xem vài phút đầu bị nổi da gà là đã thấy nghi nghi rồi, không thể tin được là mình lại khóc vì cái video này :) xem được cái video này trong giai đoạn mà mình cảm thấy nghi ngờ về con đường mà mình chọn và thất vọng vì mình chẳng gặt hái được gì trên con đường đó nhưng sau khi xem xong video này thì mình mới có thể "Look Back" và nhận ra rằng mình đã thực sự gặt hái nhiều hơn mình nghĩ cảm nhận được niềm vui qua những nét vẽ và thấy được đứa con tình thần của mình trở lên đẹp đẽ hơn qua từng ngày, đó là những gì mình đã mong muốn khi lần đầu đi theo con đường hội họa và chẳng hiểu sao mình lại muốn đòi hỏi gì thêm thật may là mình đã xem được video này, có lẽ đây là dấu hiệu nó muốn nói với mình rằng mình nên tiếp tục đi theo con đường mà mình chọn. Cảm ơn Phê Phim và video rất nhiều !!
Tôi từng có một cô bạn thân, chúng tôi đã gắn bó với nhau từ những ngày tiểu học cho đến những năm cấp ba. Ước mơ của cô ấy là trở thành một ca sĩ, còn tôi mong muốn sẽ là nhà thiết kế thời trang riêng cho cô ấy. Thời niên thiếu của tôi trải qua rất nhiều sự dè bỉu và bắt nạt từ mọi người, nhưng cô ấy luôn là người động viên, ủng hộ và bảo vệ tôi. Năm nay, tôi sắp bước sang tuổi 31, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Thế nhưng bạn tôi đã mãi mãi dừng lại ở tuổi 16. Tôi thực sự chưa bao giờ vượt qua được nỗi ám ảnh của sự mất mát ấy; mỗi khi nghĩ đến, tôi như bị bóp nghẹt, không thở được và nước mắt tuôn rơi. Nhưng tôi biết bản thân mình phải tiếp tục bước đi, không chỉ thực hiện ước mơ của mình mà còn của cô bạn thân nữa. Kể từ đó, tôi không còn có một người bạn thân nào nữa. Tôi rất sợ sẽ có ai đó đến và trở nên thân thiết với tôi, vì tôi lo sợ mình sẽ lại mất đi họ.
Trong quá khứ mình là một đứa rất thích vẽ, mình bắt đầu đam mê vẽ tranh từ hồi lớp 5. Mình không biết cái duyên này từ đâu mà có, nhưng mình đã miệt mài vẽ tranh trong tất cả các giờ giải lao và khi rãnh rỗi ở nhà, mình vẽ trên hầu hết những trang sách giáo khoa của các môn. Mình được các thầy dạy vẽ hồi cấp 2 khen rất nhiều. Ai nhìn vào đều nghĩ rằng 99% mình sẽ trở thành họa sĩ hoặc học về thiết kế đồ họa, kiến trúc sư,... Nhưng cuối cùng thì mình đã chọn học ngành Khoa học máy tính vì "dòng đời đưa đẩy"... Hiện tại mình đã tốt nghiệp và làm việc cho công ty phần mềm. Nhưng có một điều không ngờ là, công ty đã cho mình đảm nhận vai trò 3D artist cho dự án của công ty. Mình cũng cố gắn để làm tốt vai trò đó. Và mình nghĩ sau này mình sẽ phát triển hơn với vai trò là 1 3D artist thực thụ. Các bạn thấy đấy, mình đã từ bỏ nghề vẽ để chọn học ngành không liên quan gì tới nghề vẽ là ngành Khoa học máy tính, và tất nhiên có rất nhiều lúc mình cảm thấy hối hận, cảm thấy mình không thuộc về nơi này, nếu như được chọn lại chắc chắn mình sẽ chọn đi theo trái tim của mình. Và cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài thì tài năng quà nhiệt huyết khi xưa của bản thân vẫn hướng mình đến với nó, đến với ART. Sau câu chuyện của mình, mình rất mong các bạn trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường , cấp 1,2,3 hãy sống đúng với đam mê của bản thân, nếu mình thích gì thì hãy theo đuổi nó đến cùng và trở nên chuyên nghiệp với thứ mình theo đuổi. Cuộc đời của mỗi con người chỉ có 1, không ai chứng minh được rằng nếu chúng ta lãng phí cuộc đời hiện tại này thì sẽ được làm lại ở cuộc đời tiếp theo, nên là hãy sống sao cho có ý nghĩa với bản thân nhất có thể để tránh lãng phí một khoảng thời gian dài ngoằn để rồi vẫn trở về với tiếng gọi của con tim các bạn nhé.
Mình cũng từng là người rất thích vẽ, mình đã tự học vẽ từ những năm cấp 2 đến hết cấp 3, cảm nhận niềm vui, sự tĩnh tâm khi vẽ, bao nhiêu nỗi buồn hay tâm sự cũng được 'tái chế' vào những bức vẽ. Nhưng mình đã theo ngành IT mà không phải ngành về mỹ thuật với lý do mình bị mù màu. Giờ ra trường cũng vài năm và đang là lập trình viên, những khi áp lực, mệt mỏi mình lại tìm về tờ giấy và cây bút chì. BTW dù đã trăn trở rất nhiều, dù chọn không theo đuổi thứ mình đam mê, nhưng với mình chỉ như vậy là đủ. Mong các bạn may mắn hơn mình có thể theo đuổi thứ mà mình đam mê, sống hết mình với nó và đừng để bản thân phải hối tiếc. Sau này mình cũng thế, hẹn một ngày không còn phải lo cơm áo gạo tiền, có thể lúc đó mình đã già, nhưng chắc chắn mình sẽ tiếp tục ước mơ của mình thời trẻ
Mình là 1 người lao động tay chân và chuyển sang làm sáng tạo vào năm 2023 Khi vào con đường này, mình luôn nhìn về phía hành trình của người khác mà không nhìn lại quá trình cố gắng của mình. So với lúc mới bắt đầu thì mình đã tiến bộ hơn rất nhiều. Nhưng mình luôn muốn được như người khác chứ không phải là chính mình. Mình quên đây là đam mê chứ không phải cuộc đua danh vọng.
Mình đã xem bộ phim này ở Nhật và dù bản thân không có đam mê vẽ, nhưng cảnh 2 cô gái cùng nhau ngồi vẽ mùa này qua mùa khác, lại khiến mình rơi nước mắt. Đi coi xong được tặng bộ truyện lúc tác giả vẽ phác thảo nữa
@@sou258 Đợt đó mùa hè mình coi ở Nhật, cứ đi là ai cũng đc phát bản thảo copy thôi, chứ ko phải sự kiện gì. Bản thảo lúc mới chỉ vẽ nguệch ngoặc, còn có nhiều chỗ khác với phim hiện tại luôn ấy
Mình xem xong lại nhớ đến việc hồi nhỏ vì quá thích những người bạn- nhưng kb cách biểu thị. Khi chia tay lại làm mn hiểu nhầm , giờ m vẫn nhớ vào thời khắc ấy sự trẻ con làm m mất những người bạn mà đến tận bây giờ m vẫn nhớ về. Và ngta bảo rằng khi mơ thấy 1 ai đó thì thực tại sẽ càng cách xa !
Xem phim vẫn còn một số chổ chưa hiểu nên vì vậy đến cuối chỉ hơi gưng gưng hoi. Còn xem clip này xong khóc điên luôn, nó làm mình nhớ lại một người bạn của mình thời Trung học huhu😭😭
Là một đứa học chuyên ngành hội họa, t thấy được bản thân mình thông qua nhân vật Kyomoto, thực sự là t thích quan sát vẽ vời cảm nhận, vì khi học cách cảm nhận t mới thấy t đang sống, cấp 3 bị cô lập vì trong lớp có nhiều đứa bảo t tính cách dị biệt nhưng t không quan tâm, t chỉ muốn tha thiết mà sống thôi. T có sợ xã hội mức độ vừa phải nhưng cô đơn thì phải đến tận cùng, đến mức ngày đầu tiên t gặp bạn đại học t còn quên cách nói mấy từ ngữ cơ bản kể cả là giới thiệu bản thân và ngữ pháp thì loạn xạ, chỉ tiếc là t không gặp được bạn "Fujino'' trong thời học sinh của mình. Nhưng mà sau tất cả thì t vẫn tự hào với bản thân vì đã dám đi con đường mà mình chọn mặc cho định kiến từ bạn bè, gia đình, xã hội. Bây giờ mỗi ngày ngoài học kiến thức trên trường ra, t tập tành sáng tác vẽ ghi chép, thử nghiệm các hình dạng đối tượng, tổ hợp màu mới và kết hợp các kỹ thuật vẽ nó vui lắm. Còn 3 năm nữa là t tốt nghiệp đại học rồi hehe, nhả vía cho các bạn thi trường mỹ thuật hehe!!
Hãy sống trọn với đam mê của mình, dù có chết thì đó cũng là một cuộc đời ý nghĩa, một người có nhân cách sống. Thói so sánh sẽ sớm mang đến tham vọng, và khi tham vọng xen vào, nó sẽ bóp méo tình yêu đó.
