Ở đâu trả về ở đó thì đó là trật tự Vũ trụ. Cách nhìn phải đúng sự thật, nếu khoảng cách 1m thì hiện rõ đúng khoảng cách của nó thì mới là chân thật, thường thì chúng ta nhìn không có khoảng cách ,mọi thứ đều dính liền vào ta theo cách mê mờ . Nếu định tĩnh lại thì sẽ hiện rõ ra một khoảng cách đang đúng với chính nó. Nếu không tỏ tường chỗ này chúng ta sẽ rất nặng nề và dính nhiễm. Vạn vật đều hiển bày đúng với chính bản thân và sự việc ở mỗi việc.
Vô trí nở hoa, bừng giác ngộ Mọi thứ rõ ràng như thế mà Đâu có gì đâu cần phải hiểu Chỉ thấy có thế, như chúng là! Cái thuở ngày xưa, vườn địa đàng Chưa biết trái cấm: tâm phân biệt Ta, người, nam, nữ,...ở đâu đâu?? Vô tư hồn nhiên như thế mà... (Tỉnh thức là chung và giống nhau với bất kỳ ai tỉnh thức! Chỉ có những kẻ mơ là... mơ giấc mơ riêng [của tao, chúng tao 🤣🤣🤣,.... giấc mơ của chúng tao hẻm giống chúng nó 🤭🤭🤭])
Nội dung bài giảng không chỉ tập trung vào lý thuyết mà còn nhấn mạnh thực hành, khuyến khích mỗi cá nhân tự chiêm nghiệm và áp dụng để thấy thực tại như chính nó. 1. Tâm Thanh Tịnh và Sáng Suốt (01:02 - 03:27) o Phật giáo dạy rằng tâm vốn thanh tịnh và sáng suốt, nhưng bị che lấp bởi tham ái, vọng tưởng, và sự dính mắc vào bên ngoài. o Buông bỏ các dính mắc là cách để tâm trở về trạng thái tự do, không phải tìm cầu thanh tịnh từ bên ngoài. 2. Nhìn Thấy Thực Tại (03:27 - 05:25) o Thực chất mọi sự trói buộc đều là do ảo tưởng tạo ra. Khi thấy rõ thực tại, ảo tưởng sẽ tan biến, dẫn đến sự tự do. o Ví dụ về sợ hãi: khi nhận ra điều sợ hãi chỉ là ảo, tự nhiên không còn sợ. 3. Tỉnh Giác và Buông Bỏ (04:45 - 05:25) o Buông không phải là ép buông, mà là thấy rõ dính mắc và tự nhiên buông. o Chánh niệm và tỉnh giác giúp thấy rõ thực tại, từ đó thoát khỏi vọng tưởng. 4. Bài Học từ Nhạc và Thơ (06:55 - 09:55) o Những bài thơ phổ nhạc như "Tao Ngộ" và "Đến Đi Thong Dong" chứa đựng ý nghĩa sâu sắc về buông bỏ và nhận ra bản chất thật của cuộc đời. 5. Dòng Nghiệp và Tái Sanh (11:32 - 15:35) o Phật giáo quan niệm danh và sắc không phải là bản ngã, mà chỉ là dòng nghiệp báo liên tục thay đổi. o Ví dụ dòng sông: tên gọi như "sông Hồng" hay "sông Đồng Nai" chỉ là gán ghép, bản chất không có một thực thể cố định. 6. Tứ Tướng trong Kinh Kim Cang (20:21 - 23:35) o Tứ tướng (ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả) là các ảo tưởng tạo ra phiền não. o Quán chiếu sâu sắc giúp vượt qua các tướng này, đạt sự tự do và giác ngộ. 7. Quán Tưởng và Thực Chứng (23:35 - 24:23) o Quán tưởng không chỉ dừng ở tư duy, mà cần thực hành tinh tấn chánh niệm để thực chứng trạng thái không ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả. 8. Kính Mừng Sinh Nhật và Cảm Niệm (06:55, 18:41, 26:10) o Dịp sinh nhật thầy là cơ hội để Phật tử tri ân và chia sẻ những lời chúc, thể