NgocDolil: Ta quên nhau thật sao Ngoài kia giông gió cồn cào Từng lời hứa năm nào Giờ hóa thành giấc chiêm bao Hít một hơi thật sâu Mọi chuyện chẳng thể nào như lúc đầu Đến đâu để thấy yên bình nơi con tim Em, từng là một nhành hoa xinh Từng là điều anh muốn giữ gìn đến mãi sau này Mà sao nay ta cách xa? Còn anh, từng là cả thế giới Đã vượt bao mưa nắng trên đời ngỡ chẳng xa rời Mà sao giờ người lại vội buông tay? Nốt hôm nay được buồn chút thôi Nốt hôm nay để nước mắt rơi Em quá mệt rồi, tan vỡ thật rồi Phải quên anh rồi, anh ơi Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm Cũng chẳng thể mang anh về đây với em Thôi ta lỡ làng rồi, chấm hết thật rồi Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em Huỳnh Công Hiếu: 1:25 Rất có thể là một ngày nào đó Ta sẽ không còn thấy em nữa rồi Và cũng chẳng biết là mình sẽ làm gì Nếu vô tình gặp lại nhau giữa đời Đoạn đường còn lắm gian truân Nên anh chẳng muốn có em trong đó Trái tim anh từng là một vùng đất khô cằn Chứa đầy bão mây giông gió Qua rồi một thời hàn huyên Với những cơn mưa ngoài hiên phố chiều Em đẹp như là một loài hoa Anh là chân tường với những vết ố điều Chuyện tình yêu vốn dĩ hợp tan Tuổi trẻ chẳng đủ cái tôi thấu hiểu Tình yêu lớn cùng với những trưởng thành Cái giá phải trả của việc cố nhiều Thiếu em bầu trời này vắng mây Hạt nắng trong anh cũng đã chết một phần Nắm tay vài phút rồi ghé qua Tận cùng đơn côi khoảng tối nghìn trùng Anh yêu em như thể là Đà Lạt Mười phần mất đi chín phần cũ kĩ Ta vẫn còn yêu nhau phải không? Sao không một lần chúng mình thử nhỉ Em ơi biết bao giờ ta mới gặp lại Giản đơn nỗi nhớ cực đại, hiện tại được tái hiện lại Nhưng mà chuyện tươnng lai chẳng thể ngược lại Có đôi lần chúng ta cãi nhau Và dấu chân tình biến tan mãi sau Nếu em là một cơn sóng lớn Thì anh sẽ là cánh chim hải âu NgocDolil: Nốt hôm nay được buồn chút thôi Nốt hôm nay để nước mắt rơi Em quá mệt rồi, tan vỡ thật rồi Phải quên anh rồi, anh ơi Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm Cũng chẳng thể mang anh về đây với em Thôi ta lỡ làng rồi, chấm hết thật rồi Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em Ta đã yêu nhau như thế mà Đã từng xem nhau là tất cả Em ước ngày tháng qua chỉ là một giấc mơ dài Mà sao, khi em tỉnh giấc em vẫn không thể ngừng khóc Nốt hôm nay được buồn chút thôi Nốt hôm nay để nước mắt rơi Em quá mệt rồi, tan vỡ thật rồi Phải quên anh rồi, anh ơi Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm Cũng chẳng thể mang anh về đây với em Thôi ta lỡ làng rồi, chấm hết thật rồi Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em
Ta quên nhau thật sao ngoài kia giông gió cồn cào Từng lời hứa năm nào giờ hoá thành giấc chiêm bao Hít một hơi thật sâu mọi chuyện chẳng thể nào như lúc đầu Đến đâu để thấy yên bình nơi con tim Em từng là một nhành hoa xinh Từng là điều anh muốn giữ gìn đến mãi sau này Mà sao nay ta cách xa Còn anh từng là cả thế giới Đã vượt bao mưa nắng trên đời ngỡ chẳng xa rời Mà sao giờ người lại vội buông tay Nốt hôm nay được buồn chút thôi Nốt hôm nay để nước mắt rơi Em quá mệt rồi tan vỡ thật rồi Phải quên anh rồi anh ơi Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm Cũng chẳng thể mang anh về đây với em Thôi ta lỡ làng rồi chấm hết thật rồi Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em Rất có thể là một ngày nào