Gần đến sinh nhật 24 tuổi, cuộc sống vẫn khó khăn lắm dù đạt được vài thành tựu, lại nhớ đến bộ 4 bài này. Thời vô lo vô nghĩ. Trên mặt bàn vẫn là quyển sách Ngữ Văn và Hình Học. Hồi đấy thích một cô bạn khác trường, cô bạn ấy cá tính lắm - mái tóc xoăn và khuôn mặt xinh theo kiểu nghịch ngợm. Nhớ mãi kỉ niệm cậu học chuyên toán mà lại nhờ tớ học chuyên khác giải toán hộ, xong tớ cũng bó tay. Lúc nghe bạn bè nói cậu cũng hơi thích lại tớ thì trong lòng vui lắm. Mà hồi đó ngây thơ, cũng nghĩ là cậu thì nhà giàu, tớ thì ở tỉnh lẻ mới chuyển lên Hà Nội năm lớp 10 - nếu có rủ cậu đi chơi thì cũng không biết đi đâu. Thế là mấy mùa hoa phượng qua tớ cũng chẳng dám rủ cậu đi chơi lần nào, chỉ có vài lần làm bài cùng nhau. Rồi hôm thi thptqg được xếp điểm thi theo tên, tớ với cậu thi cùng 1 điểm trường. Mà lúc thấy cậu từ xa hôm thi môn cuối cũng ko dám ra chào, rồi chỉ lặng lẽ đi ra chỗ hiên trường lúc cơn mưa rào tạm biệt tuổi thanh xuân bắt đầu rơi. 6-7 năm trôi qua rồi, mình cũng chẳng còn tình cảm gì nữa từ lâu, nhưng lâu lâu lúc khó khăn vẫn nghĩ đến cậu ấy - để nhắc mình về 1 thời nhiều ước mơ và nhiệt huyết đến thế.
đây là lần đầu tiên nghe cũng là tình cờ để nhạc phát tự động, mình chỉ vô tư nghe không để ý nhưng đến phần deli của Hạ Lạ khiến thực sự chú tâm và nghe lại vì không phải ai cũng có khả năng rap deli tốt thế này và bài này là một câu chuyện được viết thực sự đỉnh
Xuân trầm: Anh vẫn rụt rè trong một góc phòng ngồi đếm thời giờ thoi đưa Ngửi thấy mùi xuân đến bên cửa phòng khẽ hỏi : ‘’ yêu thương đã về hay chưa ? ‘’ … Bước ra hiền nhà đưa mắt ngước trời Chợt anh nhớ lời ngõ của anh đã bị im lặng của em tước lời Trách làm sao được nữa em ơi ! Chắc đã bị lãng quên trước rồi Mong hoa tàn gió cuốn em về anh còn đợi em riêng một góc trời Bởi những gì mà em nhận được là những thương đau không phải ấm cúng và đầy đủ Nên chẳng hoà hợp để vương nhau … em hãy quên đi bao ngày cũ …. Nói : Chào em ! Mọi thứ thế nào ? Anh vẫn ổn vẫn có thể cười và cũng quen với những câu hỏi … Là : Để khi hỏi rằng : ‘’ bây giờ em đâu ? ‘’ Anh trả lời bằng vài câu vắng tắt Chắc đã đắm say bên một bờ vai trên con đường về chập chiều nắng tắt Vì biết hương tóc em chẳng cần kệ anh còn đắm say những buổi hẹn trễ Đường hoa rơi dìu dắt em về còn đường anh về muộn phiền kéo lê Chắc trưởng thành anh phải ngược xuôi và em lại vui bên vòng tay mới Để một ngày giữa biết bộn bề anh thấy em cười khi màu nắng tới Rồi gió nhẹ nhàng hôn thoáng môi em trở về bầu trời xanh biếc Nhưng mà anh biết : rằng nếu ngày mai ta gặp lại Vô tình thấy nhau lờ đi quan tâm bằng sự im lặng Như ta chẳng muốn để cho men say một thời thêm mặn Cứ để yêu thương của anh chói sáng em thấy khó chịu khi nhìn lên Hay để yêu thương của anh lạc lõng trong những chòm sao hằng nghìn tên …. Anh vẫn luôn ở bên em ! Nhưng mà …. Chẳng ai ngu ngốc đi chọn cho mình nỗi buồn đâu em Chẳng ai lại muốn ôm trọn nỗi sầu thao thức thâu đêm Anh còn quanh quẩn lối nhỏ em về một chiều Tây Nguyên lộng gió Là khi ta gọi ‘’ em ơi ‘’ thanh âm còn vọng đó Mùa xuân đã về nhưng anh chả biết em có quay về hay không Hay cứ để anh ngồi chông mông ? Hát : Và rồi yêu thương ngày mai sẽ vội vàng qua đi Còn trong anh là giây phút chia ly … Đọc : Duyện nợ trăm năm chắc chi một ngày sẽ không lỗi nhịp ? Thôi thì anh đành chấp nhận … phải tạm xa em …. trong một kiếp ! Và chắc một ngày khi duyên tình hết thì em cũng sẽ quên thôi Mà sợ lúc ấy anh còn sống hoài với những đêm dài đơn côi Cứ cười đi em dù mai ta xa chân trời góc bề Chẳng còn có thể nói nhau nghe bao lời đường , mật , khóc , thề Xuân này lạnh rồi em đừng để giọt sầu vương trên mi mắt Hãy để điều đó cho một người mà em yêu thương khi khác . …. Oh Chào em ! Rồi khi gặp lại giữa một trời mây phong tàn đỏ thấm Hãy cười và nói với nhau : ‘’ Vì dạo ấy mình còn nhỏ lắm ! ‘’ …. Anh chẳng còn bãn lĩnh để níu em lại đc nữa Thôi thì cứ để em như một mùa xuân đã đến lúc để gió cuốn trôi đi ! Chào em Rút gọn