:)) e cx na ná như v, với nhx người đã quen lâu thì nói chuyện bth nhưng vs ng lạ là sợ giao tiếp, kiểu ko tìm đc từ gì để nói tiếp theo, nhớ về mình của mấy năm trc ko như v, ăn nói vẫn bth. Dần dần thì nói bị lắp (nhẹ thôi), khó giao tiếp, mỗi lần muốn nói gì là phải thủ sẵn 1 câu trong đầu trc r mới nói đc
Cảm thấy mình rất giống fujino, có lẽ cũng như ban đầu fujino vẽ để thể hiện cái tôi, được những ánh mắt ngưỡng mộ quan tâm của người khác, thì mình cũng vậy, ban đầu mình chỉ vẽ cho vui, khi tiếp xúc mxh thì có rất nhiều bạn được nhiều người yêu quý vì vẽ đẹp, mình đã cố gắng hết sức để vẽ, up tranh lên mạng, được nhiều bạn quan tâm, mình đã thực sự rất vui, được sự quan tâm của người khác thực sự đã xoa dịu tâm hồn mình, nhưng sau đó, mình cảm thấy không còn thoả mãn với nó nữa, cảm giác không có ai cuồng nhiệt thực sự với mình, nên là khi thấy kyomoto thực sự rất yêu thích fujino, mình thực sự đã khóc, mình rất rất muốn có 1 người như kyomoto xuất hiện trong đời , mình từng muốn theo ngành thiết kế đồ hoạ, nhưng nghĩ đến tương lai, gia cảnh thì mình phải ngừng đam mê, mình không thể như fujino theo đuổi con đường nghệ thuật được, đó là điều mình rất tiếc nuối, nhưng biết làm sao giờ. Bên cạnh đó tính cách ghen tị, lao đầu vào vẽ của fujino rất giống mình, mình chỉ cần cảm thấy bạn bè cùng trang lứa với mình vẽ đẹp hơn, thì mình sẽ lao đầu vào vẽ luôn, có hôm vẽ từ 7 giờ tối đến mấy giờ sáng hôm sau. Có lần mình đã khóc, tự ti áp lực chỉ vì có bạn trên mạng vẽ đẹp hơn mình và được nhiều bạn yêu quý, mình cũng nghĩ sao mình vẽ cũng đẹp mà không ai quan tâm mình vậy, mình từng khát khao sự ngưỡng mộ của mọi người, sự cuồng nhiệt của họ dành cho mình, nhưng hiện tại, dù đã hoàn thành được tâm nguyện là được mọi người yêu quý, có danh tiếng nhất định, thì mình nhận ra, có lẽ ban đầu mình không nên như vậy, nhớ lại những khoảnh khắc mình vẽ vì bản thân, nỗ lực từng ngày đó mới là điều mình khao khát nhất mà mình đã lỡ đánh mất vào năm đó. Nhưng chính những điều đó mới tạo nên mình hôm nay, mình trân trọng những gì xảy ra với mình, nếu mình cứ ru rú như vậy thì mình đâu có cơ hội quen những người bạn cùng sở thích và yêu quý mình đâu. Thực sự look back là 1 bộ phim mình cực kì yêu thích, là 1 cô bé đam mê nghệ thuật như mình, đặc biệt là vẽ, cảm giác từng thước phim rất chân thực, nó xoáy sâu vào những ký ức ban đầu mình chân ướt chân ráo bước vào giới vẽ vậy, hoài niệm thật sự
Thấy mình trong bộ phim này, mình cũng tập guitar 10 năm và làm nhạc hơn 4 năm. Cuộc hành trình với âm nhạc thật sự rất cô đơn, đúng như những gì trong video nói, đôi khi phải đi vào nội tâm của mình để kể những câu chuyện nhiều màu sắc, nhưng cuộc sống họ lại luôn cô đơn.
@@tmtram2087 mình cũng học ngành tâm lý học, mình cũng tự thử nghiệm việc đối mặt với cô đơn để luyện tinh thần thấu cảm trước khó khăn của thân chủ mà mình tham vấn.
đang cảm giác mông lung với con đường mình chọn thì vô tình xem được cái này. Có lẽ mình sẽ cố bám trụ với thiết kế một lần nữa, mình rất yêu nghề nhưng có lẽ mình chưa hành động đủ... Cảm ơn video
Là 1 người đam mê vẽ, t thấy bản thân mình trong nhân vật fujino. Cảnh fuji nói lý do mình lại thích vẽ, t đã khóc. Mừng vì nhân vật biết rõ tại sao bản thân lại thích. Khóc vì đến giờ t vẫn ko biết tại sao t lại vẽ, t vẽ vì cái gì Có lẽ đam mê như khát vọng bên Dungeon delicious vậy. T cũng muốn biết cội nguồn giữa bản thân và vẽ, muốn nếm thử cái khát vọng đó như cách con quỷ trong hình dạng Laious bước lên bầu trời, tự do. ( recommend mn nên đọc manga trước, movie lột tả chưa hết ý)
Khg tg tập luyện nguệch ngoạc lại là lúc vẽ nhiều nhất, khi tiến bộ một chút rồi, lên cao học rồi, nhiều thứ cứ như thử thách bản thân cầm bút rồi, muốn tưởng tượng ra khi mh vẽ để kiếm tiền xong rồi lại thấy nhìn tạm đc là đc, đủ để xua đi mấy suy nghĩ vẩn vơ về thực tại buồn tẻ mà 10 niềm vui ko bằng 1 nỗi buồn bâng quơ
Bất kỳ ai cũng có ước mơ được công nhận. Làm hoạ sĩ hay bất kỳ ngành nghề nào thì đích cuối chỉ có 1 thôi. Vẽ tranh là đam mê thì để đạt được ước mơ cần duy trì và bồi đắp đam mê đó.
Em recommend bộ Fellow Travelers do Jonathan Bailey với Matt Bower đóng chính. Không chỉ là câu chuyện tình buồn mà còn là 1 bối cảnh lịch sử nơi phân biệt chủng tộc, kì thị LGBT, khát khao đấu tranh cho quyền bình đẳng vẫn đang sục sôi, câu chuyện tình yêu của 1 cựu chiến binh đang thăng tiến địa vị xã hội luôn ngụy tạo 1 hình mẫu lý tưởng, 1 chàng trai sùng đạo thừa biết rằng tình yêu đồng giới là trọng tội. Thật sự hay ạ 😭
Chiếc video này khiến tôi nhớ câu chuyện 33t của mình. Gia đình tôi ở vùg quê nghèo khó. Một ngày lớp 6, sau một lần nói vu vơ với bố: "bố ơi, con muốn đọc truyện tranh!". Ấy là trước đó tôi hiếm hoi đọc ké được nhưng trang giấy báo Hoa học trò của mấy đứa khá giả trong lớp. Tự nhiên tôi cứ bị cuốn hút bởi các bức vẽ trên đó. Cuối cùng, một buổi chiều ngồi chơi ở nhà, bố mượn cho tôi 1 tập truyện đậm chất ngôn tình nhật bản thời đó và 1 tập truyện khác về 1 cô gái người ngoài hành tinh mặc áo họa tiết vằn hổ (cái tên quá lâu tôi chẳng còn nhớ). Khoảng thời gian đọc truyện tranh thuê 1k/1 cuốn bắt đầu và kéo dài đến lớp 12 - thời điểm quan trọng nhất của 1 đứa nhóc mới lớn sắp trở thành công dân Việt. Khi ấy tôi vốn đã được mấy đứa bạn cùng lớp đặt biệt danh "người trong bao" do tự ti ngoại hình và luôn đeo bên mình 1 chiếc balo tới trường dù với bất cứ sự vụ gì (đi học, lao động, liên hoan,...). Cuộc sống quê nghèo cứ ngỡ sẽ giống nhiều đứa cùng lớp khác: đi học, 18t lấy chồng sanh con, chăm con, chăm chồng... May mắn, tôi học khá ổn. May mắn nữa, tôi được chọn vào học trường ĐH, khoa tiếng trung. Rời xa quê nghèo, cuộc sống thành thị và tam quan của tôi đảo ngược hoàn toàn. Tư duy, nhận thức cũng từ đó khác biệt với hầu hết mọi người tôi quen. Cái khác biệt mà tôi muốn nói chính là những người quanh mình, họ lớn lên, họ lập gia đình như 1 nghĩa vụ mà ai cũg phải thực hiện. Mọi người xung quanh tôi đa số đều như vậy, tôi lạc lõng giữa họ đến tận thời điểm tôi đang viết cmnt này. Hồi nhỏ, tôi đọc truyện tranh rồi đam mê vẽ vời mọi lúc mọi nơi, tôi còn viết truyện chữ, viết câu chuyện mình tự tưởng tượng ra sau khi đọc những tác phẩm của các tác giả khác (tất nhiên chỉ dành riêng cho tôi chứ ko chia sẻ với ai). Những bức vẽ với phong cách "ông bà tổ tiên mách bảo", chẳng có tỉ lệ hay đặc trưng. Nguyên do chủ yếu tới từ điều kiện không cho phép trong việc thu thập nguồn tư liệu ở quê tôi. Tới tận bây giờ, tôi vẫn ước giá khi ấy quê tôi, đất nước tôi phát triển 1 chút, nhưng cũng vì vậy tôi có 1 ngã rẽ khác thay vì vẽ vời - tôi học tiếng trung. Tôi khá là thích ngoại ngữ, nếu không muốn nói đó là thế mạnh đầu tiên của tôi. Tôi bập bẹ bắt chước giọng Hàn, Mỹ, Nhật... Quay lại vấn đề, hiện tại, chính xác thì từ đầu năm nay, tôi 33t, đã đặt những quyển sách dạy vẽ lần đầu tiên.Tôi biết mình có thể ko lập gia đình, nhưng chí ít cũng phải có kiến thức vẽ vời. Người ta vẽ được, tôi cũng vẽ được. Mỗi ngày đi làm, đồng nghiệp nói về những lo toan kinh tế kiểu như tiền nong, cơm áo hoặc những mẩu chuyện xảy ra trong gia đình riêng của họ. Tôi có gì? Những suy nghĩ về mèo và vẽ. Vậy đó. Tôi nuôi mèo đó😊. Nên là, thú thực khi xem phần đầu video cảnh nữ chính mới tập tành vẽ, tôi thấy chính mình của hiện tại. Những tỉ lệ anatomy cần nắm bắt, những hình khối nguệch ngoạc, luyện góc nhìn, những tờ nháp linh tinh... Có thời điểm, tôi mệt mỏi vì tất cả những người xung quanh đều nói với tôi rằng: Lấy chồng đi em! Không thì sau này đau ốm ai chăm em? Ừ cũng đúng, ấy mà khi tôi hỏi lại họ: "Các chị có đam mê gì không?" Họ cười đáp: "kiếm tiền, tám chuyện😅". Khá hài hước nhỉ? Họ đam mê xem fim, đu idol, nhưng thử hỏi nếu idol của họ, đạo diễn bộ fjm ko theo đuổi đam mê thì họ lấy gì để xem, để giải trí?? Vậy đó, quanh tôi đều là tầng lớp bình dân, họ chỉ muốn sống 1 cuộc đời an yên như những người khác. Còn tôi? 😂 Vâng! Lại lạc lõng giữa chốn bình yên??? Buồn chứ! Nản chứ! Quá chán đi, nhưng mà, ngọn lửa đam mê của tôi vẫn đang cháy âm ỉ, tôi chỉ không muốn già đi rồi ch.ết và thầm than thở rằng: "A, biết thế mình chịu khó học vẽ thì lúc này không phải tiếc nuối gì nữa!". Ý tôi là, tôi có thể không biết đánh đàn ghita đang treo trên tường suốt 3 năm kia, tôi có thể mua bột mì, bột nở, lót bánh... mà không làm được chiếc bánh kem nào và tấm lót cắt bột mì cùng cái gấp bánh sủi cảo thủ công vẫn nằm 1 góc trong tủ,... Ừ, dẫu vậy tôi vẫn phải học vẽ, tôi không muốn cuộc đời tôi là bản nháp và nhạt nhẽo như những người khác. TÔI PHẢI VẼ ĐƯỢC BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀOOOOOOOOO!!!!!!!!!!!! (Không lấy chồng cũng được, và tôi ghét trẻ con lắm!!) 😅 Ai đọc tới đây rồi thì nhớ là bạn ko chỉ có 1 mình đâu. Chỉ là chúng ta có thể ko gặp được nhau, mà có gặp nhau chưa chắc đã trò chuyện quá 3s, tuy nhiên, tôi tin chúng ta đều không muốn ân hận.❤
Ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Những người quanh bạn như vậy là họ có suy nghĩ và quan điểm khác bạn. Chứ thực ra họ ko có ý gì xấu. Vì cuối ngày rồi ai cũng chỉ lo đến bản thân mình và họ cũng ko nhớ họ đã nói gì và với ai đâu. Chúc bạn hạnh phúc với lựa chọn của mình
Chào Châu, mình đã tốt nghiệp đại học Mỹ Thuật TPHCM được 3 năm, nếu được, mình muốn đi cafe và vẽ cùng bạn, bạn có thể hỏi bất cứ thứ gì về vẽ, và mình rất vui được trả lời
chị ơi chị giống em quá. nhiều khi thấy mình quá lạc lõng giữa dòng đời. nếu có duyên chị em mình trao đổi liên lạc được không ạ. Thật hiếm thấy 1 người tam quan quá hợp với mình như vậy hjhj
AD ơi, AD làm ơn bỏ đầy đủ hết mấy video phân tích về hoạt hình, anime vào 1 danh sách phát riêng với, em muốn xem hết những nội dung liên quan, hiện tại danh sách phát phê anime có mỗi chainsaw man.
