xem đến đây chỉ muốn khóc, mình từng là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác. nhưng ko may số phận đã đưa đẩy mình đến với tật nguyền năm 11 tuổi mình bị căng bệnh viêm màng não Nhật Bản, bác sỹ phải thử tỷ mới tìm ra bệnh, và mình đã bị liệt hai chân. nằm một chỗ châm cứu trong nữa năm cả thuốc Tây và thuốc bắc, mình đã đi lại được theo học lại với bạn bè đến hết năm lớp 9 mình nghĩ học đi làm thuê phụ ba mẹ vì mình là anh cả và chỉ còn một đứa em trai, thời gian lớn dần lên tuy xương sống của mình bị cong một bên nhưng rất cứng cáp làm vác nặng ko bằng người ta, nhưng mình vẫn làm bình thường tất cả mọi việc phát mía nhổ mì... khi mình vào SG làm cty nước ép trái cây đóng chai được nữa năm mình nghĩ và làm phục vụ cho quán cafe nhỏ tự biên tự diễn chủ giao luôn cũng nữa năm vắng khách chủ chuyển sang mở nhà hàng và mình vừa làm phụ bếp vừa học nấu ăn... nhưng ko hợp vậy là mình dành dụm được ít tiền về quê và quyết định học nghề mình mơ ước và đam mê, đó là sửa chữa điện tử, theo học trung cấp ra trường mình vào lại SG xin vào làm cty thiết kế mạch điện tử của nước ngoài và rồi làm được một năm mình ko chấp nhận làm công nhân suốt mình xin nghỉ quay lại trường học nâng cấp bằng lên cao đẳng để vô làm bảo trì. thời gian mình vừa học vừa làm phục vụ cho một quán cafe và karaoke lớn, thấy mình làm ngon trong nữa năm chủ quán đã đưa mình lên làm quản lý vì quản lý củ nghĩ luôn ko ai thay thế, lúc đó bảo trì sửa chữa điện đài máy móc 10 phòng karaoke điều là mình làm hết vì đó là nghề của mình đang học cao đẳng, chủ rất mến và tin tưởng giao toàn bộ cho mình quyết định và hai vợ chồng vô Sài Gòn làm việc có nhà riêng ở trỏng vợ làm nhà báo, chồng làm cty trang trí thiết kế nội thất đẹp cứ hàng tháng thu nhập chi tiêu còn bao nhiêu mình gửi vào cho vợ chồng. mình vừa học vừa làm đc 2 năm vì đã học xong tính làm đó luôn nhưng vợ chồng chủ ko biết sao trả lại quán và mình nghĩ, lúc mình làm quản lý thì co quen biết với giám đốc cty bảo vệ vệ sĩ huy hùng. khi nghe mình nghĩ ở quán nên Giám đốc cty bảo vệ kêu mình qua làm để mỡ rộng thêm cty lắp đặt bảo trì camera giám sát an ninh cũng thuộc lĩnh vực nghành nghề của mình, nên mình nhận lời xuống làm bảo vệ cũng vì để chờ cái bằng cao đẳng. làm gần một năm nay. hiện mình 30 tuổi trong thời gian làm mình quen một cô gái học cao đẳng Dược vừa học vừa làm tiệm thuốc Tây gần chỗ mình trực, mình cố gắn sắp xếp thời gian để được ở bên cô ấy nhiều hơn. hai đứa cũng đi du lịch nhiều nơi cùng nhau gần nữa năm nay, và ty cô ấy dành cho mình cũng như mình dành cho cô ấy tất cả, khi mình quyết định lên nhà cô ấy để xin phép ba mẹ cô ấy cho mình qua lại hết năm nay tìm hiểu nhau sẽ cưới nhau. nhưng vì mình bị tật mẹ cô ấy đã ko chấp nhận cả gia đình ngoại cô ấy cũng vậy và có lẽ tình yêu cô ấy dành cho mình chưa đủ lớn để vượt rào cảng của gia đình cô ấy, bên nghĩa bên tình cô ấy đã chọn nghe lời mẹ và dần dần lạnh nhạt xa lánh mình ko muốn gặp mặt mình nữa... mình đã hiểu nên đành chấp nhận để cô ấy đi tìm hp mới mình buồn nhưng vì hp của cô ấy và mẹ cô ấy mình chỉ biết đứng lặng đằng sau. và giờ xem video này mình đã thầm cầu chúc cho các cặp đôi hạnh phúc keo Sơn. điều này chỉ có trong giấc mơ của mình.