hiện lòng biết ơn với những lời khai thị quý báu. 9. Sự Vô Ngã trong Danh Sắc và Tâm Thức (13:21 - 15:35) o "Cái tôi" hay "bản ngã" chỉ là sự gán ghép của tâm thức lên một dòng biến đổi liên tục. o Thân xác và danh sắc chỉ là biểu hiện của dòng nghiệp báo, không có thực thể cố định. 10. Vọng Động và Vô Minh (17:00 - 18:41) o Vọng động xuất phát từ vô minh và ái dục. Khi tâm không nhận ra sự an lạc hiện tại, nó trở nên vọng động qua lại giữa quá khứ, tương lai, và ngoại cảnh. o Chánh niệm tỉnh giác giúp xóa tan vọng động, giữ tâm trở về hiện tại. 11. Tứ Tướng và Sự Giải Thoát (20:21 - 23:35) o Tứ tướng (ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả) là nguồn gốc của phiền não, nhưng chúng chỉ là giả hợp và không thực sự tồn tại. o Khi thấy rõ sự giả hợp của tứ tướng, tâm tự nhiên giải thoát. 12. Tinh Tấn, Chánh Niệm, Tỉnh Giác (24:23 - 26:10) o Tinh tấn chánh niệm tỉnh giác là chìa khóa vượt qua tứ tướng, không cần cố gắng gượng ép. o Chỉ cần trở về trọn vẹn với thực tại, mọi phiền não sẽ tự tan biến. 13. Nhận Thức Thực Tại Không Phân Biệt (26:10 - 28:00) o Khi thấy mọi sự vật hiện tượng chỉ là thân, thọ, tâm, pháp đang diễn biến, sẽ không còn sự phân biệt ngã, nhân, chúng sanh, hay thọ giả. o Điều này dẫn đến trạng thái tâm tự tại giữa đời sống. 14. Ý Nghĩa Sâu Xa của Sự Buông Bỏ (Tổng kết) o Buông bỏ không phải là từ chối, mà là nhận ra bản chất không thực của các vọng tưởng, từ đó giải phóng tâm khỏi sự trói buộc. o Tâm giác ngộ là tâm trong sáng vốn có, chỉ cần loại bỏ các che lấp do vọng tưởng và tham ái. 15. Xin Lưu ý: Đây là một bản tóm tắt của buổi pháp thoại. Để hiểu rõ hơn về nội dung, bạn nên nghe lại toàn bộ bài giảng. Chúc mọi người được hạnh phúc và luôn tinh tấn tiến tu 🙏
Hôm nay nghe bài giảng của thầy Viên Minh và tình cờ nghe được bài hát thanh thoát phổ từ bài thơ “Tao ngộ” của thầy qua đường dẫn sau đây: th-cam.com/video/juatbGT8K3w/w-d-xo.html . Thấy bài thơ đầy thi vị với dòng suối an nhiên, trăng thanh, gió mát, lan thơm, mây bay về tụ hội, nên xin mạn phép viết cảm nhận của mình về bài thơ này. Bên bờ suối vô vi Trăng lên chờ ta đó Ngàn xưa từ ngàn xưa Trăng vẫn chưa hề lặn Bên bờ suối tự nhiên trôi chảy, mặt trăng sáng vằng vặc như chờ đợi ta đến ngắm nhìn, tợ như trong dòng tâm vô vi, vô ngã, tánh biết rỗng rang, tịch chiếu vẫn ở đó như chờ đợi ta trở về khám phá chân tâm. Từ ngàn xưa đến nay, trăng vẫn chưa hề lặn mất như chân tánh trong tâm hồn ta vẫn thường hằng chiếu soi chưa bao giờ lặn mất. -- Ta đi vào viễn xứ Trăng đưa lối ta về Trùng dương muôn bến mộng Nên ta vẫn còn mê Có khi ta lạc lối trong xứ lạ xa xôi, trăng vẫn soi sáng đưa lối ta về tợ như khi tâm ta suy nghĩ lan man từ việc gần đến việc xa, chợt giật mình tỉnh thức thấy mình đang suy nghĩ lan man, vội quay trở về