Tôi cũng như thế tôi từng ước trở thành một người tạo ra nghệ thuật ví dụ như vẽ truyện tranh hay sáng tác truyện ngắn, tôi vẽ thì cũng được và tác phẩm của tôi đọc cũng hay và đưa cho nhà toà soạn nữa, nhưng về sau nghĩ đến tương lai tôi lại phân vân, giữa việc học đến kiếm một việc làm hay làm theo sở thích. Thế rồi tôi chọn việc đi học để kiếm việc làm, còn sở thích vẽ vờ hay sáng tác truyện ngắn thì tôi thỉnh thoảng mới làm nhưng nó không còn như trước đây nữa.
Đôi lúc lạc lối, sợ hãi, sợ rằng khi theo đuổi nghành sáng tạo, sẽ không có tương lai sẽ không có tiền để cho mẹ, tôi sợ sẽ trở thành một đứa con vô dụng và khiến mẹ thất vọng, nhiều lúc mình khóc, khóc vì mẹ, vì ước mơ, hoài bão, và vì cho chính mình.
là 1 người hiện đang làm việc trong ngành hoạt hình thì mình thực sự hiểu cảm giác của 2 nv trong Look Back, nhiều khi ko biết có nên chuyển nghề ko hay vẫn tiếp tục với đam mê trong khi mọi thứ đang bị tư bản hóa, rồi lại cả con AI nữa, thề mình ghét con AI cực kì luôn, nó là 1 kiểu ăn cắp trắng trơn nhưng đa phần ai cũng chuộng nó vì nó tiện, và ngành vẽ ở VN vốn đã bị coi rẻ rồi h nhờ ơn con AI mà còn bị coi rẻ hơn nữa :((
ChatGPT , google translate rồi trình tìm kiếm cũng "ăn cắp" của những người làm nghề viết , đánh máy như nhà văn , thông dịch viên , lập trình viên..... đó thui mà chả ai ý kiến gì nhỉ :)))) ? Thời thế là vậy chịu thui chứ sao giờ ?
Tôi cảm thấy xem phim vẫn còn một số chổ chưa hiểu nên vì vậy đến cuối chỉ hơi gưng gưng hoi. Còn xem clip này xong khóc điên luôn 🤣, nó làm mình nhớ lại một người bạn của mình thời Trung học huhu😭😭🤧🤧
Hic, mình cũng làm art coi thấy cảm động, hồi nhỏ từng cầm bút lên vẽ với bạn thân là vui, thỏa mãn. Khi bắt đầu làm vẽ game công nghiệp, ko còn vẽ thứ mình thích, thứ mình muốn, vẽ để kiếm tiền thì lửa đam mê của mình như ngày càng nguội. Xưa mình cũng bị tâm lí ng ta vẽ giỏi nên ghen tị, nhưng nghĩ lại suy cho cùng thì tui thèm cảm giác vẽ vì t muốn vẽ thui, ko vì gì, hơn thua ai cả.😢
Đọc xong one shot này tui lại nhớ đến bộ đôi One và Murata. Một người thiên về cốt truyện (siêu đỉnh) và một người thiên về vẽ bối cảnh (Siêu đỉnh) :)))
sau khi xem xong clip này tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao fujino lại tiếp tục vẽ sau khi gặp kyomoto. Đó là vì fujino cuối cùng cũng được công nhận, thậm chí sự công nhận còn tới từ người giỏi hơn cô. Điều đó vô hình chung đã biến thành động lực cho fujino vẽ, nói cách khác kyomoto chính là động lực của fujino và ngược lại 😢. cả 2 đều là mảnh ghép không thể thiếu của nhau, họ toả sáng khi ở bên nhau, họ chữa lành tâm lý cho nhau, ưu điểm của họ bù đắp khuyết điểm của nhau, Nói chung clip phân tích này đã quá trọn vẹn và xuất sắt tóm tắt lại toàn bộ nội dung của film 10 đ cho phê phim 🎉
Tui bt đến bộ Look Back này vào một giờ ra chơi, khu thư viện lớp có một cuốn truyện lấy ra r ném đến chỗ tôi. Vì bìa đẹp lại đc chủ nhân trc gìn giữ nên tui cuỗm r đọc luôn. Cốt truyện hay, nét đẹp nên còn đang giữ và ko bh có ý định trả:)
cũng tức người bạn đó, đôi khi suy nghĩ tiêu cực quá lâu mà thành 1 thói quen để r sự tiêu cực đó ăn sâu trong đầu người đó, kh chịu bước ra đối diện, thành ra mình vs ng đó k chung lối suy nghĩ đc nữa, từng là 2 đứa thích vẽ, cạnh tranh nhau để xem ai vẽ đẹp hơn nhưng rồi ko biết tại sao ng đó lại tiêu cực buông bỏ k theo nữa, coi xong video này mình thấy trường hợp đó sao có thể giống mình quá z
"Look Back" là một tác phẩm sâu sắc về mặt nội dung và tinh tế trong cách thể hiện của tác giả Tatsuki Fujimoto. Nó không chỉ là câu chuyện về đam mê nghệ thuật mà còn là tác phẩm về tình người, về những điều đã mất và không thể lấy lại, gửi gắm thông điệp về việc trân trọng hiện tại và những người xung quanh, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhìn lại quá khứ để sống tốt hơn trong hiện tại.
Tui thật sự đam mê vẽ, tiếc là hiện tại rất khó thực hiện. Tui luôn có thành kiến với gia định họ hàng, đặc biệt là bố mình tới mức lúc nào cũng cãi nhau. Đỉnh điểm là việc ba bắt tôi bỏ việc đầu tư học designer vì tôi muốn theo ngành digital artist, vì gia đình tôi cho rằng tui nên học nghề khác để sau này đi định cư sang nước ngoài. Sau vụ này mỗi khi ngồi ăn cơm thay vì như mọi khi nói chuyện vui vẻ thì tôi thường người sẽ mở miệng và chửi bố mình và những cuộc cãi nhau vô nghĩa nổ ra, tới khoảng khắc bố tôi mất tôi vẫn không khóc một giọt nước mắt cho bố mình vì tui nghĩ ông chính là kẻ đã phá huỷ hạnh phúc gia đình, bỏ ngoài tai những gì mà anh em họ tôi bảo "mày mới là thằng phá hoại mọi thứ". Từ lúc bố mất tôi luôn lên kế hoạch về việc sẽ để giành tiền khi đi làm một năm để có thể theo đuổi đam mê Tiếc thay với tôi mọi thứ tan vỡ vì lúc này gia đình đã bảo lãnh tôi sang nước ngoài, sống chung với chị và mẹ vì vốn dĩ từ ban đầu tôi đã không nghe họ hàng hay gia đình nên đi học nghề để khi định cư có thể có việc liền. Ngày nào tôi cũng phải nghe những lời nặng nhẹ từ chị mình vì cho rằng tôi là thằng ăn hại, dù sau này tôi đã kiếm được công việc để làm phụ trả tiền gia đình nhưng biến cố lại tới khi chị tôi quyết định bán tiệm và dọn đi nơi khác sống vì 1 mình chị tôi không thể làm nổi và mẹ tôi bị thôi việc cho 1 tiệm khác giờ cũng đã quá vắng do kinh tế suy thoái hơn trước Những lời nặng nhẹ, những suy nghĩ của tôi về gia đình khiến tôi không thể nào mà nghĩ đến việc vẽ được nên đã đâm đầu vào game vì cho rằng nó là "biện pháp" giải toả áp lực. Hiện tại thì tôi phải làm 2 công việc để có thể mà nuôi sống bản thân và mẹ mình. Mỗi đêm cố thức khuya bỏ ngoài tai những lời mẹ mình khuyên nên ngủ sớm giữ sức khoẻ chỉ để vẽ nhưng kết quả tôi lại ngồi buồn một góc vì một phần buồn vì không thể vẽ đẹp như xưa, một phần những suy nghĩ nặng nề về những gì mình cần phải làm bên cạnh đó là những suy nghĩ tiêu cực về bố tôi và luôn luôn cho rằng lão là kẻ đã phá huỷ cuộc đời mình
Tất cả chỉ vì tôi muốn mọi người công nhận con người mà tôi "muốn trở thành", tôi không muốn mọi người công nhận tôi là "người mà tôi căm ghét nhất". Tôi không muốn thành cái "người mà tôi căm ghét nhất" trở thành con người như ông già tôi, một lão già suốt ngày chỉ muốn kiếm tiền
Bạn như quá khứ và tương lai mình vậy Á. Mình cũng sống cùng chị và cbi học nghề để được định cư. Mình từng cháy hết mình vì 1 đam mê nên mọi thứ khác mình rất tệ, trông mắt chị t như thằng vô dụng ko siêng năng và lun so sánh t với những người cày 12 tiếng sóc chảo, lau kính. Trong gd t như người mơ mộng ảo huyền. chị t kể từng cày nhiều nghề chân tay thế nào và nói với ba t thật vô dụng. T ko thích sống như thế chút nào. Lúc nào cũng bảo cứ chọn những nghề t thích nhưng khi nói ra thì bị bác bỏ. Từ đó mình nghi ngờ bản thân, từ bỏ đam mê, mình còn lên mạng tìm nghề nghiệp phù hợp nhưng chả hứng thú gì cả. Bạn ở nước nào có muốn tâm sự cùng mình ko!! Mình đọc tâm sự của bạn mà muốn khóc 😄
Hồi cấp 2 mình cũng vậy mình luôn tự ti khi vẽ mãi mà chẳng bằng bạn kia rồi cứ đâm đầu vào mãi về việc vẽ chỉ hơn họ đến cuối cùng cuối cấp 3 thay vì mình chọn ngành đam mê suốt 12 năm trời thì mình quyết định từ bỏ niềm đam mê ấy
Thật sự là từ câu chuyện cho tới thông điệp, bộ này đều thua xa “Goodbye Eri”. Nhưng chẳng hiểu sao bộ này thì đc chuyển thể trong khi goodbye eri thì không
Thua xa ? 😂 mình thích goodbye eri hơn nhưng chưa bao giờ thấy thấy lookback thua xa cả. Với phải hiểu là goodbye eri ko dễ đưa lên màn ảnh đâu, cái kiểu vẽ frame by frame của manga nó đặc biệt quá ko biết chuyển thành phim có mất cái hay đó k
@@trieulam3347 T fan cả hai nhưng xét công tâm thì t thấy sáng tác của Fuji mang tính lắng đọng và đáng nhớ hơn. T thích Fuji hơn, đối với t thì AOT không có cửa :v
Chắc sẽ có nhiều người không đồng ý nhưng đây là tóm tắt phim, nghe cứ như văn nghị luận vậy. Giọng chị này thì cũng hay đấy nhưng do góc nhìn của mình với video này là tóm tắt phim nên cảm giác giọng tình cảm ngọt ngào của chị này được đưa vô để lòe người xem vậy. Không có phân tích góc quay, xây dựng nhân vật, góc nhìn riêng hay kiểu vậy mà chỉ đang kể lại thôi. Cơ mà mình thì biết cái chó gì mà nói chứ, Phê phim người ta làm cả tỉ bộ rồi.
