MV: • Ngọt vc. Đen - Cho Tôi... ----- Beat của Nhạc Chùa: / nhacchua ----- Nhớ LIKE + SUB + SHARE để được hát cà rà nhiều hơn nha ----- Liên hệ bản quyền các thứ: - nhacchua.home@gmail.com - ngocquy1998
Bài Hát: Cho Tôi Lang Thang Ca Sĩ: Ngọt, Đen Ngày lang thang Trong cơn mơ Không veston không cà vạt Không nhiều Than Thở Dẫu mình hay mơ về Đà Lạt Đi cho vai áo bạc màu Những hành trình dài Để khi ta thay áo mới Nhìn lại đã thành hình hài Không có đường nào khó Chỉ có chân ngại lối xa Cuối con đường dần ló mặt trời lên Xua màn tối qua Nắng ươm ta màu đời Mai ta mọc thành cây cao Và khi gió ru ca cội nguồn Ôi mình hôm qua đây sao Vẫn bước đi cười trên môi Làm giấy thông hành Gói gém câu ca vào trong hành trang Vì thiếu nó thấy không đành Chất thêm chút bình yên Gói lại bằng tình duyên Ta đi tìm mắt bão đời Vì trong cơn bão mới nhẹ lòng mình yên Cho riêng ta lang thang thôi Để nhạc đời không lạc điệu Lòng người sâu vời Như bầu trời ai đo đạc liệu Xa bao nhiêu Giữa con đường vắng nắng tan hoang Ngày nào còn khát Thì ngày đó ta còn lang thang Nơi nhân gian sum vầy Em có nghe thấy Tiếng réo gọi tâm hồn Ngân vang đâu đây Nơi nhân gian sum vầy Em có nghe thấy Tiếng réo gọi tâm hồn Ngân vang đâu đây Nếu em hỏi cho đến bây giờ Tại sao anh vẫn lông bông Vì anh muốn khoác bụi lên mình Cho tâm hồn đỡ tồng ngồng Vì cuộc đời công bằng Cũng chỉ một lần để sống Người ta mơ nhà mà cửa Còn anh mơ núi mơ sông Rồi cũng sẽ đến một ngày Tóc như mây mờ trắng xoá Rồi sẽ tiếc khi trở về già Tuổi đời bây giờ ngắn quá Thanh xuân ngủ vùi chăn ấm Đời như mãi mùa đông Nên anh trải đời trong nắng gió Như con thú hoang sổ lồng Đường nào đi được hết Trán nào còn nhăn mãi Muốn cùng em hút chung điếu thuốc Để khói mù cả Căng Chải Vì đất nước mình còn lạ Cần chi đâu nước ngoài Đặt chân lên tất cả mọi miền Là ước mơ ta ước hoài Chẳng cho mình là lãng tử Đã đi được mấy đâu Chẳng cho mình là nghệ sĩ Đã viết được mấy câu Chẳng tự do đến mức Buông lơi như dsk Nhưng nếu một ngày đôi chân ngừng lại Thì thà anh đi chết ngay Nơi nhân gian sum vầy Em có nghe thấy Tiếng réo gọi tâm hồn Ngân vang đâu đây Nơi nhân gian sum vầy Em có nghe thấy Tiếng réo gọi tâm hồn Ngân vang đâu đây Đi với anh đến cùng trời cuối đất Và để nếm yêu thương Không dùng lời muối mật Mình sống chẳng tự cao Hay việc gì phải cúi mặt Đi đi em còn do dự trời tối mất Và anh đưa em đi Đến nơi ít người qua Nơi vầng trăng mỏng Cong veo tít trời xa Nơi những vì sao Chẳng phải nép sau nóc nhà và Nơi đặt lưng xuống Đầu chẳng nặng chuyện ngày qua Có đường cong như mi em, Có đường thẳng như sống mũi Có đường ngắn có đường dài Đi về đâu ai đoán nổi Anh sẽ đưa em qua hết Cho tóc bạc đi vì bụi Vì có gian khó có mệt nhoài Ta mới tạc ghi vào cội Đi với anh Và tạm quên chuyện tương lai Giờ đây quan trọng với anh là Tóc em còn đương dài Môi em còn nồng thắm Và mắt em như sương mai Đi thật xa để khi trở về Biết chắc mình thương ai Cho tôi đi theo với Nơi em đi về Về nơi đẹp trời hơn Tràn đầy đam mê Tôi quên đi năm tháng Yêu thương không còn Cần thêm mùi rượu vang Và đồ ăn ngon Vì ngày lang thang vẫn còn dài Nên ta không kéo ga thật sâu Vì đôi chân và mặt đường Vốn dĩ nó không xa được nhau Vì lá thì rơi sương thì đọng Đá bất động người thì đi Nên tóc còn xanh máu còn nóng Nằm một chỗ để làm chi Vì lá thì rơi sương thì đọng Đá bất động người thì đi Nên tóc còn xanh máu còn nóng Nằm một chỗ để làm chi Và nằm một chỗ để làm chi Và nằm một chỗ để làm chi ...
