Anh như thấy quá khứ chúng ta quay về Mười năm từ lần cuối không hẹn lại, chợt như ngay trước mắt Và sau bao lâu ta chưa khác đi quá nhiều Đến nỗi chẳng nhận ra người sát bên ước hẹn một thời Tình yêu cứ giống hệt một câu đố ta mất bao tháng năm để trả lời Dại khờ lúc ấy anh cũng như người mà thôi, rất đỗi chơi vơi Vì khi thấy cách mình đặt niềm tin vào đôi mắt ngẩn ngơ đắm chìm Anh đâu trách than gì người, chuyện hợp tan vẫn diễn ra thôi Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi Một hôm thức giấc rồi người sẽ thấy nhẹ bẫng với câu chia tay nói vội Thời gian biết cách cho ta chữa lành mình sau quá khứ rối bời Chỉ cần lúc ấy mình nhìn về nhau bằng đôi mắt đã khô ít nhiều Chuyện xưa hóa ra không giết được ta như ta vẫn nghĩ Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới Thì cũng đã qua rồi người ơi Một ngày chúng ta sẽ bình an suốt đời Thời gian như khúc ca ta chưa nghe Tuổi xuân như cánh hoa trong trưa hè Mình là hai kẻ ngô nghê Chợp mắt trong câu yêu đầu rồi thức giấc quên đường về Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi Một ngày chúng ta sẽ bình an suốt đời
Trời ươm nắng cho mây hồng Mây qua mau em nghiêng sầu Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm Mây âm thầm mang gió lên Người ngồi đó trong mưa nguồn Ôi yêu thương nghe đã buồn Ngoài kia lá như vẫn xanh Ngoài sông vắng nước dâng lên, hồn muôn trùng Tình yêu cứ giống hệt một câu đố ta mất bao tháng năm để trả lời Dại khờ lúc ấy anh cũng như người mà thôi, rất đỗi chơi vơi Vì khi thấy cách mình đặt niềm tin vào đôi mắt ngẩn ngơ đắm chìm Anh đâu trách than gì người, chuyện hợp tan vẫn diễn ra thôi Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi Một hôm thức giấc rồi người sẽ thấy nhẹ bẫng với câu chia tay nói vội Thời gian biết cách cho ta chữa lành mình sau quá khứ rối bời Chỉ cần lúc ấy mình nhìn về nhau bằng đôi mắt đã khô ít nhiều Chuyện xưa hóa ra không giết được ta như ta vẫn nghĩ Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu Em đi về cầu mưa ướt áo Đường phượng bay mù không lối vào Hàng cây lá xanh gần với nhau Thời gian như khúc ca ta chưa nghe Tuổi xuân như cánh hoa trong trưa hè Mình là hai kẻ ngô nghê Chợp mắt trong câu yêu đầu rồi thức giấc quên đường về Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi
Người ngồi xuống xin mưa đầy Trên hai tay cơn đau dài Người nằm xuống nghe tiếng ru Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi Cuộc đời đó có bao lâu, mà hững hờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ
ad làm thêm bài Yếu đuối x Ném câu yêu vào không trung được không ạaaa
Anh như thấy quá khứ chúng ta quay về
Mười năm từ lần cuối không hẹn lại, chợt như ngay trước mắt
Và sau bao lâu ta chưa khác đi quá nhiều
Đến nỗi chẳng nhận ra người sát bên ước hẹn một thời
Tình yêu cứ giống hệt một câu đố ta mất bao tháng năm để trả lời
Dại khờ lúc ấy anh cũng như người mà thôi, rất đỗi chơi vơi
Vì khi thấy cách mình đặt niềm tin vào đôi mắt ngẩn ngơ đắm chìm
Anh đâu trách than gì người, chuyện hợp tan vẫn diễn ra thôi
Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào
Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh
Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới
Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi
Một hôm thức giấc rồi người sẽ thấy nhẹ bẫng với câu chia tay nói vội
Thời gian biết cách cho ta chữa lành mình sau quá khứ rối bời
Chỉ cần lúc ấy mình nhìn về nhau bằng đôi mắt đã khô ít nhiều
Chuyện xưa hóa ra không giết được ta như ta vẫn nghĩ
Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào
Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh
Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới
Thì cũng đã qua rồi người ơi
Một ngày chúng ta sẽ bình an suốt đời
Thời gian như khúc ca ta chưa nghe
Tuổi xuân như cánh hoa trong trưa hè
Mình là hai kẻ ngô nghê
Chợp mắt trong câu yêu đầu rồi thức giấc quên đường về
Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào
Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh
Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới
Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi
Một ngày chúng ta sẽ bình an suốt đời
cao quá, mong ad hạ 2 tone ạ
Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
Mây âm thầm mang gió lên
Người ngồi đó trong mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên, hồn muôn trùng
Tình yêu cứ giống hệt một câu đố ta mất bao tháng năm để trả lời
Dại khờ lúc ấy anh cũng như người mà thôi, rất đỗi chơi vơi
Vì khi thấy cách mình đặt niềm tin vào đôi mắt ngẩn ngơ đắm chìm
Anh đâu trách than gì người, chuyện hợp tan vẫn diễn ra thôi
Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào
Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh
Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới
Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi
Một hôm thức giấc rồi người sẽ thấy nhẹ bẫng với câu chia tay nói vội
Thời gian biết cách cho ta chữa lành mình sau quá khứ rối bời
Chỉ cần lúc ấy mình nhìn về nhau bằng đôi mắt đã khô ít nhiều
Chuyện xưa hóa ra không giết được ta như ta vẫn nghĩ
Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau
Thời gian như khúc ca ta chưa nghe
Tuổi xuân như cánh hoa trong trưa hè
Mình là hai kẻ ngô nghê
Chợp mắt trong câu yêu đầu rồi thức giấc quên đường về
Đừng vội đi mau cho anh nói hết câu chào
Giấc mơ không thành đã hóa nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh
Chuyện buồn không tên mình từng viết nên dẫu không còn đoạn kết mới
Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi
Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ
Thì cũng đã qua rồi người ơi bình an đi thôi
Cuộc đời đó có bao lâu, mà hững hờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