Vào đọc cmt thì có nhiều người nói đam mê vẽ, ko biết con đường đúng ko, chưa thành công mông lung, ...:)) Nói thẳng ra toàn trẻ trâu, ko biết ngày vẽ được mấy tiếng mà kêu đam mê :)) , Làm artist 6,7 năm rồi t nhìn thấy tất cả những người thành công họ đều rất kiên trì, ngày vẽ mười mấy tiếng, 20 tiếng, còn những thanh niên ngồi than vãn trong khi đó ngày vẽ được mấy tiếng rồi kêu đam mê này nọ, chuyện hài ...
Mỗi nhà mỗi cảnh, cái sự khó khăn phải đứng trong vị thế hoàn cảnh thân xác của người đó mới hiểu. Ông muốn khuyên thì cứ nói một cách tích cực thôi, nó cũng là một loại động lực ấm áp và đáng để nhớ đến cho những người đang đau khổ, chưa có cơ hội để có thể bước đến đứng ở nơi ông đang đứng hoặc đã đứng, cần gì phải để họ đang trong nỗi đau này lại trải nghiệm sự cay độc trong thái độ của ông.
Ông cứ tưởng tượng gia đình đầy tiếng gào thét, ăn không đủ no, bố mẹ không thấu hiểu, mỉa mai, đi học lên đi học về còn lo việc nhà từ đồng áng đến bếp núc, cân thêm tiền học phí cho em mình, ngốn hết ngày thì ông dư lại 20 tiếng để vẽ sao? Rồi người ta bảo mày như vầy chọn cái nghề khác mà làm, nghĩ gì ba cái vẽ vời này mà mơ mộng (đây là nói tương đối nhẹ), giống như ông bị trói vào một con đường có người đẩy ông vào từ lúc sinh ra, ông lại tiếp tục mơ mộng cày bục mặt có dư tiền thì sẽ theo đuổi đam mê của mình được. 5 năm? 10 năm? 20 năm ông rồi sẽ có tự do thực hiện đam mê mà không còn áp lực gì? Còn nếu tồn tại áp lực tiếp thì bài ca "chưa đủ cố gắng", "bất tài", "mình bị ngu", "phí thời gian" vang lên, cuối cùng thì ông trách, dằn vặt trong mớ bòng bong không
@@linhlan9165 Bạn đừng lôi hoàn cảnh ra, nếu như những người có hoàn cảnh thật sự họ đã ko có tiền để đi học rồi , thì lấy đâu ra mà nghĩ đến vẽ, còn những người vẫn có tiền để đi học thì đừng đổ tải hoàn cảnh, Tôi sinh ra cũng ra đình nông thôn, lên hà nội học tập, Bị người ta mỉa mai thằng này thì học gì về quê đi làm công nhân , nó thì vẽ gì, vẽ mấy cái đấy ra tiền ak, Sau nhiều năm cố gắng đi làm từ lương thực tập 4,5tr , rồi kiên trì vẽ , tất cả gì tôi học được toàn từ TH-cam , nhà làm gì có tiền mà đi học trung tâm vẽ, Và bây giờ nhiều năm cố gắng Những người nói tôi ko làm được gì bây giờ con cái họ đang làm công nhân , còn tôi ngồi nhà vẽ 1 tháng bằng họ cả năm làm công nhân. Trong cái nghành vẽ này chỉ có kiên trì nếu ko kiên trì được thì đừng có bao giờ nói cái câu " Mình đam mê vẽ,yêu vẽ," Trên thế giới này chẳng có họa sĩ nào ngày vẽ vài tiếng mà trở thành thiên tài hõa sĩ cả. ̣( Khi mình vẽ đã thấy đủ nhiều , nhìn lại người khác họ vẽ gấp hàng nghìn lần mình ) , Khi xem bộ phim này có cảnh đúng câu nói đó , chỉ người yêu vẽ thật sự mới hiểu được điều đó .
@@linhlan9165 Nếu có tiền để mà đi học đàng hoàng thì đừng có đổ lỗi cho hoản cảnh , những người hoàn cảnh thật sự họ ko có tiền để mà đi học đâu , Bản thân mình ko cố gắng nhưng luôn luôn đổ lỗi cho mọi thứ thì mãi mãi ko bao giờ phát triển được đâu. Ko cố gắng , ko kiên trì, chỉ suốt ngày đổ lỗi tại hoản cảnh nhưng trong khi đó vẫn có tiền để đi học đàng hoàng,vẫn có điện thoại để dùng, vẫn có máy tính dùng , ... Những kẻ đó đối với tôi đều là những kẻ thất bại chỉ biết đổ lỗi hoàn cảnh .
Ầy... sợ XH là bản năng tốt của con người bây giờ trong cái XH vốn nguy hiểm này, 1/2 Nữ chính nếu ko quyết định "vượt qua" nỗi sợ đó thì đã giữ đc mạng... Ví dụ : Ngay lúc tôi đang comment thì vừa có vụ phóng hỏa đốt 11 người bên đường Phạm Văn Đồng. Vậy tự hỏi : các bạn nên nhận thức đc nỗi sợ XH đó là tốt hay xấu ? Khi nó đang nhắc nhở bạn hãy bảo vệ bản thân :)
xem vài phút đầu bị nổi da gà là đã thấy nghi nghi rồi, không thể tin được là mình lại khóc vì cái video này :)
xem được cái video này trong giai đoạn mà mình cảm thấy nghi ngờ về con đường mà mình chọn và thất vọng vì mình chẳng gặt hái được gì trên con đường đó
nhưng sau khi xem xong video này thì mình mới có thể "Look Back" và nhận ra rằng mình đã thực sự gặt hái nhiều hơn mình nghĩ
cảm nhận được niềm vui qua những nét vẽ và thấy được đứa con tình thần của mình trở lên đẹp đẽ hơn qua từng ngày, đó là những gì mình đã mong muốn khi lần đầu đi theo con đường hội họa và chẳng hiểu sao mình lại muốn đòi hỏi gì thêm
thật may là mình đã xem được video này, có lẽ đây là dấu hiệu nó muốn nói với mình rằng mình nên tiếp tục đi theo con đường mà mình chọn. Cảm ơn Phê Phim và video rất nhiều !!
Tôi từng có một cô bạn thân, chúng tôi đã gắn bó với nhau từ những ngày tiểu học cho đến những năm cấp ba. Ước mơ của cô ấy là trở thành một ca sĩ, còn tôi mong muốn sẽ là nhà thiết kế thời trang riêng cho cô ấy. Thời niên thiếu của tôi trải qua rất nhiều sự dè bỉu và bắt nạt từ mọi người, nhưng cô ấy luôn là người động viên, ủng hộ và bảo vệ tôi. Năm nay, tôi sắp bước sang tuổi 31, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Thế nhưng bạn tôi đã mãi mãi dừng lại ở tuổi 16. Tôi thực sự chưa bao giờ vượt qua được nỗi ám ảnh của sự mất mát ấy; mỗi khi nghĩ đến, tôi như bị bóp nghẹt, không thở được và nước mắt tuôn rơi. Nhưng tôi biết bản thân mình phải tiếp tục bước đi, không chỉ thực hiện ước mơ của mình mà còn của cô bạn thân nữa. Kể từ đó, tôi không còn có một người bạn thân nào nữa. Tôi rất sợ sẽ có ai đó đến và trở nên thân thiết với tôi, vì tôi lo sợ mình sẽ lại mất đi họ.
Vừa ngồi vẽ vừa nghe clip Phê Phim này như 1 thói...vậy mà đến cuối clip mình như muốn khóc.
Cám ơn Phê Phim!
Trong quá khứ mình là một đứa rất thích vẽ, mình bắt đầu đam mê vẽ tranh từ hồi lớp 5. Mình không biết cái duyên này từ đâu mà có, nhưng mình đã miệt mài vẽ tranh trong tất cả các giờ giải lao và khi rãnh rỗi ở nhà, mình vẽ trên hầu hết những trang sách giáo khoa của các môn. Mình được các thầy dạy vẽ hồi cấp 2 khen rất nhiều. Ai nhìn vào đều nghĩ rằng 99% mình sẽ trở thành họa sĩ hoặc học về thiết kế đồ họa, kiến trúc sư,... Nhưng cuối cùng thì mình đã chọn học ngành Khoa học máy tính vì "dòng đời đưa đẩy"... Hiện tại mình đã tốt nghiệp và làm việc cho công ty phần mềm. Nhưng có một điều không ngờ là, công ty đã cho mình đảm nhận vai trò 3D artist cho dự án của công ty. Mình cũng cố gắn để làm tốt vai trò đó. Và mình nghĩ sau này mình sẽ phát triển hơn với vai trò là 1 3D artist thực thụ.
Các bạn thấy đấy, mình đã từ bỏ nghề vẽ để chọn học ngành không liên quan gì tới nghề vẽ là ngành Khoa học máy tính, và tất nhiên có rất nhiều lúc mình cảm thấy hối hận, cảm thấy mình không thuộc về nơi này, nếu như được chọn lại chắc chắn mình sẽ chọn đi theo trái tim của mình. Và cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài thì tài năng quà nhiệt huyết khi xưa của bản thân vẫn hướng mình đến với nó, đến với ART.
Sau câu chuyện của mình, mình rất mong các bạn trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường , cấp 1,2,3 hãy sống đúng với đam mê của bản thân, nếu mình thích gì thì hãy theo đuổi nó đến cùng và trở nên chuyên nghiệp với thứ mình theo đuổi. Cuộc đời của mỗi con người chỉ có 1, không ai chứng minh được rằng nếu chúng ta lãng phí cuộc đời hiện tại này thì sẽ được làm lại ở cuộc đời tiếp theo, nên là hãy sống sao cho có ý nghĩa với bản thân nhất có thể để tránh lãng phí một khoảng thời gian dài ngoằn để rồi vẫn trở về với tiếng gọi của con tim các bạn nhé.