Cho tôi lang thang - lyrics Nơi nhân gian sum vầy Em có nghe thấy Tiếng réo gọi tâm hồn Ngân vang đâu đây Ngày lang thang! Trong cơn mơ không veston, không cà vạt Không nhiều than thở dẫu mình, hay mơ về Đà Lạt Đi cho vai áo bạc màu những hành trình dài Để khi ta thay áo mới, nhìn lại đã thành hình hài Và không có đường nào khó, chỉ có chân ngại lối xa Cuối con đường dần ló, mặt trời lên, xua màn tối qua Nắng ươm ta màu đời, mai ta mọc thành, cây cao Và khi gió ru ca cội nguồn, ôi mình hôm qua đây sao? Vẫn bước đi! Cười trên môi làm giấy thông hành Gói gém câu ca vào trong hành trang vì thiếu nó thấy không đành Chất thêm chút bình yên, gói lại bằng tình duyên Ta đi tìm mắt bão đời vì chỉ từ trong cơn bão mới nhẹ lòng mình Yên cho riêng ta lang thang, thôi để nhạc, đời không lạc điệu Lòng người sâu vời, như bầu trời, ai đo đạc, liệu? Xa bao nhiêu, giữa con đường vắng nắng tan hoang Và ngày nào còn khát thì ngày đó ta còn lang thang! Nơi nhân gian sum vầy Em có nghe thấy Tiếng réo gọi tâm hồn Ngân vang đâu đây Nếu em hỏi, cho đến bây giờ tại sao anh vẫn lông bông? "Vì anh muốn khoác bụi lên mình cho tâm hồn đỡ tồng ngồng" Vì cuộc đời này công bằng, cũng chỉ một lần để sống Người ta mơ nhà mơ cửa, còn anh mơ núi mơ sông Rồi cũng sẽ, đến một ngày tóc như mây mờ trắng xóa Rồi sẽ tiếc khi trở về già tuổi đời bây giờ ngắn quá Thanh xuân ngủ vùi chăn ấm, đời như mãi mùa đông Nên anh trải đời trong nắng gió như con thú hoang sổ lồng Đường nào đi được hết? Trán nào còn nhăn mãi? Muốn cùng em hút chung điếu thuốc để khói mù cả Căng Chải Vì đất nước mình còn lạ, cần chi đâu nước ngoài Đặt chân lên tất cả mọi miền là ước mơ ta ước hoài Chẳng cho mình là lãng tử, đã đi được mấy đâu Chẳng cho mình là nghệ sĩ, đã viết được mấy câu Chẳng tự do đến mức buông lơi như DsK Nhưng nếu một ngày đôi chân ngừng lại thì thà anh đi chết ngay Yeah! Nơi nhân gian sum vầy Em có nghe thấy Tiếng réo gọi tâm hồn Ngân vang đâu đây Đi với anh đến cùng trời cuối đất Và để nếm yêu thương không dùng lời muối mật Mình, sống chẳng tự cao, hay việc gì, phải cúi mặt Đi đi em, còn do dự trời tối mất Và anh đưa em đi, đến nơi, ít người qua Nơi vầng trăng mỏng, cong veo, tít trời xa Nơi những vì sao, chẳng phải nép sau nóc nhà Và, nơi đặt lưng xuống, đầu chẳng nặng, chuyện ngày qua Có đường cong như mi em, có đường thẳng như sống mũi Có đường ngắn, có đường dài, đi về đâu ai đoán nổi Anh sẽ đưa em qua hết, cho tóc bạc đi vì bụi Vì có gian khó, có mệt nhoài ta mới tạc ghi vào cội Đi với anh, và tạm quên, chuyện tương lai Giờ đây quan trọng với anh là: tóc em còn đương dài Môi em còn nồng thắm, và mắt em như sương mai Đi thật xa để khi trở biết chắc mình thương ai Cho tôi đi theo với Nơi anh đi về Về nơi đẹp trời hơn Tràn đầy đam mê Tôi quên đi năm tháng Yêu thương không còn Cần thêm mùi rượu vang Và đồ ăn ngon Vì ngày lang thang, vẫn còn dài nên ta không kéo, ga thật sâu Vì đôi chân và mặt đường vốn dĩ nó không xa được nhau Vì lá thì rơi, sương thì đọng, đá bất động, người thì đi Nên tóc còn xanh, máu còn nóng, nằm một chỗ để làm chi? Thanks!
