Mình đã sững người khi nghe câu truyện đầu tiên, vì mình đã trải qua cái cảm giác ấy, khi nghĩ lại mình vẫn cảm thấy thật nghẹt thở. Mình cố hết sức, mang con đến bs thú y, mình đã làm mọi thứ, sau khoảng 7 tiếng, con mình gào thét trong đau đớn, nó bắt đầu thổ huyết, một cảm giác bất lực, mình gào thét, mình đã đấm vào tường và bị gãy 2 ngón tay. Sau đó mình đi chôn bé. Mấy ngày sau đó là cảm giác trống rỗng, mình chỉ ở trong phòng với sự tĩnh lặng, và với một cảm giác tội lỗi. Và giờ nhìn lại mình đã học được cách chấp nhận, và mình không còn gì để hối tiếc cả, mình đã yêu thương con bằng tất cả tình yêu mà mình có
Dù bạn là ai, đang nỗ lực như thế nào, có thể sẽ không ai hiểu được nỗi đau và sự bất lực của bạn. Hãy cố thêm một chút nữa, một chút nữa thôi rồi mọi thứ sẽ ổn.
Mình đã thực sự khóc khi nghe xong những câu chuyện này . Mình cũng muốn kể lại câu chuyện của bản thân Mình là một người rất tự tin với khả năng bật xa và mình đã luôn ao ước rằng mình sẽ trở thành một vận động viên nhưng ước mơ của mình đã bị dập tắt khi mình bị chấn thương ở chân, bác sĩ dặn mình không được bật xa nữa vì như vậy sẽ khiến chân của tớ bị phế hoàn toàn nếu tớ còn cố chấp đi thi bật xa nữa . Cảm giác của tớ thực sự bất lực khi tớ không thể tiếp tục đam mê của bản thân , tớ đã khóc rất nhiều lần khi nhìn đôi chân của bản thân và tớ phải từ bỏ ước mơ của mình...
Mấy ngày hôm nay tâm trạng tôi thật sự nặng nề về thảm hoạ vụ cháy, những videos, hình ảnh của người dân bất lực nhìn biết bao con người gào thét, trẻ em mất trong vụ cháy mà không thể làm gì, ám ảnh nhất với tôi là 2 bố con ôm nhau nhảy từ tầng 9, mọi người kêu gào đừng nhảy, đúng thời điểm đó tôi nhớ đến podcast này, ta bất lực không thể giúp họ, không thể làm gì ngoài tình thương, là con trai mà tôi cũng đã khóc rồi :(
chị ơi em khóc, em mệt lắm, em áp lực, em áp lực học tập, em áp lực về tất cả mọi thứ. mọi thứ cứ ngày càng quá với em, em chẳng chịu nổi. sao ai cũng ghét em thế, em chỉ có một mình. em cứ chìm sâu trong cảm giác buồn tủi mà chẳng có ai kéo em lên
Mình vô tình lướt thấy video của vì sao thế nhỉ vào 2 ngày trước, mình thích nghe những postcard của cậu vào những lúc đêm muộn, khi đó thế giới xung quanh bản thân mình tĩnh lặng, yên bình. Điều này giúp mình chìm sâu vào sự thư giãn từ những câu chuyện,lời tâm sự. Đôi khi trong những câu chuyện của các bạn mình lại như thấy bản thân mình ở trong đó. Cảm ơn vì sao thế nhỉ đã cho mình thấy những điều mà mình chưa từng biết, chưa từng tìm hiểu trước đây.
Hồi nhỏ đâu đó khoảng hơn 4 5 tuổi, tớ có 1 nhóm bạn bè rong chơi trong xóm, cho tới khi họ rủ nhau qua nhà chơi, ai cũng thoải mái vào nhưng riêng tớ lúc nào cũng bị đuổi đi, khoản khắc đó trở đi tớ bắt đầu thu hẹp lại mình, cho tới bây giờ, mọi người vẫn rủ tớ đến nhà chơi nhưng khác với hồi đó, tớ từ chối vào nhà và đi về... Năm lúc tớ gần 16 tuổi, bố tớ mất , lúc đó tớ nhìn mọi người xung quanh, tớ cảm nhận được ánh mắt của những người trong đám tang, họ cười đùa, họ chỉ biết ăn, kể chuyện cười bên lề, không để ý câu chuyện nào liên quan tới bố tớ, cho đến bây giờ tớ vẫn luôn tránh xa mọi người vì ánh mắt họ khi nhìn tớ luôn đầy ác cảm :(
Podcast này mình đã nghe lại lần này là lần thứ 3.Mình luôn tìm đến nó vào những lần bất lực của bản thân,nhưng lần này là lần tồi tệ hơn những lần trước khi mình đã mất đi niềm tin vào thế giới này...
