Ngoài TH-cam thì mình còn làm nội dung tại những nơi này nữa ạ: Blog on FB: Thuần facebook.com/randomnessofthuan IG: @thepodcastofthuan Tiktok: @thepodcastofthuan TH-cam: Thuần Podcast Linkedin: www.linkedin.com/in/thuy-nhung-a8b735211
Chế Lan Viên từng viết “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”, ta rời bỏ nơi nó được gọi là quê, đến một nơi mà có vẻ ở chưa đủ lâu để cảm giác nó đủ thân thuộc và có lẽ cũng không thể nào gọi là quê. Trong Tiếng Anh có 02 từ là “house” và “home”. Từ “house” chỉ đơn giản chỉ là nhà, “home” Tiếng Việt gần nhất chắc là tổ ấm, nơi mà cho ta cảm giác thuộc về. Mai này, nếu ta có thành công ở “thành phố lớn”, mua được nhà ở thành phố lớn thì có lẽ “you can buy a house, but you can't get a home” . Chúc Nhung và các bạn đang nghe podcast năm mới bình an!
Mình cũng đang ở xa nhà, nên nghe video này xúc động lắm Ngày mình lên máy bay du học cũng ôm ba mẹ mọi người khóc nức nở, vì tới tận 5 năm nữa mình mới có cơ hội ôm lại những người mình yêu thương. Nhưng cố lên nhé, mong chúc cho chúng ta luôn bình an và sớm về bên gia đình mình❤
Thương bạn 🥺 mỗi lúc nhớ nhà mình toàn thấy mấy bạn du học sinh cực kì đỉnhhhhh, đến một đất nước xa lạ, không người thân quen còn nhớ nhà nữa. Cố lên bạn nhé 🙆♀️🙆♀️🙆♀️
Cũng 10 năm từ khi mình qua Úc thì mình thấy hầu hết mọi người đều sớm bận tâm về cuộc sống mới, đến giáng sinh thì mới nghĩ đến chuyện Tết nên đi về không . Hồi ấy cứ nghĩ là sẽ bị sốc, nhưng bạn biết đấy, cách sống của giới trẻ ở mình có khi còn trội hơn bên họ, cuộc sống khá là trầm, không ăn chơi, tụ tập j, ăn rồi đi học, đi làm , rồi ngủ, ngày hôm sau y chang. Chỗ mình 5 năm trở lại đều là những nơi im lìm, nghe tiếng sóng vỗ. Bạn có thể gọi điện về nhà hằng ngày, khoe với bố mẹ chuyện sinh hoạt, trường lớp, như một thói quen ( đấy là bạn mình làm thế, chứ riêng nhà mình chả mấy ai quan tâm nhau đến zậy ^^) Nhưng mà, đúng là cô đơn nỗi sợ muôn thuở, điển hình sống một mình lại còn mơ về ai nữa.
Về Nhà rất vui nhưng đôi khi lại mình ko muốn về. Mình ghét việc phải xếp lại đồ vào trong balo để chuẩn bị lên đường, mình ghét cái giây phút bịn rịn khi phải nói "Bố Mẹ ở nhà nhé, con đi đây ạ... " Và lần nào khi trở lại HNoi mình cũng đều vừa lái xe vừa khóc. Và ngay lúc mình đang cmt, nước mắt mình lại rơi. Nhớ nhà và thương Bố Mẹ nhiều lắm...
hôm nay mình cũng mới từ quê vào, quê mình ở xa nên đi tận nửa ngày mới đến, mình vào Sài Gòn đến nay cũng là năm thứ tư rồi, thế mà cảm giác mỗi lần rời khỏi cái ôm của ba mẹ, nhìn họ dõi theo mình đến tận lúc lên xe, ánh mắt rưng rưng ấy của họ làm mình không thể kìm được nước mắt. Nếu những lần đầu mình còn thút thít vô tư khóc, thì bây giờ, mình chỉ lặng lẽ cay cay sống mũi, chẳng dám rơi giọt nước mắt nào. Bởi mình biết, mình đã đủ lớn để bước ra khỏi chốn bình yên đó. Bởi mình biết, nếu mình khóc ba mẹ sẽ chẳng thể nhẹ lòng nếu thấy mình yếu đuối. Chẳng có hương nào quen thuộc như gia đình, chẳng có gia vị nào bằng ngọt ngào bằng tình thân. Đi là để trở về, lòng mình còn nặng tức tâm mình còn thương. Với ai chứ với gia đình của mình thì vẫn hãy giữ những cảm xúc chia xa rồi lại đoàn viên bằng giọt nước mắt hạnh phúc như thế nhé!
Bản thân tớ là người từng xa nhà tận hai lần. Nên khi cậu phát số podcast nay tớ thấm thía hơn ai hết cảm giác nhớ nhà , nhớ mẹ tớ . Lúc tớ đi gần 4 tháng mới về 1 lần , tớ đã ăn cơm mẹ nấu ngon cỡ nào . Dù đó chỉ là cơm nguội mẹ để thừa lại . Mùi của nhà mình , cảm giác ấm áp nữa .
Những đứa trẻ rồi sẽ đi xa nhà Sẽ có rất nhiều hành trình qua trong đời Mặc dù đời có lúc chẳng được như mong đợi Rời xa mái nhà đừng hòng còn ai nuông chiều... Cảm ơn Thuần, cảm ơn từng phần Podcast của Thuần!