với thực tại. Cũng có khi ta đến những bờ biển xa và bị hấp dẫn bởi muôn bến đỗ đẹp đẽ, đầy mộng mơ tợ như khi tâm ta bị trần cảnh lôi cuốn nên ta vẫn còn mê mờ trong vô minh u tối. -- Trăng Huyền Không mở hội Hương lan ngát bên đồi Mây ngàn phương về hội Giờ tao ngộ đến rồi Có dịp về thăm lại chốn cũ, thấy mặt trăng Huyền Không rạng rỡ, ngữi mùi hương lan thơm ngát bên đồi, thấy những đám mây bay về tụ hội, sắp tao ngộ với huynh đệ đồng tu, cũng chợt như tao ngộ với tánh biết tỉnh lặng, thanh tịnh, sáng chói của mình. Trong giây phút tỉnh lặng, tâm trực nhận, thấy biết rõ ràng thực tại, hiển lộ mặt trăng soi sáng, mùi hương lan thơm ngát bên đồi, những đám mây bay về tụ hội. -- Quê hương vẫn là đây Trăng vẫn mảnh trăng này Ngàn sau ngàn sau nữa Lồng lộng giữa trời mây. Ta trực nhận rằng sự quen thuộc vẫn là quê hương chốn cũ, vẫn là mảnh trăng quen thuộc ngày xưa. Muôn ngàn năm sau nữa, trăng vẫn sáng lồng lộng giữa trời mây, tợ như quen thuộc khi trở về quê hương nội tâm, thấy mảnh trăng tánh biết vẫn thường hằng tịch chiếu. Muôn ngàn năm sau nữa, tánh biết vẫn tịch chiếu như vậy trong lòng nhân thế. 🙏🙏🙏💖💖💖
@@langthang-d4b Không biết ta có thật sự " trực nhận " hay ta tưởng là ta đang hay đã " trực nhận " ? vì vẫn còn một lớp mỏng " ý niệm " nên khó mà bảo ta trực nhận. Trực Giác có thể chỉ là một khái niệm mà thôi ? 🙃
Con xin thành kính đảnh lễ Thầy
Mô Phật
Con kính Sư Ông
🙏🙏🙏
nam mô bổn sư thích ca mâu Ni Phật 🙏🙏🙏🌕
Ở đâu trả về ở đó thì đó là trật tự Vũ trụ. Cách nhìn phải đúng sự thật, nếu khoảng cách 1m thì hiện rõ đúng khoảng cách của nó thì mới là chân thật, thường thì chúng ta nhìn không có khoảng cách ,mọi thứ đều dính liền vào ta theo cách mê mờ . Nếu định tĩnh lại thì sẽ hiện rõ ra một khoảng cách đang đúng với chính nó. Nếu không tỏ tường chỗ này chúng ta sẽ rất nặng nề và dính nhiễm. Vạn vật đều hiển bày đúng với chính bản thân và sự việc ở mỗi việc.
Vô trí nở hoa, bừng giác ngộ
Mọi thứ rõ ràng như thế mà
Đâu có gì đâu cần phải hiểu
Chỉ thấy có thế, như chúng là!
Cái thuở ngày xưa, vườn địa đàng
Chưa biết trái cấm: tâm phân biệt
Ta, người, nam, nữ,...ở đâu đâu??
Vô tư hồn nhiên như thế mà...
(Tỉnh thức là chung và giống nhau với bất kỳ ai tỉnh thức! Chỉ có những kẻ mơ là... mơ giấc mơ riêng [của tao, chúng tao 🤣🤣🤣,.... giấc mơ của chúng tao hẻm giống chúng nó 🤭🤭🤭])
Nội dung bài giảng không chỉ tập trung vào lý thuyết mà còn nhấn mạnh thực hành, khuyến khích mỗi cá nhân tự chiêm nghiệm và áp dụng để thấy thực tại như chính nó.
1. Tâm Thanh Tịnh và Sáng Suốt (01:02 - 03:27)
o Phật giáo dạy rằng tâm vốn thanh tịnh và sáng suốt, nhưng bị che lấp bởi tham ái, vọng tưởng, và sự dính mắc vào bên ngoài.
o Buông bỏ các dính mắc là cách để tâm trở về trạng thái tự do, không phải tìm cầu thanh tịnh từ bên ngoài.
