Lúc trước đã từng đọc qua thơ Bùi Giáng. Vần thơ của ông có nhiều đoạn đọc mà nghẹn lòng, ông có lối nói móc mà người ái mộ thơ ông mới hiểu ý của ông. Sau 75 ông thật tội nghiệp nhưng cái hay của ông là không chịu lòn cúi hoặc nịnh bợ với những người hơn ông về vật chất hoặc quyền lực. Hãy mang tôi tới giữa đời Giết tôi chết giữa cõi đời mốc meo Hãy mang tôi tới nắng chiều Giết tôi chết giữa một chiều khe mương Hãy mang tôi tới dặm trường Giết tôi chết giữa con đường bơ vơ Hãy mang tôi tới bất ngờ Giết tôi ngẫu nhỉ trong giờ ngẫu nhiên Hãy mang tôi tới diện tiền Giết tôi chết giữa người thuyền quyên kia.. "" "" "" "" "" "" Một nén hương lòng để tưởng nhớ nhà thơ Bùi Giáng🙏🙏🙏🕯️🕯️🕯️🌹🌹🌹💖💖💖
Vâng ông quả thật là một thiên tài mà Lisa lại thích lối dí dỏm vui của ông. Như câu chuyện tình cờ đọc được. Một ngày vào năm 1963, thi sĩ Viên Linh chở Bùi Giáng đi thăm người tình. Ông rất trang trọng trong cuộc đi thăm này. Trước khi đi ông mặc gần chục cái áo sơ mi chồng lên nhau, áo sạch ủi thẳng đàng hoàng. Ra khỏi cửa ông lột chiếc sơ mi đầu tiên ném xuống đường, lần lượt ném gần hết áo, tới trước nhà người yêu ông cởi chiếc áo chót, còn lại áo trên người là áo cuối ông mới vào nhà người yêu. Một lúc sau ông trở ra hí hửng ông Viên Linh hỏi: Sao ông mặc nhiều áo thế rồi cứ cởi ra vứt đi như vậy.? Tau phải làm thế, đến với người yêu thương thì phải trong sạch từ tâm hồn đến thể xác.. Những chiếc áo bận đi đường bị nhuốm bụi hồng trần, tau đến với nàng phải là chiếc áo tinh khiết nhất.. Như tâm hồn tau vậy..!
Và câu chuyện hôm nọ ông Bùi Giáng ghé trụ sở hội Nhà văn chơi. Lúc bấy giờ nhà thơ Thu Bồn, một uỷ viên ban chấp hành hội nhà văn Việt Nam, đang đứng trò chuyện với nữ sĩ Thu Ba, trông thấy ông bèn gọi lại bảo rằng: -Nghe đồn ông có tài xuất khẩu thành thơ, làm một bài cho anh em nghe chơi. Bùi Giáng gãi tai trả lời : - lâu quá tôi không làm thơ, quên mất cả rồi. Thu Ba năn nỉ: - làm đại một câu lưu niệm đi mà. Bấy lâu chỉ kiến văn kỳ thanh hôm nay nay mới kiến diện kỳ hình ông đó. Bùi Giáng cười : Nhưng tui làm dở, đừng có cười tui nghen. Thu Bồn giục: - Thôi mà đừng Khiêm tốn nữa, không ai cười đâu. Bùi Giáng tằng hắng một tiếng một tiếng rồi đọc : Thu Ba khen ngợi Thu Bồn Thu Bồn cảm động sờ vai Thu Ba Thu Ba nhăn mặt : -Ý dà, ông làm thơ lục bát chi mà chẳng có vần có điệu gì hết trơn. Bùi Giáng đáp : Thì sức tui có vậy, cô muốn thơ có vần thì kiếm chữ khác thay vào đi. Thu Ba bỗng đỏ mặt hứ lên một tiếng, Bùi Giáng lại cười một cách ngây thơ rồi quay đi trước cái nhìn giận dữ của Thu Bồn...
@@Nguyenlisa186 em hay quá , còn nhớ những tình tiết tuyệt vời của NT Bùi Giáng . Quả thật tui cũng đọc và biết về ông đã gần mấy mươi năm . Em vui nhé !
