Anh sẽ để em đi Còn tốt hơn phải giữ em ở lại Nước mắt tràn ra mi Đó là thứ duy nhất Dừng mọi điều tệ hại về sau Thấy em khóc Tay anh không thể lau thay Biết em buồn Anh cũng không thể ngồi cạnh Và thấy chuyện tình này Sao vài tháng đổi thay Và đó là cách duy nhất Ta nên rời khỏi đây Một nơi mình ngừng xây Mọi thứ từng xanh Ở giữa cánh mây bay Ôm em khi lạnh Anh còn chưa làm được Dù chỉ là đơn giản Bằng hơi ấm đôi tay Phía bên kia bầu trời đang đổi gió Có một người vẫn đang còn ở đó Anh biết Anh chưa lo được gì cho bản thân Nhưng thứ trọn vẹn Anh muốn em phải có Ngày mai sẽ khác Con tim từng bể nát Anh mất cả linh hồn Giờ còn mỗi thể xác Anh có lâu đài cát Còn em thì xa hoa Em là dãy ngân hà Anh không phải Nasa Nên không thể hứa hẹn Với ngàn năm ánh sáng Tội đồ của tình yêu Chỉ chờ ngày chánh án Anh đã cố biện minh Với việc từng gây ra Em à, xin em đừng bay xa Những ngày vắng em Chả khác gì thây ma Thiếu em như Vũ Hán bị dính Corona Cố chữa trị đến nay vẫn không lành Còn đâu một bầu trời Hôm đó thật trong lành Khoảng thời gian buồn vui ta chất chứa Mình còn đùa với nhau Xem thử ai thất hứa Có mặn ngọt và chứa cả đắng chua Dù có là một trò game Cũng có kẻ thắng thua
Anh vẫn yêu em vào ngày khác trời Kiếp này yêu em vẫn không thể đổi để đời tình cảm cho là chết chóc Vì tình yêu này anh nguyện cho mình phép khóc Con đường bồng bềnh còn ở phía trước Lủi thủi hành trình với những vết xước Tiếp bước chặng đường đầy với nỗi sợ nhưng sẽ vì em cố gắng đặt mình vào cõi bợ yêu em việc làm không ai sa thải chỉ những hình thành khi chúng ta phải Phải xa phải nhớ quen với cô đơn vô hình xa xỉ trói buộc với kẻ đau đớn Kiếp trước vẫn không thể tới kìm hãm anh Bán bổ sự chân thành dưới cả ánh trăng đánh thắng nỗi buồn vốn là việc khó anh phải cố gắng mặc dù sức anh kiệt đó Thương em không khó điều khó nhất đó là ở cạnh em bao năm tháng chân thành anh còn đây Chỉ là về đêm anh thấy còn lạnh nên Tất cả suy nghĩ đổ vỡ anh từng làm Là kẻ ích kỷ chọn yêu em chưa từng dám bức thư tâm tình gửi cho em chưa ngừng viết thì lại hết mực giữa đêm khuya anh dừng beat em ơi X2 Kiếp này dày vò ta bằng nổi nhớ Lang bang hoang mang vì những nổi đoá Xa vời chờ thời lúc đó không dễ Vì vốn kiếp này cạnh em nó là không thể
"Em phải làm như vậy, ... vì anh rất đáng chết Đã từng có một cuộc tình yêu chân thật phô bày trước mặt của anh Anh không biết tôn trọng nó Đến khi mất đi anh ăn năn đã quá muộn rồi Sự đau khổ này trên thế gian Không có gì hơn được nữa đâu... Nếu mà Trời cho anh cơ hội lựa lại một lần nữa Thì anh sẽ nói với cô gái đó ba chữ này "Anh yêu em"" Sao không là ta của những lúc thường ngày? Hmm, sao hôm nay anh buồn vậy? Vì, có những nỗi niềm lặng thầm Thôi, thôi xin em đừng nặng tâm Vậy coi như, mình không thể sống chung, là sự chia ly của nhau trong đời người Thì em yêu thương hãy, hãy cứ vui, để mai