Em là một sinh viên xa nhà 750km và hôm nay nghe podcast của Thuần, em nhớ nhà da diết, thật sự nhớ đến quặn xé tâm hồn. Tất cả cảm giác của em ở nơi đất khách quê người này, Thuần như đọc lên vanh vách luôn á. Cảm ơn Thuần vì đã luôn bên em những lúc em khóc lóc xấu xí khi nhớ nhà mỗi đêm ntn
Nghe cái podcats này xong mình cũng khóc theo luôn. Giờ thì mình cũng chả còn nhà để mà về luôn rồi. Ngưỡng mộ bạn Thùy Nhung thế. Bạn vẫn còn có dc những cảm xúc thật đẹp, thật trong trẻo mà mình thì lâu lắm rồi chả có dc. Nghe bạn kể đến đoạn về đến nhà có ánh nắng chiều hắt vào lúc vừa ngủ dậy 5h chiều rồi vẫn còn mông lung thực ảo nghĩ mình vẫn hồi cấp 3 vẫn là trẻ con vô lo vô nghĩ trong vòng tay mẹ, sao mà nó đẹp thế......
Úi, mình cùng quê với Thuần nè, nghe tập dưới mái hiên nhà cảm giác như chúng ta chung một tâm trạng, nỗi niềm vậy. Hà Nội dù hoa lệ, náo nhiệt, phát triển, đông đúc nhưng không thể nào sánh bằng nhà mình, dù nó ở nông thôn. Không có trung tâm thương mại, không có rạp chiếu phim, những khu vui chơi giải trí. Chỉ có đồng ruộng, cây cối, làng xóm, và là nơi duy nhất có nhà. Mình vừa nghe vừa khóc, vì mình sợ. Càng lớn, mình càng sợ cảm giác mất mát. Mình sợ ông bà, bố mẹ sẽ không còn ở lâu với mình nữa, mà mình thì lại không thể dành nhiều thời gian với gia đình. Mình thích về quê lắm, dù có quanh quẩn từ nhà ra ngõ, mình vẫn thích. Dạo đây, mình có suy nghĩ định hướng lại công việc tương lai để có thể chuyển về gần bố mẹ hơn, nhưng mình cũng chưa chắc chắn lắm. Chúc cho tất cả chúng ta, những con người xa quê sẽ có những bước đi thật vững chãi, tương lai tốt đẹp, hơn cả mỗi lần trở về nhà vẫn luôn được gia đình che chở, ôm ấp, bố mẹ vẫn ở đó mỉm cười đón chào ta ❤
Mình cũng đang xa nhà, cũng đã hơn 3 năm rồi mình chưa về nhà. Chưa bao giờ mình khóc vì nhớ nhà, nhưng không hiểu sao tối nay khi vừa ăn cơm vừa nghe podcast, mình lại dựa vào tường cầm bát cơm khóc nức nở như một đứa trẻ vậy. Không biết diễn tả như nào nhưng mà cảm ơn Thuần, có lẽ đây là lần đầu mình được nghe những chia sẻ như có người nói hộ những tâm trạng, cảm xúc tự đáy lòng mình khiến mình xúc động đến thế ❤
Lúc sắp xa nhà, lúc đó muốn nói nhiều thứ lắm nhưng chẳng biết nói gì ý. Cứ bước đi rồi ngoảnh lại trong vô thức. Nghe xong thấy yêu thương nhà nhiều. Cảm ơn và biết ơn chị Thuần
Mình cũng đã từng như vậy, mỗi lần sắp được về nhà thật sự mình rất háo hức, rất vui và mỗi lần sắp đồ đi bố mẹ sắm sửa đồ cho mình, hỏi mình muốn ăn gì, muốn mang gì đi nữa không để bố mẹ mua, những lúc như vậy mình thật sự chỉ mong thời gian mình ở nhà có thể lâu hơn một chút. Nhưng đã rất lâu rồi mình quên mất cảm giác thế nào là nhà, quên mất cảm giác háo hức khi được về nhà như trước đây, từ bao giờ nhà là nơi mình cũng có cảm giác sợ, cảm giác buồn khi về nhà, mình cũng không biết từ bao giờ mình không biết đâu sẽ là nhà của mìmh. Có lẽ đã rất lâu rồi tâm trạng cảm xúc của mình không còn rõ rệt khi nói về hai chữ "về nhà". Cảm ơn chiếc podcast của bạn đã giúp mình lắng nghe và suy nghĩ lại về nhữung điều đẹp nhất trong kí ức của mình.
Chắc hẳn bạn đã rất hạnh phúc ở tuổi thơ nên trái tim luôn thổn thức khi nhớ về. Con người chúng ta luôn đứng giữa các ranh giới, như bạn đang chênh vênh giữa nỗi nhớ, tình yêu gia đình với sự sợ hãi với thế giới to lớn này. Mong bạn biến 'nhà' trong tim thành nơi neo trụ trái tim, biến nỗi sợ thế giới to lớn này thành động lực luôn để hướng về 'nhà'.