Thu quen: Chào em! Vậy là mình phải xa thật rồi Những ngày hạ cuối. Miệng không nói chỉ dùng để cắn chặt môi Trời chuyển màu ! Lần gặp cuối cũng như lần đầu Hoa sữa vẫn nở ... chỉ có điều ta bước khỏi nhau … Và Tây Nguyên Mùa lá đổ hoa rời Lần đầu gặp cũng như lần cuối mà em lại nở xa tôi Đôi mắt con thấy nụ cười của em khi những tình khôi gọi mời Em ơi! đôi môi còn chưa kịp nói để cho lòng ta toại lời Nhắm mắt lại … anh chẳng biết tà hoa mang anh tới đâu Có phải những mùi hương thân thuộc đã đưa anh quay về bao ngày đầu Góc cây đó! Ngôi trường đó em vẫn sống hoài trong ký ức Anh dây dưa cứ giữ trong đầu rồi tự nhủ lòng mình tí vứt Anh tử hỏi sao thu mang em tới rồi dẫn lối đôi ta xa nhau Có phải hạnh phúc của em đổi lại là khi tim ta đau Bởi vì ta chẳng tìm lại nhau giữa trần gian rộng lớn Vậy nên duyên tình chỉ là gió thoáng qua nên em cần an phận sớm .. …’’ Đa đí đa ‘’… Thu ..Lá vàng rơi đầy sân Và Thu ..Chẳng còn như ngày đầu Thu ..Hát bài ca tình tan .. Nhành hoa rơi rơi muôn kiếp rồi - Duyên tình đã hết là do ý trời Anh vốn chẳng tin đâu duyên phận nếu chân chưa mỏi và chả muốn dời Thu - Mang theo tình thơ và hương tóc Ai ơi sao nỡ vô tình em lại để cho người thương khóc Anh còn nhớ ..tháng năm ta gặp nhau giữa dòng đời Chẳng mấy chốc thời gian nhẹ trôi khi ấy anh biết mình phải lòng rồi Vẫn là em - Em vẫn còn chờ ở đó phải không Để một mai khi ta ngồi lại anh vẫn đc nghe tiếng em trải lòng Thu - Liệu em có về tựa con mơ màu trắng Để anh còn hát cho em nghe về Tây Nguyên Sầu Lắng ..Và Thu khi anh chợt nghe giai điệu này du dương Đông sang - Lá vàng là những gì mà thu vương Còn đâu nữa ( x4 ) ..Bao nhiêu tháng ngày ? ..Khi thu vừa sang … Ngày hôm đó ai khiến em cười ? Để rồi hôm nay thì anh phải khóc ? Bao e thẹn phút bình yên đầu lòng ta biết yêu chưa màn vải vóc Anh chẳng biết [ qua đi bao năm tháng ] liệu rằng mình đã thay đổi hay chưa Anh chỉ nghe phía trong lòng ngực những nhịp tim chỉ đập một nửa - Và Tây Nguyên … anh nhớ chiều thu lá đổ Anh chật vật với những góc phố tìm kỷ niệm xưa khá cổ Đến bao giờ duyên tình trở lại như nhành hoa kia chớm nở Nhưng chắc muộn rồi ! góc hiền nhà em chẳng chờ ta đón nữa - Là Tây Nguyên … khi mùa thu theo ta về trước cổng Có phải đã đến lúc ta chọn cho mình con đường để dệt ước mộng Lần đầu gặp em hé môi cười còn lần sau cuối thì em lặng thinh Ta say xưa giữa trời xám tro lúc mặt trời tàn mà anh chẳng tỉnh Vài năm trước anh dắt tay em trên con đường về môi cười thơ ngây Bao hạnh phúc một thời thơ dại chỉ còn dư vị ở trên đôi tay Em chẳng nợ tôi thứ gì cả chỉ mong em trả trái tim tôi về Anh sẽ trả em năm tháng đó và từng giây phút khi ta môi kề - Còn Tây Nguyên … em cứ để yêu thương ở lại một góc Rồi khi ta xa em chẳng còn nhớ để đôi mi chợt khóc Và thu có về để vương nhành hoa … ở giữa tay tôi Yêu thương mỏng manh tựa muôn cánh ngà ..bị thổi - bay thôi ? Ngâm Thơ : Nhành hoa rơi ..rơi muốn kiếp rồi - Duyên tình đã hết là do ý trời
crush mình tên Thu, em cũng ở Gia Lai, ước gì anh có thể nói thẳng với em rằng " Anh thích em ", nhưng có vẻ anh không thể vì cơ hội được gặp em thêm một lần nữa chắc là không còn. Nếu thời gian có cho anh và em gặp lại nhau thêm một lần nữa, ước gì anh có thể đi thực tập thêm một lần nữa và nếu dù biết em không thích anh, nhưng nếu như vậy anh chắc cũng sẽ thích em thêm một lần nữa... HTH