Ngày lang thang Trong cơn mơ không veston không cà vạt Không nhiều than thở dẫu mình Hay mơ về Đà Lạt Đi cho vai áo bạc màu những hành trình dài Để khi ta thay áo mới nhìn lại đã thành hình hài Và không có đường nào khó Chỉ có chân ngại lối xa Cuối con đường dần ló mặt trời lên, xua màn tối qua Nắng ươm ta màu đời mai ta mọc thành cây cao Và khi gió ru ca cội nguồn ôi mình hôm qua đây sao? Vẫn bước đi Cười trên môi làm giấy thông hành Gói gém câu ca vào trong hành trang vì thiếu nó thấy không đành Chất thêm chút bình yên Gói lại bằng tình duyên Ta đi tìm mắt bão đời vì chỉ tìm trong cơn bão mới nhẹ lòng mình yên Cho riêng ta lang thang thôi để nhạc đời không lạc điệu Lòng người sâu vời như bầu trời ai đo đạc liệu? Xa bao nhiêu Giữa con đường nắng vắng tan…
Bố em hút rất nhiều thuốc Mẹ em khóc mắt lệ nhoà Bố anh thì đi lại còn mẹ anh gọi điện thoại đến từng nhà Nhiều ngày rồi mình không về, không liên lạc được gì cả Chỉ vỏn vẹn mảnh giấy "đừng lo, đêm nay con đi chơi xa Em ơi đi trốn với anh Mình đi đến nơi có biển bạc núi xanh Chạy con xe anh chở em tròng trành Mình phóng tầm mắt ngắm chân trời mới toanh Mình ngủ một giấc mà không cần báo thức Giờ này mọi khi anh đang trong ca trực Em thì đang lo ngày mai giảng đường Ôi những thứ chán chường không tẹo nào háo hức Mình rời thành phố chật chội náo nức Nơi mà cả việc thở cũng làm ta lao lực Mơ những con đường xa làm anh thấy rạo rực Muốn đưa em đi trốn đến tận cùng trái đất Anh chẳng cần biết là ngày nắng đẹp rạng ngời Hay gió về, hay bão táp mưa rơi Ngày mình đi với nhau ấy là ngày đẹp trời Thì theo anh đi trốn em ơi Chorus: Thật lòng em mơ mơ cùng anh
Có người phải đi Có người ở lại Có những vấp ngã cũng có những lỡ dại Có khi ta buồn nhưng nụ cười vẫn nở trên môi Thoa chút yêu thương để nỗi buồn này dễ trôi hơn Ta có những việc phải làm, phải học và phải hỏi Tiếp thu càng nhiều hơn, phải đọc và phải giỏi Đâu cần 1 ai hiểu cho những suy nghĩ ta vẫn cất sâu Tuổi trẻ đi nhanh, phải in hằn chứ không được mất dấu Không để mờ sương, lạc trong sương mù như đà lạt Ôm lấy ước mơ, cả tuổi trẻ ôm đàn và hát Đi trên con đường có cái bóng in hằn dáng hình hài Lớn rồi không nhỏ nên phải cúi đầu lúc mình sai Không cần phải đi xa, chỉ khám phá chính bản thân là đủ Cảm nhận từng sợi tâm hồn, vẽ cho ước mơ những nét bút hình thù Cảm nhận thế gian, bằng những bức hoạ thật trù phú Và viết những bài nhạc, cháy hết mình ở trong căn phòng thu Tại sao anh hát, và tại sao anh đàn Tại sao anh bận với những ước mơ mà mình mang Không nhiều câu hỏi, anh trả lời bằng những thay đổi Bởi con người sẽ lớn, khi và chỉ khi họ không còn chày cối Anh thả hồn mình đi, giữa đất rừng và núi biển bạc ngàn Anh phấn khởi và kích thích