Mình quá nhớ nhà dù lên Sài Gòn học, dù chỉ vài ngày nhưng sao mình nhớ nhà quá, mình cảm thấy hụt hẫng vô cùng lên học đại học là tân sinh viên, mình có thể hiểu cảm giác những người xa xứ xa quê, mình có thể hiểu đc tâm trạng của bạn. Và tâm trạng của mẹ và ba mình hiểu lắm ❤️❤️❤️ cảm ơn bạn nhiều về podcast này ❤️❤️❤️
Xin chào chị ạ , cảm ơn chị rất nhiều vì đã làm vd nên nó rất đúng với tâm trạng của em ạ , em hiện tại đang học lớp 9 và khi lên lớp 10 em phải xuống thị trấn và thuê trọ ở , em chả muốn tí nào tại vì đối với em nhà là thứ em cảm giác ấm áp nhất ở đó em ko có bố và mẹ như mn nhưng em lại có ông và ngoại một luôn yêu thương em , em là một đứa rất ghét phải đi xa nhà em chỉ thích ở nhà thoi ở cùng vs ông bà ng đối với em nơi nào có ông bà ng mới đó mới chính là nhà , em cũng rất ghét cái cảm giác khi mà mình gắn bó với cái gì đó lâu lắm rồi mà bây giờ phải tạm biệt nó tạm Biệt ngôi nhà em đã sống 15 năm , em đã khóc khi nghe cái podcast này
Ba mẹ mình cũng vào Tây Nguyên lập nghiệp, nó là cuối miền Trung thôi. Nhma về Bắc ngta vẫn nói mình là ng miền Nam. Bố mẹ mình học hành giỏi nhất nhà, nhưng đi thoát ly thì thành người nghèo nhất. Đúng là chỉ có ng xa quê xa nhà mới hiểu cay đắng ntn ❤️
mình rất rất rất yêu những video của bạn mình cũng có những cảm xúc như bạn á nhưng biết sao giờ cả tuổi thơ mong được lớn rồi giờ muốn như ngày trước cũng không thể nào được nữa
cảm ơn em nhé! bản thân anh là du học sinh, còn trên vai nhiều thứ, xa nhà rồi đang đi làm thêm tình cờ nghe podcast của em thì xúc động thật sự. anh rất thích video này của em, chúc em may mắn và sức khoẻ nha cảm ơn em rất rất nhiều
Tớ nhớ nhà, nhớ 2 cục vàng bé bỏng của tớ, nhớ bà nội của tớ, nhớ tất cả mọi người, những cảm xúc của chị đều giống hệt em.Hai lần lên máy bay là 2 lần đều khóc. Tớ yêu ngôi nhà bé nhỏ của tớ
Em chỉ ms là tsv và em xa nhà đã hơn 1 tháng mà chx đc về nhà lần nào tại ĐN xa TB quá em thật sự rất suy sụp rất nhớ bố mẹ và khóc rất nhiều mặc dù ngày nào cx gọi cho bố mẹ tâm trạng của em thật sự gần như sắp sụp đổ khi gọi cho bố mẹ các bác hay anh chị thì cx có đỡ đi 1 chút nhưng sau đó nó lại bùng lên dữ dội ấy ạ em cảm thấy rất rất trống rỗng luôn ạ. Mặc dù em bt đó là điều em phải trải qua khi lớn lên nm thật sự nhớ nhà rất nhiều luôn ạ rất ghen tị vs những bn học ở miền Bắc chỉ cần đi 1 chút là có thể về và em cx có khoảng tg nghi ngờ mk rất nhiều luôn ạ em phải lms ạ
trộm vía tốt nghiệp xong tớ đã xin được việc để vể quê với gia đình mình. Nhưng về rồi lại muốn bay nhảy vì còn trẻ á cậu ạ.Anyway, tớ cũng trân trọng những gì mình đang có ở hiện tại
đây lần đầu em nghe postcard , thực sự những câu chị nói nó thẫm thật sự, kiểu nó quá là hay luôn ý,sau khi em học xong C3 e cũng đang đi học tiếng, và bắt đầu tuổi 18 thấy lo cái này cái kia đau đầu thật sự, một đêm nó em cx thử ngõ vào ytb xem postcard xem có video nào hữu ích để ngh tronh khoảng thời điểm này kh, xong cái em thấy vd chị , xong nghe hết postcard của chị luôn, cảm ơn vì những chia sẻ của chị, năm mới chúc mọi mọi điều tốt đến với chị…..!
Mình từng nghĩ nhà ở vn là nhà nhưng mà sau này mình mới cảm nhận được nhà ở miền nam california mới gọi là nhà. Thế nhưng mình lại lựa chọn con đường làm tập tành làm người lớn và chuyển đi khá xa, đôi khi mình cũng nhớ nhà nhưng mà dạo gần đây mỗi lần trở về thì lại không còn chỗ ở vì nhà mình khá nhỏ 🥹 và mỗi lần như vậy mình đều phải ở nhờ nhà bạn hoặc thuê airbnb, lần cuối mình trở về nhà mình lại thực sự chẳng biết đi đâu ăn uống hay đi đâu chơi cả, cảm giác như kiểu mình không còn thuộc về nơi này nữa, rất lạ lẫm. Mình đang tắm để chuẩn bị đi làm thì nghe được podcast này, mình cảm thấy ít ra đối với nhiều người họ vẫn còn nơi để cảm thấy thuộc về. Có thể hơi tiêu cực nhưng mà mình không còn cảm thấy mình thuộc về nơi nào nữa, thật là lạc lõng 😢
Mừng rất cái nhớ cái võng mình nằm từ bé đến lớn, mình đi học nơi xa rồi thì cái võng vẫn ở đó cũng chẳng ai dời đi. Mình đã học và ngủ trên võng đấy từ khi mới biết đi đến lúc mình đã hai mươi lăm tuổi..