Same❤
Thật sự mong ai có thể nhắc lại minhhf comment này để thấy vững chắc hơn với lựa chọn của mình❤
Mình cũng từng là người rất thích vẽ, mình đã tự học vẽ từ những năm cấp 2 đến hết cấp 3, cảm nhận niềm vui, sự tĩnh tâm khi vẽ, bao nhiêu nỗi buồn hay tâm sự cũng được 'tái chế' vào những bức vẽ. Nhưng mình đã theo ngành IT mà không phải ngành về mỹ thuật với lý do mình bị mù màu. Giờ ra trường cũng vài năm và đang là lập trình viên, những khi áp lực, mệt mỏi mình lại tìm về tờ giấy và cây bút chì.
BTW dù đã trăn trở rất nhiều, dù chọn không theo đuổi thứ mình đam mê, nhưng với mình chỉ như vậy là đủ. Mong các bạn may mắn hơn mình có thể theo đuổi thứ mà mình đam mê, sống hết mình với nó và đừng để bản thân phải hối tiếc.
Sau này mình cũng thế, hẹn một ngày không còn phải lo cơm áo gạo tiền, có thể lúc đó mình đã già, nhưng chắc chắn mình sẽ tiếp tục ước mơ của mình thời trẻ
Mình là 1 người lao động tay chân và chuyển sang làm sáng tạo vào năm 2023
Khi vào con đường này, mình luôn nhìn về phía hành trình của người khác mà không nhìn lại quá trình cố gắng của mình. So với lúc mới bắt đầu thì mình đã tiến bộ hơn rất nhiều. Nhưng mình luôn muốn được như người khác chứ không phải là chính mình. Mình quên đây là đam mê chứ không phải cuộc đua danh vọng.
Mình đã xem bộ phim này ở Nhật và dù bản thân không có đam mê vẽ, nhưng cảnh 2 cô gái cùng nhau ngồi vẽ mùa này qua mùa khác, lại khiến mình rơi nước mắt. Đi coi xong được tặng bộ truyện lúc tác giả vẽ phác thảo nữa
B đi coi ở đâu hay có sự kiện j mà được tặng thế ạ, mình cũng muốn tìm
@@sou258 Đợt đó mùa hè mình coi ở Nhật, cứ đi là ai cũng đc phát bản thảo copy thôi, chứ ko phải sự kiện gì. Bản thảo lúc mới chỉ vẽ nguệch ngoặc, còn có nhiều chỗ khác với phim hiện tại luôn ấy
@@NguyenThiKimThuy-d3c dạ mình cảm ơn ạ
Mình xem xong lại nhớ đến việc hồi nhỏ vì quá thích những người bạn- nhưng kb cách biểu thị. Khi chia tay lại làm mn hiểu nhầm , giờ m vẫn nhớ vào thời khắc ấy sự trẻ con làm m mất những người bạn mà đến tận bây giờ m vẫn nhớ về. Và ngta bảo rằng khi mơ thấy 1 ai đó thì thực tại sẽ càng cách xa !
Xem phim vẫn còn một số chổ chưa hiểu nên vì vậy đến cuối chỉ hơi gưng gưng hoi. Còn xem clip này xong khóc điên luôn, nó làm mình nhớ lại một người bạn của mình thời Trung học huhu😭😭
+1 respect cho "loi tri an toi nhung nguoi lam nghe thuat "
Đúng thật. Nếu muốn sống thì đam mê, chúng ta phải bỏ qua các mqh và công việc 😢
Là một đứa học chuyên ngành hội họa, t thấy được bản thân mình thông qua nhân vật Kyomoto, thực sự là t thích quan sát vẽ vời cảm nhận, vì khi học cách cảm nhận t mới thấy t đang sống, cấp 3 bị cô lập vì trong lớp có nhiều đứa bảo t tính cách dị biệt nhưng t không quan tâm, t chỉ muốn tha thiết mà sống thôi. T có sợ xã hội mức độ vừa phải nhưng cô đơn thì phải đến tận cùng, đến mức ngày đầu tiên t gặp bạn đại học t còn quên cách nói mấy từ ngữ cơ bản kể cả là giới thiệu bản thân và ngữ pháp thì loạn xạ, chỉ tiếc là t không gặp được bạn "Fujino'' trong thời học sinh của mình. Nhưng mà sau tất cả thì t vẫn tự hào với bản thân vì đã dám đi con đường mà mình chọn mặc cho định kiến từ bạn bè, gia đình, xã hội. Bây giờ mỗi ngày ngoài học kiến thức trên trường ra, t tập tành sáng tác vẽ ghi chép, thử nghiệm các hình dạng đối tượng, tổ hợp màu mới và kết hợp các kỹ thuật vẽ nó vui lắm. Còn 3 năm nữa là t tốt nghiệp đại học rồi hehe, nhả vía cho các bạn thi trường mỹ thuật hehe!!
Cảm thấy vui lây cho bác ❤
Hãy sống trọn với đam mê của mình, dù có chết thì đó cũng là một cuộc đời ý nghĩa, một người có nhân cách sống. Thói so sánh sẽ sớm mang đến tham vọng, và khi tham vọng xen vào, nó sẽ bóp méo tình yêu đó.
@@giangchau3107Tui cảm ơn bác nghen 😊
:)) e cx na ná như v, với nhx người đã quen lâu thì nói chuyện bth nhưng vs ng lạ là sợ giao tiếp, kiểu ko tìm đc từ gì để nói tiếp theo, nhớ về mình của mấy năm trc ko như v, ăn nói vẫn bth. Dần dần thì nói bị lắp (nhẹ thôi), khó giao tiếp, mỗi lần muốn nói gì là phải thủ sẵn 1 câu trong đầu trc r mới nói đc
Cảm thấy mình rất giống fujino, có lẽ cũng như ban đầu fujino vẽ để thể hiện cái tôi, được những ánh mắt ngưỡng mộ quan tâm của người khác, thì mình cũng vậy, ban đầu mình chỉ vẽ cho vui, khi tiếp xúc mxh thì có rất nhiều bạn được nhiều người yêu quý vì vẽ đẹp, mình đã cố gắng hết sức để vẽ, up tranh lên mạng, được nhiều bạn quan tâm, mình đã thực sự rất vui, được sự quan tâm của người khác thực sự đã xoa dịu tâm hồn mình, nhưng sau đó, mình cảm thấy không còn thoả mãn với nó nữa, cảm giác không có ai cuồng nhiệt thực sự với mình, nên là khi thấy kyomoto thực sự rất yêu thích fujino, mình thực sự đã khóc, mình rất rất muốn có 1 người như kyomoto xuất hiện trong đời , mình từng muốn theo ngành thiết kế đồ hoạ, nhưng nghĩ đến tương lai, gia cảnh thì mình phải ngừng đam mê, mình không thể như fujino theo đuổi con đường nghệ thuật được, đó là điều mình rất tiếc nuối, nhưng biết làm sao giờ. Bên cạnh đó tính cách ghen tị, lao đầu vào vẽ của fujino rất giống mình, mình chỉ cần cảm thấy bạn bè cùng trang lứa với mình vẽ đẹp hơn, thì mình sẽ lao đầu vào vẽ luôn, có hôm vẽ từ 7 giờ tối đến mấy giờ sáng hôm sau. Có lần mình đã khóc, tự ti áp lực chỉ vì có bạn trên mạng vẽ đẹp hơn mình và được nhiều bạn yêu quý, mình cũng nghĩ sao mình vẽ cũng đẹp mà không ai quan tâm mình vậy, mình từng khát khao sự ngưỡng mộ của mọi người, sự cuồng nhiệt của họ dành cho mình, nhưng hiện tại, dù đã hoàn thành được tâm nguyện là được mọi người yêu quý, có danh tiếng nhất định, thì mình nhận ra, có lẽ ban đầu mình không nên như vậy, nhớ lại những khoảnh khắc mình vẽ vì bản thân, nỗ lực từng ngày đó mới là điều mình khao khát nhất mà mình đã lỡ đánh mất vào năm đó. Nhưng chính những điều đó mới tạo nên mình hôm nay, mình trân trọng những gì xảy ra với mình, nếu mình cứ ru rú như vậy thì mình đâu có cơ hội quen những người bạn cùng sở thích và yêu quý mình đâu. Thực sự look back là 1 bộ phim mình cực kì yêu thích, là 1 cô bé đam mê nghệ thuật như mình, đặc biệt là vẽ, cảm giác từng thước phim rất chân thực, nó xoáy sâu vào những ký ức ban đầu mình chân ướt chân ráo bước vào giới vẽ vậy, hoài niệm thật sự
Đọc bình luận của bạn mà tâm đắc.
Dù không biết bạn là ai nhưng chúc bạn nhiều bình an!
@@nhuquynhnguyen4047 cảm ơn cậu, chúc cậu luôn hạnh phúc
Thấy mình trong bộ phim này, mình cũng tập guitar 10 năm và làm nhạc hơn 4 năm. Cuộc hành trình với âm nhạc thật sự rất cô đơn, đúng như những gì trong video nói, đôi khi phải đi vào nội tâm của mình để kể những câu chuyện nhiều màu sắc, nhưng cuộc sống họ lại luôn cô đơn.
Cô đơn khi yêu, cô độc khi 1 mình tự lập, tự phát triển mình tốt lên bằng cách học tập và thực hành liên tục.
Sự vui vẻ bình lặng của cô độc cũng hạnh phúc lắm chứ?
@@tmtram2087 mình cũng học ngành tâm lý học, mình cũng tự thử nghiệm việc đối mặt với cô đơn để luyện tinh thần thấu cảm trước khó khăn của thân chủ mà mình tham vấn.
Câu chuyện cảm động quá, cám ơn các bạn đã chia sẽ.
Fujino: Cậu sẽ chẳng thể sống nổi nếu thiếu tôi.
Hẳn đó là lời chào tạm biệt tệ nhất con bé có thể nói
đang cảm giác mông lung với con đường mình chọn thì vô tình xem được cái này. Có lẽ mình sẽ cố bám trụ với thiết kế một lần nữa, mình rất yêu nghề nhưng có lẽ mình chưa hành động đủ... Cảm ơn video
everyone have very first step, cố lên b
Yup, same as me😊
@@DuyTaSama mình cảm ơn bạn
@@giangchau3107 cố lênnn ☆☆
Bám trụ hửm.....
Hừm hi vọng sẽ không phải là bám trụ mà là phát triển stay hard brother
Tui đang deadline comm khá xì trét nên ko dám xem lại trên bản anime sợ trầm cảm cầm bút ko nổi mất
anime xem thấy chậm nhưng tình tiết khá nhanh 😢😢
Là 1 người đam mê vẽ, t thấy bản thân mình trong nhân vật fujino. Cảnh fuji nói lý do mình lại thích vẽ, t đã khóc. Mừng vì nhân vật biết rõ tại sao bản thân lại thích. Khóc vì đến giờ t vẫn ko biết tại sao t lại vẽ, t vẽ vì cái gì
Có lẽ đam mê như khát vọng bên Dungeon delicious vậy. T cũng muốn biết cội nguồn giữa bản thân và vẽ, muốn nếm thử cái khát vọng đó như cách con quỷ trong hình dạng Laious bước lên bầu trời, tự do.