2. Nhìn Thấy Thực Tại (03:27 - 05:25)
o Thực chất mọi sự trói buộc đều là do ảo tưởng tạo ra. Khi thấy rõ thực tại, ảo tưởng sẽ tan biến, dẫn đến sự tự do.
o Ví dụ về sợ hãi: khi nhận ra điều sợ hãi chỉ là ảo, tự nhiên không còn sợ.
3. Tỉnh Giác và Buông Bỏ (04:45 - 05:25)
o Buông không phải là ép buông, mà là thấy rõ dính mắc và tự nhiên buông.
o Chánh niệm và tỉnh giác giúp thấy rõ thực tại, từ đó thoát khỏi vọng tưởng.
4. Bài Học từ Nhạc và Thơ (06:55 - 09:55)
o Những bài thơ phổ nhạc như "Tao Ngộ" và "Đến Đi Thong Dong" chứa đựng ý nghĩa sâu sắc về buông bỏ và nhận ra bản chất thật của cuộc đời.
5. Dòng Nghiệp và Tái Sanh (11:32 - 15:35)
o Phật giáo quan niệm danh và sắc không phải là bản ngã, mà chỉ là dòng nghiệp báo liên tục thay đổi.
o Ví dụ dòng sông: tên gọi như "sông Hồng" hay "sông Đồng Nai" chỉ là gán ghép, bản chất không có một thực thể cố định.
6. Tứ Tướng trong Kinh Kim Cang (20:21 - 23:35)
o Tứ tướng (ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả) là các ảo tưởng tạo ra phiền não.
o Quán chiếu sâu sắc giúp vượt qua các tướng này, đạt sự tự do và giác ngộ.
7. Quán Tưởng và Thực Chứng (23:35 - 24:23)
o Quán tưởng không chỉ dừng ở tư duy, mà cần thực hành tinh tấn chánh niệm để thực chứng trạng thái không ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả.
8. Kính Mừng Sinh Nhật và Cảm Niệm (06:55, 18:41, 26:10)
o Dịp sinh nhật thầy là cơ hội để Phật tử tri ân và chia sẻ những lời chúc, thể hiện lòng biết ơn với những lời khai thị quý báu.
9. Sự Vô Ngã trong Danh Sắc và Tâm Thức (13:21 - 15:35)
o "Cái tôi" hay "bản ngã" chỉ là sự gán ghép của tâm thức lên một dòng biến đổi liên tục.
o Thân xác và danh sắc chỉ là biểu hiện của dòng nghiệp báo, không có thực thể cố định.
10. Vọng Động và Vô Minh (17:00 - 18:41)
o Vọng động xuất phát từ vô minh và ái dục. Khi tâm không nhận ra sự an lạc hiện tại, nó trở nên vọng động qua lại giữa quá khứ, tương lai, và ngoại cảnh.
o Chánh niệm tỉnh giác giúp xóa tan vọng động, giữ tâm trở về hiện tại.
11. Tứ Tướng và Sự Giải Thoát (20:21 - 23:35)
o Tứ tướng (ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả) là nguồn gốc của phiền não, nhưng chúng chỉ là giả hợp và không thực sự tồn tại.
o Khi thấy rõ sự giả hợp của tứ tướng, tâm tự nhiên giải thoát.
12. Tinh Tấn, Chánh Niệm, Tỉnh Giác (24:23 - 26:10)
o Tinh tấn chánh niệm tỉnh giác là chìa khóa vượt qua tứ tướng, không cần cố gắng gượng ép.
o Chỉ cần trở về trọn vẹn với thực tại, mọi phiền não sẽ tự tan biến.
13. Nhận Thức Thực Tại Không Phân Biệt (26:10 - 28:00)
o Khi thấy mọi sự vật hiện tượng chỉ là thân, thọ, tâm, pháp đang diễn biến, sẽ không còn sự phân biệt ngã, nhân, chúng sanh, hay thọ giả.
o Điều này dẫn đến trạng thái tâm tự tại giữa đời sống.
14. Ý Nghĩa Sâu Xa của Sự Buông Bỏ (Tổng kết)
o Buông bỏ không phải là từ chối, mà là nhận ra bản chất không thực của các vọng tưởng, từ đó giải phóng tâm khỏi sự trói buộc.
o Tâm giác ngộ là tâm trong sáng vốn có, chỉ cần loại bỏ các che lấp do vọng tưởng và tham ái.