Tớ đang xem lại video này cũng cậu , có thể giờ cậu đã ổn hơn. Nhưng… khi nghe giọng cậu nghẹn lại trong video cảm thấy lạ thật ấy. Cô gắng lên cô gái nhỏ💪
Mới năm nào lùn có chút éc à,nay 18t rồi,cảm giác sợ phải lớn lên,đối với mn nhà là nơi để về là nơi để nhớ =)) mình thì ko,mình đã rời nhà từ năm mình 14t rồi cũng nhờ rời đi mik mới đc chữa lành đc tích cực như hôm nay,ước j nhà là nơi để về đối với mình.
Những bạn sinh viên - du học xa nhà đều là những vị khách vô cùng đặc biệt với chính ngôi nhà của mình bởi 1 năm chúng ta chỉ về thăm nhà được vài lần rồi lại đi :((
ban that hanh phuc khi co nhA de ve. minh nam nay 26 tuoi . cung khong nho rang da xa nha bao nhieu nam roi, nhung minh khong muon ve nha mot chut nao. minh nho bo nho me nhung minh khong dam ve. nha minh khong co hoi am khong co tinh yeu thuong. da rat lau roi minh khong an com cung bo me roi. dua tre nam do di khap noi tren the gioi de tim vinh quang nhung khong biet di dau de tim lai chinh minh
Chị làm podcast trc chị Sunhuyn vài năm ý :))))) nhưng mà cả chị và chị ý k ai là phiên bản của ai hết. Chị biết là em thấy quý cả 2 cho nên mới cmt thế này, nhưng lần sau đừng nói như thế nhé vì nếu gặp người nhạy cảm người ta sẽ buồn lắm đấy
@@nguyenthanhtung9512mình kh có ý gì xấu .Cả 2 ng đều ở Hà Tĩnh và phải xa nhà Cả 2 chị đều gặp những khó khăn khi xa nhà mình nghe và m nhận ra rất nhiều thứ mà bố mẹ m từng trải qua.
Ngoài TH-cam thì mình còn làm nội dung tại những nơi này nữa ạ:
Blog on FB: Thuần facebook.com/randomnessofthuan
IG: @thepodcastofthuan
Tiktok: @thepodcastofthuan
TH-cam: Thuần Podcast
Linkedin: www.linkedin.com/in/thuy-nhung-a8b735211
Giọng cậu giống ng lớp trưởng nnt3 đhhp lớp tớ
chị ơi chị ra video tiếp đi ạ em xem hếtttt mất rồi
Chế Lan Viên từng viết “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”, ta rời bỏ nơi nó được gọi là quê, đến một nơi mà có vẻ ở chưa đủ lâu để cảm giác nó đủ thân thuộc và có lẽ cũng không thể nào gọi là quê. Trong Tiếng Anh có 02 từ là “house” và “home”. Từ “house” chỉ đơn giản chỉ là nhà, “home” Tiếng Việt gần nhất chắc là tổ ấm, nơi mà cho ta cảm giác thuộc về. Mai này, nếu ta có thành công ở “thành phố lớn”, mua được nhà ở thành phố lớn thì có lẽ “you can buy a house, but you can't get a home” .
Chúc Nhung và các bạn đang nghe podcast năm mới bình an!
Ôi chuẩn luôn
Mình cũng đang ở xa nhà, nên nghe video này xúc động lắm Ngày mình lên máy bay du học cũng ôm ba mẹ mọi người khóc nức nở, vì tới tận 5 năm nữa mình mới có cơ hội ôm lại những người mình yêu thương. Nhưng cố lên nhé, mong chúc cho chúng ta luôn bình an và sớm về bên gia đình mình❤
Thương bạn 🥺 mỗi lúc nhớ nhà mình toàn thấy mấy bạn du học sinh cực kì đỉnhhhhh, đến một đất nước xa lạ, không người thân quen còn nhớ nhà nữa. Cố lên bạn nhé 🙆♀️🙆♀️🙆♀️
Cũng 10 năm từ khi mình qua Úc thì mình thấy hầu hết mọi người đều sớm bận tâm về cuộc sống mới, đến giáng sinh thì mới nghĩ đến chuyện Tết nên đi về không . Hồi ấy cứ nghĩ là sẽ bị sốc, nhưng bạn biết đấy, cách sống của giới trẻ ở mình có khi còn trội hơn bên họ, cuộc sống khá là trầm, không ăn chơi, tụ tập j, ăn rồi đi học, đi làm , rồi ngủ, ngày hôm sau y chang. Chỗ mình 5 năm trở lại đều là những nơi im lìm, nghe tiếng sóng vỗ.
Bạn có thể gọi điện về nhà hằng ngày, khoe với bố mẹ chuyện sinh hoạt, trường lớp, như một thói quen ( đấy là bạn mình làm thế, chứ riêng nhà mình chả mấy ai quan tâm nhau đến zậy ^^)
Nhưng mà, đúng là cô đơn nỗi sợ muôn thuở, điển hình sống một mình lại còn mơ về ai nữa.