Bất lực lắm, mình có gia đình hiểu mình và yêu thương mình. Mình rất biết ơn vì ít nhất mình còn có gia đình nhưng mình vẫn thấy bất lực lắm vì trong trường học, thầy cô, bạn bè chẳng ai công nhận mình cả. Những mối quan hệ mình đối đãi chân thành lại đâm sau lưng mình, đến khi tốt nghiệp thì mình mới phát hiện sự thật này, đến lúc ấy xung quanh mình chẳng còn mối quan hệ nào thân thiết nữa. Cảm giác lạc lõng, trống rỗng, đến cuối cùng, có những nỗi niềm mình không thể chia sẻ với bố mẹ thì tuy thế giới rộng lớn thế nhưng chẳng còn một ai chịu lắng nghe cả
Có những bất lực nhưng bản thân vẫn ko thể vuọt cũng có thể đâu đó sẽ có thứ mang cho ta thêm sức mạnh niềm tin sẽ thay đổi điều đó thay vì bản thân cứ sống mãi trong sự bất lực mãi nó như thứ sẽ kìm hãm bản thân tại sao bản thân lại không nắm lấy sức mạnh lé sáng rồi bay lên xuyên phá đi những thứ vô hình chung trối buộc ta. Đừng quên đâu sẽ có thứ sức mạnh mà bản thân sẽ đạt đừng từ bỏ.
Mình thường nghe lại podcast này vào những lúc mình cảm thấy không ổn, ít nhất mình biết rằng không phải chỉ mỗi bản thân mình chịu những áp lực không đáng có từ cuộc sống. Mong rằng chúng ta dù có thế nào đi nữa cũng sẽ vượt qua rồi lại bước tiếp
Không hiểu sao mình bất lực khi làm sai 1 thứ gì khó, cảm thấy khó thở, mắc nghẹn, sợ sẽ bật khóc vì đang ngồi trong quán cf. Phải bật ngay podcast để nghe trấn tĩnh lại.
Em bị bất lực, cảm xúc vô định dù bên ngoài cười nhưng bên trong chẳng vui ạ. Em phải làm sao đây. Thật sự chẳng biết mình muốn gì. Khóc cũng chẳng được, vui cũng chẳng xong. Chẳng tập trung việc nào cả
Mk từng trải qua cảm giác như vậy tầm 1 năm trc thời điểm đó gần như vô định. 1 ngày mk đọc Nhà Giả Kim nó đã vớt mk lên, bắt đầu mk đọc sách chữa lành và hiểu bản thân mk hơn . Ko biết cậu đọc Nhà Giả Kim chưa, nếu chưa hãy thử nhé. Nghe sách nói cx oki
Câu chuyện thứ nhất tôi thật sự rất đồng cảm,hồi trước mk cũng nuôi 1 bé mèo hết mực yêu thương bé,nh r 1 ngày đi học về thì thấy bé nó nằm lăn quay ra sùi bọt mép r co giật liên hồi,khi đó mk thật yếu đuối,ko biết làm gì ngoài đứng nhìn chú mèo cưng của mình đau đớn,dần dần chết đi,lúc đấy mk bất lực lắm,mk chả biết phải làm gì lúc đấy cả,sau đó mk chôn em nó trong vườn,mk khóc nhiều lăm,khóc mãi không ngừng,cx 4 năm trôi qua r,nh vẫn ko thể quên được em ấy,vẫn bị ám ảnh bởi cảm giác bất lực ấy.Mk buồn đến nỗi khi đấy bố tặng mk 1 chú mèo bông y hệt em nó,thật may vì có chú mèo bông đó,mk đã ổn hơn.Nhiều khi vẫn bất giác nhớ về e ấy,nh h mk ko còn khóc nữa,mk luôn ghi nhớ những kỉ niệm đẹp của mk vs bé cất sâu vào tâm trí,để chúng mãi ở đó,tồn tại bằng 1 cách đẹp đẽ nhất..
Em thấy anh share tus này, mong anh yêu lấy bản thân, công việc luôn thành công, em mong anh luôn khỏe mạnh, đừng chán nản cuộc sống... Em luôn đằng sau dõi theo
Nhắc đén mèo mình chợt nhớ ngày sưa mình cũng có một chú mèo, em sống với mình 4 năm. Hôm đấy em đi chơi 3 ngày mới về nhà, trời mưa tầm tã. Ngày em về em yếu đi rất nhiều tiếng em khò khè khêu chẳng ra tiếng, mẹ mình bảo em chỉ đầy bụng thôi nên một tuần sau mới đi bác sĩ. Sau đấy thì em vẫn không qua khỏi bác sĩ nói em bị viêm phổi. Mai này em mới biết bác sĩ kê cho em thuốc tẩy giun liều cho chó lớn.Trước hôm đi viện em đã ngủ với mình, em dụi đầu vào tay mình lúc ấy em còn hơi ấm. Hôm em mất mình thực sự bất lực.
Bất lực thì sao chứ dù sao tôi cũng chỉ có một mình dù tôi khóc đến nghẹt thở cũng chẳng một ai ôm lấy tôi rồi khi ngày mai thức dậy vẫn sẽ trở thành một đứa im lặng trước những lời chỉ trích của người lớn và sẽ cười khi nói chuyện với đứa bạn cùng tần số tôi chỉ muốn cuộc sống của bản thân trôi qua một cách thật bình yên
câu chuyện đầu đã làm t thấy đồng cảm. nó đau lắm ,bất lực nó đáng sợ đén mức nào ? nó buồn và có cảm giác đau đớn nhói lên trong lòng,... chỉ bik thét lên trong vô vọng đến khàn giọng ;(((
Bất lực vì không thể ngừng suy nghĩ, bất lực khi cảm thấy sức khỏe bản thân yếu đi trầm trọng, bất lực vì cái bệnh QUÁI đó cứ lặp lại hoài và cản bước mình trong học tập, dự định riêng. Bất lực vì vừa mới thoát ra được 1 tháng trước thì bây h cảm giác hình như cái bệnh đó đã quay lại. Tại sao tại là mình mà k phải một ai khác.