đây em nhớ lại chợt cười Mình sẽ bên nhau ở muôn kiếp sau, hay sẽ không biết nhau? Tim là sỏi đá thì cũng phải biết đau, yêu thương làm gì anh không luyến tiếc đâu Biết có không em, mình sẽ lại tương phùng, tái ngộ bên trong hình hài khác Gặp nhau, nhưng mà chỉ, cảm thấy lòng mơ hồ mang máng như lời một bài hát Có biết không em, từ những sai sót đó Anh chỉ mong em, gặp được ai tốt số Người sẽ rước em bằng những dải mây hồng Mà không phải thay lòng vì một ai trót nhớ Hay phận trời, ta phải cứ vâng lời Em sẽ chờ đến, đến một kiếp luân hồi Để mình tìm nhau tự nhiên như cảm hứng Đòi hòa vào nhau như một sự phản ứng Hay lúc đó mình sẽ không nhận ra Biết được đâu, em ơi duyên phận mà Anh sẽ cố nhớ em từng là ai đây, từ cử chỉ, giọng nói từng chi tiết Hãy là sao trời, mây trắng hoặc mùa thu, hoặc phiêu linh trong anh mỗi khi viết Nếu là thánh thần anh biết mình toàn năng Nguyện sẽ giới hạn cuộc tình này đến, 10 ngàn năm Người tình hỡi dẫu có mấy lúc biết phải chia ly Dù buồn đau cũng chẳng thế giúp ta giải quyết gì Cảm nhận nhau qua từng nhịp thở Hmmm, lê đôi chân anh đi tìm gì ở cuối chân trời Chờ đợi điều diệu kỳ để mình mãn kiếp luân hồi Hẹn em, đời sau, mình sẽ, tìm nhau, thêm một lần, vẹn duyên Giữ em lại sâu nơi tiềm thức, xác thịt này một lần được mang Thôi anh không hờn trách bởi vì đời người vốn dĩ là hợp tan Mình lỡ làng đến khi vãn kiếp, em ơi xin hãy là gì hiện hữu Em sẽ lại đến và rồi sẽ lại đi, anh vẫn kể lại những câu chuyện cũ Rằng mình ngây thơ thế nào, ngu ngơ đến cười Muốn mai này nên người vợ người chồng Để tay bế và bồng, đứa bé đầu lòng, với chúng ta đó là mặt trời hồng Nếu về một nhà càng mong mình đơn giản, sáng mỗi ngày em cài cho khuyên áo Ra trước hiên em rót một cốc trà, sà vào lòng nhau ngắm dòng đời huyên náo Hay là bờ cát và tiếng sóng dờn vang, em có nghe thấy lớp nhỏ cười giòn tan Em muốn ở đâu? Khuất sâu nơi địa đàng hay là một căn nhà trên chốn đồi hoang Vòng luân hồi làm người ta mệt mỏi, có em rồi đời sống này khỏe hơn Làm người nội trợ cực nhọc đi ít nhiều, vì anh muốn nuôi mèo, nhà có cả trẻ con Mà đúng phải lẽ ra, anh cần trách nhiệm, trưởng thành Vươn cao cho gia đình dựa bóng Dẫu sai lầm thì vẫn là kết quả, của thời thanh niên mình tràn trề nhựa sống Cũng chẳng mơ tình đẹp như vườn hồng, sẽ úa tàn vội vàng chẳng mấy lâu Anh chỉ mong mình sẽ mãi trường tồn, để nghìn đời vẫn muốn tìm thấy nhau Người tình hỡi dẫu có mấy lúc biết phải chia ly Dù buồn đau cũng chẳng thế giúp ta giải quyết gì Cảm nhận nhau qua từng nhịp thở Hmmm, lê đôi chân anh đi tìm gì ở cuối chân trời Chờ đợi điều diệu kỳ để mình mãn kiếp luân hồi Hẹn em, đời sau, mình sẽ, tìm nhau, thêm một lần, vẹn duyên "Nếu mà có thể kì hạn lên mối tình yêu này được Anh... Anh hi vọng là... Được 10 ngàn năm"
Anh sẽ để em đi
Còn tốt hơn phải giữ em ở lại
Nước mắt tràn ra mi
Đó là thứ duy nhất