( recommend mn nên đọc manga trước, movie lột tả chưa hết ý)
Khg tg tập luyện nguệch ngoạc lại là lúc vẽ nhiều nhất, khi tiến bộ một chút rồi, lên cao học rồi, nhiều thứ cứ như thử thách bản thân cầm bút rồi, muốn tưởng tượng ra khi mh vẽ để kiếm tiền xong rồi lại thấy nhìn tạm đc là đc, đủ để xua đi mấy suy nghĩ vẩn vơ về thực tại buồn tẻ mà 10 niềm vui ko bằng 1 nỗi buồn bâng quơ
Fujino theo góc nhìn của mình ,thì ước mơ thật sự của cô ko phải là vẽ tranh ,mà là khát khao được công nhận !
Bất kỳ ai cũng có ước mơ được công nhận. Làm hoạ sĩ hay bất kỳ ngành nghề nào thì đích cuối chỉ có 1 thôi. Vẽ tranh là đam mê thì để đạt được ước mơ cần duy trì và bồi đắp đam mê đó.
Đang ngồi vừa vẽ vừa nghe youtube xong nghe được video này khóc luôn ạ
Em recommend bộ Fellow Travelers do Jonathan Bailey với Matt Bower đóng chính. Không chỉ là câu chuyện tình buồn mà còn là 1 bối cảnh lịch sử nơi phân biệt chủng tộc, kì thị LGBT, khát khao đấu tranh cho quyền bình đẳng vẫn đang sục sôi, câu chuyện tình yêu của 1 cựu chiến binh đang thăng tiến địa vị xã hội luôn ngụy tạo 1 hình mẫu lý tưởng, 1 chàng trai sùng đạo thừa biết rằng tình yêu đồng giới là trọng tội. Thật sự hay ạ 😭
Chiếc video này khiến tôi nhớ câu chuyện 33t của mình. Gia đình tôi ở vùg quê nghèo khó. Một ngày lớp 6, sau một lần nói vu vơ với bố: "bố ơi, con muốn đọc truyện tranh!". Ấy là trước đó tôi hiếm hoi đọc ké được nhưng trang giấy báo Hoa học trò của mấy đứa khá giả trong lớp. Tự nhiên tôi cứ bị cuốn hút bởi các bức vẽ trên đó. Cuối cùng, một buổi chiều ngồi chơi ở nhà, bố mượn cho tôi 1 tập truyện đậm chất ngôn tình nhật bản thời đó và 1 tập truyện khác về 1 cô gái người ngoài hành tinh mặc áo họa tiết vằn hổ (cái tên quá lâu tôi chẳng còn nhớ). Khoảng thời gian đọc truyện tranh thuê 1k/1 cuốn bắt đầu và kéo dài đến lớp 12 - thời điểm quan trọng nhất của 1 đứa nhóc mới lớn sắp trở thành công dân Việt. Khi ấy tôi vốn đã được mấy đứa bạn cùng lớp đặt biệt danh "người trong bao" do tự ti ngoại hình và luôn đeo bên mình 1 chiếc balo tới trường dù với bất cứ sự vụ gì (đi học, lao động, liên hoan,...). Cuộc sống quê nghèo cứ ngỡ sẽ giống nhiều đứa cùng lớp khác: đi học, 18t lấy chồng sanh con, chăm con, chăm chồng... May mắn, tôi học khá ổn. May mắn nữa, tôi được chọn vào học trường ĐH, khoa tiếng trung. Rời xa quê nghèo, cuộc sống thành thị và tam quan của tôi đảo ngược hoàn toàn. Tư duy, nhận thức cũng từ đó khác biệt với hầu hết mọi người tôi quen. Cái khác biệt mà tôi muốn nói chính là những người quanh mình, họ lớn lên, họ lập gia đình như 1 nghĩa vụ mà ai cũg phải thực hiện. Mọi người xung quanh tôi đa số đều như vậy, tôi lạc lõng giữa họ đến tận thời điểm tôi đang viết cmnt này. Hồi nhỏ, tôi đọc truyện tranh rồi đam mê vẽ vời mọi lúc mọi nơi, tôi còn viết truyện chữ, viết câu chuyện mình tự tưởng tượng ra sau khi đọc những tác phẩm của các tác giả khác (tất nhiên chỉ dành riêng cho tôi chứ ko chia sẻ với ai). Những bức vẽ với phong cách "ông bà tổ tiên mách bảo", chẳng có tỉ lệ hay đặc trưng. Nguyên do chủ yếu tới từ điều kiện không cho phép trong việc thu thập nguồn tư liệu ở quê tôi. Tới tận bây giờ, tôi vẫn ước giá khi ấy quê tôi, đất nước tôi phát triển 1 chút, nhưng cũng vì vậy tôi có 1 ngã rẽ khác thay vì vẽ vời - tôi học tiếng trung. Tôi khá là thích ngoại ngữ, nếu không muốn nói đó là thế mạnh đầu tiên của tôi. Tôi bập bẹ bắt chước giọng Hàn, Mỹ, Nhật... Quay lại vấn đề, hiện tại, chính xác thì từ đầu năm nay, tôi 33t, đã đặt những quyển sách dạy vẽ lần đầu tiên.Tôi biết mình có thể ko lập gia đình, nhưng chí ít cũng phải có kiến thức vẽ vời. Người ta vẽ được, tôi cũng vẽ được. Mỗi ngày đi làm, đồng nghiệp nói về những lo toan kinh tế kiểu như tiền nong, cơm áo hoặc những mẩu chuyện xảy ra trong gia đình riêng của họ. Tôi có gì? Những suy nghĩ về mèo và vẽ. Vậy đó. Tôi nuôi mèo đó😊.
Nên là, thú thực khi xem phần đầu video cảnh nữ chính mới tập tành vẽ, tôi thấy chính mình của hiện tại. Những tỉ lệ anatomy cần nắm bắt, những hình khối nguệch ngoạc, luyện góc nhìn, những tờ nháp linh tinh... Có thời điểm, tôi mệt mỏi vì tất cả những người xung quanh đều nói với tôi rằng: Lấy chồng đi em! Không thì sau này đau ốm ai chăm em? Ừ cũng đúng, ấy mà khi tôi hỏi lại họ: "Các chị có đam mê gì không?" Họ cười đáp: "kiếm tiền, tám chuyện😅". Khá hài hước nhỉ? Họ đam mê xem fim, đu idol, nhưng thử hỏi nếu idol của họ, đạo diễn bộ fjm ko theo đuổi đam mê thì họ lấy gì để xem, để giải trí?? Vậy đó, quanh tôi đều là tầng lớp bình dân, họ chỉ muốn sống 1 cuộc đời an yên như những người khác. Còn tôi? 😂 Vâng! Lại lạc lõng giữa chốn bình yên??? Buồn chứ! Nản chứ! Quá chán đi, nhưng mà, ngọn lửa đam mê của tôi vẫn đang cháy âm ỉ, tôi chỉ không muốn già đi rồi ch.ết và thầm than thở rằng: "A, biết thế mình chịu khó học vẽ thì lúc này không phải tiếc nuối gì nữa!". Ý tôi là, tôi có thể không biết đánh đàn ghita đang treo trên tường suốt 3 năm kia, tôi có thể mua bột mì, bột nở, lót bánh... mà không làm được chiếc bánh kem nào và tấm lót cắt bột mì cùng cái gấp bánh sủi cảo thủ công vẫn nằm 1 góc trong tủ,... Ừ, dẫu vậy tôi vẫn phải học vẽ, tôi không muốn cuộc đời tôi là bản nháp và nhạt nhẽo như những người khác. TÔI PHẢI VẼ ĐƯỢC BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀOOOOOOOOO!!!!!!!!!!!! (Không lấy chồng cũng được, và tôi ghét trẻ con lắm!!) 😅
Ai đọc tới đây rồi thì nhớ là bạn ko chỉ có 1 mình đâu. Chỉ là chúng ta có thể ko gặp được nhau, mà có gặp nhau chưa chắc đã trò chuyện quá 3s, tuy nhiên, tôi tin chúng ta đều không muốn ân hận.❤
Ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Những người quanh bạn như vậy là họ có suy nghĩ và quan điểm khác bạn. Chứ thực ra họ ko có ý gì xấu. Vì cuối ngày rồi ai cũng chỉ lo đến bản thân mình và họ cũng ko nhớ họ đã nói gì và với ai đâu. Chúc bạn hạnh phúc với lựa chọn của mình
Chào Châu, mình đã tốt nghiệp đại học Mỹ Thuật TPHCM được 3 năm, nếu được, mình muốn đi cafe và vẽ cùng bạn, bạn có thể hỏi bất cứ thứ gì về vẽ, và mình rất vui được trả lời
@@sonha4064Thật vui khi nhận được lời mời của bạn, mình ở hưng yên nên có dịp hy vọng sẽ được thỉnh giáo, Sensei!!!!!❤❤❤
@@HongLPchuẩn á ní😅
chị ơi chị giống em quá. nhiều khi thấy mình quá lạc lõng giữa dòng đời. nếu có duyên chị em mình trao đổi liên lạc được không ạ. Thật hiếm thấy 1 người tam quan quá hợp với mình như vậy hjhj
AD ơi, AD làm ơn bỏ đầy đủ hết mấy video phân tích về hoạt hình, anime vào 1 danh sách phát riêng với, em muốn xem hết những nội dung liên quan, hiện tại danh sách phát phê anime có mỗi chainsaw man.
Tôi cũng như thế tôi từng ước trở thành một người tạo ra nghệ thuật ví dụ như vẽ truyện tranh hay sáng tác truyện ngắn, tôi vẽ thì cũng được và tác phẩm của tôi đọc cũng hay và đưa cho nhà toà soạn nữa, nhưng về sau nghĩ đến tương lai tôi lại phân vân, giữa việc học đến kiếm một việc làm hay làm theo sở thích. Thế rồi tôi chọn việc đi học để kiếm việc làm, còn sở thích vẽ vờ hay sáng tác truyện ngắn thì tôi thỉnh thoảng mới làm nhưng nó không còn như trước đây nữa.
Bạn có thể làm video về phim mật mã thanh minh thượng hà đồ không để thay đổi không khí . Thấy bối cảnh phim khá hoành tráng.