Mình vừa bị sa thải đi pv ko có nơi nào chắc chắn, bao thứ cơm áo gạo tiền cần phải lo, cảm thấy bất lực ko biết làm sao ko rõ mình sẽ làm gì tiếp theo.thấy nghi ngờ bản thân cảm giác vô dụng ko biết rõ mình muốn gì và định hướng như nào cảm giác vô định như 1 vũng bùn càng vùng vẫy càng lún sâu hơn 😢 ai đó xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi làm nghành it đc mệnh danh vua trăm nghề nhưng chưa thấy lúc nào cạnh tranh khóc liệt như bây giờ và ko phải như những lời đồn đoán mà nó là cái nghành cạnh tranh khủng khiếp
Mình thật sự bất lực trước những việc khó ngay cả với tương lai của bản thân cũng thế mình sợ thành quả của mình sẽ bị thay thế nhanh chóng mình vẫn luyện tập hằng ngày để mong cái tương lai đó thay đổi nhưng nó với mình khó quá mình là một người k có tài năng nhưng bằng cách nào đấy lại khá thích nghệ thuật mình quyết định sẽ theo nó nhưng từ khi bắt đầu luyện tập nghiêm túc rất nhiều cái cản trở mình, sự kì vọng của gia đình , nỗi sợ rất lớn của mình có những lúc mình muốn buông suôn hết mọi thứ nhưng nghĩ lại thật tệ nên mình vẫn cố gắng sống tiếp và vật vã với cái lí tưởng của bản thân không biết khi nào mình sẽ đạt đến được nó nhưng mình vẫn cố gắng
em đã hiểu cảm giác bất lực là như nào khi mà em dính vào cái bug trong lập trình nhưng em debug mãi vẫn không làm được , lần đầu tiên trong đời em khóc vì em làm không được một thứ gì đó , cảm giác buồn chán , nản , muốn từ bỏ nhưng nó là thứ nuôi sống em nên em phải cố gắng
Mình cũng tận trải nghiệm cảm giác bất lực ấy. Tớ nhớ có lần tớ nhặt được chú mèo con hoang, tớ yêu cái bộ lông vàng của chú mèo. tớ nghĩ rằng chắc mình sẽ nuôi nó thật tốt cho nó một mái ấm. Lần đầu mang em ấy về tớ đã chạy đi mua thật nhiều đồ ăn cho chú, cứ sợ chú sẽ đói. Tớ nuôi bé sau một ngày thì thấy vui lắm! Cho tới buổi sáng hôm sau, tớ nghe tiếng chó sủa inh ỏi. Tớ chạy vội xuống vườn, cảnh tượng làm tớ nhớ mãi. Chú mèo mà tớ cẩn thận đặt trong chuồng sắt. Chú bị chó cắn kéo gãy xương bị kẹt dưới cái chuồng. Phía dưới chuồng nguyên một vũng máu, tớ đang cố bình tĩnh bẻ thanh sắt nhỏ ấy để mang chú mèo ra. Máu chảy nhiều lắm ướt luôn cả áo tớ, tớ ko bt vì sao nó vẫn sống tiếng kêu của nó cứ khàn dần, mắt nó nhìn tớ tròn xoe như cầu cứu tớ. Tớ đứng lặng nhìn bé, tớ thật sự bất lực vô cùng không bt lm j để cứu lại sinh mạng bé nhỏ này. Tớ cũng có mang qua thú y nhưng họ nói bé bị cắn nát vô trong phổi không cứu nổi đc, có cứu thì mất mấy chục triệu nối lại xương, bé sẽ đau đớn lắm và chú còn là mèo con nhỏ nữa. Tớ không đủ can đảm đưa bé về nhà để chôn chỉ đành gửi lại nhờ bác thú y ấy sẽ chôn giúp mình. Tớ đã vô cùng buồn và tội lỗi vô cùng với chú mèo con ấy. Cũng 1 năm trôi qua rồi tớ vẫn không quên được tội lỗi ấy.
Mình bất lực lắm đau lắm mà mình không thể làm gì đc. Mình yêu một bạn nhưng chỉ mới đây thôi mình biết được rằng bạn đó dòng họ với mình. Giờ đây 2 đứa mình không biết phải làm gì cả. Mình muốn dừng lại để bạn nữ kia khỏi phải đau lòng hay lụy tình vì tụi mình quen nhau cũng chưa lâu lắm. Giờ mình phải làm sao đây mình bất lực lắm
Mình không biết tại sao nhưng mà bản thân mình bắt đầu cảm thấy cảm giác bất lực hay tuyệt vọng gây cho mình sự kích thích tột độ… Nó khiến mình sáng tác được nhiều và dễ dàng hơn, mình đã lạm dụng nó… lôi kéo, buông thả... Nhưng cho đến khi nhận ra thì… muộn rồi… chẳng ai muốn yêu lấy một kẻ bệnh hoạn cả.