Dừng mọi điều tệ hại về sau
Thấy em khóc
Tay anh không thể lau thay
Biết em buồn
Anh cũng không thể ngồi cạnh
Và thấy chuyện tình này
Sao vài tháng đổi thay
Và đó là cách duy nhất
Ta nên rời khỏi đây
Một nơi mình ngừng xây
Mọi thứ từng xanh
Ở giữa cánh mây bay
Ôm em khi lạnh
Anh còn chưa làm được
Dù chỉ là đơn giản
Bằng hơi ấm đôi tay
Phía bên kia bầu trời đang đổi gió
Có một người vẫn đang còn ở đó
Anh biết
Anh chưa lo được gì cho bản thân
Nhưng thứ trọn vẹn
Anh muốn em phải có
Ngày mai sẽ khác
Con tim từng bể nát
Anh mất cả linh hồn
Giờ còn mỗi thể xác
Anh có lâu đài cát
Còn em thì xa hoa
Em là dãy ngân hà
Anh không phải Nasa
Nên không thể hứa hẹn
Với ngàn năm ánh sáng
Tội đồ của tình yêu
Chỉ chờ ngày chánh án
Anh đã cố biện minh
Với việc từng gây ra
Em à, xin em đừng bay xa
Những ngày vắng em
Chả khác gì thây ma
Thiếu em như Vũ Hán bị dính Corona
Cố chữa trị đến nay vẫn không lành
Còn đâu một bầu trời
Hôm đó thật trong lành
Khoảng thời gian buồn vui ta chất chứa
Mình còn đùa với nhau
Xem thử ai thất hứa
Có mặn ngọt và chứa cả đắng chua
Dù có là một trò game
Cũng có kẻ thắng thua
Anh vẫn yêu em vào ngày khác trời
Kiếp này yêu em vẫn không thể đổi
để đời tình cảm cho là chết chóc
Vì tình yêu này anh nguyện cho mình phép khóc
Con đường bồng bềnh còn ở phía trước
Lủi thủi hành trình với những vết xước
Tiếp bước chặng đường đầy với nỗi sợ
nhưng sẽ vì em cố gắng đặt mình vào cõi bợ
yêu em việc làm không ai sa thải
chỉ những hình thành khi chúng ta phải
Phải xa phải nhớ quen với cô đơn
vô hình xa xỉ trói buộc với kẻ đau đớn
Kiếp trước vẫn không thể tới kìm hãm anh
Bán bổ sự chân thành dưới cả ánh trăng
đánh thắng nỗi buồn vốn là việc khó
anh phải cố gắng mặc dù sức anh kiệt đó
Thương em không khó điều khó nhất đó là ở cạnh em
bao năm tháng chân thành anh còn đây
Chỉ là về đêm anh thấy còn lạnh nên
Tất cả suy nghĩ đổ vỡ anh từng làm
Là kẻ ích kỷ chọn yêu em chưa từng dám
bức thư tâm tình gửi cho em chưa ngừng viết
thì lại hết mực giữa đêm khuya anh dừng beat em ơi
X2
Kiếp này dày vò ta bằng nổi nhớ
Lang bang hoang mang vì những nổi đoá
Xa vời chờ thời lúc đó không dễ
Vì vốn kiếp này cạnh em nó là không thể
"Em phải làm như vậy, ... vì anh rất đáng chết
Đã từng có một cuộc tình yêu chân thật phô bày trước mặt của anh
Anh không biết tôn trọng nó
Đến khi mất đi anh ăn năn đã quá muộn rồi
Sự đau khổ này trên thế gian
Không có gì hơn được nữa đâu...
Nếu mà Trời cho anh cơ hội lựa lại một lần nữa
Thì anh sẽ nói với cô gái đó ba chữ này
"Anh yêu em""
Sao không là ta của những lúc thường ngày?
Hmm, sao hôm nay anh buồn vậy?
Vì, có những nỗi niềm lặng thầm
Thôi, thôi xin em đừng nặng tâm
Vậy coi như, mình không thể sống chung, là sự chia ly của nhau trong đời người
Thì em yêu thương hãy, hãy cứ vui, để mai đây em nhớ lại chợt cười
Mình sẽ bên nhau ở muôn kiếp sau, hay sẽ không biết nhau?