15. Xin Lưu ý: Đây là một bản tóm tắt của buổi pháp thoại. Để hiểu rõ hơn về nội dung, bạn nên nghe lại toàn bộ bài giảng. Chúc mọi người được hạnh phúc và luôn tinh tấn tiến tu 🙏
Hôm nay nghe bài giảng của thầy Viên Minh và tình cờ nghe được bài hát thanh thoát phổ từ bài thơ “Tao ngộ” của thầy qua đường dẫn sau đây: th-cam.com/video/juatbGT8K3w/w-d-xo.html . Thấy bài thơ đầy thi vị với dòng suối an nhiên, trăng thanh, gió mát, lan thơm, mây bay về tụ hội, nên xin mạn phép viết cảm nhận của mình về bài thơ này.
Bên bờ suối vô vi
Trăng lên chờ ta đó
Ngàn xưa từ ngàn xưa
Trăng vẫn chưa hề lặn
Bên bờ suối tự nhiên trôi chảy, mặt trăng sáng vằng vặc như chờ đợi ta đến ngắm nhìn, tợ như trong dòng tâm vô vi, vô ngã, tánh biết rỗng rang, tịch chiếu vẫn ở đó như chờ đợi ta trở về khám phá chân tâm. Từ ngàn xưa đến nay, trăng vẫn chưa hề lặn mất như chân tánh trong tâm hồn ta vẫn thường hằng chiếu soi chưa bao giờ lặn mất.
--
Ta đi vào viễn xứ
Trăng đưa lối ta về
Trùng dương muôn bến mộng
Nên ta vẫn còn mê
Có khi ta lạc lối trong xứ lạ xa xôi, trăng vẫn soi sáng đưa lối ta về tợ như khi tâm ta suy nghĩ lan man từ việc gần đến việc xa, chợt giật mình tỉnh thức thấy mình đang suy nghĩ lan man, vội quay trở về với thực tại. Cũng có khi ta đến những bờ biển xa và bị hấp dẫn bởi muôn bến đỗ đẹp đẽ, đầy mộng mơ tợ như khi tâm ta bị trần cảnh lôi cuốn nên ta vẫn còn mê mờ trong vô minh u tối.
--
Trăng Huyền Không mở hội
Hương lan ngát bên đồi
Mây ngàn phương về hội
Giờ tao ngộ đến rồi
Có dịp về thăm lại chốn cũ, thấy mặt trăng Huyền Không rạng rỡ, ngữi mùi hương lan thơm ngát bên đồi, thấy những đám mây bay về tụ hội, sắp tao ngộ với huynh đệ đồng tu, cũng chợt như tao ngộ với tánh biết tỉnh lặng, thanh tịnh, sáng chói của mình. Trong giây phút tỉnh lặng, tâm trực nhận, thấy biết rõ ràng thực tại, hiển lộ mặt trăng soi sáng, mùi hương lan thơm ngát bên đồi, những đám mây bay về tụ hội.
--
Quê hương vẫn là đây
Trăng vẫn mảnh trăng này
Ngàn sau ngàn sau nữa
Lồng lộng giữa trời mây.
Ta trực nhận rằng sự quen thuộc vẫn là quê hương chốn cũ, vẫn là mảnh trăng quen thuộc ngày xưa. Muôn ngàn năm sau nữa, trăng vẫn sáng lồng lộng giữa trời mây, tợ như quen thuộc khi trở về quê hương nội tâm, thấy mảnh trăng tánh biết vẫn thường hằng tịch chiếu. Muôn ngàn năm sau nữa, tánh biết vẫn tịch chiếu như vậy trong lòng nhân thế.
🙏🙏🙏💖💖💖
@langthang-d4b 🙏
@@langthang-d4b Không biết ta có thật sự " trực nhận " hay ta tưởng là ta đang hay đã " trực nhận " ? vì vẫn còn một lớp mỏng " ý niệm " nên khó mà bảo ta trực nhận. Trực Giác có thể chỉ là một khái niệm mà thôi ? 🙃