Mình cũng nuôi 1 con mèo phải nói lúc nuôi nó mình khá ghẻ lạnh và vô tâm với nó nhưng nó luôn dịu dàng với mình.Có lẽ nó không hiểu là mình ghét nó vậy nên nó luôn coi mình như cái gì đấy để nó bám víu đến lúc nó bị đánh bả người nó lạnh nó vẫn cố đưa chân của nó đến tay mình lúc đó mình bất lực lắm cảm giác như mất thứ gì đó rất quan trọng vậy. Nó ra đi cùng với 5 con mèo mới được 1 tháng tuổi
Thử hỏi ông chồng có yêu mik ko thử hỏi ổng có còn . Cái gì là của mình cơ ? Cái gì là của ng khác cơ ? Những thứ đó chỉ là mình tự suy diễn thôi nói ngoài miệng chứ trong lòng sau biết đc 😩😩
Nhắc đến chuyện trong lớp giáo viên không ai tin mình thì nhớ đến chuyện lớp 7 năm đó nộp tiền gì đó không nhớ nữa rõ ràng mình đã nộp rồi vì số tiền đó do mình tiết kiệm mới có được mới có ,rõ ràng mình đã nộp cho bạn ấy rồi mà tới khi sinh hoạt lớp thì bảo mình vẫn chưa nộp trong khi mk nộp số tiền đó trong khi mk nộp có gần nữa cả lớp thấy mk đã nộp nhưng không ai nói gì cả và bảo mk nói dối chả lẽ không được xinh thì đc đối xử tệ vậy hả mọi người 😢
mèo của mình cũng bj ngta đánh ... bé k mất nhưng k đi lại được bme k ủng hộ mình nuôi bé nữa nên mang bé cho ngta đi ăn ... mình k thế làm gì cả........
Hè "Sống bền" cùng Tupperware hạn chế rác thải nhựa một lần ra môi trường: bit.ly/3XjIpnd
Mình đã sững người khi nghe câu truyện đầu tiên, vì mình đã trải qua cái cảm giác ấy, khi nghĩ lại mình vẫn cảm thấy thật nghẹt thở. Mình cố hết sức, mang con đến bs thú y, mình đã làm mọi thứ, sau khoảng 7 tiếng, con mình gào thét trong đau đớn, nó bắt đầu thổ huyết, một cảm giác bất lực, mình gào thét, mình đã đấm vào tường và bị gãy 2 ngón tay. Sau đó mình đi chôn bé. Mấy ngày sau đó là cảm giác trống rỗng, mình chỉ ở trong phòng với sự tĩnh lặng, và với một cảm giác tội lỗi. Và giờ nhìn lại mình đã học được cách chấp nhận, và mình không còn gì để hối tiếc cả, mình đã yêu thương con bằng tất cả tình yêu mà mình có
Cảm giác bất lực
Dù bạn là ai, đang nỗ lực như thế nào, có thể sẽ không ai hiểu được nỗi đau và sự bất lực của bạn. Hãy cố thêm một chút nữa, một chút nữa thôi rồi mọi thứ sẽ ổn.
Mình đã thực sự khóc khi nghe xong những câu chuyện này . Mình cũng muốn kể lại câu chuyện của bản thân
Mình là một người rất tự tin với khả năng bật xa và mình đã luôn ao ước rằng mình sẽ trở thành một vận động viên nhưng ước mơ của mình đã bị dập tắt khi mình bị chấn thương ở chân, bác sĩ dặn mình không được bật xa nữa vì như vậy sẽ khiến chân của tớ bị phế hoàn toàn nếu tớ còn cố chấp đi thi bật xa nữa . Cảm giác của tớ thực sự bất lực khi tớ không thể tiếp tục đam mê của bản thân , tớ đã khóc rất nhiều lần khi nhìn đôi chân của bản thân và tớ phải từ bỏ ước mơ của mình...
cậu ơi... thương cậu
Mấy ngày hôm nay tâm trạng tôi thật sự nặng nề về thảm hoạ vụ cháy, những videos, hình ảnh của người dân bất lực nhìn biết bao con người gào thét, trẻ em mất trong vụ cháy mà không thể làm gì, ám ảnh nhất với tôi là 2 bố con ôm nhau nhảy từ tầng 9, mọi người kêu gào đừng nhảy, đúng thời điểm đó tôi nhớ đến podcast này, ta bất lực không thể giúp họ, không thể làm gì ngoài tình thương, là con trai mà tôi cũng đã khóc rồi :(
Cứ như ngày càng chìm dần vào đại dương đen...nhưng lại không chết hẳn.
chị ơi em khóc, em mệt lắm, em áp lực, em áp lực học tập, em áp lực về tất cả mọi thứ. mọi thứ cứ ngày càng quá với em, em chẳng chịu nổi. sao ai cũng ghét em thế, em chỉ có một mình. em cứ chìm sâu trong cảm giác buồn tủi mà chẳng có ai kéo em lên
Cho mình gửi đến bạn một cái ôm đồng cảm và chia sẻ nhé, thật tình cờ khi mình trùng tên và chắc cũng đang trải qua cùng một cảm giác.
