngụy hốt hoảng, điên cuồng. Chúng dùng toàn bộ lực lượng thiết giáp của thiết đoàn 21 ủi dũi, mong mở được một con đường máu cho đại quân tháo chạy. Các liên đoàn biệt động, các đơn vị pháo binh và không quân cũng tích cực yểm trợ cho thiết đoàn 21. Cuộc chiến đấu đang ở vào giai đoạn quyết liệt nhất.
    Toàn tiểu đoàn phải căng ra, thành lập nhiều tuyến chốt chặn, kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của Bộ tư lệnh sư đoàn và Bộ tư lệnh chiến dịch: “Không để cho một tên địch nào vượt qua bức tường thép của tiểu đoàn để chạy về đồng bằng ven biển.” Mệnh lệnh ấy đã được truyền đạt tới từng chiến sĩ.
    Thấy Hưng xuất hiện trên trận địa với một đứa bé trên tay, cả trung đội vô cùng xúc động. Không cần phải nghe Hưng kể, họ đã hiểu vì sao có sự xuất hiệu của em bé đó. Hàng ngàn người dân khốn khổ bị bọn địch dọa dẫm, lừa gạt, bỏ thành phố, làng mạc chạy theo chúng đang còn tan tác khắp rừng. Số phận của họ sẽ ra sao. Có biết bao đứa trẻ mồ côi rơi vào cảnh ngộ như em bé này.
    Phùng nhường cho Hưng chiếc công sự chiến đấu của mình rồi cùng với Kén đi đào chiếc khác. Ổn mang tới trước mặt Hưng năm, sáu chai nước ngọt và hai gói kẹo.
    Trung đội trưởng Mánh im lặng suy nghĩ. Một lát sau anh mới lên tiếng trách Hưng:
    - Đáng lẽ cậu nên đưa cháu bé về phẫu của tiểu đoàn thì hơn.
    Hưng gật đầu:
    - Tôi cũng định thế. Nhưng lúc đó trực thăng và pháo địch bắn phá dữ dội suốt con đường về phẫu. Ngồi ở đó chờ cũng không ổn, vì bọn địch đang dùng trực thăng đi bắn phá hủy xe dọc đường.
    Trung đội trưởng Mánh nhăn mặt:
    - Thế cậu tưởng đưa nó lên đây an toàn à.
    - Ít ra nó cũng có cái hầm mà trú.
    - Nhưng nó sẽ chết khiếp vì tiếng súng, tiếng đạn. Đánh nhau, cậu tưởng đùa đấy hẳn. - Rồi anh khẽ thở dài. - Thôi được biết làm thế nào? Khi nào yên ổn một chút phải đưa nó về phẫu ngay.

ความคิดเห็น • 5

  • @chanhle2970
    @chanhle2970 3 หลายเดือนก่อน +4

    chiến tranh thật đau thương

  • @chanhle2970
    @chanhle2970 3 หลายเดือนก่อน +6

    để có được tự do hòa bình không phải dễ

  • @ÙigohoupuÙigiy9y9ou
    @ÙigohoupuÙigiy9y9ou 3 หลายเดือนก่อน +3

    Đàn bầu phải có anh long con ông..ton..
    Chị..tâm con ông đại...
    Mối tình đời quê tôi..
    ...

  • @lienchuthi8676
    @lienchuthi8676 2 หลายเดือนก่อน

    Ok❤️👍