PHO TƯỢNG ĐỒNG BÁO OÁN - Vì ghen mà thầy tướng yểm bùa hại 3 nhân mạng… | NGƯỜI KHĂN TRẮNG OFFICIAL

แชร์
ฝัง
  • เผยแพร่เมื่อ 5 ก.พ. 2025
  • #nguoikhantrang #phimma #photuongdongbaooan #truyenma #photuongdong #nkt #baooan #mankt
    …Anh chờ rất lâu vẫn chưa thấy chủ nhà trở ra, mà trời bên ngoài thì đang tối dần… Một lúc, quá sốt ruột, Sinh đứng lên và cất tiếng gọi:
    Chú ơi, chú!
    Không nghe tiếng trả lời. Nghĩ là nhà quá rộng, có thể người ta chưa nghe, nên Sinh lại gọi lớn hơn:
    Chú ơi!
    Lần này đáp lại Sinh là một điệu kèn kỳ lạ, mà vừa nghe Sinh đã phát rùng mình! Nghe qua một đoạn nữa, chợt anh kêu lên khẽ:
    Bản nhạc ma!
    Lời thốt của Sinh tuy rất nhỏ, nhưng hình như có người đã nghe, nên một giọng lạnh lùng vang lên:
    Sao gọi là nhạc ma khi người chơi còn sống?
    Sinh quay nhìn bốn phía vẫn không thấy người vừa lên tiếng, anh phải hỏi:
    Ai vậy?
    Điệu nhạc lại vang lên, lần này rất gần, như ngay phía sau lưng của Sinh. Anh còn có cảm giác như có tiếng động của ai đó… Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng. Ngôi nhà lúc đó đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Càng nghe tiếng kèn Sinh càng nhớ tới cha, bởi đã nhiều lần khi đang ngủ, ông vội thức giấc và bàng hoàng hỏi Sinh:
    Con có nghe tiếng nhạc kia không? Của ma đó!
    Do vậy, Sinh cứ bị ám ảnh với loại kèn này… Và nó chỉ chấm dứt từ khi cha anh chết. Mà sao bây giờ nó lại vang lên ở đây? Bất giác anh gọi lớn:
    Ba!
    Không ngờ lại có tiếng hồi âm:
    Cuối cùng thì con cũng đã tới!
    Ngoài sức tưởng tượng của Sinh, nên phải gần nửa giây anh mới thảng thốt kêu lên:
    Ba! Sao ba lại…
    Sao ba lại ở đây phải không? Con hỏi mà không nhớ rằng, chính con đã đưa ba tới đây!
    Từ trong bóng tối, một chiếc xe lăn từ từ nhô ra, tiến đến gần bên Sinh. Anh nghe cả hơi thở quen thuộc:
    Ba!
    Anh định chụp lấy vai người ngồi trên xe lăn, nhưng đã bị ngăn lại:
    Ba đã là người cõi khác. Một hồn ma già nua, không đủ sức hồi sinh, con chạm vào sẽ lập tức làm tan biến chút tồn tại mong manh mà thôi! Hãy nghe ba nói…
    Sao ba lại ở đây?
    Ba không ở đây, mà ba theo chiếc khăn tay con vừa mang tới. Chính người chủ chiếc khăn mới là người sẽ cho con biết tại sao con phải tới chốn này.
    Nhưng…
    Sinh nghe một tiếng thở dài trong bóng tối:
    Ba hiện giờ cũng như con thôi, khó lòng mà gặp được người ấy…
    Sinh hơi lớn tiếng:
    Ba đang bị người trong nhà khống chế phải không?
    Chẳng ai khống chế ba ở đây cả. Mà người khống chế chính là…
    Ông vừa nói tới đó thì nghe vang lên một tiếng lớn, hình như chiếc xe lăn bị ngã đổ! Sinh hốt hoảng:
    Kìa, ba!
    Anh lao tới và đỡ chiếc xe đang lăn kềnh lên. Chiếc xe trống không!
    Ba! Ba đâu rồi?