Cố lên bạn ơi xin chúc phúc đến bạn❤
Mình vô tình lướt thấy video của vì sao thế nhỉ vào 2 ngày trước, mình thích nghe những postcard của cậu vào những lúc đêm muộn, khi đó thế giới xung quanh bản thân mình tĩnh lặng, yên bình. Điều này giúp mình chìm sâu vào sự thư giãn từ những câu chuyện,lời tâm sự. Đôi khi trong những câu chuyện của các bạn mình lại như thấy bản thân mình ở trong đó. Cảm ơn vì sao thế nhỉ đã cho mình thấy những điều mà mình chưa từng biết, chưa từng tìm hiểu trước đây.
Hồi nhỏ đâu đó khoảng hơn 4 5 tuổi, tớ có 1 nhóm bạn bè rong chơi trong xóm, cho tới khi họ rủ nhau qua nhà chơi, ai cũng thoải mái vào nhưng riêng tớ lúc nào cũng bị đuổi đi, khoản khắc đó trở đi tớ bắt đầu thu hẹp lại mình, cho tới bây giờ, mọi người vẫn rủ tớ đến nhà chơi nhưng khác với hồi đó, tớ từ chối vào nhà và đi về... Năm lúc tớ gần 16 tuổi, bố tớ mất , lúc đó tớ nhìn mọi người xung quanh, tớ cảm nhận được ánh mắt của những người trong đám tang, họ cười đùa, họ chỉ biết ăn, kể chuyện cười bên lề, không để ý câu chuyện nào liên quan tới bố tớ, cho đến bây giờ tớ vẫn luôn tránh xa mọi người vì ánh mắt họ khi nhìn tớ luôn đầy ác cảm :(
Podcast này mình đã nghe lại lần này là lần thứ 3.Mình luôn tìm đến nó vào những lần bất lực của bản thân,nhưng lần này là lần tồi tệ hơn những lần trước khi mình đã mất đi niềm tin vào thế giới này...
Cậu ơi cố găng lên, chúc cậu sống an yên và sớm vượt qua mọi chuyện
Bất lực lắm, mình có gia đình hiểu mình và yêu thương mình. Mình rất biết ơn vì ít nhất mình còn có gia đình nhưng mình vẫn thấy bất lực lắm vì trong trường học, thầy cô, bạn bè chẳng ai công nhận mình cả. Những mối quan hệ mình đối đãi chân thành lại đâm sau lưng mình, đến khi tốt nghiệp thì mình mới phát hiện sự thật này, đến lúc ấy xung quanh mình chẳng còn mối quan hệ nào thân thiết nữa. Cảm giác lạc lõng, trống rỗng, đến cuối cùng, có những nỗi niềm mình không thể chia sẻ với bố mẹ thì tuy thế giới rộng lớn thế nhưng chẳng còn một ai chịu lắng nghe cả
Có những bất lực nhưng bản thân vẫn ko thể vuọt cũng có thể đâu đó sẽ có thứ mang cho ta thêm sức mạnh niềm tin sẽ thay đổi điều đó thay vì bản thân cứ sống mãi trong sự bất lực mãi nó như thứ sẽ kìm hãm bản thân tại sao bản thân lại không nắm lấy sức mạnh lé sáng rồi bay lên xuyên phá đi những thứ vô hình chung trối buộc ta. Đừng quên đâu sẽ có thứ sức mạnh mà bản thân sẽ đạt đừng từ bỏ.
Lạnh tanh tỉnh queo tiếng khóc thanh minh lại ngao ngán chẳng buồn bận tâm (đi kèm sự cô độc, ko ai tin).
Giọng c hay quá, có cảm giác như đc an ủi vậy, nhưng nghe là khóc khóc ko ngừng đc mà chả bt vì sao mik khóc nx.
Mình thường nghe lại podcast này vào những lúc mình cảm thấy không ổn, ít nhất mình biết rằng không phải chỉ mỗi bản thân mình chịu những áp lực không đáng có từ cuộc sống. Mong rằng chúng ta dù có thế nào đi nữa cũng sẽ vượt qua rồi lại bước tiếp
Không hiểu sao mình bất lực khi làm sai 1 thứ gì khó, cảm thấy khó thở, mắc nghẹn, sợ sẽ bật khóc vì đang ngồi trong quán cf. Phải bật ngay podcast để nghe trấn tĩnh lại.