Đôi lúc lạc lối, sợ hãi, sợ rằng khi theo đuổi nghành sáng tạo, sẽ không có tương lai sẽ không có tiền để cho mẹ, tôi sợ sẽ trở thành một đứa con vô dụng và khiến mẹ thất vọng, nhiều lúc mình khóc, khóc vì mẹ, vì ước mơ, hoài bão, và vì cho chính mình.
hồi đó ra rạp xem hay thật dù đọc one-shot manga rồi, mong sau này có studio chuyển thể goodbye, eri nữa ^^
Chuẩn luôn, bộ đấy cảm thấy đậm màu fujinomoto nhất đấy
@@hailo6819 yeah, thế nên vn thầu về tui đú manga r
là 1 người hiện đang làm việc trong ngành hoạt hình thì mình thực sự hiểu cảm giác của 2 nv trong Look Back, nhiều khi ko biết có nên chuyển nghề ko hay vẫn tiếp tục với đam mê trong khi mọi thứ đang bị tư bản hóa, rồi lại cả con AI nữa, thề mình ghét con AI cực kì luôn, nó là 1 kiểu ăn cắp trắng trơn nhưng đa phần ai cũng chuộng nó vì nó tiện, và ngành vẽ ở VN vốn đã bị coi rẻ rồi h nhờ ơn con AI mà còn bị coi rẻ hơn nữa :((
ChatGPT , google translate rồi trình tìm kiếm cũng "ăn cắp" của những người làm nghề viết , đánh máy như nhà văn , thông dịch viên , lập trình viên..... đó thui mà chả ai ý kiến gì nhỉ :)))) ? Thời thế là vậy chịu thui chứ sao giờ ?
Mình thật sự bất ngờ khi phê phim đồng cảm vs hoạ sĩ trong thời buổi AI ăn cắp dữ liệu của hoạ sĩ , respect
Ảnh của đoạn 14:28 hnhu bị sai r ạ =))))) Đấy là của tác giả Hajime Isayama bộ Attack on Titan chứ không phải Tatsuki Fujimoto
ad ẩu vậy :))
@@uwuchan1303chứ ko phải là isaiyama tóc dài ư
ôi bố trẻ =)))
Bảo sao khúc này thấy nó cấn cấn =))))
Tôi cảm thấy xem phim vẫn còn một số chổ chưa hiểu nên vì vậy đến cuối chỉ hơi gưng gưng hoi. Còn xem clip này xong khóc điên luôn 🤣, nó làm mình nhớ lại một người bạn của mình thời Trung học huhu😭😭🤧🤧
Cảm động quá
Đợt đấy ko ra rạp xem được buồn thật, ít suất mà toàn giờ làm ko xem được, ko ngờ là đến cuối tuần thì ko còn suất chiếu luôn :(
bi kịch này làm nhớ tới vụ hỏa hoạn bên nhật mấy năm trc, cx là người bị tâm thần, đốt cả công ty làm hoạt hình
Hic, mình cũng làm art coi thấy cảm động, hồi nhỏ từng cầm bút lên vẽ với bạn thân là vui, thỏa mãn. Khi bắt đầu làm vẽ game công nghiệp, ko còn vẽ thứ mình thích, thứ mình muốn, vẽ để kiếm tiền thì lửa đam mê của mình như ngày càng nguội. Xưa mình cũng bị tâm lí ng ta vẽ giỏi nên ghen tị, nhưng nghĩ lại suy cho cùng thì tui thèm cảm giác vẽ vì t muốn vẽ thui, ko vì gì, hơn thua ai cả.😢
😢
Đọc xong one shot này tui lại nhớ đến bộ đôi One và Murata. Một người thiên về cốt truyện (siêu đỉnh) và một người thiên về vẽ bối cảnh (Siêu đỉnh) :)))
Giống :))
sau khi xem xong clip này tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao fujino lại tiếp tục vẽ sau khi gặp kyomoto. Đó là vì fujino cuối cùng cũng được công nhận, thậm chí sự công nhận còn tới từ người giỏi hơn cô. Điều đó vô hình chung đã biến thành động lực cho fujino vẽ, nói cách khác kyomoto chính là động lực của fujino và ngược lại 😢. cả 2 đều là mảnh ghép không thể thiếu của nhau, họ toả sáng khi ở bên nhau, họ chữa lành tâm lý cho nhau, ưu điểm của họ bù đắp khuyết điểm của nhau, Nói chung clip phân tích này đã quá trọn vẹn và xuất sắt tóm tắt lại toàn bộ nội dung của film 10 đ cho phê phim 🎉
Tui bt đến bộ Look Back này vào một giờ ra chơi, khu thư viện lớp có một cuốn truyện lấy ra r ném đến chỗ tôi. Vì bìa đẹp lại đc chủ nhân trc gìn giữ nên tui cuỗm r đọc luôn. Cốt truyện hay, nét đẹp nên còn đang giữ và ko bh có ý định trả:)
Đợi video này từ hồi look back còn chiếu trên rạp
Hóng PP làm về "in this corner of the world", 1 trong những bộ Anime phản chiến theo mình là hay nhất từng được sản xuất.
cũng tức người bạn đó, đôi khi suy nghĩ tiêu cực quá lâu mà thành 1 thói quen để r sự tiêu cực đó ăn sâu trong đầu người đó, kh chịu bước ra đối diện, thành ra mình vs ng đó k chung lối suy nghĩ đc nữa, từng là 2 đứa thích vẽ, cạnh tranh nhau để xem ai vẽ đẹp hơn nhưng rồi ko biết tại sao ng đó lại tiêu cực buông bỏ k theo nữa, coi xong video này mình thấy trường hợp đó sao có thể giống mình quá z
"Look Back" là một tác phẩm sâu sắc về mặt nội dung và tinh tế trong cách thể hiện của tác giả Tatsuki Fujimoto. Nó không chỉ là câu chuyện về đam mê nghệ thuật mà còn là tác phẩm về tình người, về những điều đã mất và không thể lấy lại, gửi gắm thông điệp về việc trân trọng hiện tại và những người xung quanh, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhìn lại quá khứ để sống tốt hơn trong hiện tại.
Cảm ơn vì những điều xinh đẹp!
định xem chùa nhưng nó thật sự hayT︿T
Tôi không khóc vì video hay này đâu :)
Look back là nhìn lại mò !!
ông này đỉnh mà học trò của ổng cũng hay
Trời ơi! Tôi đã bỏ qua 1 kiệt tác, trời ơi là trời!!!!
K có j phải buồn bro, hồi nó chiếu rạp việt đc có 1-2 suất. Mấy suất còn lại của phim rác việt nó bành chướng r.
Tui thật sự đam mê vẽ, tiếc là hiện tại rất khó thực hiện. Tui luôn có thành kiến với gia định họ hàng, đặc biệt là bố mình tới mức lúc nào cũng cãi nhau. Đỉnh điểm là việc ba bắt tôi bỏ việc đầu tư học designer vì tôi muốn theo ngành digital artist, vì gia đình tôi cho rằng tui nên học nghề khác để sau này đi định cư sang nước ngoài. Sau vụ này mỗi khi ngồi ăn cơm thay vì như mọi khi nói chuyện vui vẻ thì tôi thường người sẽ mở miệng và chửi bố mình và những cuộc cãi nhau vô nghĩa nổ ra, tới khoảng khắc bố tôi mất tôi vẫn không khóc một giọt nước mắt cho bố mình vì tui nghĩ ông chính là kẻ đã phá huỷ hạnh phúc gia đình, bỏ ngoài tai những gì mà anh em họ tôi bảo "mày mới là thằng phá hoại mọi thứ". Từ lúc bố mất tôi luôn lên kế hoạch về việc sẽ để giành tiền khi đi làm một năm để có thể theo đuổi đam mê
Tiếc thay với tôi mọi thứ tan vỡ vì lúc này gia đình đã bảo lãnh tôi sang nước ngoài, sống chung với chị và mẹ vì vốn dĩ từ ban đầu tôi đã không nghe họ hàng hay gia đình nên đi học nghề để khi định cư có thể có việc liền. Ngày nào tôi cũng phải nghe những lời nặng nhẹ từ chị mình vì cho rằng tôi là thằng ăn hại, dù sau này tôi đã kiếm được công việc để làm phụ trả tiền gia đình nhưng biến cố lại tới khi chị tôi quyết định bán tiệm và dọn đi nơi khác sống vì 1 mình chị tôi không thể làm nổi và mẹ tôi bị thôi việc cho 1 tiệm khác giờ cũng đã quá vắng do kinh tế suy thoái hơn trước
Những lời nặng nhẹ, những suy nghĩ của tôi về gia đình khiến tôi không thể nào mà nghĩ đến việc vẽ được nên đã đâm đầu vào game vì cho rằng nó là "biện pháp" giải toả áp lực. Hiện tại thì tôi phải làm 2 công việc để có thể mà nuôi sống bản thân và mẹ mình. Mỗi đêm cố thức khuya bỏ ngoài tai những lời mẹ mình khuyên nên ngủ sớm giữ sức khoẻ chỉ để vẽ nhưng kết quả tôi lại ngồi buồn một góc vì một phần buồn vì không thể vẽ đẹp như xưa, một phần những suy nghĩ nặng nề về những gì mình cần phải làm bên cạnh đó là những suy nghĩ tiêu cực về bố tôi và luôn luôn cho rằng lão là kẻ đã phá huỷ cuộc đời mình
Tất cả chỉ vì tôi muốn mọi người công nhận con người mà tôi "muốn trở thành", tôi không muốn mọi người công nhận tôi là "người mà tôi căm ghét nhất". Tôi không muốn thành cái "người mà tôi căm ghét nhất" trở thành con người như ông già tôi, một lão già suốt ngày chỉ muốn kiếm tiền
Bạn như quá khứ và tương lai mình vậy Á. Mình cũng sống cùng chị và cbi học nghề để được định cư. Mình từng cháy hết mình vì 1 đam mê nên mọi thứ khác mình rất tệ, trông mắt chị t như thằng vô dụng ko siêng năng và lun so sánh t với những người cày 12 tiếng sóc chảo, lau kính. Trong gd t như người mơ mộng ảo huyền. chị t kể từng cày nhiều nghề chân tay thế nào và nói với ba t thật vô dụng. T ko thích sống như thế chút nào. Lúc nào cũng bảo cứ chọn những nghề t thích nhưng khi nói ra thì bị bác bỏ. Từ đó mình nghi ngờ bản thân, từ bỏ đam mê, mình còn lên mạng tìm nghề nghiệp phù hợp nhưng chả hứng thú gì cả. Bạn ở nước nào có muốn tâm sự cùng mình ko!! Mình đọc tâm sự của bạn mà muốn khóc 😄
truyện đọc hay điên xui nổi rạp ở địa phương mình không có nổi 1 suất cho look back luôn😭
Vậy là t đã "cố tình" phớt lờ 1 tuyệt phẩm 🥲💔
Không sao vì giờ đây video đã khiến bạn nhìn lại một tác phẩm tuyệt vời❤
@@IENBIENHOANGSO mình ở vũng tàu mà lịch kín quá ko xem nổi :_))
@@quocphuongnguyen9276 phim có bản web rồi á bạn
Hồi cấp 2 mình cũng vậy mình luôn tự ti khi vẽ mãi mà chẳng bằng bạn kia rồi cứ đâm đầu vào mãi về việc vẽ chỉ hơn họ đến cuối cùng cuối cấp 3 thay vì mình chọn ngành đam mê suốt 12 năm trời thì mình quyết định từ bỏ niềm đam mê ấy
Truyen rat thuc
1 manga để tưởng nhớ những nạn nhân của vụ hoả hoạn Kyoto Animation 😢
tui xem bộ này rùi khá là hay lun
Fujimoto đỉnh thật sự
hay quá
Yẹt sơ ❤❤❤❤❤❤hay này
14:25 Mong ad sửa lại ảnh này vì đây là tác giả Isayama Hajime của bộ truyện Shingeki no Kyojin nhé !