Tim là sỏi đá thì cũng phải biết đau, yêu thương làm gì anh không luyến tiếc đâu
Biết có không em, mình sẽ lại tương phùng, tái ngộ bên trong hình hài khác
Gặp nhau, nhưng mà chỉ, cảm thấy lòng mơ hồ mang máng như lời một bài hát
Có biết không em, từ những sai sót đó
Anh chỉ mong em, gặp được ai tốt số
Người sẽ rước em bằng những dải mây hồng
Mà không phải thay lòng vì một ai trót nhớ
Hay phận trời, ta phải cứ vâng lời
Em sẽ chờ đến, đến một kiếp luân hồi
Để mình tìm nhau tự nhiên như cảm hứng
Đòi hòa vào nhau như một sự phản ứng
Hay lúc đó mình sẽ không nhận ra
Biết được đâu, em ơi duyên phận mà
Anh sẽ cố nhớ em từng là ai đây, từ cử chỉ, giọng nói từng chi tiết
Hãy là sao trời, mây trắng hoặc mùa thu, hoặc phiêu linh trong anh mỗi khi viết
Nếu là thánh thần anh biết mình toàn năng
Nguyện sẽ giới hạn cuộc tình này đến, 10 ngàn năm
Người tình hỡi dẫu có mấy lúc biết phải chia ly
Dù buồn đau cũng chẳng thế giúp ta giải quyết gì
Cảm nhận nhau qua từng nhịp thở
Hmmm, lê đôi chân anh đi tìm gì ở cuối chân trời
Chờ đợi điều diệu kỳ để mình mãn kiếp luân hồi
Hẹn em, đời sau, mình sẽ, tìm nhau, thêm một lần, vẹn duyên
Giữ em lại sâu nơi tiềm thức, xác thịt này một lần được mang
Thôi anh không hờn trách bởi vì đời người vốn dĩ là hợp tan
Mình lỡ làng đến khi vãn kiếp, em ơi xin hãy là gì hiện hữu
Em sẽ lại đến và rồi sẽ lại đi, anh vẫn kể lại những câu chuyện cũ
Rằng mình ngây thơ thế nào, ngu ngơ đến cười
Muốn mai này nên người vợ người chồng
Để tay bế và bồng, đứa bé đầu lòng, với chúng ta đó là mặt trời hồng
Nếu về một nhà càng mong mình đơn giản, sáng mỗi ngày em cài cho khuyên áo
Ra trước hiên em rót một cốc trà, sà vào lòng nhau ngắm dòng đời huyên náo
Hay là bờ cát và tiếng sóng dờn vang, em có nghe thấy lớp nhỏ cười giòn tan
Em muốn ở đâu? Khuất sâu nơi địa đàng hay là một căn nhà trên chốn đồi hoang
Vòng luân hồi làm người ta mệt mỏi, có em rồi đời sống này khỏe hơn
Làm người nội trợ cực nhọc đi ít nhiều, vì anh muốn nuôi mèo, nhà có cả trẻ con
Mà đúng phải lẽ ra, anh cần trách nhiệm, trưởng thành
Vươn cao cho gia đình dựa bóng
Dẫu sai lầm thì vẫn là kết quả, của thời thanh niên mình tràn trề nhựa sống
Cũng chẳng mơ tình đẹp như vườn hồng, sẽ úa tàn vội vàng chẳng mấy lâu
Anh chỉ mong mình sẽ mãi trường tồn, để nghìn đời vẫn muốn tìm thấy nhau
Người tình hỡi dẫu có mấy lúc biết phải chia ly
Dù buồn đau cũng chẳng thế giúp ta giải quyết gì
Cảm nhận nhau qua từng nhịp thở
Hmmm, lê đôi chân anh đi tìm gì ở cuối chân trời
Chờ đợi điều diệu kỳ để mình mãn kiếp luân hồi
Hẹn em, đời sau, mình sẽ, tìm nhau, thêm một lần, vẹn duyên
"Nếu mà có thể kì hạn lên mối tình yêu này được
Anh...
Anh hi vọng là...
Được 10 ngàn năm"