Đông phong: Xuân Trầm - Hạ Lạ - Thu Quen và Đông Phong Em ơi đường tình chia cắt để mình phải đi song song - Ta đành rời khỏi nhau khi nhành phượng đã đỏ nửa Để lại góc hiên nhà một gã buồn bã gõ cửa ..'' Cổng nhà em còn mở anh cứ vào đi '' '' Anh ơi đừng khóc! đừng để lệ trào mi! '' Đường về tim em - Anh chẳng thể nào chen được Nên anh chỉ là anh người tâm thường em đã quen thuộc.. Nhưng sao em ơi? Đêm còn lo toan và ngộ nhỡ Rồi một mùa trăng tình em như hoa Quỳnh vội nở Và ngày nào đó họ làm nhoà môi son em bớt đi Anh chẳng là anh - chẳng vụn vỡ khi em chớp mi Đông ..nhẹ nhàng của miền đất núi Nhành hoa khô héo vì tình anh đem cất túi Bởi lẽ anh hiểu rồi ..ai cũng dần khác đi Khoảng trời một thời đã từng có ..chả cần khắc ghi Hook: Há hà hà.. há ... ha.. .... Đông ..nhẹ nhàng của miền đất núi Nhành hoa khô héo vì tình anh đem cất túi Há hà hà.. há ... ha.. .... Đông ..hạt mưa ngâu vương trên kẽ mắt Tựa vào vai áo lời trách hờn tiếng ai khẽ nhắc: ... Có những yêu thương những nỗi niềm anh đã không nhắc Còn vương mi em vài giọt sầu vẫn còn trong vắt Đông em ơi ..Nhưng tình thơ anh chẳng ấm áp Truyện mình thật buồn đành cho nhau một dấu chấm khác Rồi mai này thay đổi - Em chẳng buồn khi cơn mưa đêm * Cười * trong bao hạnh phúc - Vòng tay đón đưa em Rót những ưu tư - giọt đắng trôi dần xuống đáy Ngọt ngào đọng trên môi - khoảng trời em muốn thấy Thời giờ còn bên nhau ..bao lâu anh đếm ngược Cận kề ở nơi anh để mùa yêu còn nếm được Tình tựa mùa sang ..chẳng Đông nào y hệt cả Luân phiên ngần ấy năm - anh cũng dần mệt lả Khó khăn và chong gai - gian truân và thử thách Ghé thăm nơi tim em ..đành tựa như lữ khách Giữa trời lập đông liệu ta có ngồi lại để tản mạng Thôi! ..để anh về khoác trên vai: màu buồn ảm đạm.. Há hà hà.. há ... ha.. .... Đông ...Mắt em xanh biếc phủ đồi - sông Hoen mi trên mắt ai hát - mưa buồn giá rét cả Trời Đông Há hà hà.. há ... ha.. .... Đông ...Tây Nguyên động gió đọng màu sương Đất trời mập mờ tựa trái tim mình vô tình lần đầu thương Yêu em như xưa cũ - Cả những ngày mưa phủ Yêu em như thể yêu thôi vẫn là chưa đủ! Em ơi hãy về nhìn lá phượng đong đưa Những ngày nắng gắt ..má em giờ.. đã đỏ hồng mong mưa Nghe ngoài hiên cả một viền thu vẫn còn vương mùi hoa sữa Và em ơi! Tình đã gần mà chẳng cần rời xa nữa Khi Đông hoa rụng khẽ vờn tay Em đưa tay hái những chòm mây Khi Đông Phong thổi những giấc mộng buồn cho kẻ lãng khách vẫn hồn say Yêu em như xưa cũ - Cả những ngày mưa phủ Yêu em như thể yêu thôi vẫn là chưa đủ! Em ơi hãy về nhìn lá phượng đong đưa Những ngày nắng gắt ..má em giờ.. đã đỏ hồng mong mưa Nghe ngoài hiên cả một viền thu vẫn còn vương mùi hoa sữa Và em ơi! Tình đã gần mà chẳng cần rời xa nữa Khi gió Đông thổi và mua thay, cho kẽ lãng khách hững hờ say Khi lá Phong nhuộm cả buổi chiều vàng tựa những ước vọng lững lờ bay
Hạ lạ: Mở mắt … Những cánh quạt vẫn cứ xoay đều vòng Đèn học bật sáng … thoáng sân trường màu trời trắng trong Anh tĩnh giấc … cảm thấy chút gì lắng đọng Chắc là khói đưa anh đến đây nên cảm thấy hơi đắng họng Vẫn là em! Em ngồi cùng bút thước và bài giảng Truyện gì xảy ra? Sao lòng ta như đang buồn lai láng Và tiếng trống … như quán tính anh đến bên và gần lại Em ngồi đó, ta ngồi xuống khẽ tựa đầu vào vai … Sao vậy? Sao hôm nay em cứ im lặng mà không nói gì Ngày hôm qua anh đã làm gì cho em phải giận đâu nhỉ? Mọi thứ tối lại riêng mình sáng nên bọn bạn vây quanh Sao hôm này em không đưa tay để nắm lấy tay anh? Em im lặng! Chắc hôm nay em có truyện buồn Sao không kể … mà lại để cho hàng mi tuôn? Chắc hạ về … năm cuối rồi … em cảm động vì xa lối cũ Thường tình mà em ơi! Đời chỉ cho khi ta thối đủ Nhưng không phải. Mọi khi em không cười nhưng sao hôm nay lại khóc