Sau khi được Tiêu Nại cứu lên, mọi thứ như chùng xuống trong lòng tôi, nhưng cái lạnh và nỗi đau vẫn âm ỉ. Cố Thần đứng đó, vẻ mặt lo lắng hướng về em gái tôi, dường như không mảy may để ý tới việc tôi vừa suýt mất mạng. Cả gia đình tôi, thậm chí cả mẹ, đều vây quanh em gái, lo lắng hỏi han và băng bó cho cô ấy. Không một ai nhớ đến sự hiện diện của tôi, dù tôi vẫn còn ướt sũng, lạnh cóng đứng bên cạnh. Tiêu Nại vẫn giữ ánh mắt của anh hướng về tôi, nhưng lại bị kéo vào cuộc nói chuyện với những người khác. Anh đứng đó, một tay siết chặt, dường như muốn tiến lại gần tôi nhưng lại bị bao quanh bởi đám đông. Còn tôi, sau khi ho khan, không thể chịu nổi sự ngột ngạt này, bước lùi lại và rời khỏi boong tàu. Đám đông đó không thuộc về tôi, và tôi cũng chẳng còn mong đợi gì từ họ nữa. --- Tôi rời khỏi đám tiệc rượu trên du thuyền và trở về phòng mình. Trong căn phòng nhỏ hẹp, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy cảnh biển bao la trước mắt. Lòng tôi hỗn loạn với bao suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Tôi thực sự đã dành cả tuổi trẻ theo đuổi một người đàn ông không bao giờ yêu tôi, chỉ để cuối cùng nhận ra rằng mình chẳng là gì ngoài một công cụ để anh ta đạt được thứ anh ta thực sự muốn-em gái tôi. Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa. Tiêu Nại bước vào. Anh ấy đứng lặng một lúc, ánh mắt trầm tư nhìn tôi. "Anh muốn nói chuyện với em," anh khẽ nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Chuyện vừa rồi... có nhiều điều anh cần giải thích." Tôi nhìn Tiêu Nại, lòng đầy cay đắng. "Giải thích? Anh muốn giải thích điều gì nữa? Anh từng không thể dứt khỏi em gái tôi, giờ anh lại cứu tôi như một người hùng. Vậy sau đó thì sao? Anh sẽ trở về bên cô ấy, và mọi thứ lại quay về như cũ?" Tiêu Nại bước gần hơn, đôi mắt anh hiện rõ sự đau đớn và căng thẳng. "Không phải như em nghĩ. Anh chưa bao giờ hiểu rõ tình cảm của mình cho đến khi nhìn thấy em rơi xuống biển. Anh không thể bỏ mặc em... Anh nhận ra rằng người mà anh không thể mất không phải là em gái em." Tôi cười gượng, đôi mắt đầy hoài nghi. "Anh đang đùa sao? Tôi đã theo đuổi anh bảy năm. Bảy năm mà anh chỉ nhìn thấy mỗi em gái tôi. Giờ thì sao, anh nghĩ một câu nói của anh có thể thay đổi mọi thứ sao?" Nhưng trước khi Tiêu Nại kịp đáp, cửa phòng bật mở và Cố Thần bước vào. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi, giọng nói lạnh lùng nhưng quyết đoán: "Em đừng tin anh ta. Tiêu Nại đã yêu em gái em từ lâu rồi. Đừng để những lời nói dối đó làm em lầm lạc." Tôi đứng giữa hai người đàn ông, trái tim bối rối. Cố Thần chưa bao giờ nói với tôi bằng giọng điệu này. Anh luôn là người âm thầm, không bao giờ bộc lộ rõ ràng cảm xúc. Nhưng bây giờ, trước mặt Tiêu Nại, anh dường như sợ hãi điều gì đó. Tiêu Nại lập tức phản pháo: "Cố Thần, anh nói vậy là sao? Em gái cô ấy không phải người mà tôi yêu bây giờ. Tôi đã nhận ra từ lâu, nhưng không dám đối mặt với sự thật." Tôi không kịp phản ứng, và đúng lúc ấy, em gái tôi bất ngờ xuất hiện ngay cửa, đôi mắt đỏ hoe, giọng đầy sự trách móc và mỉa mai: "Chị đúng là kẻ đáng thương. Cả Tiêu Nại và Cố Thần đều chỉ chọn chị vì lợi ích riêng. Anh Tiêu Nại chỉ vì không thể đến được với tôi, còn Cố Thần… anh ta chỉ cưới