*CÂU CHUYỆN PHÍA SAU BÀI HÁT* "Sàn nhảy Mạc Hà" là bài hát đầu tiên trong album Tinh cầu màu xanh đại diện cho nổi "đau thương, mất mát" Nhân vật trong bài hát được lấy cảm hứng từ câu chuyện của cụ ông Trương Đức Toàn mà Liễu Sảng tình cờ nghe được ở thành phố Mạc Hà, cực Bắc của Trung Quốc. Ngày 6/5/1987, trong trận cháy rừng lớn ở núi Đại Hưng An chấn động cả nước, người vợ yêu dấu của ông không may phải bỏ mạng trong biển lửa. Và 30 năm sau đó, ông lão không chịu tái hôn, hai người trước đó cũng chưa từng có đứa con nào. Vợ của ông lúc sinh thời rất đam mê khiêu vũ, bọn họ gần như luôn ở trong căn nhà kho cũ, thắp đèn cùng nhau nhảy múa. Thói quen này vẫn được ông giữ cho đến ngày nay. Liễu Sảng quyết định viết lại câu chuyện này thành bài hát, sau khi ông lão đồng ý, anh liền trở về Bắc Kinh để sáng tác nên tác phẩm này. Không chỉ để tưởng nhớ câu chuyện từ nửa thế kỷ trước mà còn dành tặng cho những sinh mệnh tươi đẹp bất hạnh ra đi. _Có lẽ trong cuộc sống của chúng ta rất khó để gặp được một tình yêu cùng chung chí nguyện khiến cho ai cũng đều cảm động. Nhưng mà bạn phải tin rằng, rồi có một ngày bạn cũng sẽ cùng người ấy ở giữa sàn nhảy của hai người và khiêu vũ cùng nhau đến trọn đời._ *_Tình cờ gần đây mình nhận việc dịch bài hát này và thế là mình đi nghe giai điệu và bắt đầu tìm hiểu cả câu chuyện đằng sau, thật sự đọc xong thì mình cảm nhận rõ hơn nỗi bi thương day dứt mà bài hát mang lại. Mặc dù Liễu Sảng vừa ra bản phối lại nhưng mình lại thích bản cũ hơn, thế là mình ngồi mày mò làm sub dù lâu rồi không làm vì khá bận với việc học. Mỗi lần nghe và nghiền ngẫm ca từ bài hát thì đều cảm thấy nhói lòng cả..._*
Sàn nhảy Mạc Hà Nếu như có thời gian, em sẽ đến thăm tôi một chút chứ Nhìn tuyết lớn già đi ra sao, đôi mắt tôi tan chảy như thế nào Nếu như em nhìn thấy tôi, xin em hãy quay người đi rồi kinh ngạc Bụi phủ xuống biển mất rồi Tôi chưa từng thấy ngôi làng nơi cực quang xuất hiện Cũng chưa từng thấy ai đốt pháo hoa giữa đêm khuya Vì sao đêm tựa như đôi mắt em, giết người rồi phóng hỏa Em chẳng nói lời nào, gió ngoài đồng đến quấy nhiễu tôi Ba ngàn dặm, thế mà tôi lại tình cờ gặp em Trong vườn hoa có chiếc váy nhẹ nhàng khiêu vũ Dưới ánh đèn rớt xuống những tia nắng mai Năm 1980 tại sàn nhảy Mạc Hà Nếu có thời gian, em sẽ đến thăm tôi một chút chứ? Nhìn tuyết lớn già đi ra sao, đôi mắt tôi tan chảy thế nào Nếu em nhìn thấy tôi, xin em hãy quay người đi rồi kinh ngạc Tôi sợ nước mắt và mái đầu bạc trắng của tôi như trò cười nhục nhã Tôi chưa từng thấy ngôi làng nơi cực quang xuất hiện Cũng chưa từng thấy ai đốt pháo hoa giữa đêm khuya Vì sao đêm tựa như đôi mắt em, giết người rồi phóng hỏa Em chẳng nói lời nào, gió ngoài đồng đến quấy nhiễu tôi Thế nhưng em lại chọc giận thần linh Khiến em ra đi khi còn trẻ như vậy Đều trách em, núi non lạnh lẽo đìu hiu Một thân một mình ở sàn nhảy Mạc Hà Nếu có thời gian, em sẽ đến thăm tôi một chút chứ Nhìn tuyết lớn già đi ra sao, đôi mắt tôi tan chảy thế nào Nếu em nhìn thấy tôi, xin em hãy quay người đi rồi kinh ngạc Tôi sợ nước mắt và mái đầu bạc trắng của tôi như trò cười nhục nhã Nếu một ngày niềm tin của tôi bỗng nhiên sụp đổ Vườn hoa thành phố chẳng còn hoa Âm thanh của chiếc radio cũng khàn dần Nếu thật sự có ngày đó, em sẽ chạy đến bên tôi chứ? Bụi phủ xuống biển mất rồi Bụi phủ xuống biển mất rồi
*CÂU CHUYỆN PHÍA SAU BÀI HÁT*
"Sàn nhảy Mạc Hà" là bài hát đầu tiên trong album Tinh cầu màu xanh đại diện cho nổi "đau thương, mất mát"
Nhân vật trong bài hát được lấy cảm hứng từ câu chuyện của cụ ông Trương Đức Toàn mà Liễu Sảng tình cờ nghe được ở thành phố Mạc Hà, cực Bắc của Trung Quốc. Ngày 6/5/1987, trong trận cháy rừng lớn ở núi Đại Hưng An chấn động cả nước, người vợ yêu dấu của ông không may phải bỏ mạng trong biển lửa. Và 30 năm sau đó, ông lão không chịu tái hôn, hai người trước đó cũng chưa từng có đứa con nào.