Em cố nín và quay sang ta rồi cho một ánh nhìn trách móc Không phải tại vì cơn buồn ngủ [ hay là do ] nhoè mắt khi em tỉnh lại Chỉ là, chỉ là tại sao anh thấy nỗi buồn như đính vào vai? Em à! Có gì cứ nói đi đừng ngại … Anh không thích những truyện bi hài Lại càng ghét những thứ dong dài Em không nói! Em chỉ cho im lặng vào im lặng Truyện chia tay còn khó tưởng tượng hơn là cả bầu trời đêm, nắng Rồi bất chợt … anh mới biết mọi người xung quanh biến mất Chỉ còn 1 cặp ghế và 1 chiếc bàn cùng 2 con người nhưng 1 tiếng nất Em cũng giống như họ bởi hình anh của em dần mờ đi … Anh không thấy! Anh không thấy - anh chạy ra khỏi lớp nhưng cũng không thấy! Anh chợt ngỡ là cả ngôi trường này chỉ có một bóng người ở đây Có mùa hạ đang treo trên cây! Có hơi ấm đung đưa trên tay Nhưng mà em … Mùa hạ này mang em đi đâu vậy? Mở mắt! Anh thấy mình đang ngủ trên chiếc ghế tựa Không biết sao anh lại vào tình trạng như thế nữa Màn hình sáng! ngày và giờ chuyển sang số khác Cảm giác lần này là thực không hề có chút gì đó đắng chát Ngó xung quanh … chắc đêm qua a lại vừa quá chén Những hình ảnh lặp lại, như vầy anh cũng dần quen Vẫn là anh! Anh có chút tiết núi những ngày xa trường Thấy khó chịu a địu đà chỉnh đầu tóc rồi bước ra đường Anh chợt khựng lại ở góc nhà vì chưa biết định làm gì Có phải những nhành phượng đầu mùa đang gợi cho anh đôi chút hàm ý À phải rồi! có phải ta vừa xa một thời khoảng thời gian khá dài Anh vừa thấy những yêu thương cũ gợi về trong những cơn mê lặp lại Họ và em bây giờ thì đang lo truyện tương lai sáng chói Anh thì đang lang thang trên những khung đường bụi bặm từng đêm vắng lối Trong giấc mơ của anh mà em còn nói được cả những lời từ biệt Thì anh còn thứ gì để níu tay em khi tay anh toàn dự kiến Anh thấy rồi! Anh thấy rồi mùa hạ đã về trước thềm cửa sổ Anh đã thấy được sự chia ly và chút gì đó vướng lại giữa cổ Nhưng em ơi … mọi thứ luôn thực nhưng sao giấc mơ là ảo Bảy chú lùn chỉ là thể xác nhưng mà tình cảm của họ lại cao Anh lặng lẽ và châm điếu thuốc khác Giữa Tây Nguyên tháng ve sầu còn vài khúc hát: Có mùa hạ đang treo trên cây! Có hơi ấm đung đưa trên tay Nhưng mà em! Mùa hạ này mang em đi đâu vậy? Và mùa hạ đã về một nửa Tâm tư anh còn bận chốt cửa Hạ này lạ! dẫn lối người qua Chắc hạ rồi … buồn nhất đời ta … … Tây Nguyên
Lần đầu nghe cái này là hồi lớp 7 😭 giờ sắp tốt nghiệp đại học rồi
ỏ
không ngờ gặp bạn ở đây
thời gian nhanh quá nhỉ, tôi nghe đợt dịch giờ đã 3 4 năm rồi
Có nhầm lẫn gì k nhỉ ? Bài này release 2016 lúc đấy học lớp 10 r chứ :)
Gần đến sinh nhật 24 tuổi, cuộc sống vẫn khó khăn lắm dù đạt được vài thành tựu, lại nhớ đến bộ 4 bài này.
Thời vô lo vô nghĩ. Trên mặt bàn vẫn là quyển sách Ngữ Văn và Hình Học. Hồi đấy thích một cô bạn khác trường, cô bạn ấy cá tính lắm - mái tóc xoăn và khuôn mặt xinh theo kiểu nghịch ngợm. Nhớ mãi kỉ niệm cậu học chuyên toán mà lại nhờ tớ học chuyên khác giải toán hộ, xong tớ cũng bó tay. Lúc nghe bạn bè nói cậu cũng hơi thích lại tớ thì trong lòng vui lắm. Mà hồi đó ngây thơ, cũng nghĩ là cậu thì nhà giàu, tớ thì ở tỉnh lẻ mới chuyển lên Hà Nội năm lớp 10 - nếu có rủ cậu đi chơi thì cũng không biết đi đâu. Thế là mấy mùa hoa phượng qua tớ cũng chẳng dám rủ cậu đi chơi lần nào, chỉ có vài lần làm bài cùng nhau. Rồi hôm thi thptqg được xếp điểm thi theo tên, tớ với cậu thi cùng 1 điểm trường. Mà lúc thấy cậu từ xa hôm thi môn cuối cũng ko dám ra chào, rồi chỉ lặng lẽ đi ra chỗ hiên trường lúc cơn mưa rào tạm biệt tuổi thanh xuân bắt đầu rơi. 6-7 năm trôi qua rồi, mình cũng chẳng còn tình cảm gì nữa từ lâu, nhưng lâu lâu lúc khó khăn vẫn nghĩ đến cậu ấy - để nhắc mình về 1 thời nhiều ước mơ và nhiệt huyết đến thế.