như một con sói hoang đang lạc đàn Vì tuổi trẻ là sống là cống hiến cho đời những tin hoa Anh vẫn sẽ còn rap, nếu mọi người ở dưới còn hoan ca Đất nước mình lớn lắm, kỳ quan thiên nhiên rất nhiều Anh muốn khám phá cho kì hết những mảnh màu khuất thiếu Là mặt biển hạ long hay mặt sông chín rồng Là núi rừng tây nguyên, hay sầm sơn dậy sóng Là hoài niệm hội an hay sơn la vang vọng Là đất đỏ anh hùng hay bạch đằng ghi công Là sapa mờ sương sài gòn đầy sức sống Là miền trung thân thương cùng với nhiều ước mong Là những ngày mòn mỏi với khát khao trên giảng đường Là những ước mơ có người ủng hộ và bản thân khởi xướng Là khát khao cống hiến, cho dòng máu trên đất mẹ thân thương Thật phi thường, những con người, từ khắp nơi bốn phương tám hướng Áo trắng và áo xanh, áo nâu và áo vàng Chiến đấu tới khi trút hơi thở, là tinh thần người con đất việt mang Ngày nào còn sống, là ngày đó còn yêu Là còn chiến đấu, cho mảnh đất mình yêu! Có người cầm súng, có người cầm ống thở Có người mang gạo, có người xây ước mơ Có người xông pha, có người phía sau tiếp tế Không phân biệt giàu nghèo, không quan tâm đến vai vế Cũng vì việt nam và hai tiếng đất mẹ thân thương Cũng vì dòng máu chảy khiến tất cả đều bất khuất kiên cường Xông pha tâm dịch, không sợ sệt với tấm thân can trường Vì ngày đất nước không covid, lúc ấy chắc chắn là thiên đường
Bài Hát: Cho Tôi Lang Thang
Ca Sĩ: Ngọt, Đen
Ngày lang thang
Trong cơn mơ
Không veston không cà vạt
Không nhiều Than Thở
Dẫu mình hay mơ về Đà Lạt
Đi cho vai áo bạc màu
Những hành trình dài
Để khi ta thay áo mới
Nhìn lại đã thành hình hài
Không có đường nào khó
Chỉ có chân ngại lối xa
Cuối con đường dần ló mặt trời lên
Xua màn tối qua
Nắng ươm ta màu đời
Mai ta mọc thành cây cao
Và khi gió ru ca cội nguồn
Ôi mình hôm qua đây sao
Vẫn bước đi cười trên môi
Làm giấy thông hành
Gói gém câu ca vào trong hành trang
Vì thiếu nó thấy không đành
Chất thêm chút bình yên
Gói lại bằng tình duyên
Ta đi tìm mắt bão đời
Vì trong cơn bão mới nhẹ lòng mình yên
Cho riêng ta lang thang thôi
Để nhạc đời không lạc điệu
Lòng người sâu vời
Như bầu trời ai đo đạc liệu
Xa bao nhiêu
Giữa con đường vắng nắng tan hoang
Ngày nào còn khát
Thì ngày đó ta còn lang thang
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nếu em hỏi cho đến bây giờ
Tại sao anh vẫn lông bông
Vì anh muốn khoác bụi lên mình
Cho tâm hồn đỡ tồng ngồng
Vì cuộc đời công bằng
Cũng chỉ một lần để sống
Người ta mơ nhà mà cửa
Còn anh mơ núi mơ sông
Rồi cũng sẽ đến một ngày
Tóc như mây mờ trắng xoá
Rồi sẽ tiếc khi trở về già
Tuổi đời bây giờ ngắn quá
Thanh xuân ngủ vùi chăn ấm
Đời như mãi mùa đông
Nên anh trải đời trong nắng gió
Như con thú hoang sổ lồng
Đường nào đi được hết
Trán nào còn nhăn mãi
