Giờ đây đã gần như không còn nghe nhạc có lời, chỉ toàn trầm mình với âm nhạc của John Coltrane, Miles Davis, nhưng mỗi khi nghe lại Nhật thực, đều có cảm giác nuối tiếc về quá khứ. Haizz. Lời buồn quá, giọng hát Hà Trần thì siêu thực, có cảm giác như đang đọc một cuốn tiểu thuyết của John Balville và Haruki Murakami.
Do Nhật thực có nhiều thứ được cộng hưởng. Vi Thùy Linh đang độ điên dại, những con chữ của Linh vốn mang rất nhiều cảm giác "siêu thực". Ngọc Đại thì là sự dồn nén sáng tác của nhiều năm, được chắt lọc khi gặp thơ Linh, nên biên độ sáng tạo rất lớn. Đỗ Bảo được giao hòa âm khi vừa thoát giai đoạn "trầm cảm" do phải dừng chơi nhạc do tai quá nhạy cảm, cuộc chơi giống như cú "big bang" đối với Bảo. Còn Hà Trần thì đang trong quá trình nổi loạn xóa bỏ giới hạn bản thân. Nhật Thực may mắn có được những yếu tố không bao giờ lặp lại như thế, kể cả những thăng hoa hay thiếu sót, tất cả tạo ra không khí rất đặc biệt.
@@lovelymonster Cám ơn bạn về diễn giải. Vì một lý do nào đó, mình hoàn toàn quên cái tên Đỗ Bảo trong giai đoạn của Nhật Thực. Câu chuyện sáng tác của Linh và Ngọc Đại thì phổ biến hơn vì được báo chí nói đến nhiều, và cũng vào giai đoạn sung mãn nhất của Vi Thuỳ Linh. Nhưng suy nghĩ lại, đúng là thiếu một mảnh ghép hoà âm để hoàn chỉnh hoá mọi thứ và Đỗ Bảo tra vừa đúng vào. Như bạn nói, Nhật thực hội tụ những hiện tượng không thể nào lặp lại, đúng nghĩa là một kỳ nhật thực kỳ ảo trong dòng chảy của âm nhạc đầu 2000.
Hay vãi lúa, nghe mà sởn rưng rưng theo, quá cảm xúc, nể cái ekip làm đc cái sô này luôn😅
Nghe đã cái tai thật sự 😭💗
Giờ đây đã gần như không còn nghe nhạc có lời, chỉ toàn trầm mình với âm nhạc của John Coltrane, Miles Davis, nhưng mỗi khi nghe lại Nhật thực, đều có cảm giác nuối tiếc về quá khứ. Haizz. Lời buồn quá, giọng hát Hà Trần thì siêu thực, có cảm giác như đang đọc một cuốn tiểu thuyết của John Balville và Haruki Murakami.
Do Nhật thực có nhiều thứ được cộng hưởng. Vi Thùy Linh đang độ điên dại, những con chữ của Linh vốn mang rất nhiều cảm giác "siêu thực". Ngọc Đại thì là sự dồn nén sáng tác của nhiều năm, được chắt lọc khi gặp thơ Linh, nên biên độ sáng tạo rất lớn. Đỗ Bảo được giao hòa âm khi vừa thoát giai đoạn "trầm cảm" do phải dừng chơi nhạc do tai quá nhạy cảm, cuộc chơi giống như cú "big bang" đối với Bảo. Còn Hà Trần thì đang trong quá trình nổi loạn xóa bỏ giới hạn bản thân. Nhật Thực may mắn có được những yếu tố không bao giờ lặp lại như thế, kể cả những thăng hoa hay thiếu sót, tất cả tạo ra không khí rất đặc biệt.
@@lovelymonster Cám ơn bạn về diễn giải. Vì một lý do nào đó, mình hoàn toàn quên cái tên Đỗ Bảo trong giai đoạn của Nhật Thực. Câu chuyện sáng tác của Linh và Ngọc Đại thì phổ biến hơn vì được báo chí nói đến nhiều, và cũng vào giai đoạn sung mãn nhất của Vi Thuỳ Linh. Nhưng suy nghĩ lại, đúng là thiếu một mảnh ghép hoà âm để hoàn chỉnh hoá mọi thứ và Đỗ Bảo tra vừa đúng vào. Như bạn nói, Nhật thực hội tụ những hiện tượng không thể nào lặp lại, đúng nghĩa là một kỳ nhật thực kỳ ảo trong dòng chảy của âm nhạc đầu 2000.
❤ yêu
Tuổi trẻ của tôi là nghiện album Nhật Thực
v quá cảm xúc....
Hay muốn ngất. Huhu
vãi chưởng màn live quá kinh khủng.... nổi da gà
nhất là từ khát ở đoạn cuối...:)
bản phối hay vậy
Xuất sắc ca diễn .. Diva có khác
Gặm nhấm từng câu...
cảm ơn bạn, mình tìm bản này giờ mới thấy ^^
qua da
Đây chính là nghệ thuật
Không thể hay hơn đc nữa....:)
Có đấy b ạ :)))
@@phungduyphuong2879 ko có đâu mà...:)
bạn nghe trong Human concert chưa...
@@thaodongkhanh2864 nghe rồi nhưng Hà ko làm lại được như này nữa đâu...:)
@@LongQuoc0407 vâng ạ em cũng đang há mồm nãy giờ
má ơi,ghê thặc. Bởi mới nói Hà xấu một cách đẹp diệu kì