"kỉ niệm sẽ là thứ duy nhất, đi theo anh một đời dài."
đây là lần đầu tiên nghe cũng là tình cờ để nhạc phát tự động, mình chỉ vô tư nghe không để ý nhưng đến phần deli của Hạ Lạ khiến thực sự chú tâm và nghe lại vì không phải ai cũng có khả năng rap deli tốt thế này và bài này là một câu chuyện được viết thực sự đỉnh
PCGL là một thế lực khét, mấy ông chặng đầu thì nhạc thường suy tư và buồn, về sau nổi hơn thì nhạc truyền động lực và đóng góp cho xã hội.
em hỏi tình yêu anh sao lạ thế nhĩ, anh mĩm cười rồi ôm em qua muôn vàng thế kĩ
Xuân trầm:
Anh vẫn rụt rè trong một góc phòng ngồi đếm thời giờ thoi đưa
Ngửi thấy mùi xuân đến bên cửa phòng khẽ hỏi : ‘’ yêu thương đã về hay chưa ? ‘’
… Bước ra hiền nhà đưa mắt ngước trời
Chợt anh nhớ lời ngõ của anh đã bị im lặng của em tước lời
Trách làm sao được nữa em ơi ! Chắc đã bị lãng quên trước rồi
Mong hoa tàn gió cuốn em về anh còn đợi em riêng một góc trời
Bởi những gì mà em nhận được là những thương đau không phải ấm cúng và đầy đủ
Nên chẳng hoà hợp để vương nhau … em hãy quên đi bao ngày cũ
…. Nói :
Chào em ! Mọi thứ thế nào ?
Anh vẫn ổn vẫn có thể cười và cũng quen với những câu hỏi
… Là :
Để khi hỏi rằng : ‘’ bây giờ em đâu ? ‘’ Anh trả lời bằng vài câu vắng tắt
Chắc đã đắm say bên một bờ vai trên con đường về chập chiều nắng tắt
Vì biết hương tóc em chẳng cần kệ anh còn đắm say những buổi hẹn trễ
Đường hoa rơi dìu dắt em về còn đường anh về muộn phiền kéo lê
Chắc trưởng thành anh phải ngược xuôi và em lại vui bên vòng tay mới
Để một ngày giữa biết bộn bề anh thấy em cười khi màu nắng tới
Rồi gió nhẹ nhàng hôn thoáng môi em trở về bầu trời xanh biếc
Nhưng mà anh biết : rằng nếu ngày mai ta gặp lại
Vô tình thấy nhau lờ đi quan tâm bằng sự im lặng
Như ta chẳng muốn để cho men say một thời thêm mặn
Cứ để yêu thương của anh chói sáng em thấy khó chịu khi nhìn lên
Hay để yêu thương của anh lạc lõng trong những chòm sao hằng nghìn tên
….
Anh vẫn luôn ở bên em ! Nhưng mà ….
Chẳng ai ngu ngốc đi chọn cho mình nỗi buồn đâu em
Chẳng ai lại muốn ôm trọn nỗi sầu thao thức thâu đêm
Anh còn quanh quẩn lối nhỏ em về một chiều Tây Nguyên lộng gió
Là khi ta gọi ‘’ em ơi ‘’ thanh âm còn vọng đó
Mùa xuân đã về nhưng anh chả biết em có quay về hay không
Hay cứ để anh ngồi chông mông ?
Hát :
Và rồi yêu thương ngày mai sẽ vội vàng qua đi
Còn trong anh là giây phút chia ly …
Đọc :
Duyện nợ trăm năm chắc chi một ngày sẽ không lỗi nhịp ?
Thôi thì anh đành chấp nhận … phải tạm xa em …. trong một kiếp !
Và chắc một ngày khi duyên tình hết thì em cũng sẽ quên thôi
Mà sợ lúc ấy anh còn sống hoài với những đêm dài đơn côi
Cứ cười đi em dù mai ta xa chân trời góc bề
Chẳng còn có thể nói nhau nghe bao lời đường , mật , khóc , thề
Xuân này lạnh rồi em đừng để giọt sầu vương trên mi mắt
Hãy để điều đó cho một người mà em yêu thương khi khác .
…. Oh
Chào em !
Rồi khi gặp lại giữa một trời mây phong tàn đỏ thấm
Hãy cười và nói với nhau : ‘’ Vì dạo ấy mình còn nhỏ lắm ! ‘’
….