Muốn cùng em hút chung điếu thuốc
Để khói mù cả Căng Chải
Vì đất nước mình còn lạ
Cần chi đâu nước ngoài
Đặt chân lên tất cả mọi miền
Là ước mơ ta ước hoài
Chẳng cho mình là lãng tử
Đã đi được mấy đâu
Chẳng cho mình là nghệ sĩ
Đã viết được mấy câu
Chẳng tự do đến mức
Buông lơi như dsk
Nhưng nếu một ngày đôi chân ngừng lại
Thì thà anh đi chết ngay
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Đi với anh đến cùng trời cuối đất
Và để nếm yêu thương
Không dùng lời muối mật
Mình sống chẳng tự cao
Hay việc gì phải cúi mặt
Đi đi em còn do dự trời tối mất
Và anh đưa em đi
Đến nơi ít người qua
Nơi vầng trăng mỏng
Cong veo tít trời xa
Nơi những vì sao
Chẳng phải nép sau nóc nhà và
Nơi đặt lưng xuống
Đầu chẳng nặng chuyện ngày qua
Có đường cong như mi em,
Có đường thẳng như sống mũi
Có đường ngắn có đường dài
Đi về đâu ai đoán nổi
Anh sẽ đưa em qua hết
Cho tóc bạc đi vì bụi
Vì có gian khó có mệt nhoài
Ta mới tạc ghi vào cội
Đi với anh
Và tạm quên chuyện tương lai
Giờ đây quan trọng với anh là
Tóc em còn đương dài
Môi em còn nồng thắm
Và mắt em như sương mai
Đi thật xa để khi trở về
Biết chắc mình thương ai
Cho tôi đi theo với
Nơi em đi về
Về nơi đẹp trời hơn
Tràn đầy đam mê
Tôi quên đi năm tháng
Yêu thương không còn
Cần thêm mùi rượu vang
Và đồ ăn ngon
Vì ngày lang thang vẫn còn dài
Nên ta không kéo ga thật sâu
Vì đôi chân và mặt đường
Vốn dĩ nó không xa được nhau
Vì lá thì rơi sương thì đọng
Đá bất động người thì đi
Nên tóc còn xanh máu còn nóng
Nằm một chỗ để làm chi
Vì lá thì rơi sương thì đọng
Đá bất động người thì đi
Nên tóc còn xanh máu còn nóng
Nằm một chỗ để làm chi
Và nằm một chỗ để làm chi
Và nằm một chỗ để làm chi
...
Cho tôi lang thang - lyrics
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Ngày lang thang!
Trong cơn mơ không veston, không cà vạt
Không nhiều than thở dẫu mình, hay mơ về Đà Lạt
Đi cho vai áo bạc màu những hành trình dài
Để khi ta thay áo mới, nhìn lại đã thành hình hài
Và không có đường nào khó, chỉ có chân ngại lối xa
Cuối con đường dần ló, mặt trời lên, xua màn tối qua
Nắng ươm ta màu đời, mai ta mọc thành, cây cao
Và khi gió ru ca cội nguồn, ôi mình hôm qua đây sao?
Vẫn bước đi! Cười trên môi làm giấy thông hành
Gói gém câu ca vào trong hành trang vì thiếu nó thấy không đành
Chất thêm chút bình yên, gói lại bằng tình duyên
Ta đi tìm mắt bão đời vì chỉ từ trong cơn bão mới nhẹ lòng mình
Yên cho riêng ta lang thang, thôi để nhạc, đời không lạc điệu
Lòng người sâu vời, như bầu trời, ai đo đạc, liệu?
Xa bao nhiêu, giữa con đường vắng nắng tan hoang
Và ngày nào còn khát thì ngày đó ta còn lang thang!
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nếu em hỏi, cho đến bây giờ tại sao anh vẫn lông bông?