@@minhhophoto6193 hiểu lắm cái cảm xúc này, cố lên bạn nhé🌷
Về Nhà rất vui nhưng đôi khi lại mình ko muốn về. Mình ghét việc phải xếp lại đồ vào trong balo để chuẩn bị lên đường, mình ghét cái giây phút bịn rịn khi phải nói "Bố Mẹ ở nhà nhé, con đi đây ạ... " Và lần nào khi trở lại HNoi mình cũng đều vừa lái xe vừa khóc. Và ngay lúc mình đang cmt, nước mắt mình lại rơi. Nhớ nhà và thương Bố Mẹ nhiều lắm...
hôm nay mình cũng mới từ quê vào, quê mình ở xa nên đi tận nửa ngày mới đến, mình vào Sài Gòn đến nay cũng là năm thứ tư rồi, thế mà cảm giác mỗi lần rời khỏi cái ôm của ba mẹ, nhìn họ dõi theo mình đến tận lúc lên xe, ánh mắt rưng rưng ấy của họ làm mình không thể kìm được nước mắt. Nếu những lần đầu mình còn thút thít vô tư khóc, thì bây giờ, mình chỉ lặng lẽ cay cay sống mũi, chẳng dám rơi giọt nước mắt nào. Bởi mình biết, mình đã đủ lớn để bước ra khỏi chốn bình yên đó. Bởi mình biết, nếu mình khóc ba mẹ sẽ chẳng thể nhẹ lòng nếu thấy mình yếu đuối. Chẳng có hương nào quen thuộc như gia đình, chẳng có gia vị nào bằng ngọt ngào bằng tình thân. Đi là để trở về, lòng mình còn nặng tức tâm mình còn thương. Với ai chứ với gia đình của mình thì vẫn hãy giữ những cảm xúc chia xa rồi lại đoàn viên bằng giọt nước mắt hạnh phúc như thế nhé!
Bản thân tớ là người từng xa nhà tận hai lần. Nên khi cậu phát số podcast nay tớ thấm thía hơn ai hết cảm giác nhớ nhà , nhớ mẹ tớ . Lúc tớ đi gần 4 tháng mới về 1 lần , tớ đã ăn cơm mẹ nấu ngon cỡ nào . Dù đó chỉ là cơm nguội mẹ để thừa lại . Mùi của nhà mình , cảm giác ấm áp nữa .
Những đứa trẻ rồi sẽ đi xa nhà
Sẽ có rất nhiều hành trình qua trong đời
Mặc dù đời có lúc chẳng được như mong đợi
Rời xa mái nhà đừng hòng còn ai nuông chiều...
Cảm ơn Thuần, cảm ơn từng phần Podcast của Thuần!
Chợt nhớ tới câu quote: "Thế giới có 2 nửa, nửa muốn bôn ba, nửa muốn về nhà".
Em là một sinh viên xa nhà 750km và hôm nay nghe podcast của Thuần, em nhớ nhà da diết, thật sự nhớ đến quặn xé tâm hồn. Tất cả cảm giác của em ở nơi đất khách quê người này, Thuần như đọc lên vanh vách luôn á. Cảm ơn Thuần vì đã luôn bên em những lúc em khóc lóc xấu xí khi nhớ nhà mỗi đêm ntn
Thương thươnggg🥺 chị xa nhà năm thứ 8 rồi mà vẫn k hết nhớ nhà nên là rất rất hiểu cảm giác của em
Nghe cái podcats này xong mình cũng khóc theo luôn. Giờ thì mình cũng chả còn nhà để mà về luôn rồi. Ngưỡng mộ bạn Thùy Nhung thế. Bạn vẫn còn có dc những cảm xúc thật đẹp, thật trong trẻo mà mình thì lâu lắm rồi chả có dc. Nghe bạn kể đến đoạn về đến nhà có ánh nắng chiều hắt vào lúc vừa ngủ dậy 5h chiều rồi vẫn còn mông lung thực ảo nghĩ mình vẫn hồi cấp 3 vẫn là trẻ con vô lo vô nghĩ trong vòng tay mẹ, sao mà nó đẹp thế......
Úi, mình cùng quê với Thuần nè, nghe tập dưới mái hiên nhà cảm giác như chúng ta chung một tâm trạng, nỗi niềm vậy. Hà Nội dù hoa lệ, náo nhiệt, phát triển, đông đúc nhưng không thể nào sánh bằng nhà mình, dù nó ở nông thôn. Không có trung tâm thương mại, không có rạp chiếu phim, những khu vui chơi giải trí. Chỉ có đồng ruộng, cây cối, làng xóm, và là nơi duy nhất có nhà. Mình vừa nghe vừa khóc, vì mình sợ. Càng lớn, mình càng sợ cảm giác mất mát. Mình sợ ông bà, bố mẹ sẽ không còn ở lâu với mình nữa, mà mình thì lại không thể dành nhiều thời gian với gia đình. Mình thích về quê lắm, dù có quanh quẩn từ nhà ra ngõ, mình vẫn thích. Dạo đây, mình có suy nghĩ định hướng lại công việc tương lai để có thể chuyển về gần bố mẹ hơn, nhưng mình cũng chưa chắc chắn lắm. Chúc cho tất cả chúng ta, những con người xa quê sẽ có những bước đi thật vững chãi, tương lai tốt đẹp, hơn cả mỗi lần trở về nhà vẫn luôn được gia đình che chở, ôm ấp, bố mẹ vẫn ở đó mỉm cười đón chào ta ❤
Mình cũng đang xa nhà, cũng đã hơn 3 năm rồi mình chưa về nhà. Chưa bao giờ mình khóc vì nhớ nhà, nhưng không hiểu sao tối nay khi vừa ăn cơm vừa nghe podcast, mình lại dựa vào tường cầm bát cơm khóc nức nở như một đứa trẻ vậy. Không biết diễn tả như nào nhưng mà cảm ơn Thuần, có lẽ đây là lần đầu mình được nghe những chia sẻ như có người nói hộ những tâm trạng, cảm xúc tự đáy lòng mình khiến mình xúc động đến thế ❤
Lúc sắp xa nhà, lúc đó muốn nói nhiều thứ lắm nhưng chẳng biết nói gì ý. Cứ bước đi rồi ngoảnh lại trong vô thức. Nghe xong thấy yêu thương nhà nhiều. Cảm ơn và biết ơn chị Thuần
tớ nghe tập này lúc 3h30 phút sáng giờ hàn quốc, không ngủ đc may có cậu tâm sự!!!