Nhìn art thì biết ngay bộ này chung tác giả vs chainsaw man,nd thì mình thấy khá oke và ko có sượng từ các nv
ông neko le nào đấy cần xem video này
light shop đi ad ơi
Shop phân tích dune :prophecy plsssss 😘😘😘
Ta cũng vậy, ngoài viết ra thì chẳng biết vẽ ;-;, kiếm đồng đội khó
14:26 đây là isayama mà
đúng thật =)) fuji có lộ mặt đâu, phê phim phân tích v thì chịu
Sao video này tôi thấy nó không được đâu từ lắm , có bị đoạn còn bị mờ và giọng hơi chán
Hay vãi ò
nghe kênh này phân tích xong thấy ngôn từ ngữ văn của mình hay ra hẳn🐧
fujimoto cũng là tên của 1 trong 2 tác giả doraemon nè. Cái tên dính liền đến manga nhỉ
Ông cũng từng có một người bạn cùng đồng hành trên con đường vẽ manga, nhưng đến cuối cùng hai người cũng phải tách ra 😢
Nghe phê phim thôi đã muốn trầm cảm rồi, không biết xem phim thì như thế nào nữa :c
Người làm nghệ xem xong vid khóc như
Thật sự là từ câu chuyện cho tới thông điệp, bộ này đều thua xa “Goodbye Eri”. Nhưng chẳng hiểu sao bộ này thì đc chuyển thể trong khi goodbye eri thì không
chắc studio đợi 1 lúc nào đó mới ra á
Thua xa ? 😂 mình thích goodbye eri hơn nhưng chưa bao giờ thấy thấy lookback thua xa cả. Với phải hiểu là goodbye eri ko dễ đưa lên màn ảnh đâu, cái kiểu vẽ frame by frame của manga nó đặc biệt quá ko biết chuyển thành phim có mất cái hay đó k
Manga đặc biệt là do nó điện ảnh quá tr, lên movie thì cũng ổn nma k đột phá như khi nó trên giấy. Bộ Look Back này mang lên là hợp lí mà
Mình vẫn chưa dám xem phim mặc dù đã đọc qua manga
Phần vì muốn để dành cho dịp đặc biệt, phần vì mình vẫn đang buồn
AOG về nhà, CGS còn Banmei, APL còn tận 3 đội
14:18 hình như nhầm sang tác giả attack on titan=))
Đố kị tài năng của ng tài năng hơn mình, hên là t méo.có tài cán j nên ngta hơn mình cx bth 😂
Tôi không thể nhìn nữ chính mà không nghĩ đấy là Asa Mitaka :)
Cùng tác giả mà
Video tìm hiểu không kĩ không chất lượng lắm đến từ Phê Phim😅
Add có nhiều chỗ sai á 😢😢 tấm ảnh tác giả đó là của Aot còn look back là của Fujimoto mà add nói của Fujino 😅😅
tác giả hình như cũng là ông vẽ Attack on TITAN
Làm gì có
admin để sai ảnh đấy :))) 2 con vợ này đều đỉnh nma tatsuki ko so được với tgia aot đâu
@@trieulam3347 T fan cả hai nhưng xét công tâm thì t thấy sáng tác của Fuji mang tính lắng đọng và đáng nhớ hơn. T thích Fuji hơn, đối với t thì AOT không có cửa :v
Không phải tự nhiên ngta gọi lão Fuji là thiên tài
Là kẻ điên thì đúng hơn
Dạo này phim này nổi thế nhỉ
Chắc sẽ có nhiều người không đồng ý nhưng đây là tóm tắt phim, nghe cứ như văn nghị luận vậy. Giọng chị này thì cũng hay đấy nhưng do góc nhìn của mình với video này là tóm tắt phim nên cảm giác giọng tình cảm ngọt ngào của chị này được đưa vô để lòe người xem vậy. Không có phân tích góc quay, xây dựng nhân vật, góc nhìn riêng hay kiểu vậy mà chỉ đang kể lại thôi. Cơ mà mình thì biết cái chó gì mà nói chứ, Phê phim người ta làm cả tỉ bộ rồi.
Thì ông cứ góp ý thôi, cái gì góp ý có thiện chí thì chẳng bao giờ người ta chê cả
Ko tin nó cùng tác giả với chainsawman
Video này tôi sẽ k xem vì tôi có dự định xem phim này vào cuối tuần :v
😮
Bạn có thể gửi câu này lên Liên Hợp Quốc
it just so f@cking peak
chi tiết bị bổ nhiều phát vào người đến chết có thực sự cần thiết ko vậy? 😭
Vào đọc cmt thì có nhiều người nói đam mê vẽ, ko biết con đường đúng ko, chưa thành công mông lung, ...:)) Nói thẳng ra toàn trẻ trâu, ko biết ngày vẽ được mấy tiếng mà kêu đam mê :)) , Làm artist 6,7 năm rồi t nhìn thấy tất cả những người thành công họ đều rất kiên trì, ngày vẽ mười mấy tiếng, 20 tiếng, còn những thanh niên ngồi than vãn trong khi đó ngày vẽ được mấy tiếng rồi kêu đam mê này nọ, chuyện hài ...
Mỗi nhà mỗi cảnh, cái sự khó khăn phải đứng trong vị thế hoàn cảnh thân xác của người đó mới hiểu. Ông muốn khuyên thì cứ nói một cách tích cực thôi, nó cũng là một loại động lực ấm áp và đáng để nhớ đến cho những người đang đau khổ, chưa có cơ hội để có thể bước đến đứng ở nơi ông đang đứng hoặc đã đứng, cần gì phải để họ đang trong nỗi đau này lại trải nghiệm sự cay độc trong thái độ của ông.
Ông cứ tưởng tượng gia đình đầy tiếng gào thét, ăn không đủ no, bố mẹ không thấu hiểu, mỉa mai, đi học lên đi học về còn lo việc nhà từ đồng áng đến bếp núc, cân thêm tiền học phí cho em mình, ngốn hết ngày thì ông dư lại 20 tiếng để vẽ sao? Rồi người ta bảo mày như vầy chọn cái nghề khác mà làm, nghĩ gì ba cái vẽ vời này mà mơ mộng (đây là nói tương đối nhẹ), giống như ông bị trói vào một con đường có người đẩy ông vào từ lúc sinh ra, ông lại tiếp tục mơ mộng cày bục mặt có dư tiền thì sẽ theo đuổi đam mê của mình được. 5 năm? 10 năm? 20 năm ông rồi sẽ có tự do thực hiện đam mê mà không còn áp lực gì? Còn nếu tồn tại áp lực tiếp thì bài ca "chưa đủ cố gắng", "bất tài", "mình bị ngu", "phí thời gian" vang lên, cuối cùng thì ông trách, dằn vặt trong mớ bòng bong không
@@linhlan9165 Bạn đừng lôi hoàn cảnh ra, nếu như những người có hoàn cảnh thật sự họ đã ko có tiền để đi học rồi , thì lấy đâu ra mà nghĩ đến vẽ, còn những người vẫn có tiền để đi học thì đừng đổ tải hoàn cảnh, Tôi sinh ra cũng ra đình nông thôn, lên hà nội học tập, Bị người ta mỉa mai thằng này thì học gì về quê đi làm công nhân , nó thì vẽ gì, vẽ mấy cái đấy ra tiền ak, Sau nhiều năm cố gắng đi làm từ lương thực tập 4,5tr , rồi kiên trì vẽ , tất cả gì tôi học được toàn từ TH-cam , nhà làm gì có tiền mà đi học trung tâm vẽ, Và bây giờ nhiều năm cố gắng Những người nói tôi ko làm được gì bây giờ con cái họ đang làm công nhân , còn tôi ngồi nhà vẽ 1 tháng bằng họ cả năm làm công nhân. Trong cái nghành vẽ này chỉ có kiên trì nếu ko kiên trì được thì đừng có bao giờ nói cái câu " Mình đam mê vẽ,yêu vẽ," Trên thế giới này chẳng có họa sĩ nào ngày vẽ vài tiếng mà trở thành thiên tài hõa sĩ cả. ̣( Khi mình vẽ đã thấy đủ nhiều , nhìn lại người khác họ vẽ gấp hàng nghìn lần mình ) , Khi xem bộ phim này có cảnh đúng câu nói đó , chỉ người yêu vẽ thật sự mới hiểu được điều đó .
@@linhlan9165 respect!!
@@linhlan9165 Nếu có tiền để mà đi học đàng hoàng thì đừng có đổ lỗi cho hoản cảnh , những người hoàn cảnh thật sự họ ko có tiền để mà đi học đâu ,
Bản thân mình ko cố gắng nhưng luôn luôn đổ lỗi cho mọi thứ thì mãi mãi ko bao giờ phát triển được đâu. Ko cố gắng , ko kiên trì, chỉ suốt ngày đổ lỗi tại hoản cảnh nhưng trong khi đó vẫn có tiền để đi học đàng hoàng,vẫn có điện thoại để dùng, vẫn có máy tính dùng , ... Những kẻ đó đối với tôi đều là những kẻ thất bại chỉ biết đổ lỗi hoàn cảnh .
Khó lắm, theo nghành sáng tạo khó thật
Sao Phê Phim lại gọi Fujimoto sensei là ông :v
Đây là việt nam , ko lé phải gọi bằng thấy ( mặc dù nói ông cũng hợi quá vì mới 32 thôi )
❤
Sao bộ phận edit dùng hình của bố trẻ để minh hoạ cho Fujimoto z =')))
t cx bị nói là con lập dị chỉ vì vẽ trg lp suốt..
2 là 1 ,1 mà là 2
hi
heloo
Người xem khi mới đăng 33 giây :)))
Superman
Ầy... sợ XH là bản năng tốt của con người bây giờ trong cái XH vốn nguy hiểm này,
1/2 Nữ chính nếu ko quyết định "vượt qua" nỗi sợ đó thì đã giữ đc mạng...
Ví dụ : Ngay lúc tôi đang comment thì vừa có vụ phóng hỏa đốt 11 người bên đường Phạm Văn Đồng.
Vậy tự hỏi : các bạn nên nhận thức đc nỗi sợ XH đó là tốt hay xấu ? Khi nó đang nhắc nhở bạn hãy bảo vệ bản thân :)