Anh chẳng còn bãn lĩnh để níu em lại đc nữa
Thôi thì cứ để em như một mùa xuân đã đến lúc để gió cuốn trôi đi ! Chào em
Rút gọn
Thu quen:
Chào em! Vậy là mình phải xa thật rồi
Những ngày hạ cuối. Miệng không nói chỉ dùng để cắn chặt môi
Trời chuyển màu ! Lần gặp cuối cũng như lần đầu
Hoa sữa vẫn nở ... chỉ có điều ta bước khỏi nhau
… Và Tây Nguyên
Mùa lá đổ hoa rời
Lần đầu gặp cũng như lần cuối mà em lại nở xa tôi
Đôi mắt con thấy nụ cười của em khi những tình khôi gọi mời
Em ơi! đôi môi còn chưa kịp nói để cho lòng ta toại lời
Nhắm mắt lại … anh chẳng biết tà hoa mang anh tới đâu
Có phải những mùi hương thân thuộc đã đưa anh quay về bao ngày đầu
Góc cây đó! Ngôi trường đó em vẫn sống hoài trong ký ức
Anh dây dưa cứ giữ trong đầu rồi tự nhủ lòng mình tí vứt
Anh tử hỏi sao thu mang em tới rồi dẫn lối đôi ta xa nhau
Có phải hạnh phúc của em đổi lại là khi tim ta đau
Bởi vì ta chẳng tìm lại nhau giữa trần gian rộng lớn
Vậy nên duyên tình chỉ là gió thoáng qua nên em cần an phận sớm ..
…’’ Đa đí đa ‘’…
Thu ..Lá vàng rơi đầy sân
Và Thu ..Chẳng còn như ngày đầu
Thu ..Hát bài ca tình tan ..
Nhành hoa rơi rơi muôn kiếp rồi - Duyên tình đã hết là do ý trời
Anh vốn chẳng tin đâu duyên phận nếu chân chưa mỏi và chả muốn dời
Thu - Mang theo tình thơ và hương tóc
Ai ơi sao nỡ vô tình em lại để cho người thương khóc
Anh còn nhớ ..tháng năm ta gặp nhau giữa dòng đời
Chẳng mấy chốc thời gian nhẹ trôi khi ấy anh biết mình phải lòng rồi
Vẫn là em - Em vẫn còn chờ ở đó phải không
Để một mai khi ta ngồi lại anh vẫn đc nghe tiếng em trải lòng
Thu - Liệu em có về tựa con mơ màu trắng
Để anh còn hát cho em nghe về Tây Nguyên Sầu Lắng
..Và Thu khi anh chợt nghe giai điệu này du dương
Đông sang - Lá vàng là những gì mà thu vương
Còn đâu nữa ( x4 ) ..Bao nhiêu tháng ngày ?
..Khi thu vừa sang …
Ngày hôm đó ai khiến em cười ? Để rồi hôm nay thì anh phải khóc ?
Bao e thẹn phút bình yên đầu lòng ta biết yêu chưa màn vải vóc
Anh chẳng biết [ qua đi bao năm tháng ] liệu rằng mình đã thay đổi hay chưa
Anh chỉ nghe phía trong lòng ngực những nhịp tim chỉ đập một nửa
- Và Tây Nguyên … anh nhớ chiều thu lá đổ
Anh chật vật với những góc phố tìm kỷ niệm xưa khá cổ
Đến bao giờ duyên tình trở lại như nhành hoa kia chớm nở
Nhưng chắc muộn rồi ! góc hiền nhà em chẳng chờ ta đón nữa
- Là Tây Nguyên … khi mùa thu theo ta về trước cổng
Có phải đã đến lúc ta chọn cho mình con đường để dệt ước mộng
Lần đầu gặp em hé môi cười còn lần sau cuối thì em lặng thinh
Ta say xưa giữa trời xám tro lúc mặt trời tàn mà anh chẳng tỉnh
Vài năm trước anh dắt tay em trên con đường về môi cười thơ ngây
Bao hạnh phúc một thời thơ dại chỉ còn dư vị ở trên đôi tay
Em chẳng nợ tôi thứ gì cả chỉ mong em trả trái tim tôi về
Anh sẽ trả em năm tháng đó và từng giây phút khi ta môi kề
- Còn Tây Nguyên … em cứ để yêu thương ở lại một góc
Rồi khi ta xa em chẳng còn nhớ để đôi mi chợt khóc
Và thu có về để vương nhành hoa … ở giữa tay tôi
Yêu thương mỏng manh tựa muôn cánh ngà ..bị thổi - bay thôi ?
Ngâm Thơ :
Nhành hoa rơi ..rơi muốn kiếp rồi - Duyên tình đã hết là do ý trời
nghe nhac TNS tu nam 12 tuoi va bay gio 17 van nghe lai nhung thanh am tuyet voi nhu the nay`
Suy sớm thế
12/01/2024 nghe mãi đến khi....
xuân trầm mang em tới
hạ lạ mang em đi
thu quen mình anh chờ
đông phong em còn nhớ?