Mình cũng đã từng như vậy, mỗi lần sắp được về nhà thật sự mình rất háo hức, rất vui và mỗi lần sắp đồ đi bố mẹ sắm sửa đồ cho mình, hỏi mình muốn ăn gì, muốn mang gì đi nữa không để bố mẹ mua, những lúc như vậy mình thật sự chỉ mong thời gian mình ở nhà có thể lâu hơn một chút. Nhưng đã rất lâu rồi mình quên mất cảm giác thế nào là nhà, quên mất cảm giác háo hức khi được về nhà như trước đây, từ bao giờ nhà là nơi mình cũng có cảm giác sợ, cảm giác buồn khi về nhà, mình cũng không biết từ bao giờ mình không biết đâu sẽ là nhà của mìmh. Có lẽ đã rất lâu rồi tâm trạng cảm xúc của mình không còn rõ rệt khi nói về hai chữ "về nhà". Cảm ơn chiếc podcast của bạn đã giúp mình lắng nghe và suy nghĩ lại về nhữung điều đẹp nhất trong kí ức của mình.
Chắc hẳn bạn đã rất hạnh phúc ở tuổi thơ nên trái tim luôn thổn thức khi nhớ về. Con người chúng ta luôn đứng giữa các ranh giới, như bạn đang chênh vênh giữa nỗi nhớ, tình yêu gia đình với sự sợ hãi với thế giới to lớn này. Mong bạn biến 'nhà' trong tim thành nơi neo trụ trái tim, biến nỗi sợ thế giới to lớn này thành động lực luôn để hướng về 'nhà'.
chút dịu dàng cuối ngày khó thở, mệt mỏi quá nhưng vẫn cảm ơn Thuần nhé
Mình quá nhớ nhà dù lên Sài Gòn học, dù chỉ vài ngày nhưng sao mình nhớ nhà quá, mình cảm thấy hụt hẫng vô cùng lên học đại học là tân sinh viên, mình có thể hiểu cảm giác những người xa xứ xa quê, mình có thể hiểu đc tâm trạng của bạn. Và tâm trạng của mẹ và ba mình hiểu lắm ❤️❤️❤️ cảm ơn bạn nhiều về podcast này ❤️❤️❤️
Xin chào chị ạ , cảm ơn chị rất nhiều vì đã làm vd nên nó rất đúng với tâm trạng của em ạ , em hiện tại đang học lớp 9 và khi lên lớp 10 em phải xuống thị trấn và thuê trọ ở , em chả muốn tí nào tại vì đối với em nhà là thứ em cảm giác ấm áp nhất ở đó em ko có bố và mẹ như mn nhưng em lại có ông và ngoại một luôn yêu thương em , em là một đứa rất ghét phải đi xa nhà em chỉ thích ở nhà thoi ở cùng vs ông bà ng đối với em nơi nào có ông bà ng mới đó mới chính là nhà , em cũng rất ghét cái cảm giác khi mà mình gắn bó với cái gì đó lâu lắm rồi mà bây giờ phải tạm biệt nó tạm Biệt ngôi nhà em đã sống 15 năm , em đã khóc khi nghe cái podcast này
Nghe Thuần nghẹn ngào hoài riết rồi tôi suyy 😢.
Ba mẹ mình cũng vào Tây Nguyên lập nghiệp, nó là cuối miền Trung thôi. Nhma về Bắc ngta vẫn nói mình là ng miền Nam. Bố mẹ mình học hành giỏi nhất nhà, nhưng đi thoát ly thì thành người nghèo nhất. Đúng là chỉ có ng xa quê xa nhà mới hiểu cay đắng ntn ❤️
mình rất rất rất yêu những video của bạn
mình cũng có những cảm xúc như bạn á
nhưng biết sao giờ
cả tuổi thơ mong được lớn rồi giờ muốn như ngày trước cũng không thể nào được nữa
Đang trên xe khách từ An Giang lên Sài Gòn, bắt gặp được 1 video mà khiến mình khóc hết nước mắt đến vậy ..
cảm ơn em nhé!
bản thân anh là du học sinh, còn trên vai nhiều thứ, xa nhà rồi đang đi làm thêm tình cờ nghe podcast của em thì xúc động thật sự.