Em bị bất lực, cảm xúc vô định dù bên ngoài cười nhưng bên trong chẳng vui ạ. Em phải làm sao đây. Thật sự chẳng biết mình muốn gì. Khóc cũng chẳng được, vui cũng chẳng xong. Chẳng tập trung việc nào cả
Mk từng trải qua cảm giác như vậy tầm 1 năm trc thời điểm đó gần như vô định. 1 ngày mk đọc Nhà Giả Kim nó đã vớt mk lên, bắt đầu mk đọc sách chữa lành và hiểu bản thân mk hơn . Ko biết cậu đọc Nhà Giả Kim chưa, nếu chưa hãy thử nhé. Nghe sách nói cx oki
Câu chuyện thứ nhất tôi thật sự rất đồng cảm,hồi trước mk cũng nuôi 1 bé mèo hết mực yêu thương bé,nh r 1 ngày đi học về thì thấy bé nó nằm lăn quay ra sùi bọt mép r co giật liên hồi,khi đó mk thật yếu đuối,ko biết làm gì ngoài đứng nhìn chú mèo cưng của mình đau đớn,dần dần chết đi,lúc đấy mk bất lực lắm,mk chả biết phải làm gì lúc đấy cả,sau đó mk chôn em nó trong vườn,mk khóc nhiều lăm,khóc mãi không ngừng,cx 4 năm trôi qua r,nh vẫn ko thể quên được em ấy,vẫn bị ám ảnh bởi cảm giác bất lực ấy.Mk buồn đến nỗi khi đấy bố tặng mk 1 chú mèo bông y hệt em nó,thật may vì có chú mèo bông đó,mk đã ổn hơn.Nhiều khi vẫn bất giác nhớ về e ấy,nh h mk ko còn khóc nữa,mk luôn ghi nhớ những kỉ niệm đẹp của mk vs bé cất sâu vào tâm trí,để chúng mãi ở đó,tồn tại bằng 1 cách đẹp đẽ nhất..
Em thấy anh share tus này, mong anh yêu lấy bản thân, công việc luôn thành công, em mong anh luôn khỏe mạnh, đừng chán nản cuộc sống... Em luôn đằng sau dõi theo
Cảm giác bất lực về bản thân vô cùng. Mệt mỏi những suy nghĩ của mình. Mệt mỏi những lời tự an ủi bản thân. Thật vọng thật sự.
Sau quá nhiều tuyệt vọng đau khổ đến mức không thể nào mà mình có thể tưởng tượng đc mình đã học cách chấp nhận.
cảm ơn chị
nhờ những vid như này em cảm thấy dễ chịu thoải mái và đỡ cô đơn hơn❤️🩹
Chị ra thêm thật nhiều video nữa đi ạ mê giọng lắm
Nhắc đén mèo mình chợt nhớ ngày sưa mình cũng có một chú mèo, em sống với mình 4 năm. Hôm đấy em đi chơi 3 ngày mới về nhà, trời mưa tầm tã. Ngày em về em yếu đi rất nhiều tiếng em khò khè khêu chẳng ra tiếng, mẹ mình bảo em chỉ đầy bụng thôi nên một tuần sau mới đi bác sĩ. Sau đấy thì em vẫn không qua khỏi bác sĩ nói em bị viêm phổi. Mai này em mới biết bác sĩ kê cho em thuốc tẩy giun liều cho chó lớn.Trước hôm đi viện em đã ngủ với mình, em dụi đầu vào tay mình lúc ấy em còn hơi ấm. Hôm em mất mình thực sự bất lực.
Các câu nói của Vì Sao Thế nhỉ hay quá, có thể cho mình sử dụng để thêm vào các bài văn NLXH đựơc không vậy (◍•ᴗ•◍)
Dạ Ngân tham khảo và áp dụng vào NLXH nha. Chúc Ngân đạt điểm thật cao nhé!
@@visaothenhipodcast Cảm ơn Vì Sao thế Nhỉ nhé
Cảm ơn bạn đã tạo ra 1 nơi để tôi có thể giải tỏa áp lực
Bất lực thì sao chứ dù sao tôi cũng chỉ có một mình dù tôi khóc đến nghẹt thở cũng chẳng một ai ôm lấy tôi rồi khi ngày mai thức dậy vẫn sẽ trở thành một đứa im lặng trước những lời chỉ trích của người lớn và sẽ cười khi nói chuyện với đứa bạn cùng tần số tôi chỉ muốn cuộc sống của bản thân trôi qua một cách thật bình yên
ôm cậu thật lâu 😊
câu chuyện đầu đã làm t thấy đồng cảm. nó đau lắm ,bất lực nó đáng sợ đén mức nào ? nó buồn và có cảm giác đau đớn nhói lên trong lòng,... chỉ bik thét lên trong vô vọng đến khàn giọng
;(((
Vid này đã giúp mình đạt 9 đ văn NLXH ạ, cảm ơn chị nhiều ạ
Bất lực vì không thể ngừng suy nghĩ, bất lực khi cảm thấy sức khỏe bản thân yếu đi trầm trọng, bất lực vì cái bệnh QUÁI đó cứ lặp lại hoài và cản bước mình trong học tập, dự định riêng. Bất lực vì vừa mới thoát ra được 1 tháng trước thì bây h cảm giác hình như cái bệnh đó đã quay lại. Tại sao tại là mình mà k phải một ai khác.