    Chợt ánh sáng bừng lên sáng choang cả gian phòng. Người đàn ông lúc đầu xuất hiện đúng lúc với chiếc đèn măng-sông trên tay. Ông ta lạnh lùng bảo Sinh:
    Ba cậu nói rồi, ông ấy mỏng manh như sương khói. Thương cậu nên ông mới hiện về, nhưng bây giờ người ta không cho nữa, nên ông lại trở về với cát bụi rồi…
    Không, ba tôi!
    Người đàn ông đưa tay chỉ về phía chiếc xe lăn:
    Cậu xem, hình như trên xe có vật gì kìa!
    Sinh nhìn lại, anh thấy trên đó là chiếc khăn tay mà lúc nãy anh đưa cho chủ nhà xem chưa kịp lấy lại, anh chưa kịp hỏi sao nó lại nằm trên xe lăn của ba anh thì anh đã vội cầm lên xem. Có mấy chữ hiện ra trên chiếc khăn: Con đã để mất vật mà ba cố ý để lại cho con rồi, làm sao con có thể giúp gì cho ba! Rồi con cũng sẽ chẳng còn gì… Hãy tìm lại cho được!
    Bất giác Sinh kêu lên:
    Pho tượng đồng!
    Người đàn ông chủ nhà không hiểu Sinh nói gì, nhưng không hỏi lại, mà một lần nữa bỏ vào trong, sau khi để lại chiếc đèn.
    Sinh đọc lại lần nữa những chữ trên chiếc khăn, anh nhận ra đó là nét chữ của cha mình. Chẳng hiểu ông viết lúc nào mà nét mực còn mới nguyên.
    Sau một hồi ngẫm nghĩ, chợt Sinh hiểu ra, anh nói:
    Mẹ! Chính mẹ!
    Anh nhớ đêm hôm đó mẹ xuất hiện trong phòng, rồi khi bà đi thì pho tượng cũng biến mất theo. Mà trong việc này thì lờ mờ, hình như hiện ra bóng dáng của mẹ ngày càng rõ…
    Phải chăng…
    Sinh không dám nghĩ tiếp, nhưng trong đầu anh biết phải làm gì. Anh nói với vào trong:
    Cháu không cần nữa, xin phép chú, cháu đi đây!
    Anh vừa bước ra cửa thì từ trong lại vọng ra tiếng kèn kỳ lạ lúc nãy. Chừng như giữa người thổi kèn với cha anh không phải là một. Hay đúng ra, theo Sinh nghĩ, người nào đó cố ý trỗi lên tiếng kèn đó là để cho anh và cha anh nghe!
    Nghĩ vậy nên Sinh dừng lại lắng nghe. Hình như người thổi kèn biết được có người đang lắng nghe thì hứng khởi lên, càng thổi càng da diết, càng như ru lòng người…
    ---------------------
    ☀ SUBSCRIBE TH-cam: bitly.com.vn/3...
    Theo dõi NGƯỜI KHĂN TRẮNG tại:
    ► Fanpage: bitly.com.vn/P...
    ►Email liên hệ : menu.thuonghong@gmail.com
    ---------------------
    © Bản quyền thuộc về NGƯỜI KHĂN TRẮNG
    © Copyright by NGUOI KHAN TRANG ☞ Do not reup

ความคิดเห็น • 8

  • @robloxkimi324
    @robloxkimi324 3 ปีที่แล้ว +2

    Mình mong người khăn trắng ra nhanh hơn mình hóng tập tiếp theo quá!!!!

  • @thuyang182
    @thuyang182 3 ปีที่แล้ว +1

    E canh mỗi ngày để tới giờ nghe a Tuấn đọc đây

  • @thuyang182
    @thuyang182 3 ปีที่แล้ว +1

    E chào kênh Người Khăn Trắng và a Mc giọng nói ngọt ngào a Tuấn nhé..

    • @nguoikhantrangofficial
      @nguoikhantrangofficial  3 ปีที่แล้ว

      Chào bạn Thuỳ Đặng. Bạn xem phim vui nhé & chúc ngủ ngon

  • @ThuNgôThịThu-j6s
    @ThuNgôThịThu-j6s 6 หลายเดือนก่อน

    12:24

  • @ThuNgôThịThu-j6s
    @ThuNgôThịThu-j6s 6 หลายเดือนก่อน

    Cl biến