anh rất thích video này của em, chúc em may mắn và sức khoẻ nha
cảm ơn em rất rất nhiều
Dạ em cảm ơn anh ạ, chúc anh sớm có dịp về thăm gia đình ạ 🙆♀️
Tớ nhớ nhà, nhớ 2 cục vàng bé bỏng của tớ, nhớ bà nội của tớ, nhớ tất cả mọi người, những cảm xúc của chị đều giống hệt em.Hai lần lên máy bay là 2 lần đều khóc. Tớ yêu ngôi nhà bé nhỏ của tớ
Đang định tìm podcast nghe trước khi ngủ thì thấy vd của chị. Chúc chị ngủ ngonnn
Em chỉ ms là tsv và em xa nhà đã hơn 1 tháng mà chx đc về nhà lần nào tại ĐN xa TB quá em thật sự rất suy sụp rất nhớ bố mẹ và khóc rất nhiều mặc dù ngày nào cx gọi cho bố mẹ tâm trạng của em thật sự gần như sắp sụp đổ khi gọi cho bố mẹ các bác hay anh chị thì cx có đỡ đi 1 chút nhưng sau đó nó lại bùng lên dữ dội ấy ạ em cảm thấy rất rất trống rỗng luôn ạ. Mặc dù em bt đó là điều em phải trải qua khi lớn lên nm thật sự nhớ nhà rất nhiều luôn ạ rất ghen tị vs những bn học ở miền Bắc chỉ cần đi 1 chút là có thể về và em cx có khoảng tg nghi ngờ mk rất nhiều luôn ạ em phải lms ạ
trộm vía tốt nghiệp xong tớ đã xin được việc để vể quê với gia đình mình. Nhưng về rồi lại muốn bay nhảy vì còn trẻ á cậu ạ.Anyway, tớ cũng trân trọng những gì mình đang có ở hiện tại
Chúc mừng cậu nhaaa
đây lần đầu em nghe postcard , thực sự những câu chị nói nó thẫm thật sự, kiểu nó quá là hay luôn ý,sau khi em học xong C3 e cũng đang đi học tiếng, và bắt đầu tuổi 18 thấy lo cái này cái kia đau đầu thật sự, một đêm nó em cx thử ngõ vào ytb xem postcard xem có video nào hữu ích để ngh tronh khoảng thời điểm này kh, xong cái em thấy vd chị , xong nghe hết postcard của chị luôn, cảm ơn vì những chia sẻ của chị, năm mới chúc mọi mọi điều tốt đến với chị…..!
Huhu em fl chị được 2 năm roài, mỗi lần nghe điều cảm xúc nhưng ban đầu luôn á, mỗi lần buồn thì em hay nghe tập “ mình rất nhớ nhà” ❤
Cảm ơn em vì vẫn ở đây 🥺
Mình từng nghĩ nhà ở vn là nhà nhưng mà sau này mình mới cảm nhận được nhà ở miền nam california mới gọi là nhà. Thế nhưng mình lại lựa chọn con đường làm tập tành làm người lớn và chuyển đi khá xa, đôi khi mình cũng nhớ nhà nhưng mà dạo gần đây mỗi lần trở về thì lại không còn chỗ ở vì nhà mình khá nhỏ 🥹 và mỗi lần như vậy mình đều phải ở nhờ nhà bạn hoặc thuê airbnb, lần cuối mình trở về nhà mình lại thực sự chẳng biết đi đâu ăn uống hay đi đâu chơi cả, cảm giác như kiểu mình không còn thuộc về nơi này nữa, rất lạ lẫm. Mình đang tắm để chuẩn bị đi làm thì nghe được podcast này, mình cảm thấy ít ra đối với nhiều người họ vẫn còn nơi để cảm thấy thuộc về. Có thể hơi tiêu cực nhưng mà mình không còn cảm thấy mình thuộc về nơi nào nữa, thật là lạc lõng 😢
@thepodcastofthuan mk rất thích bạn làm podcast về gia đình, nghe nó da diết và cảm xúc nhớ nhà âm ĩ mãi trong đầu khó dứt
Cảm ơn bạn nhiềuuu ạ, mình sẽ làm về chủ đề này nhiều hơn
Giọng của cô gái này hay quá. Podcast ấm áp và sâu sắc lắm. ❤
Mừng rất cái nhớ cái võng mình nằm từ bé đến lớn, mình đi học nơi xa rồi thì cái võng vẫn ở đó cũng chẳng ai dời đi. Mình đã học và ngủ trên võng đấy từ khi mới biết đi đến lúc mình đã hai mươi lăm tuổi..
Từ nhỏ tôi luôn khao khát một mái nhà bình yên và êm đềm qua ngày.
chị ơi em mong được nghe thêm podcast của chị ạ!
Lần này khóc thật chứ kh phải nghẹt mũi 😢
Xa sài gòn 6 tháng r, thật sự rất nhớ những món ăn của mẹ nấu😊😊😊
Tớ đang xem lại video này cũng cậu , có thể giờ cậu đã ổn hơn. Nhưng… khi nghe giọng cậu nghẹn lại trong video cảm thấy lạ thật ấy. Cô gắng lên cô gái nhỏ💪
"con đi qua trăm bể
mơ một triệu mùa xuân
cuối cùng nơi muốn đến
lại là nơi đã từng..."