Vừa khóc vừa cười khi bất lực
Im lặng khi bất lực
Mình vừa bị sa thải đi pv ko có nơi nào chắc chắn, bao thứ cơm áo gạo tiền cần phải lo, cảm thấy bất lực ko biết làm sao ko rõ mình sẽ làm gì tiếp theo.thấy nghi ngờ bản thân cảm giác vô dụng ko biết rõ mình muốn gì và định hướng như nào cảm giác vô định như 1 vũng bùn càng vùng vẫy càng lún sâu hơn 😢 ai đó xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi làm nghành it đc mệnh danh vua trăm nghề nhưng chưa thấy lúc nào cạnh tranh khóc liệt như bây giờ và ko phải như những lời đồn đoán mà nó là cái nghành cạnh tranh khủng khiếp
Mình thật sự bất lực trước những việc khó ngay cả với tương lai của bản thân cũng thế mình sợ thành quả của mình sẽ bị thay thế nhanh chóng mình vẫn luyện tập hằng ngày để mong cái tương lai đó thay đổi nhưng nó với mình khó quá mình là một người k có tài năng nhưng bằng cách nào đấy lại khá thích nghệ thuật mình quyết định sẽ theo nó nhưng từ khi bắt đầu luyện tập nghiêm túc rất nhiều cái cản trở mình, sự kì vọng của gia đình , nỗi sợ rất lớn của mình có những lúc mình muốn buông suôn hết mọi thứ nhưng nghĩ lại thật tệ nên mình vẫn cố gắng sống tiếp và vật vã với cái lí tưởng của bản thân không biết khi nào mình sẽ đạt đến được nó nhưng mình vẫn cố gắng
em đã hiểu cảm giác bất lực là như nào khi mà em dính vào cái bug trong lập trình nhưng em debug mãi vẫn không làm được , lần đầu tiên trong đời em khóc vì em làm không được một thứ gì đó , cảm giác buồn chán , nản , muốn từ bỏ nhưng nó là thứ nuôi sống em nên em phải cố gắng
Phân tích tâm lý giản lược nhưng đủ sâu sắc 👍
E muốn cảm ơn những content của chị, nó thay đổi suy nghĩ của em rất nhiều
Mình cũng tận trải nghiệm cảm giác bất lực ấy. Tớ nhớ có lần tớ nhặt được chú mèo con hoang, tớ yêu cái bộ lông vàng của chú mèo. tớ nghĩ rằng chắc mình sẽ nuôi nó thật tốt cho nó một mái ấm. Lần đầu mang em ấy về tớ đã chạy đi mua thật nhiều đồ ăn cho chú, cứ sợ chú sẽ đói. Tớ nuôi bé sau một ngày thì thấy vui lắm! Cho tới buổi sáng hôm sau, tớ nghe tiếng chó sủa inh ỏi. Tớ chạy vội xuống vườn, cảnh tượng làm tớ nhớ mãi. Chú mèo mà tớ cẩn thận đặt trong chuồng sắt. Chú bị chó cắn kéo gãy xương bị kẹt dưới cái chuồng. Phía dưới chuồng nguyên một vũng máu, tớ đang cố bình tĩnh bẻ thanh sắt nhỏ ấy để mang chú mèo ra. Máu chảy nhiều lắm ướt luôn cả áo tớ, tớ ko bt vì sao nó vẫn sống tiếng kêu của nó cứ khàn dần, mắt nó nhìn tớ tròn xoe như cầu cứu tớ. Tớ đứng lặng nhìn bé, tớ thật sự bất lực vô cùng không bt lm j để cứu lại sinh mạng bé nhỏ này. Tớ cũng có mang qua thú y nhưng họ nói bé bị cắn nát vô trong phổi không cứu nổi đc, có cứu thì mất mấy chục triệu nối lại xương, bé sẽ đau đớn lắm và chú còn là mèo con nhỏ nữa. Tớ không đủ can đảm đưa bé về nhà để chôn chỉ đành gửi lại nhờ bác thú y ấy sẽ chôn giúp mình. Tớ đã vô cùng buồn và tội lỗi vô cùng với chú mèo con ấy. Cũng 1 năm trôi qua rồi tớ vẫn không quên được tội lỗi ấy.
Mình bất lực lắm đau lắm mà mình không thể làm gì đc. Mình yêu một bạn nhưng chỉ mới đây thôi mình biết được rằng bạn đó dòng họ với mình. Giờ đây 2 đứa mình không biết phải làm gì cả. Mình muốn dừng lại để bạn nữ kia khỏi phải đau lòng hay lụy tình vì tụi mình quen nhau cũng chưa lâu lắm. Giờ mình phải làm sao đây mình bất lực lắm
Tâm trí luôn ngổn ngang suy nghĩ nhưng không có ai có thể tâm sự thật lòng
Mình không biết tại sao nhưng mà bản thân mình bắt đầu cảm thấy cảm giác bất lực hay tuyệt vọng gây cho mình sự kích thích tột độ… Nó khiến mình sáng tác được nhiều và dễ dàng hơn, mình đã lạm dụng nó… lôi kéo, buông thả... Nhưng cho đến khi nhận ra thì… muộn rồi… chẳng ai muốn yêu lấy một kẻ bệnh hoạn cả.
Cảm ơn host, video này chữa lành mình rất nhiều
tớ từng nghĩ tớ chẳng quan trọng với ai, tớ bị xa lánh tớ buồn lắm tớ đã khóc rất nhiều, tớ đã mất đi người tớ yêu
dù chưa chết nhưng mình cứ cảm giác như mình đã không còn trên
đời💝
Khóc! Đừng chấp nhận, đừng bỏ cuộc
hay quá mong ad ra thêm nhiều video nữa ạ .
