10 câu trả lời của Sư Minh Tuệ khai sáng cho Phật Tử - Càng nghe nhiều lần càng thấm thía

แชร์
ฝัง
  • เผยแพร่เมื่อ 20 ม.ค. 2025

ความคิดเห็น • 2

  • @sachnoionline1984
    @sachnoionline1984 8 วันที่ผ่านมา

    Like❤❤❤❤❤

  • @NgayMoi20x
    @NgayMoi20x  18 วันที่ผ่านมา

    Câu hỏi thứ nhất: Thưa Thầy, con xin cúng giường cho Thầy một tấm vải được không ạ?
    Thầy trả lời: Con xin nhận tấm lòng rồi hồi hướng công đức chứ Con không dùng áo của mọi người cho. Vải của Con là nhặt ở ngoài đống rác, ngoài nghĩa địa, ngoài đường thì mới mặc đươc. Hạnh Đầu Đà của Con thì mọi người hoan hỉ, mọi người đã phát tâm như thế thì đã cúng dường cho Phật Pháp Tăng rồi đều được hồi hướng công đức. Con cũng xin nhận tấm lòng đó rồi hồi hướng cho mọi người được công đức.
    Câu hỏi thứ 2: Con thì ngủ ở nhà cao cửa rộng, có đèn sáng nhưng con vẫn sợ, nhưng Thầy ngủ ngoài nghĩa địa, ngủ dưới gốc cây thì sao thầy không sợ?
    Thầy trả lời: Con không có gì nữa nên con không có sợ. Không sợ người ta lấy tiền bạc, hay là lấy vợ mình, tài sản, nhà cửa, xe... không canh mất cái gì cả. Còn mỗi cái mạng đây mà họ muốn giết thì cho họ giết, có bộ y áo mà họ cần thiết lấy, họ vui vẻ thì mình cũng cho họ luôn. Mình không có gì nữa, nếu mà mình còn tài sản nhiều, còn luyến ái nhiều thì nó khổ.
    Phật dạy là: Ái luyến sinh sầu âu, Ái luyến sinh sợ hãi, Ai giải thoát ái luyến, không sầu, đâu sợ hãi. Mình bỏ được cái ái thì mình không sợ nữa.
    Câu hỏi thứ 3: Xin Thầy nói về cách điều hòa thân tâm?
    Thầy trả lời: Khi mà họ khen chê, bình thường mà trời đang nắng khát, ai cho 1-2 chai nước thì rất là quý. Nhưng mà khi mình đã có rồi, họ cho thêm thì nặng, cái nhu cầu của mình không có mà mình ôm thêm thì là khổ, nhưng mà mình vẫn biết như thế họ cho cũng tốt đẹp. Hay là khi nắng quá, mình kham nhẫn cũng tốt đẹp. Tập cân bằng được. Khi mà đi trên đường không ai cho cái gì lại nổi sân, hay cho nhiều quá cũng nổi sân thì mình về mình bắt đầu tập niệm điều hoà. Đó là cái mình đi trên đường để điều hoà thân tâm, để học được chứ con ở Thất, Núi, Hang thì không có, đi về không gặp ai thì đâu có chuyện này xảy ra.
    Câu hỏi thứ tư: Xin Sư chia sẻ về bữa ăn mỗi ngày?
    Thầy trả lời: Từ khi mặt trời mọc lên vào buổi sớm, thuận duyên chỗ nào, khi nào họ bố thí đủ thức ăn thì con ăn khi đó. Chỉ ăn trước 12 giờ thôi, sau 12 giờ là Con không ăn nữa. Con có cái nguyện là ăn uống trong cái bình bát đó.
    Nhiều khi đi khất thực mà họ không cho thì mình không ăn nữa, mình nhịn ngày đó. Tập học đến khi mà mình thấy ăn uống không làm khổ, không chi phối mình nữa. Họ cho gói mì không cũng ngon rồi, quả chuối hay cơm nguội hay đồ họ dùng dư họ cho mình thì mình ăn cũng ngon rồi. Mình không có đòi hỏi họ phải cho đồ chay như ở quán.
    Câu hỏi thứ năm: Thầy nói về việc ngồi thiền - càng thiền càng bị bệnh thì sao ạ?
    Thầy trả lời: Ngồi thiền nếu mà đau đớn quá, càng cố ngồi mà càng bệnh tật thì không nên thiền. Ngồi thiền mà làm ít bệnh tật, ít đau đớn mà vượt qua được thì nên ngồi mà học tập. Tại vì thiền liên quan đến giới Định. Giờ mà càng ngồi thiền càng bệnh thì do giới chưa nghiêm chỉnh, mình học tập giới đã, làm điều thiện đã. Khi mà học tập giới nghiêm chỉnh rồi mà cảm thọ đau thì mình chiến thắng được bệnh tật thì mình nên làm, còn mình không chiến thắng được thì mình không nên làm, tuỳ theo trường hợp mà mình làm.
    Câu hỏi thứ 6: Trong lúc ngủ ngồi hay thiền định thầy có nằm mơ hay thấy cảnh tiên gì không?