28/6/2022 34t tâm hồn vẫn ngây ngô có ai như mình ko hihi
nho 1 thoi`
crush mình tên Thu, em cũng ở Gia Lai, ước gì anh có thể nói thẳng với em rằng " Anh thích em ", nhưng có vẻ anh không thể vì cơ hội được gặp em thêm một lần nữa chắc là không còn. Nếu thời gian có cho anh và em gặp lại nhau thêm một lần nữa, ước gì anh có thể đi thực tập thêm một lần nữa và nếu dù biết em không thích anh, nhưng nếu như vậy anh chắc cũng sẽ thích em thêm một lần nữa... HTH
tuyệt phẩm thế này mà ít người nghe nhỉ :(
Đông phong:
Xuân Trầm - Hạ Lạ - Thu Quen và Đông Phong
Em ơi đường tình chia cắt để mình phải đi song song -
Ta đành rời khỏi nhau khi nhành phượng đã đỏ nửa
Để lại góc hiên nhà một gã buồn bã gõ cửa
..'' Cổng nhà em còn mở anh cứ vào đi ''
'' Anh ơi đừng khóc! đừng để lệ trào mi! ''
Đường về tim em - Anh chẳng thể nào chen được
Nên anh chỉ là anh người tâm thường em đã quen thuộc..
Nhưng sao em ơi? Đêm còn lo toan và ngộ nhỡ
Rồi một mùa trăng tình em như hoa Quỳnh vội nở
Và ngày nào đó họ làm nhoà môi son em bớt đi
Anh chẳng là anh - chẳng vụn vỡ khi em chớp mi
Đông ..nhẹ nhàng của miền đất núi
Nhành hoa khô héo vì tình anh đem cất túi
Bởi lẽ anh hiểu rồi ..ai cũng dần khác đi
Khoảng trời một thời đã từng có ..chả cần khắc ghi
Hook:
Há hà hà.. há ... ha..
....
Đông ..nhẹ nhàng của miền đất núi
Nhành hoa khô héo vì tình anh đem cất túi
Há hà hà.. há ... ha..
....
Đông ..hạt mưa ngâu vương trên kẽ mắt
Tựa vào vai áo lời trách hờn tiếng ai khẽ nhắc: ...
Có những yêu thương những nỗi niềm anh đã không nhắc
Còn vương mi em vài giọt sầu vẫn còn trong vắt
Đông em ơi ..Nhưng tình thơ anh chẳng ấm áp
Truyện mình thật buồn đành cho nhau một dấu chấm khác
Rồi mai này thay đổi - Em chẳng buồn khi cơn mưa đêm
* Cười * trong bao hạnh phúc - Vòng tay đón đưa em
Rót những ưu tư - giọt đắng trôi dần xuống đáy
Ngọt ngào đọng trên môi - khoảng trời em muốn thấy
Thời giờ còn bên nhau ..bao lâu anh đếm ngược
Cận kề ở nơi anh để mùa yêu còn nếm được
Tình tựa mùa sang ..chẳng Đông nào y hệt cả
Luân phiên ngần ấy năm - anh cũng dần mệt lả
Khó khăn và chong gai - gian truân và thử thách
Ghé thăm nơi tim em ..đành tựa như lữ khách
Giữa trời lập đông liệu ta có ngồi lại để tản mạng
Thôi! ..để anh về khoác trên vai: màu buồn ảm đạm..
Há hà hà.. há ... ha..
....
Đông ...Mắt em xanh biếc phủ đồi - sông
Hoen mi trên mắt ai hát - mưa buồn giá rét cả Trời Đông
Há hà hà.. há ... ha..
....
Đông ...Tây Nguyên động gió đọng màu sương
Đất trời mập mờ tựa trái tim mình vô tình lần đầu thương
Yêu em như xưa cũ - Cả những ngày mưa phủ
Yêu em như thể yêu thôi vẫn là chưa đủ!
Em ơi hãy về nhìn lá phượng đong đưa
Những ngày nắng gắt ..má em giờ.. đã đỏ hồng mong mưa
Nghe ngoài hiên cả một viền thu vẫn còn vương mùi hoa sữa
Và em ơi! Tình đã gần mà chẳng cần rời xa nữa
Khi Đông hoa rụng khẽ vờn tay Em đưa tay hái những chòm mây
Khi Đông Phong thổi những giấc mộng buồn cho kẻ lãng khách vẫn hồn say
Yêu em như xưa cũ - Cả những ngày mưa phủ
Yêu em như thể yêu thôi vẫn là chưa đủ!
Em ơi hãy về nhìn lá phượng đong đưa
Những ngày nắng gắt ..má em giờ.. đã đỏ hồng mong mưa
Nghe ngoài hiên cả một viền thu vẫn còn vương mùi hoa sữa
Và em ơi! Tình đã gần mà chẳng cần rời xa nữa
Khi gió Đông thổi và mua thay, cho kẽ lãng khách hững hờ say
Khi lá Phong nhuộm cả buổi chiều vàng tựa những ước vọng lững lờ bay
mùa xuân lại nghe bài này...gọi là bình yên trong nỗi buồn được không nhỉ...14.2.2022
Đi cùng năm tháng
Năm đó , đã từng nghe trọn bài vì 1 người 2017 🙂
lúc vẫn ngẫm bài này là 12t, giờ 20t lun roi :))
Siêu phẩm
" Là khi ta gọi ' em ơi ' thanh âm còn vọng đó... "
cuốn vậy trời
Hay ạ
hay
hay vcb
Không biết cô ấy bây giờ sao rồi...