Hiện tại ,Mình bất lực đến nỗi là chỉ biết chết lặng và bật cười trong vô thức.
cố lên nhé, cậu không cô đơn đâu.🙁
Mong bạn sẽ có ngày hồi phục, mình ko dám ghi sớm vì điều đó chỉ gây thêm áp lực, xin gửi bạn 1 cái ôm đồng cảm❤
Cảm ơn cậu.
Càng giẫy giụa thoát ra sẽ càng bị nó kéo xuống nhanh hơn, mệt mỏi không giẫy giụa nữa để bản thân chìm dần chìm dần xuống vậy 😊
làm ơn lm ơn hãy mãi như vậy ad nhé văn tả rất sinh động🌌🌌
cùng một buối tối mà mình phải chứng kiến 4 ng bạn ra đi vì bị đánh bả . Lúc đó chỉ biết bất lực khóc mà chả làm gì được cả ...
đang chạy dealine mà nghe được tập podcast này, tự dừng lại hỏi có phải gấp gáp như vậy không nhỉ, nhưng vẫn phải làm
bạo lực làm tổn thương tâm lý rất nhiều :(
Dạ tên của nhạc khúc đầu là gì vậy ạ
Mình cũng nuôi 1 con mèo phải nói lúc nuôi nó mình khá ghẻ lạnh và vô tâm với nó nhưng nó luôn dịu dàng với mình.Có lẽ nó không hiểu là mình ghét nó vậy nên nó luôn coi mình như cái gì đấy để nó bám víu đến lúc nó bị đánh bả người nó lạnh nó vẫn cố đưa chân của nó đến tay mình lúc đó mình bất lực lắm cảm giác như mất thứ gì đó rất quan trọng vậy. Nó ra đi cùng với 5 con mèo mới được 1 tháng tuổi
VSTN! nên gắn logo hoặc tên kênh vào video nhé, mình tìm thâyd vài page trên Facebook lấy video của VSTN! mà không ghi nguồn ý.
Hay xỉu cảm ơn channel
bạn ơi, bạn làm về trầm cảm cười đc ko bạn ^-^
Mình mong bạn nói nhiều hơn về khí chất ạ
Vì Sao Thế Nhỉ nói tớ video này và video kia giống tớ thế
Thử hỏi ông chồng có yêu mik ko thử hỏi ổng có còn . Cái gì là của mình cơ ? Cái gì là của ng khác cơ ? Những thứ đó chỉ là mình tự suy diễn thôi nói ngoài miệng chứ trong lòng sau biết đc 😩😩
lớn mới thấy bố mẹ đã nỗi lực thế nào để nuôi mình
bế tắc chưa tìm ra hướng giải quyết
cảm ơn nhiều ạ mình đã hiểu được nhiều điều nhờ podcast này.
Bộ phim Cha Cõng Con đấy bây giờ muốn xem thì xem ở đâu mọi người nhỉ?
Tin kịch bản dc dựng nên với vẻ mặt, tin lời nói dối
cho mình xin tên film có nhân vật cá đi ạ
Nếu ngày mai em ngủ say quá xin đừng gọi em dậy
Nhắc đến chuyện trong lớp giáo viên không ai tin mình thì nhớ đến chuyện lớp 7 năm đó nộp tiền gì đó không nhớ nữa rõ ràng mình đã nộp rồi vì số tiền đó do mình tiết kiệm mới có được mới có ,rõ ràng mình đã nộp cho bạn ấy rồi mà tới khi sinh hoạt lớp thì bảo mình vẫn chưa nộp trong khi mk nộp số tiền đó trong khi mk nộp có gần nữa cả lớp thấy mk đã nộp nhưng không ai nói gì cả và bảo mk nói dối chả lẽ không được xinh thì đc đối xử tệ vậy hả mọi người 😢
cảm giác bản thân được chữa lành
Chào mọi người. Mọi người khoẻ không ?
hay thật... nhỉ
làm sao để thoát khỏi được cảm giác này nhỉ
minh da cho b rat lau...
8:41 từng trải qua
hay quá👍
Mở mắt ra , mình chỉ muốn chết.
thương cậu nhiều.❤
mèo của mình cũng bj ngta đánh ... bé k mất nhưng k đi lại được bme k ủng hộ mình nuôi bé nữa nên mang bé cho ngta đi ăn ... mình k thế làm gì cả........
Bóp nghẹt
em mệt quá
hay
cho em hỏi nhạc background đoạn sau tên gì vậy au
Holo của LeeHi nha ❤
6:10
chào Vì sao thế nhỉ nhé
ko vần yêu thương bản thân đâu
🌻❤️
❤️❤️❤️❤️
❤
mk bất lực đến nỗi chẳng thể giải thích, mk muốn khóc lắm nhg cũng chẳng thể khóc đc
ai có thể kb face vs mk ko? mk cần ng tâm sự
Nếu cậu muốn tớ có thể lắng nghe cậu
mình có thể nếu cậu cần
@@itsthiee7601 mk cảm ơn cậu, h mk ổn hơn trc r
@@vivuthilan501 mk cảm ơn, h mk ổn hơn rùi
Tôi ghét cảm giác này.
Cảm giác bất lực về bản thân vô cùng. Mệt mỏi những suy nghĩ của mình. Mệt mỏi những lời tự an ủi bản thân. Thật vọng thật sự.