Trương trình này đăng ký ở đâu vậy ạ và độ tuổi trẻ khoảng 20.21.mà không có tiền làm đám cưới với nhau không biết là trương trình này có thể đăng ký được không ạ?để mình giới thiệu cho một người bạn khuyết tật ạ?
xem đến đây chỉ muốn khóc, mình từng là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác. nhưng ko may số phận đã đưa đẩy mình đến với tật nguyền năm 11 tuổi mình bị căng bệnh viêm màng não Nhật Bản, bác sỹ phải thử tỷ mới tìm ra bệnh, và mình đã bị liệt hai chân. nằm một chỗ châm cứu trong nữa năm cả thuốc Tây và thuốc bắc, mình đã đi lại được theo học lại với bạn bè đến hết năm lớp 9 mình nghĩ học đi làm thuê phụ ba mẹ vì mình là anh cả và chỉ còn một đứa em trai, thời gian lớn dần lên tuy xương sống của mình bị cong một bên nhưng rất cứng cáp làm vác nặng ko bằng người ta, nhưng mình vẫn làm bình thường tất cả mọi việc phát mía nhổ mì... khi mình vào SG làm cty nước ép trái cây đóng chai được nữa năm mình nghĩ và làm phục vụ cho quán cafe nhỏ tự biên tự diễn chủ giao luôn cũng nữa năm vắng khách chủ chuyển sang mở nhà hàng và mình vừa làm phụ bếp vừa học nấu ăn... nhưng ko hợp vậy là mình dành dụm được ít tiền về quê và quyết định học nghề mình mơ ước và đam mê, đó là sửa chữa điện tử, theo học trung cấp ra trường mình vào lại SG xin vào làm cty thiết kế mạch điện tử của nước ngoài và rồi làm được một năm mình ko chấp nhận làm công nhân suốt mình xin nghỉ quay lại trường học nâng cấp bằng lên cao đẳng để vô làm bảo trì. thời gian mình vừa học vừa làm phục vụ cho một quán cafe và karaoke lớn, thấy mình làm ngon trong nữa năm chủ quán đã đưa mình lên làm quản lý vì quản lý củ nghĩ luôn ko ai thay thế, lúc đó bảo trì sửa chữa điện đài máy móc 10 phòng karaoke điều là mình làm hết vì đó là nghề của mình đang học cao đẳng, chủ rất mến và tin tưởng giao toàn bộ cho mình quyết định và hai vợ chồng vô Sài Gòn làm việc có nhà riêng ở trỏng vợ làm nhà báo, chồng làm cty trang trí thiết kế nội thất đẹp cứ hàng tháng thu nhập chi tiêu còn bao nhiêu mình gửi vào cho vợ chồng. mình vừa học vừa làm đc 2 năm vì đã học xong tính làm đó luôn nhưng vợ chồng chủ ko biết sao trả lại quán và mình nghĩ, lúc mình làm quản lý thì co quen biết với giám đốc cty bảo vệ vệ sĩ huy hùng. khi nghe mình nghĩ ở quán nên Giám đốc cty bảo vệ kêu mình qua làm để mỡ rộng thêm cty lắp đặt bảo trì camera giám sát an ninh cũng thuộc lĩnh vực nghành nghề của mình, nên mình nhận lời xuống làm bảo vệ cũng vì để chờ cái bằng cao đẳng. làm gần một năm nay. hiện mình 30 tuổi trong thời gian làm mình quen một cô gái học cao đẳng Dược vừa học vừa làm tiệm thuốc Tây gần chỗ mình trực, mình cố gắn sắp xếp thời gian để được ở bên cô ấy nhiều hơn. hai đứa cũng đi du lịch nhiều nơi cùng nhau gần nữa năm nay, và ty cô ấy dành cho mình cũng như mình dành cho cô ấy tất cả, khi mình quyết định lên nhà cô ấy để xin phép ba mẹ cô ấy cho mình qua lại hết năm nay tìm hiểu nhau sẽ cưới nhau. nhưng vì mình bị tật mẹ cô ấy đã ko chấp nhận cả gia đình ngoại cô ấy cũng vậy và có lẽ tình yêu cô ấy dành cho mình chưa đủ lớn để vượt rào cảng của gia đình cô ấy, bên nghĩa bên tình cô ấy đã chọn nghe lời mẹ và dần dần lạnh nhạt xa lánh mình ko muốn gặp mặt mình nữa... mình đã hiểu nên đành chấp nhận để cô ấy đi tìm hp mới mình buồn nhưng vì hp của cô ấy và mẹ cô ấy mình chỉ biết đứng lặng đằng sau. và giờ xem video này mình đã thầm cầu chúc cho các cặp đôi hạnh phúc keo Sơn.
điều này chỉ có trong giấc mơ của mình.
mệt
Chúc mừng những cặp đôi, khuyết tật, trăm năm hạnh phúc
Chúc các anh chị em trăm năm hạnh phúc
Cảm động
Tinh yeu la co that chuc cac a chi hanh phuc
chúc tắt cả mọi người có được thật nhiều nhiều hạnh phúc .
Dep qua tinh yeu dep qua a😢😢😄
Xem mà thay thuong lam vi m cung là ng khuyet tat bam sinh
Chúc bạn sức kheo và niềm vui trong cuộc sống.
Trương trình này đăng ký ở đâu vậy ạ và độ tuổi trẻ khoảng 20.21.mà không có tiền làm đám cưới với nhau không biết là trương trình này có thể đăng ký được không ạ?để mình giới thiệu cho một người bạn khuyết tật ạ?
Chi giup e . Cach dang ky . Dam cuoi nguoi khuyet tat dc ko ak .
Minh cung muon dc dang ky cho ng than . Nhung ko bt cach dang ky