chị để tôi có thể tự do mà thôi." Trái tim tôi như vỡ vụn trước những lời nói cay nghiệt của em gái mình. Tôi đã luôn nghĩ rằng mình có thể chịu đựng tất cả, nhưng giờ đây, khi đối diện với sự thật này, tôi thực sự không biết mình có thể tiếp tục sống với sự tổn thương này hay không. Trong khi tôi còn chưa kịp thốt nên lời, em gái tôi tiếp tục: "Tiêu Nại, anh cứu chị ấy chỉ vì anh không muốn tôi phải bận lòng đúng không? Đừng giả vờ nữa." Cố Thần bước tới, kéo tay em gái tôi một cách mạnh mẽ và dứt khoát. "Đủ rồi, không ai cần em phải bận tâm về điều này nữa." Nhưng tôi có thể thấy ánh mắt anh dành cho cô ấy, vẫn chứa đầy sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ nhận được. Giữa những lời nói đan xen, tôi đã hoàn toàn lạc lõng. Tôi không biết mình phải tin ai, hay phải làm gì. Thứ duy nhất tôi chắc chắn lúc này là mình cần rời khỏi nơi đây, khỏi tất cả những người đã phản bội tôi. Cuối cùng, tôi nhìn cả ba người họ, từng người từng người một, rồi quay lưng lại. "Tôi sẽ không để bất cứ ai trong số các người điều khiển cuộc đời tôi nữa. Tôi đã chịu đựng đủ rồi." Và thế là tôi bước đi, mang theo quyết định của riêng mình. Chán quá quyết lên chat gpt
Sau khi được Tiêu Nại cứu lên, mọi thứ như chùng xuống trong lòng tôi, nhưng cái lạnh và nỗi đau vẫn âm ỉ. Cố Thần đứng đó, vẻ mặt lo lắng hướng về em gái tôi, dường như không mảy may để ý tới việc tôi vừa suýt mất mạng. Cả gia đình tôi, thậm chí cả mẹ, đều vây quanh em gái, lo lắng hỏi han và băng bó cho cô ấy. Không một ai nhớ đến sự hiện diện của tôi, dù tôi vẫn còn ướt sũng, lạnh cóng đứng bên cạnh.
Tiêu Nại vẫn giữ ánh mắt của anh hướng về tôi, nhưng lại bị kéo vào cuộc nói chuyện với những người khác. Anh đứng đó, một tay siết chặt, dường như muốn tiến lại gần tôi nhưng lại bị bao quanh bởi đám đông. Còn tôi, sau khi ho khan, không thể chịu nổi sự ngột ngạt này, bước lùi lại và rời khỏi boong tàu. Đám đông đó không thuộc về tôi, và tôi cũng chẳng còn mong đợi gì từ họ nữa.
---
Tôi rời khỏi đám tiệc rượu trên du thuyền và trở về phòng mình. Trong căn phòng nhỏ hẹp, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy cảnh biển bao la trước mắt. Lòng tôi hỗn loạn với bao suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Tôi thực sự đã dành cả tuổi trẻ theo đuổi một người đàn ông không bao giờ yêu tôi, chỉ để cuối cùng nhận ra rằng mình chẳng là gì ngoài một công cụ để anh ta đạt được thứ anh ta thực sự muốn-em gái tôi.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa. Tiêu Nại bước vào. Anh ấy đứng lặng một lúc, ánh mắt trầm tư nhìn tôi. "Anh muốn nói chuyện với em," anh khẽ nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Chuyện vừa rồi... có nhiều điều anh cần giải thích."
Tôi nhìn Tiêu Nại, lòng đầy cay đắng. "Giải thích? Anh muốn giải thích điều gì nữa? Anh từng không thể dứt khỏi em gái tôi, giờ anh lại cứu tôi như một người hùng. Vậy sau đó thì sao? Anh sẽ trở về bên cô ấy, và mọi thứ lại quay về như cũ?"
Tiêu Nại bước gần hơn, đôi mắt anh hiện rõ sự đau đớn và căng thẳng. "Không phải như em nghĩ. Anh chưa bao giờ hiểu rõ tình cảm của mình cho đến khi nhìn thấy em rơi xuống biển. Anh không thể bỏ mặc em... Anh nhận ra rằng người mà anh không thể mất không phải là em gái em."