đó ta sẽ không còn thấy em nữa rồi Và cũng chẳng biết là mình sẽ làm gì nếu vô tình gặp lại nhau giữa đời Đoạn đường còn lắm gian truân nên anh chẳng muốn có em trong đó Trái tim anh từng là một vùng đất khô cằn chứa đầy bão mây giông gió Qua rồi một thời Hàn Thuyên với những cơn mưa ngoài hiên phố chiều Em đẹp như là một loài hoa anh là chân tường với những vết ố điều Chuyện tình yêu vốn dĩ hợp tan tuổi trẻ chẳng đủ cái tôi thấu hiểu Tình yêu lớn cùng với những trưởng thành Cái giá phải trả của việc cố nhiều Thiếu em bầu trời này vắng mây hạt nắng trong anh cũng đã chết một phần Nắm tay vài phút rồi ghé qua tận cùng đơn côi khoảng tối nghìn trùng Anh yêu em như thể là Đà Lạt mười phần mất đi chín phần cũ kĩ Ta vẫn còn yêu nhau phải không sao không một lần chúng mình thử nhỉ (hah, hah-ah-hah) Em ơi biết bao giờ ta mới gặp lại Giản đơn nỗi nhớ cực đại hiện tại được tái hiện lại nhưng mà chuyện tương lai chẳng thể ngược lại Có đôi lần chúng ta cãi nhau và dấu chân tình biến tan mãi sau Nếu em là một cơn sóng lớn hì anh sẽ là cánh chim hải âu Nốt hôm nay được buồn chút thôi (em à) Nốt hôm nay để nước mắt rơi Em quá mệt rồi tan vỡ thật rồi Phải quên anh rồi anh ơi Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm Cũng chẳng thể mang anh về đây với em Thôi ta lỡ làng rồi chấm hết thật rồi Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em Ta đã yêu nhau như thế mà hah ah ah Đã từng xem nhau là tất cả hah ah Em ước ngày tháng qua chỉ là một giấc mơ dài Mà sao khi tỉnh giấc em vẫn không thể ngừng khóc Nốt hôm nay được buồn chút thôi Nốt hôm nay để nước mắt rơi Em quá mệt rồi tan vỡ thật rồi Phải quên anh rồi anh ơi Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm Cũng chẳng thể mang anh về đây với em Thôi ta lỡ làng rồi chấm hết thật rồi Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em Chẳng phải em
NgocDolil:
Ta quên nhau thật sao
Ngoài kia giông gió cồn cào
Từng lời hứa năm nào
Giờ hóa thành giấc chiêm bao
Hít một hơi thật sâu
Mọi chuyện chẳng thể nào như lúc đầu
Đến đâu để thấy yên bình nơi con tim
Em, từng là một nhành hoa xinh
Từng là điều anh muốn giữ gìn đến mãi sau này
Mà sao nay ta cách xa?
Còn anh, từng là cả thế giới
Đã vượt bao mưa nắng trên đời ngỡ chẳng xa rời
Mà sao giờ người lại vội buông tay?
Nốt hôm nay được buồn chút thôi
Nốt hôm nay để nước mắt rơi
Em quá mệt rồi, tan vỡ thật rồi
Phải quên anh rồi, anh ơi
Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng rồi, chấm hết thật rồi
Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em
Huỳnh Công Hiếu:
1:25
Rất có thể là một ngày nào đó
Ta sẽ không còn thấy em nữa rồi
Và cũng chẳng biết là mình sẽ làm gì
Nếu vô tình gặp lại nhau giữa đời
Đoạn đường còn lắm gian truân
Nên anh chẳng muốn có em trong đó
Trái tim anh từng là một vùng đất khô cằn
Chứa đầy bão mây giông gió
Qua rồi một thời hàn huyên
Với những cơn mưa ngoài hiên phố chiều
Em đẹp như là một loài hoa
Anh là chân tường với những vết ố điều
Chuyện tình yêu vốn dĩ hợp tan
Tuổi trẻ chẳng đủ cái tôi thấu hiểu
Tình yêu lớn cùng với những trưởng thành
Cái giá phải trả của việc cố nhiều
Thiếu em bầu trời này vắng mây
Hạt nắng trong anh cũng đã chết một phần
Nắm tay vài phút rồi ghé qua
Tận cùng đơn côi khoảng tối nghìn trùng
Anh yêu em như thể là Đà Lạt
Mười phần mất đi chín phần cũ kĩ
Ta vẫn còn yêu nhau phải không?