    Thầy trả lời: Cảnh thần tiên thì con vẫn chưa thoát khỏi phàm phu được, chưa giải thoát được vẫn bị giấc mơ chi phối, nhưng không phải mơ ác mộng mà là mơ an lạc nhưng mà mình cũng không thích, mình chán, mình mong đừng có mơ nữa tại vì mơ đó là cái lạc, cái đó phải bỏ, cái khổ cũng bỏ mà lạc cũng bỏ vì như thế mới giải thoát nổi chứ không là khó lắm.
    Đi tu như này rất khó, đầu tiên là cái gian nan, mình chịu không nổi, nó đau, nó sốt, nó cảm, nó đổ bệnh, nghiệp trong thân nó ra khi đó mình phải học tập. Không dễ đâu, nhưng con nghe theo Phật, Phật dạy là không có thất bại.
    Câu hỏi thứ 7: Thưa Thầy nhiều tiền có hạnh phúc không?
    Thầy trả lời: Con ngày xưa cũng đi làm nghĩ kiếm được nhiều tiền là hạnh phúc nhưng mà không phải. Ôm đống tiền rồi vẫn khổ, cho dù anh ngồi trên đống vàng rồi vẫn khổ, anh bữa sau nếu mà không tin, anh đi hỏi mấy người giàu có hỏi thử xem họ có hạnh phúc không. Có người ngồi trên đống quyền chức như Vua rồi vẫn khổ. Mình thấy như thế nên mình biết thì ra là hạnh phúc không phải là do nhiều tài sản hay là nhiều thứ khác mà hạnh phúc là không có cái gì cả. Mình thấy ai cũng tham cả, mình không tham nữa nên mình vui vẻ.
    Họ có nhà, mình không có nhà, sẵn có nơi nào ở được thì mình ở rồi mai mình đi mất. Nếu mà có cái nhà thì mình phải ở đây để mình giữ kẻo họ phá, nhưng mà Con giờ không có sợ mất cái gì nữa, kể cả cái thân của Con đây giờ Con cũng bỏ, do mình sợ chết, sợ đánh đập nhưng mà giời mình không sợ chết, không sợ họ đánh đập nữa.
    Câu hỏi thứ tám: Xin Thầy nói về cảm giác khi ăn đồ ăn khất thực?
    Thầy trả lời: Mình ăn đồ ăn người ta cho đâu phải dễ ăn, Đức Thế Tôn nói ăn đồ ăn khất thực đó giống như nuốt hòn sắt hay là mang cái áo của người gia chủ chúng đó giống như lấy sắt nóng mà áp rồi quấn lên người hay là sự đảnh lễ cúng giường của người ta giống như lấy sợi lông đuôi ngựa mà thắt chặt ở ngay đầu gối rồi siết cho đứt da, đứt thịt, đứt xương, đứt cho tới tuỷ rồi dừng lại. Như thế thì mình không dám, mình ăn đồ khất thực thì phải lo mà tu hành, mình mà không siêng năng tu tập thì mình về mình tự làm mình ăn, chứ mang cái nợ đó nguy hiểm, không nợ được.
    Câu hỏi thứ 9: Thưa Thầy, Thời Đức Phật bấy giờ chỉ có đi chân không phải không ạ?
    Thầy trả lời: Thời Đức Phật thì có đi chân không, trong kinh nói như thế. Trong tràng luật thì có người vẫn đi dép như tỳ kheo, mọi người đọc thì sẽ biết. Như Con thì không mang dép sẽ tốt hơn mang dép vì khi mình đi là để chánh niệm, biết đau chân để mình nhìn đường mình đi. Chứ mà mang dép thì cứ kéo lẹt xẹt, mắt thì nhìn lên trên trời chứ không lo nhìn ở dưới. Còn khi mình không đi dép thì mình lo nhìn xuống dưới để tránh bớt đá, gai nhọn và không giẫm phải chúng sanh như kiến. Khi đi dép thì cái chân êm rồi nên không lo nữa.
    Một người đi khất thực mà đi dép hay đi chân không là đã thấy cái hạnh khác nhau rồi.
    Câu hỏi thứ mười: Thưa Thầy, ôm bát đi ăn xin có phải là việc hèn hạ?
    Thầy trả lời: Cầm bát đi xin ăn là hèn hạ, thấp kém. Tại vì trong kinh Đức Thế Tôn cũng nói thế, Ngài nói đây là nghề hèn hạ nhất, thấp kém nhất, đáng được nguyền rủa nhất. Ôm cái bát trên tay, chạy chỗ này, chạy chỗ kia để đi xin ăn. Mình không phải là không kiếm được mà ăn, mình cũng không phải là không có trí tuệ để làm mà ăn. Mình làm là theo lời Phật day, vì mục đích lý tưởng phật dạy để có trí tuệ để giải thoát. Vẫn biết đó là nghề hèn hạ nhưng mình vẫn chấp nhận, mình không có sợ xấu hổ hay gì cả. Mình vẫn can đảm mình ôm bát đi khất thực, kể cả họ chửi mắng, đánh đập mình vẫn kiên trì đi, để mình thoát khổ là tốt rồi.