@@NghiemNguyen-fy8lo Vâng, cám ơn anh. Sở dĩ Lisa thích thơ ông vì ông là người sống không chịu khuất phục dưới những người cậy quyền thế, ông nhận thức đúng sai. Trong vần thơ của ông có bài dí dỏm có bài vui tươi và cũng có bài bi ai mà cách nói móc người thật khéo léo đến đổi bắt lỗi ông không phải dễ. Mỗi lần nghĩ đến nhà thơ Bùi Giáng Lisa thấy ngậm ngùi và thương cho ông. Một kỳ tài chỉ có một không hai. Cũng kính chúc anh luôn vạn an và hạnh phúc.🩷
Năm 91-92 ông hay múa may trên cầu Trương Minh Giảng, nhưng vẫn có thơ trên các báo xuân. Thỉnh thoảng có người ghé lại gọi "Thầy", thấy ông như tỉnh ra.
Nghe đi nghe lại sao tôi thich cái cách của ông ấy chừng nào
Bùi Giáng chỉ có mỗi một Bùi Giáng mà thôi .❤❤❤
một thi sỹ tài năng..dễ thương ..khác đời...tìm bao lâu cũng không gặp được nữa..!!❤❤
Một thiên tài hiện hữu, khi gặp mặt chưa hiểu được. Nay mất rồi mới hiểu, giờ biết tìm nơi đâu.
Hay cho câu chốt "Mất cả nước thì không la, mất có cái xe đạp mà la oai oái" :D đúng chỉ có mỗi Bùi Giáng Tiên Sinh
Lúc trước đã từng đọc qua thơ Bùi Giáng.
Vần thơ của ông có nhiều đoạn đọc mà nghẹn lòng, ông có lối nói móc mà người ái mộ thơ ông mới hiểu ý của ông.
Sau 75 ông thật tội nghiệp nhưng cái hay của ông là không chịu lòn cúi hoặc nịnh bợ với những người hơn ông về vật chất hoặc quyền lực.
Hãy mang tôi tới giữa đời
Giết tôi chết giữa cõi đời mốc meo
Hãy mang tôi tới nắng chiều
Giết tôi chết giữa một chiều khe mương
Hãy mang tôi tới dặm trường
Giết tôi chết giữa con đường bơ vơ
Hãy mang tôi tới bất ngờ
Giết tôi ngẫu nhỉ trong giờ ngẫu nhiên
Hãy mang tôi tới diện tiền
Giết tôi chết giữa người thuyền quyên kia..
"" "" "" "" "" ""
Một nén hương lòng để tưởng nhớ nhà thơ Bùi Giáng🙏🙏🙏🕯️🕯️🕯️🌹🌹🌹💖💖💖
Tiếc thương cho một thiên tài nằm trong lá ủ .
Vâng ông quả thật là một thiên tài mà Lisa lại thích lối dí dỏm vui của ông.
Như câu chuyện tình cờ đọc được.
Một ngày vào năm 1963, thi sĩ Viên Linh chở Bùi Giáng đi thăm người tình. Ông rất trang trọng trong cuộc đi thăm này.
Trước khi đi ông mặc gần chục cái áo sơ mi chồng lên nhau, áo sạch ủi thẳng đàng hoàng.
Ra khỏi cửa ông lột chiếc sơ mi đầu tiên ném xuống đường, lần lượt ném gần hết áo, tới trước nhà người yêu ông cởi chiếc áo chót, còn lại áo trên người là áo cuối ông mới vào nhà người yêu.
Một lúc sau ông trở ra hí hửng ông Viên Linh hỏi:
Sao ông mặc nhiều áo thế rồi cứ cởi ra vứt đi như vậy.?
Tau phải làm thế, đến với người yêu thương thì phải trong sạch từ tâm hồn đến thể xác.. Những chiếc áo bận đi đường bị nhuốm bụi hồng trần, tau đến với nàng phải là chiếc áo tinh khiết nhất.. Như tâm hồn tau vậy..!