"Vì anh muốn khoác bụi lên mình cho tâm hồn đỡ tồng ngồng"
Vì cuộc đời này công bằng, cũng chỉ một lần để sống
Người ta mơ nhà mơ cửa, còn anh mơ núi mơ sông
Rồi cũng sẽ, đến một ngày tóc như mây mờ trắng xóa
Rồi sẽ tiếc khi trở về già tuổi đời bây giờ ngắn quá
Thanh xuân ngủ vùi chăn ấm, đời như mãi mùa đông
Nên anh trải đời trong nắng gió như con thú hoang sổ lồng
Đường nào đi được hết? Trán nào còn nhăn mãi?
Muốn cùng em hút chung điếu thuốc để khói mù cả Căng Chải
Vì đất nước mình còn lạ, cần chi đâu nước ngoài
Đặt chân lên tất cả mọi miền là ước mơ ta ước hoài
Chẳng cho mình là lãng tử, đã đi được mấy đâu
Chẳng cho mình là nghệ sĩ, đã viết được mấy câu
Chẳng tự do đến mức buông lơi như DsK
Nhưng nếu một ngày đôi chân ngừng lại thì thà anh đi chết ngay
Yeah!
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Đi với anh đến cùng trời cuối đất
Và để nếm yêu thương không dùng lời muối mật
Mình, sống chẳng tự cao, hay việc gì, phải cúi mặt
Đi đi em, còn do dự trời tối mất
Và anh đưa em đi, đến nơi, ít người qua
Nơi vầng trăng mỏng, cong veo, tít trời xa
Nơi những vì sao, chẳng phải nép sau nóc nhà
Và, nơi đặt lưng xuống, đầu chẳng nặng, chuyện ngày qua
Có đường cong như mi em, có đường thẳng như sống mũi
Có đường ngắn, có đường dài, đi về đâu ai đoán nổi
Anh sẽ đưa em qua hết, cho tóc bạc đi vì bụi
Vì có gian khó, có mệt nhoài ta mới tạc ghi vào cội
Đi với anh, và tạm quên, chuyện tương lai
Giờ đây quan trọng với anh là: tóc em còn đương dài
Môi em còn nồng thắm, và mắt em như sương mai
Đi thật xa để khi trở biết chắc mình thương ai
Cho tôi đi theo với
Nơi anh đi về
Về nơi đẹp trời hơn
Tràn đầy đam mê
Tôi quên đi năm tháng
Yêu thương không còn
Cần thêm mùi rượu vang
Và đồ ăn ngon
Vì ngày lang thang, vẫn còn dài nên ta không kéo, ga thật sâu
Vì đôi chân và mặt đường vốn dĩ nó không xa được nhau
Vì lá thì rơi, sương thì đọng, đá bất động, người thì đi
Nên tóc còn xanh, máu còn nóng, nằm một chỗ để làm chi?
Thanks!
Ngày lang thang
Trong cơn mơ không veston không cà vạt
Không nhiều than thở dẫu mình
Hay mơ về Đà Lạt
Đi cho vai áo bạc màu những hành trình dài
Để khi ta thay áo mới nhìn lại đã thành hình hài
Và không có đường nào khó
Chỉ có chân ngại lối xa
Cuối con đường dần ló mặt trời lên, xua màn tối qua
Nắng ươm ta màu đời mai ta mọc thành cây cao
Và khi gió ru ca cội nguồn ôi mình hôm qua đây sao?
Vẫn bước đi
Cười trên môi làm giấy thông hành
Gói gém câu ca vào trong hành trang vì thiếu nó thấy không đành
Chất thêm chút bình yên
Gói lại bằng tình duyên
Ta đi tìm mắt bão đời vì chỉ tìm trong cơn bão mới nhẹ lòng mình yên
Cho riêng ta lang thang thôi để nhạc đời không lạc điệu
Lòng người sâu vời như bầu trời ai đo đạc liệu?