Vợ của ông lúc sinh thời rất đam mê khiêu vũ, bọn họ gần như luôn ở trong căn nhà kho cũ, thắp đèn cùng nhau nhảy múa. Thói quen này vẫn được ông giữ cho đến ngày nay. Liễu Sảng quyết định viết lại câu chuyện này thành bài hát, sau khi ông lão đồng ý, anh liền trở về Bắc Kinh để sáng tác nên tác phẩm này. Không chỉ để tưởng nhớ câu chuyện từ nửa thế kỷ trước mà còn dành tặng cho những sinh mệnh tươi đẹp bất hạnh ra đi.
_Có lẽ trong cuộc sống của chúng ta rất khó để gặp được một tình yêu cùng chung chí nguyện khiến cho ai cũng đều cảm động. Nhưng mà bạn phải tin rằng, rồi có một ngày bạn cũng sẽ cùng người ấy ở giữa sàn nhảy của hai người và khiêu vũ cùng nhau đến trọn đời._
*_Tình cờ gần đây mình nhận việc dịch bài hát này và thế là mình đi nghe giai điệu và bắt đầu tìm hiểu cả câu chuyện đằng sau, thật sự đọc xong thì mình cảm nhận rõ hơn nỗi bi thương day dứt mà bài hát mang lại. Mặc dù Liễu Sảng vừa ra bản phối lại nhưng mình lại thích bản cũ hơn, thế là mình ngồi mày mò làm sub dù lâu rồi không làm vì khá bận với việc học. Mỗi lần nghe và nghiền ngẫm ca từ bài hát thì đều cảm thấy nhói lòng cả..._*
Sàn nhảy Mạc Hà
Nếu như có thời gian, em sẽ đến thăm tôi một chút chứ
Nhìn tuyết lớn già đi ra sao, đôi mắt tôi tan chảy như thế nào
Nếu như em nhìn thấy tôi, xin em hãy quay người đi rồi kinh ngạc
Bụi phủ xuống biển mất rồi
Tôi chưa từng thấy ngôi làng nơi cực quang xuất hiện
Cũng chưa từng thấy ai đốt pháo hoa giữa đêm khuya
Vì sao đêm tựa như đôi mắt em, giết người rồi phóng hỏa
Em chẳng nói lời nào, gió ngoài đồng đến quấy nhiễu tôi
Ba ngàn dặm, thế mà tôi lại tình cờ gặp em
Trong vườn hoa có chiếc váy nhẹ nhàng khiêu vũ
Dưới ánh đèn rớt xuống những tia nắng mai
Năm 1980 tại sàn nhảy Mạc Hà
Nếu có thời gian, em sẽ đến thăm tôi một chút chứ?
Nhìn tuyết lớn già đi ra sao, đôi mắt tôi tan chảy thế nào
Nếu em nhìn thấy tôi, xin em hãy quay người đi rồi kinh ngạc
Tôi sợ nước mắt và mái đầu bạc trắng của tôi như trò cười nhục nhã
Tôi chưa từng thấy ngôi làng nơi cực quang xuất hiện
Cũng chưa từng thấy ai đốt pháo hoa giữa đêm khuya
Vì sao đêm tựa như đôi mắt em, giết người rồi phóng hỏa
Em chẳng nói lời nào, gió ngoài đồng đến quấy nhiễu tôi
Thế nhưng em lại chọc giận thần linh
Khiến em ra đi khi còn trẻ như vậy
Đều trách em, núi non lạnh lẽo đìu hiu
Một thân một mình ở sàn nhảy Mạc Hà
Nếu có thời gian, em sẽ đến thăm tôi một chút chứ
Nhìn tuyết lớn già đi ra sao, đôi mắt tôi tan chảy thế nào
Nếu em nhìn thấy tôi, xin em hãy quay người đi rồi kinh ngạc
Tôi sợ nước mắt và mái đầu bạc trắng của tôi như trò cười nhục nhã
Nếu một ngày niềm tin của tôi bỗng nhiên sụp đổ
Vườn hoa thành phố chẳng còn hoa
Âm thanh của chiếc radio cũng khàn dần
Nếu thật sự có ngày đó, em sẽ chạy đến bên tôi chứ?
Bụi phủ xuống biển mất rồi
Bụi phủ xuống biển mất rồi
Cảm giác xót xa quá