Và câu chuyện hôm nọ ông Bùi Giáng ghé trụ sở hội Nhà văn chơi. Lúc bấy giờ nhà thơ Thu Bồn, một uỷ viên ban chấp hành hội nhà văn Việt Nam, đang đứng trò chuyện với nữ sĩ Thu Ba, trông thấy ông bèn gọi lại bảo rằng:
-Nghe đồn ông có tài xuất khẩu thành thơ, làm một bài cho anh em nghe chơi.
Bùi Giáng gãi tai trả lời :
- lâu quá tôi không làm thơ, quên mất cả rồi.
Thu Ba năn nỉ:
- làm đại một câu lưu niệm đi mà. Bấy lâu chỉ kiến văn kỳ thanh hôm nay nay mới kiến diện kỳ hình ông đó.
Bùi Giáng cười :
Nhưng tui làm dở, đừng có cười tui nghen.
Thu Bồn giục:
- Thôi mà đừng Khiêm tốn nữa, không ai cười đâu.
Bùi Giáng tằng hắng một tiếng một tiếng rồi đọc :
Thu Ba khen ngợi Thu Bồn
Thu Bồn cảm động sờ vai Thu Ba
Thu Ba nhăn mặt :
-Ý dà, ông làm thơ lục bát chi mà chẳng có vần có điệu gì hết trơn.
Bùi Giáng đáp :
Thì sức tui có vậy, cô muốn thơ có vần thì kiếm chữ khác thay vào đi.
Thu Ba bỗng đỏ mặt hứ lên một tiếng, Bùi Giáng lại cười một cách ngây thơ rồi quay đi trước cái nhìn giận dữ của Thu Bồn...
@@Nguyenlisa186 em hay quá , còn nhớ những tình tiết tuyệt vời của NT Bùi Giáng . Quả thật tui cũng đọc và biết về ông đã gần mấy mươi năm . Em vui nhé !
@@NghiemNguyen-fy8lo
Vâng, cám ơn anh. Sở dĩ Lisa thích thơ ông vì ông là người sống không chịu khuất phục dưới những người cậy quyền thế, ông nhận thức đúng sai.
Trong vần thơ của ông có bài dí dỏm có bài vui tươi và cũng có bài bi ai mà cách nói móc người thật khéo léo đến đổi bắt lỗi ông không phải dễ.
Mỗi lần nghĩ đến nhà thơ Bùi Giáng Lisa thấy ngậm ngùi và thương cho ông.
Một kỳ tài chỉ có một không hai.
Cũng kính chúc anh luôn vạn an và hạnh phúc.🩷
Một người miền nam và đó là tính cách của người Nam.
🌹🌹🌹🌹🌹
Ong la nguoi mien Trung?
Tui kính nể và chịu thua : Ông " Bùi bán dúi bùi bán dùi bùi tồn lê bùi tồn lu " một trong những câu dí dỏm của NT Bùi Giáng .
“Mất cả nước thì không la. Mất cái xe đạp thì la oai oái “!!!
Hay lắm bạn!
Hay quá !
Năm 91-92 ông hay múa may trên cầu Trương Minh Giảng, nhưng vẫn có thơ trên các báo xuân. Thỉnh thoảng có người ghé lại gọi "Thầy", thấy ông như tỉnh ra.
Ông sư phụ ,,bùi giáng ,,bó tay ông luôn ,,thương ông nhiều ,,lắm,,,
Hay 👍❤️
❤❤❤❤❤❤❤
Chưa kịp lấy giấy ra đã bị nó đánh rồi 😂
❤
Cụ bùi Giáng đi kinh tế mới 😂😂😂😂 hạ ha ,hay hay 😢😢
MỘT NHÀ THƠ CỦA HIỆN THỰC
Chuồn như nhộng chuồn như gái gái. Khắp năm châu thiên hạ đã tỏ tường bài thơ người con gái ở truồng
Bài thơ đánh của bùi giáng
😂 sự đời như chiếc lá đa, tiền đô Mỹ ngụy chất đầy ban công