Xa bao nhiêu
Giữa con đường nắng vắng tan…
Hay ạ
Bố em hút rất nhiều thuốc
Mẹ em khóc mắt lệ nhoà
Bố anh thì đi lại còn mẹ anh gọi điện thoại đến từng nhà
Nhiều ngày rồi mình không về, không liên lạc được gì cả
Chỉ vỏn vẹn mảnh giấy "đừng lo, đêm nay con đi chơi xa
Em ơi đi trốn với anh
Mình đi đến nơi có biển bạc núi xanh
Chạy con xe anh chở em tròng trành
Mình phóng tầm mắt ngắm chân trời mới toanh
Mình ngủ một giấc mà không cần báo thức
Giờ này mọi khi anh đang trong ca trực
Em thì đang lo ngày mai giảng đường
Ôi những thứ chán chường không tẹo nào háo hức
Mình rời thành phố chật chội náo nức
Nơi mà cả việc thở cũng làm ta lao lực
Mơ những con đường xa làm anh thấy rạo rực
Muốn đưa em đi trốn đến tận cùng trái đất
Anh chẳng cần biết là ngày nắng đẹp rạng ngời
Hay gió về, hay bão táp mưa rơi
Ngày mình đi với nhau ấy là ngày đẹp trời
Thì theo anh đi trốn em ơi
Chorus:
Thật lòng em mơ mơ cùng anh
Có người phải đi
Có người ở lại
Có những vấp ngã cũng có những lỡ dại
Có khi ta buồn nhưng nụ cười vẫn nở trên môi
Thoa chút yêu thương để nỗi buồn này dễ trôi hơn
Ta có những việc phải làm, phải học và phải hỏi
Tiếp thu càng nhiều hơn, phải đọc và phải giỏi
Đâu cần 1 ai hiểu cho những suy nghĩ ta vẫn cất sâu
Tuổi trẻ đi nhanh, phải in hằn chứ không được mất dấu
Không để mờ sương, lạc trong sương mù như đà lạt
Ôm lấy ước mơ, cả tuổi trẻ ôm đàn và hát
Đi trên con đường có cái bóng in hằn dáng hình hài
Lớn rồi không nhỏ nên phải cúi đầu lúc mình sai
Không cần phải đi xa, chỉ khám phá chính bản thân là đủ
Cảm nhận từng sợi tâm hồn, vẽ cho ước mơ những nét bút hình thù
Cảm nhận thế gian, bằng những bức hoạ thật trù phú
Và viết những bài nhạc, cháy hết mình ở trong căn phòng thu
Tại sao anh hát, và tại sao anh đàn
Tại sao anh bận với những ước mơ mà mình mang
Không nhiều câu hỏi, anh trả lời bằng những thay đổi
Bởi con người sẽ lớn, khi và chỉ khi họ không còn chày cối
Anh thả hồn mình đi, giữa đất rừng và núi biển bạc ngàn
Anh phấn khởi và kích thích như một con sói hoang đang lạc đàn
Vì tuổi trẻ là sống là cống hiến cho đời những tin hoa
Anh vẫn sẽ còn rap, nếu mọi người ở dưới còn hoan ca
Đất nước mình lớn lắm, kỳ quan thiên nhiên rất nhiều
Anh muốn khám phá cho kì hết những mảnh màu khuất thiếu
Là mặt biển hạ long hay mặt sông chín rồng
Là núi rừng tây nguyên, hay sầm sơn dậy sóng
Là hoài niệm hội an hay sơn la vang vọng
Là đất đỏ anh hùng hay bạch đằng ghi công
Là sapa mờ sương sài gòn đầy sức sống
Là miền trung thân thương cùng với nhiều ước mong
Là những ngày mòn mỏi với khát khao trên giảng đường
Là những ước mơ có người ủng hộ và bản thân khởi xướng
Là khát khao cống hiến, cho dòng máu trên đất mẹ thân thương
Thật phi thường, những con người, từ khắp nơi bốn phương tám hướng
Áo trắng và áo xanh, áo nâu và áo vàng
Chiến đấu tới khi trút hơi thở, là tinh thần người con đất việt mang
Ngày nào còn sống, là ngày đó còn yêu
Là còn chiến đấu, cho mảnh đất mình yêu!
Có người cầm súng, có người cầm ống thở
Có người mang gạo, có người xây ước mơ
Có người xông pha, có người phía sau tiếp tế
Không phân biệt giàu nghèo, không quan tâm đến vai vế
Cũng vì việt nam và hai tiếng đất mẹ thân thương
Cũng vì dòng máu chảy khiến tất cả đều bất khuất kiên cường
Xông pha tâm dịch, không sợ sệt với tấm thân can trường
Vì ngày đất nước không covid, lúc ấy chắc chắn là thiên đường
2:33
Tempo bao nhiêu v ạ
1:31
1:33