Sao không một lần chúng mình thử nhỉ
Em ơi biết bao giờ ta mới gặp lại
Giản đơn nỗi nhớ cực đại, hiện tại được tái hiện lại
Nhưng mà chuyện tươnng lai chẳng thể ngược lại
Có đôi lần chúng ta cãi nhau
Và dấu chân tình biến tan mãi sau
Nếu em là một cơn sóng lớn
Thì anh sẽ là cánh chim hải âu
NgocDolil:
Nốt hôm nay được buồn chút thôi
Nốt hôm nay để nước mắt rơi
Em quá mệt rồi, tan vỡ thật rồi
Phải quên anh rồi, anh ơi
Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng rồi, chấm hết thật rồi
Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em
Ta đã yêu nhau như thế mà
Đã từng xem nhau là tất cả
Em ước ngày tháng qua chỉ là một giấc mơ dài
Mà sao, khi em tỉnh giấc em vẫn không thể ngừng khóc
Nốt hôm nay được buồn chút thôi
Nốt hôm nay để nước mắt rơi
Em quá mệt rồi, tan vỡ thật rồi
Phải quên anh rồi, anh ơi
Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng rồi, chấm hết thật rồi
Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em
đây rồi em đợi mãi
Ta quên nhau thật sao ngoài kia giông gió cồn cào
Từng lời hứa năm nào giờ hoá thành giấc chiêm bao
Hít một hơi thật sâu mọi chuyện chẳng thể nào như lúc đầu
Đến đâu để thấy yên bình nơi con tim
Em từng là một nhành hoa xinh
Từng là điều anh muốn giữ gìn đến mãi sau này
Mà sao nay ta cách xa
Còn anh từng là cả thế giới
Đã vượt bao mưa nắng trên đời ngỡ chẳng xa rời
Mà sao giờ người lại vội buông tay
Nốt hôm nay được buồn chút thôi
Nốt hôm nay để nước mắt rơi
Em quá mệt rồi tan vỡ thật rồi
Phải quên anh rồi anh ơi
Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng rồi chấm hết thật rồi
Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em
Rất có thể là một ngày nào đó ta sẽ không còn thấy em nữa rồi
Và cũng chẳng biết là mình sẽ làm gì nếu vô tình gặp lại nhau giữa đời
Đoạn đường còn lắm gian truân nên anh chẳng muốn có em trong đó
Trái tim anh từng là một vùng đất khô cằn chứa đầy bão mây giông gió
Qua rồi một thời Hàn Thuyên với những cơn mưa ngoài hiên phố chiều
Em đẹp như là một loài hoa anh là chân tường với những vết ố điều
Chuyện tình yêu vốn dĩ hợp tan tuổi trẻ chẳng đủ cái tôi thấu hiểu
Tình yêu lớn cùng với những trưởng thành
Cái giá phải trả của việc cố nhiều
Thiếu em bầu trời này vắng mây hạt nắng trong anh cũng đã chết một phần
Nắm tay vài phút rồi ghé qua tận cùng đơn côi khoảng tối nghìn trùng
Anh yêu em như thể là Đà Lạt mười phần mất đi chín phần cũ kĩ
Ta vẫn còn yêu nhau phải không sao không một lần chúng mình thử nhỉ (hah, hah-ah-hah)
Em ơi biết bao giờ ta mới gặp lại
Giản đơn nỗi nhớ cực đại hiện tại được tái hiện lại nhưng mà chuyện tương lai chẳng thể ngược lại
Có đôi lần chúng ta cãi nhau và dấu chân tình biến tan mãi sau
Nếu em là một cơn sóng lớn hì anh sẽ là cánh chim hải âu
Nốt hôm nay được buồn chút thôi (em à)
Nốt hôm nay để nước mắt rơi
Em quá mệt rồi tan vỡ thật rồi
Phải quên anh rồi anh ơi
Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng rồi chấm hết thật rồi
Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em
Ta đã yêu nhau như thế mà hah ah ah
Đã từng xem nhau là tất cả hah ah
Em ước ngày tháng qua chỉ là một giấc mơ dài
Mà sao khi tỉnh giấc em vẫn không thể ngừng khóc
Nốt hôm nay được buồn chút thôi
Nốt hôm nay để nước mắt rơi
Em quá mệt rồi tan vỡ thật rồi
Phải quên anh rồi anh ơi
Có khóc thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng rồi chấm hết thật rồi
Đến cuối cùng cạnh anh cũng chẳng phải em
Chẳng phải em
1:25