- Thơ của Lam
Nghe đến 8.35 mình thực sự rưng rưng thật. Gần 3 năm rồi mình chưa về nhà? Mình hiện tại đang sống ở nước ngoài
Giờ này nghe hatinh lại nhớ nhà, nhớ lại những kỷ niệm hồi bé 😢
Hello chị, e tìm podcast mà u mê giọng chị quá
Ngẹt thở thật sự , nma c.ơn Chị
Ngủ ngonnn nhé
@@thepodcastofthuan cam ơn chị
Mình ở với ba. Ba mẹ ly hôn từ lúc mình học lớp 5.. nghe hết tự nhiên cảm thấy khựng lại trong tim 😉
Nghe giọng mình cũng muốn khóc theo rr 😢
nhạc nền podcast của chị thuần là j z mng mê quá
cám ơn vì đã cho mình lắng nghe
"Nơi có công việc thì không có nhà, Nơi có nhà thì không có công việc"
hay , cảm xúc, respect
Mới năm nào lùn có chút éc à,nay 18t rồi,cảm giác sợ phải lớn lên,đối với mn nhà là nơi để về là nơi để nhớ =)) mình thì ko,mình đã rời nhà từ năm mình 14t rồi cũng nhờ rời đi mik mới đc chữa lành đc tích cực như hôm nay,ước j nhà là nơi để về đối với mình.
Chị nói về sự cố gắng hàng ngày của chị đi
Nghe mà khóc lun á chời
chị ở huyện nào Đăk Lăk thế ạ
Đoạn nhạc đầu khiến mình nghĩ đến kìn chá nà🤣
ơ cái nhạc đệm, ten tén ten tèn ten tèn
Làm việc đêm, đang kiếm cái gì nghe dưới nền thì thấy co noti từ youtube
Chúc Huy ngủ ngonnn ạ
ui sao mình đăng ký r mà giờ mới hiện tb video, bực thật chứ
Những bạn sinh viên - du học xa nhà đều là những vị khách vô cùng đặc biệt với chính ngôi nhà của mình bởi 1 năm chúng ta chỉ về thăm nhà được vài lần rồi lại đi :((
Ừaaa cố lên chứ biết sao giờ :
Chắc vì mình xa gd từ bé quen rồi nên đi bất cứ đâu cũng không quá nhớ và khóc cá nhân mình đã trở nên chai lì với chữ gọi là nhà .
Chờ mãi ạ
Cảm ơn chị❤❤
tui ở nhà mà tui nghe cũng đồng cảm luôn
Phải cố gắng lên..
chị ngủ ngonnn❤
Ngủ ngon em nhaa
Cái nhạc nền cứ nhảy trong đầu quền cha nà teng teng teng tèng teng =]]]
Đúng là câu trong doraemon thiệt á, tui cũng ấn tưownng câu đó lắm
Đọc mà buồn cậu nhỉ :
hóng mãiii
Giọng Thuần thật đẹp
em nghe đúng lúc chất đồ lên xe đi🥹
hay quá ạa
bạn ở gl hay kt
Mn ơi cho e xin link nhạc lồng vid đc k ạ
Cảm giác có nhà nhưng ko có cảm giác thuộc về chính ngôi nhà đó nó còn kinh khủng hơn là cảm giác xa nhà
chị ưi, " Lược sử loài người"
đầu tư cho mình cuốn sách này thì oke chị nhở
Ừaa c thấy hay đó
ban that hanh phuc khi co nhA de ve. minh nam nay 26 tuoi . cung khong nho rang da xa nha bao nhieu nam roi, nhung minh khong muon ve nha mot chut nao. minh nho bo nho me nhung minh khong dam ve. nha minh khong co hoi am khong co tinh yeu thuong. da rat lau roi minh khong an com cung bo me roi. dua tre nam do di khap noi tren the gioi de tim vinh quang nhung khong biet di dau de tim lai chinh minh
Chị giống 1 phiên bản bản khác của chị Sunhuyn quá ❤
nghe thật tệ, ai lại muốn làm phiên bản khác của 1 ai đó chứ.
Chị làm podcast trc chị Sunhuyn vài năm ý :))))) nhưng mà cả chị và chị ý k ai là phiên bản của ai hết. Chị biết là em thấy quý cả 2 cho nên mới cmt thế này, nhưng lần sau đừng nói như thế nhé vì nếu gặp người nhạy cảm người ta sẽ buồn lắm đấy
@@nguyenthanhtung9512mình kh có ý gì xấu .Cả 2 ng đều ở Hà Tĩnh và phải xa nhà
Cả 2 chị đều gặp những khó khăn khi xa nhà mình nghe và m nhận ra rất nhiều thứ mà bố mẹ m từng trải qua.
@@thepodcastofthuando e dùng từ sai sr chị😅
@@LeQuocAnhs2003em nghe cả 2 podcast của 2 chị à
Dù k liên quan lắm nhưng cho e hỏi ai biết là tại sao quyển “ nhà giả kim” lại có 2 màu 2 quyển khác vậy ạ, nội dung có giống nhau k ạ?( cảm ơn)
cố lên
❤❤❤❤
Thêm podcast ii
11:50
Quả nhạc dạo đầu kìn chá nà thế
Thôi mà 🥲🥲🥲
Ôi lúc em nghe cứ nghĩ có khi nào chị Nhung là người Hà Tĩnh không nhỉ, thì ra bố mẹ chị là người Hà Tĩnh
Ừa cả ba mẹ c đều Hà Tĩnh hết
nhà là nơi có fami
❤
Gửi một tình cảm yeuthuong đến Thuần nhé
Thuần cảm ơn ạ 🙆♀️🙆♀️🙆♀️
vui vì mình đã lớn...
♡
chị ơi em khóc huhu
Thương thương 🥺
hiii c
Hiii
Nhà...
Ưu
vfg
"con đi qua trăm bể
mơ một triệu mùa xuân
cuối cùng nơi muốn đến
lại là nơi đã từng..."
- Thơ của Lam
Thơ Lam hay thật 🌷