Cô ấy thời mình còn học sinh😢
tôi nói thật các ông, thất tình chia tay người yêu nghe thấm cực "dume" buồn quá huhu _SG30/september
đm nghe chán hết cả đời nhất là 2 bài hạ và thu
hư đốn bảo sao nó chả bỏ
vozer
Chào bác :V
@@uctruongnguyento1280 😁😁
😢
hạ
ông nào cho tôi xin beat xuân trầm với
⅝
Hạ lạ:
Mở mắt … Những cánh quạt vẫn cứ xoay đều vòng
Đèn học bật sáng … thoáng sân trường màu trời trắng trong
Anh tĩnh giấc … cảm thấy chút gì lắng đọng
Chắc là khói đưa anh đến đây nên cảm thấy hơi đắng họng
Vẫn là em! Em ngồi cùng bút thước và bài giảng
Truyện gì xảy ra? Sao lòng ta như đang buồn lai láng
Và tiếng trống … như quán tính anh đến bên và gần lại
Em ngồi đó, ta ngồi xuống khẽ tựa đầu vào vai
…
Sao vậy? Sao hôm nay em cứ im lặng mà không nói gì
Ngày hôm qua anh đã làm gì cho em phải giận đâu nhỉ?
Mọi thứ tối lại riêng mình sáng nên bọn bạn vây quanh
Sao hôm này em không đưa tay để nắm lấy tay anh?
Em im lặng! Chắc hôm nay em có truyện buồn
Sao không kể … mà lại để cho hàng mi tuôn?
Chắc hạ về … năm cuối rồi … em cảm động vì xa lối cũ
Thường tình mà em ơi! Đời chỉ cho khi ta thối đủ
Nhưng không phải. Mọi khi em không cười nhưng sao hôm nay lại khóc
Em cố nín và quay sang ta rồi cho một ánh nhìn trách móc
Không phải tại vì cơn buồn ngủ [ hay là do ] nhoè mắt khi em tỉnh lại
Chỉ là, chỉ là tại sao anh thấy nỗi buồn như đính vào vai?
Em à! Có gì cứ nói đi đừng ngại … Anh không thích những truyện bi hài
Lại càng ghét những thứ dong dài
Em không nói! Em chỉ cho im lặng vào im lặng
Truyện chia tay còn khó tưởng tượng hơn là cả bầu trời đêm, nắng
Rồi bất chợt … anh mới biết mọi người xung quanh biến mất
Chỉ còn 1 cặp ghế và 1 chiếc bàn cùng 2 con người nhưng 1 tiếng nất
Em cũng giống như họ bởi hình anh của em dần mờ đi …
Anh không thấy!
Anh không thấy - anh chạy ra khỏi lớp nhưng cũng không thấy!
Anh chợt ngỡ là cả ngôi trường này chỉ có một bóng người ở đây
Có mùa hạ đang treo trên cây! Có hơi ấm đung đưa trên tay
Nhưng mà em … Mùa hạ này mang em đi đâu vậy?
Mở mắt! Anh thấy mình đang ngủ trên chiếc ghế tựa
Không biết sao anh lại vào tình trạng như thế nữa
Màn hình sáng! ngày và giờ chuyển sang số khác
Cảm giác lần này là thực không hề có chút gì đó đắng chát
Ngó xung quanh … chắc đêm qua a lại vừa quá chén
Những hình ảnh lặp lại, như vầy anh cũng dần quen
Vẫn là anh! Anh có chút tiết núi những ngày xa trường
Thấy khó chịu a địu đà chỉnh đầu tóc rồi bước ra đường
Anh chợt khựng lại ở góc nhà vì chưa biết định làm gì
Có phải những nhành phượng đầu mùa đang gợi cho anh đôi chút hàm ý
À phải rồi! có phải ta vừa xa một thời khoảng thời gian khá dài
Anh vừa thấy những yêu thương cũ gợi về trong những cơn mê lặp lại
Họ và em bây giờ thì đang lo truyện tương lai sáng chói
Anh thì đang lang thang trên những khung đường bụi bặm từng đêm vắng lối
Trong giấc mơ của anh mà em còn nói được cả những lời từ biệt
Thì anh còn thứ gì để níu tay em khi tay anh toàn dự kiến
Anh thấy rồi! Anh thấy rồi mùa hạ đã về trước thềm cửa sổ
Anh đã thấy được sự chia ly và chút gì đó vướng lại giữa cổ
Nhưng em ơi … mọi thứ luôn thực nhưng sao giấc mơ là ảo
Bảy chú lùn chỉ là thể xác nhưng mà tình cảm của họ lại cao
Anh lặng lẽ và châm điếu thuốc khác
Giữa Tây Nguyên tháng ve sầu còn vài khúc hát:
Có mùa hạ đang treo trên cây! Có hơi ấm đung đưa trên tay
Nhưng mà em! Mùa hạ này mang em đi đâu vậy?
Và mùa hạ đã về một nửa
Tâm tư anh còn bận chốt cửa
Hạ này lạ! dẫn lối người qua
Chắc hạ rồi … buồn nhất đời ta …
… Tây Nguyên