Tôi cười gượng, đôi mắt đầy hoài nghi. "Anh đang đùa sao? Tôi đã theo đuổi anh bảy năm. Bảy năm mà anh chỉ nhìn thấy mỗi em gái tôi. Giờ thì sao, anh nghĩ một câu nói của anh có thể thay đổi mọi thứ sao?"
Nhưng trước khi Tiêu Nại kịp đáp, cửa phòng bật mở và Cố Thần bước vào. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi, giọng nói lạnh lùng nhưng quyết đoán: "Em đừng tin anh ta. Tiêu Nại đã yêu em gái em từ lâu rồi. Đừng để những lời nói dối đó làm em lầm lạc."
Tôi đứng giữa hai người đàn ông, trái tim bối rối. Cố Thần chưa bao giờ nói với tôi bằng giọng điệu này. Anh luôn là người âm thầm, không bao giờ bộc lộ rõ ràng cảm xúc. Nhưng bây giờ, trước mặt Tiêu Nại, anh dường như sợ hãi điều gì đó.
Tiêu Nại lập tức phản pháo: "Cố Thần, anh nói vậy là sao? Em gái cô ấy không phải người mà tôi yêu bây giờ. Tôi đã nhận ra từ lâu, nhưng không dám đối mặt với sự thật."
Tôi không kịp phản ứng, và đúng lúc ấy, em gái tôi bất ngờ xuất hiện ngay cửa, đôi mắt đỏ hoe, giọng đầy sự trách móc và mỉa mai: "Chị đúng là kẻ đáng thương. Cả Tiêu Nại và Cố Thần đều chỉ chọn chị vì lợi ích riêng. Anh Tiêu Nại chỉ vì không thể đến được với tôi, còn Cố Thần… anh ta chỉ cưới chị để tôi có thể tự do mà thôi."
Trái tim tôi như vỡ vụn trước những lời nói cay nghiệt của em gái mình. Tôi đã luôn nghĩ rằng mình có thể chịu đựng tất cả, nhưng giờ đây, khi đối diện với sự thật này, tôi thực sự không biết mình có thể tiếp tục sống với sự tổn thương này hay không.
Trong khi tôi còn chưa kịp thốt nên lời, em gái tôi tiếp tục: "Tiêu Nại, anh cứu chị ấy chỉ vì anh không muốn tôi phải bận lòng đúng không? Đừng giả vờ nữa."
Cố Thần bước tới, kéo tay em gái tôi một cách mạnh mẽ và dứt khoát. "Đủ rồi, không ai cần em phải bận tâm về điều này nữa." Nhưng tôi có thể thấy ánh mắt anh dành cho cô ấy, vẫn chứa đầy sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ nhận được.
Giữa những lời nói đan xen, tôi đã hoàn toàn lạc lõng. Tôi không biết mình phải tin ai, hay phải làm gì. Thứ duy nhất tôi chắc chắn lúc này là mình cần rời khỏi nơi đây, khỏi tất cả những người đã phản bội tôi.
Cuối cùng, tôi nhìn cả ba người họ, từng người từng người một, rồi quay lưng lại. "Tôi sẽ không để bất cứ ai trong số các người điều khiển cuộc đời tôi nữa. Tôi đã chịu đựng đủ rồi."
Và thế là tôi bước đi, mang theo quyết định của riêng mình.
Chán quá quyết lên chat gpt
Từ fb qua tới đây để tìm p2 mà cũng ko có
Một người xinh đẹp trong sáng một kẻ trà xanh nhiều mưu mô thật đáng tiếc 😢
Nice
Buồn ghê á😢
nice
Chỉ chờ cái kết ma bị cắt ngangg😡
😢😢😢😢😢
Sau có cái kết
Ra p2 đi 😊
sao lại cắt đoạn vậy đúng cái đoạn mà tôi cảm thấy tò mò nữa chứ
Ông mạnh diễn bị cái quần đù j z tr tứccccccccccccc🤬🤬😡😡
Huhuhuhu sao lại ko ra phần 2
Toàn ra nữa chung
Cái lèo mé t xem cái này chỉ để chờ đoạn kết như nào mà cắt ngang tức cái lồng ngực 😡
Ko ra phần sau đâu toàn vậy 😅
P 2 kiểu t kh có
Nam 9 bị bắt não hay sau ái
Đm ko truyện này ko b g có phần 2 lun á tr
Cái lèo mé t xem cái này chỉ để chờ đoạn kết như nào mà cắt ngang tức cái lồng ngực 😡